Kiều Kiều Sư Nương

Chương 77: Chương 77: Mỹ Phụ Thế Gia






Anh hùng thiếp phát ra được ba ngày, phái Hoa Sơn trở nên náo nhiệt hẳn lên, chưởng môn các đại môn phái lục tục kéo đến. Nhưng đó là chuyện sau này, Lục Thanh Phong còn chưa triệu tập chưởng môn các đại môn phái trong võ lâm đến đông đủ, thì Tây Môn thế gia suất lĩnh Tứ đại thế gia cùng lưỡng đại thánh địa đã tới chân núi.

Trên đại điện phái Hoa Sơn một tiếng chuông lớn vang lên, một gã đệ tử từ bên ngoài chạy vào, tới trước mặt Lục Thanh Phong thì kêu lên: "Sư phụ, đại sự không ổn rồi, sư huynh bị người ta bắt được."

Lục Thanh Phong trên mặt lạnh đi, hỏi: "Nói rõ ràng chút, là ai bị bắt?"

Đệ tử kia trả lời: "Sư phụ, Vương Bỉnh Hạo sư huynh cùng ba đệ tử khác xuống núi tuần tra, kết quả bị Tây Môn Khiếu gia chủ Tây Môn thế gia bắt được, Tạ sư tỷ còn đang cùng Tây Môn Khiếu ác đấu."

"Cái gì?!" Lăng Phong thất thanh, lão bà mình cùng Tây Môn Khiếu đả đấu, lại còn rất nghiêm trọng, vạn nhất bị thương thì sao?

Lục Thanh Phong 'nga' một tiếng, nói: "Bọn họ hiện đang ở đâu?"

Tên đệ tử này vẻ mặt bối rối, chỉ chỉ phía sau, nói: "Ngay dưới chân núi, lúc chúng con đang tuần tra, bọn họ đột nhiên xuất hiện."

Vừa nghe lời này, tất cả mọi người đều kinh hãi thất sắc. Họ không ngờ tới Tây Môn Khiếu lại dám động thủ ngay tại Hoa Sơn, quả là gan lớn tày trời. Thật sự không để cho phái Hoa Sơn chút mặt mũi nào, sau này làm sao gặp mặt người trong chính đạo đây. Hơn nữa Tây Môn Khiếu đường đường là gia chủ của Tây Môn thế gia mà lại đi động thủ với hàng vãn bối, chuyện này thật là không ra thể thống gì cả, lại còn không thèm giảng đạo nghĩa giang hồ.

Lục Thanh Phong cùng sư nương liếc mắt, sư nương lạnh nhạt nói: "Ta thấy mục đích của Tây Môn Khiếu đã quá rõ ràng, chính là muốn bắt lấy đệ tử của chúng ta, sau đó uy hiếp chúng ta trao đổi lấy Tây Môn Ngạo."

Lục Thanh Phong gật đầu, nói: "Mã Thượng mau thỉnh Minh Tuệ đại sư của Thiếu Lâm tự, Trường Thanh đạo trưởng của Võ Đang phái tới thương nghị đối sách."

Thiếu Lâm, Võ Đang chính là hai môn phái đầu tiên trong võ lâm tới đây, sau khi nhận được phi cáp truyền thư của Lục Thanh Phong, liền an bài trưởng lão đức cao vọng trọng trong phái tới. Đồng thời trong Bát đại môn phái thì Bang chủ Cái Bang, Chưởng môn Côn Luân, Thiên Sơn cũng đã tới, còn lại Thái Sơn, Nga My, Thanh Thành, Hằng Sơn, Hành Sơn bởi vì khoảng cách quá xa nên chưa kịp tới. Kỳ thật một số môn phái nhỏ cũng nể uy danh minh chủ võ lâm, cũng đều phái người tới.

Kết quả là khi chưởng môn các phái đi ra, chỉ nghe thấy bên ngoài có tiếng người ồn ào, lại có một gã đệ tử chạy vào bẩm báo, nói Tây Môn Khiếu dẫn theo thủ hạ, áp giải Vương Bỉnh Hạo tới bên ngoài diễu võ dương oai.

Lăng Phong lòng nóng như lửa, hỏi: "Còn Tạ sư tỷ thì sao?"

Đúng lúc này thì Tạ Lâm Lan từ bên ngoài chạy vào, nói: "Sư phụ, đệ tử vô năng, Vương sư đệ bị Tây Môn Khiếu bắt đi rồi!"

Tạ Lâm Lan cả người bụi bặm, mồ hôi đổ đầm đìa, có thể thấy nàng đã trải qua một hồi ác đấu.

Lục Thanh phong an ủi, nói: "Không liên quan tới ngươi, ngươi đã cấp cho sư phụ một chút mặt mũi rồi đó." Đích xác là thế, có thể từ trong tay Tây Môn Khiếu mà thoát được, thật sự là không tệ chút nào. Lục Thanh Phong lúc này triệu tập chường môn cùng trưởng lão của các phái đi ra đại sảnh.

Lăng Phong thấy Tạ Lâm Lan, liền cản lại, hỏi: "Tạ sư tỷ, nàng ổn chứ?"

Tạ Lâm Lan trong lòng ngọt ngào, lắc đầu, mỉm cười nói: "Không sao, nếu không phải thiếp cơ trí, thì thiếp cũng đã như Vương sư đệ bị y bắt rồi."

Sư nương cùng Lăng Phong và Tạ Lâm Lan(mình thấy như vậy hợp lý hơn vì đoạn sau Đàm Uyển Phượng bị bắt mà) nói: "Các ngươi có thể dẫn đệ tử bản phái ra, nhưng nhớ kĩ, ngàn vạn lần đừng cùng đối phương xung đột, hết thảy đều chờ mệnh lệnh của sư phụ ngươi!" nói xong liền đi theo Lục Thanh Phong ra đại điện.

Sư nương vừa đi, Lăng Phong cùng Tạ Lâm Lan cũng đi ra ngoài. Tạ Lâm Lan một bên nắm tay Lăng Phong, một bên thấp giọng nói: "Nhờ có chàng mỗi ngày đều cùng thiếp luyện Tiêu Dao Ngự Nữ Tâm Kinh, thiếp mới không bị Tây Môn Khiếu bắt được."

Lăng Phong cười hắc hắc, nói: "Nếu lão rùa đen đó dám bắt nàng, ta sẽ san bằng Tây môn thế gia."

"Lại nói loạn rồi, Tứ đại thế gia là nơi nào mà chàng lại muốn diệt là diệt chứ." Tạ Lân Lan gắt giọng , chỉ là trong lòng không khỏi cảm thấy sung sướng.

Lăng Phong nói: "Có cái gì mà không thể, ta nói được là được."

"Biết rồi!" Tạ Lâm Lan hạnh phúc gắt một câu, kéo lấy Lăng Phong nói: "Chốc nữa chúng ta chỉ đứng một bên nhìn là được, tốt nhất là không nên ra tay. Thiếp nói cho chàng biết, cho dù chàng có thể đánh thắng cũng không nên xuất hiện, sư phụ lão nhân gia không thích lúc đó có ai xuất đầu, nhất là đệ tử cướp đi danh tiếng của hắn."

"Biết rồi, hắn có bị đánh chết ta cũng không can thiệp." Lăng Phong nói, trong lòng cũng mong Lục Thanh Phong bị đánh chết, như vậy hắn có thể cùng sư nương và các vị sư tỷ mỗi ngày đều vân vũ.

Vừa đến Hoa Sơn luyện võ trường, đã thấy Hoa Sơn phái cùng Tứ đại thế gia đều đang đứng trên luyện võ trường giằng co, kiếm bạt cung giương(cái này chỉ ý là căng thẳng ko phải mang cung ra thật), lúc nào cũng có thể bùng phát.

Tây Môn Khiếu dẫn theo ba trăm đệ tử, phía dưới chân núi còn có bảy tám trăm đệ tử của Tứ đại thế gia nữa, có thể nói là thanh thế vô cùng lớn. Khiến Lăng Phong có chút thất vọng là Tây Môn Khiếu đường đường là một gia chủ, quả nhiên là một lão đầu, vẻ mặt hồng hào, mặc bạch hoa bào tử, tướng mạo xấu xí, trên mặt hiện lên sát khí, lúc này cũng có vài phần khí phách.

Bên cạnh Tây Môn Khiếu có bốn người, hai nam hai nữ, nam thì bình thường, so với Tây Môn Khiếu lại hoàn toàn trái ngược, mỏ nhọn tai hầu, bộ dạng hèn mọn, phỏng chừng hai mươi tuổi, mặt khác hai nữ nhân có thể nói là có chút kinh diễm, một phụ nhân hai bảy hai tám tuổi tuyệt sắc vũ mị, không hổ là quý phụ xuất thân từ thế gia cao quý, bảo dưỡng cực tốt, hơn nữa lại chính là độ tuổi hoàng kim của nữ nhân, mái tóc như mây của nàng tỏa ra dáng vẻ của một quý phụ nhân, trâm vàng điểm xuyết, lông mi tựa nguyệt, mũi tựa quỳnh dao(ngọc quỳnh), đôi môi đỏ thắm, da thịt trắng nõn động lòng người, vóc người vừa phải, song nhũ thoạt nhìn rất co dãn, nàng toàn thân trên dưới đều toát ra vẻ quý khí, còn có ba phần uy nghiêm, nhưng từ cốt cách cho người ta cảm thấy có ba phần yêu dã(giống phong tao), hàn khí trong mắt có thể giết người, cũng có thể câu hồn đoạt phách! Nếu nhìn kỹ đôi mày liễu như trăng rằm phối hợp với đôi mắt đẹp sáng như sao, sự vũ mị trong ánh mắt ấy làm cho người ta chỉ muốn ôm nàng vào trong ngực, đôi môi đỏ mọng ướt át cười khẽ, tuyết bạch vô bì trông như thổi nhẹ là rách , thân thể mảnh khảnh yểu điệu, đường cong nhu mỳ mê người, toàn thân trên dưới đều toả ra phong vận của nữ nhân thành thục. Lăng Phong liếc mắt thấy nữ nhân này liền nghĩ tới một vưu vật trời sinh, một tuyệt sắc mĩ nhân như thế sẽ không phải là phu nhân của Tây Môn Khiếu chứ? Nếu vậy thật sự là tiên hoa cắm vào bãi phân trâu. Bên cạnh tuyệt sắc mỹ phụ còn có một nữ tử mười sáu mười bảy tuổi, cũng là một tiểu mĩ nhân, vóc người xinh xắn, mắt to môi đỏ , vẻ mặt linh tú.

Hai nữ nhân này không phải ai khác, thiếu phụ là thê tử của Tây Môn Ngạo - Liễu Thi Vân,

nữ tử bên cạnh nàng chính là bảo bối nữ nhi của Tây Môn Ngạo – Tây Môn Đình Đình. Vì trượng phu của Liễu Thi Vân bị bắt, nên nàng bất chấp tất cả muốn cùng Tây Môn Khiếu lên Hoa Sơn đòi trượng phu về, còn Tây Môn Đình Đình thì tò mò chỉ muốn ra ngoài tham quan nên đi theo lên núi. Lúc này đôi mắt đẹp của Liễu Thi Vân chuyển động, ánh mắt đảo qua đám người, hình như là đang tìm trượng phu của mình.

Lúc này, Vương Bỉnh Hạo cùng ba tên đệ tử khác đều bị đệ tử của Tây Môn thế gia bắt giữ. Trông bộ dạng tựa như chó rơi xuống nước vô cùng khó coi, nói thật ra Lăng phong dù không quá coi trọng Vương Bỉnh Hạo, nhưng dẫu sao hắn cũng là một đệ tử của Hoa Sơn phái, chứng kiến bộ dạng khiếp nhược của Vương Bỉnh Hạo, quả thực làm Hoa Sơn phái phải hổ thẹn.

Bên này, Lục Thanh Phong phong độ ưu nhã gật đầu về phía Tây Môn Khiếu, thanh âm lạnh lùng nói: "Tây Môn gia chủ, ngài cùng Hoa Sơn phái cũng không có cừu oán, ngài cần gì phải làm khó bọn vãn bối vậy?"

Tây Môn Khiếu ha ha một trận cuống tiếu, nói: "Lục Thanh Phong, đừng có giả bộ nữa, mau thả nhị đệ ta ra, ta tất sẽ thả đệ tử ngươi ra."

Lục Thanh Phong cố nén tức giận nói: "Tây Môn Ngạo để người của Ma Giáo sai khiến, đánh lén Hoa Sơn đệ tử ta, đây chính là sự sỉ nhục của võ lâm chính phái, ta há có thể thả hắn ra."

"Nói nhảm." Tây Môn Khiếu lửa giận ngút trời quát: "Lục Thanh Phong, ngươi đừng tưởng mình là minh chủ võ lâm thì có thể muốn làm gì thì làm, nếu ngươi nói như vậy, thì chả lẽ đệ tử Tứ đại thế gia chúng ta cùng Đao Kiếm lưỡng đại sơn trang đều chịu sự sai khiến của Ma Giáo phải không? Chẳng lẽ chỉ có Hoa Sơn các ngươi là đại biểu cho võ lâm chính phái à?"

Lục Thanh Phong nói: "Tây Môn gia chủ, ngài cần gì phải cướp từ đoạt lý như thế, chẳng phân biệt thị phi hắc bạch…"

Tây Môn Khiếu nói: "Ngươi luôn miệng nói nhị đệ ta chịu sự sai khiến của Ma Giáo? Xin hỏi lại, đêm đó ngoài đệ tử của phái Hoa Sơn ra, còn có ai làm chứng không? Ta nhớ rõ ngày đó nhị đệ của ta nói, hắn ước hẹn với Chân Dương Tử chưởng môn Điểm Thương Sơn cùng tới Hoa Sơn, mục đích là cấp cho võ lâm chính phái một công đạo. Không ngờ Lục Thanh Phong ngươi lại bao che cho hành động của đệ tử, cuối cùng còn giết chưởng môn Điểm Thương Sơn, hết thảy chuyện này ngươi giải thích xem sao?"

Lục Thanh Phong lúc này cùng không nén được giận nữa nói: "Tây Môn gia chủ, ngươi đừng hòng ngậm máu phun người, ai đúng ai sai, tất sẽ có công đạo. Điểm Thương Sơn Chân Dương Tử rõ ràng là chịu sự sai khiến của Ma Giáo…"

"Đủ rồi, ngươi luôn miệng nói Chân Dương Tử chưởng môn chịu sự sai khiến của Ma Giáo, xin hỏi có chứng cớ gì không?" Tây Môn Khiếu nói: "Nhưng chuyện đệ tử Hoa Sơn phái các ngươi gian ô thê tử của Chân Dương Tử chính là chuyện thiên chân vạn xác, ngươi bây giờ giải thích ra sao đây?"

"Ngươi…" Lục Thanh Phong bị Tây Môn Khiếu bức bách như vậy, ngược lại trở thành có lý mà không giải thích được.

"Nhưng đệ tử của phái Điểm Thương cùng nhị đệ ngươi dạ tập dịch trạm phái Hoa Sơn chúng ta cũng là chuyện thiên chân vạn xác, ngươi giải thích ra sao đây?"

Tây Môn Khiếu nói: "Nhị đệ ta quang minh chính đại hướng tới phái Hoa Sơn các ngươi đòi lại công đạo, lại bị ngươi nói thành đánh lén Hoa Sơn, xin hỏi ngươi có ý gì?"

Hà Thu Vĩ lúc này đứng ra nói: "Sư phụ, bọn họ rõ ràng là đến đây khiêu khích, cần gì phải khách khí!"

Tây Môn Khiếu ha ha cười nói: "Khiêu khích? Ngươi không bằng nói chúng ta tới đây là đánh nhau cho rồi, các ngươi nếu không thả nhị đệ của ta ra, hôm nay ta sẽ đạp bằng phái Hoa Sơn!"

"Lão già này thật không biết tự lượng sức." Đệ tử Hoa Sơn phái có người không nén được giận quát

Cũng có người 'hừ' nói: "Người của Tây môn thế gia, vừa nhìn đã biết không phải loại tốt đẹp gì, giết bọn chúng, cũng là trừ hại cho giang hồ."

Lúc này một tiếng 'A di đà phật', Minh Tuệ đại sư của Thiếu Lâm tự lên tiếng: "Tây Môn thí chủ, Lục minh chủ thỉnh chưởng môn các phái tới đây kì thực là muốn công khi xét xử Tây Môn Ngạo thí chủ, nếu như mọi người vì chuyện này mà phân tranh, thì cứ từ từ ngồi xuống đàm đạo. Hôm nay, các vị đã bắt đệ tử phái Hoa Sơn, lại còn đánh lên núi, kỳ thực rất là không ổn…"

Tây Môn Khiếu cười nhạt nói: "Minh Tuệ đại sư, lão phu hôm nay tới đây, chủ yếu là tính sổ với phái Hoa Sơn, cùng các môn phái khác không hề có quan hệ. Cho nên ta hy vọng các vị không nên nhúng tay vào, đây chỉ là ân oán cá nhân…"

Lục Thanh Phong chất vấn: "Chúng ta nước sông không phạm nước giếng, có cái gì mà tính toán chứ? Chuyện của Tây Môn Ngạo, chính là chuyện của võ lâm, đương nhiên là do võ lâm đại hội công thẩm, há có thể để mình ngươi quyết định?"

Tây Môn Khiếu hắc hắc cười lạnh, nói: "Ngươi nói cho biết cái gì là võ lâm chính đạo, đừng tưởng ngươi là võ lâm minh chủ có thể chèn ép người trong võ lâm. Trần Phất Hiểu là đệ tử phái Hoa Sơn, hắn gian sát thê tử của chưởng môn Điểm Thương Sơn, ngươi là Hoa Sơn chưởng môn, chẳng lẽ lại không có trách nhiệm gì sao? Hoa Sơn phái các ngươi làm ra chuyện này, vậy mà cũng muốn là môn phái đứng đầu võ lâm…"

Lục Thanh Phong giận phát run lên, nói: "Không sai, Trần Phất Hiểu trước kia là đệ tử phái Hoa Sơn, nhưng ta đã công bố với võ lâm thiên hạ truy nã hắn, ai gặp được đều tru diệt."

Sư nương ở bên cạnh bổ sung nói: "Trần Phất Hiểu nguyên là Hoa Sơn đệ tử, nhưng đó là chuyện trước kia. Từ sau khi hắn phản lại môn quy của Hoa Sơn phái, chúng ta đã trục xuất hắn ra khỏi sư môn, chuyện này ngươi cũng không thể tính lên đầu chúng ta."

Tây Môn Khiếu trầm ngâm nói: "Chưởng môn phu nhân, Trần Phất Hiểu cho dù bị các ngươi trục xuất khỏi sư môn, cũng là từ chỗ các ngươi mà ra. Ta hôm nay tới cũng không muốn hỏi chuyện này, nhị đệ của ta căn bản không có chịu sự sai khiến của Ma Giáo, các ngươi không có chứng cứ, mời các ngươi thả người ra, cho dù là các ngươi cho ta một cái công đạo. Nói thật ra, Tây Môn Khiếu ta cả đời này, chưa từng chịu qua uất ức nào như vậy!"

Lục Thanh Phong trừng mắt, nói: "Tây Môn Khiếu, chuyện ngươi yêu cầu ta làm không được. Ngươi nên từ bỏ đi."

Tây Môn Khiếu dậm chân một cái, lớn tiếng nói: "Xem ra hôm nay không còn cách nào khác, đành phải động thủ vậy." Vừa nói hắn vừa làm bộ xông tới đánh Lục Thanh Phong.

Một hồi đại chiến không thể tránh khỏi sẽ triển khai tại Hoa Sơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.