Kiều Kiều Sư Nương

Chương 41: Chương 41: Nhất long song phượng






"Hảo sư đệ, ta không, không được rồi, chết mất ……” sau khi thở dốc một trận, Tạ Lâm Lan không còn chút sức lực nào lười biếng tựa vào ngực Lăng Phong, nàng biết rõ Lăng Phong còn chưa thỏa mãn, điều chỉnh một chút khí lực để ứng phó với vòng công kích tiếp theo của hắn, nhưng chính mình ko còn một chút khí lực, cho nên ko cách nào chống lại vô cùng vô tận công kích của Lăng Phong, tựa như vĩnh viễn không ngừng vậy.

Ngay lúc này, ngoài cửa truyền đến một hồi tiếng bước chân nhẹ nhàng, nếu đổi lại là người bình thường, căn bản không cách nào nghe thấy. Nhưng trong phòng lúc này, cả Lăng Phong và Tạ Lâm Lan đều đã là loại người bình thường không thể hình dung đến được

“Sư đệ, hình như có người đang đến …..” sau khi kinh mạch của Tạ Lâm Lan được Tiêu Diêu Ngự Nữ Tâm Kinh đả thông, lục thức(các giác quan) trở nên nhạy cảm dị thường, chính trong lúc hoan hảo, nàng cũng có thể nghe thấy động tĩnh trong vòng trăm bước. Càng huống chi đang trong phòng vụng trộm, nàng kỳ thật cũng luôn luôn chú ý bất cứ tiếng gió thổi cỏ lay bên ngoài.

“Đừng nhúc nhích ..... là tiểu sư tỷ.” Lăng Phong đè lên Tạ Lâm Lam, nàng đang muốn chuyển mình đứng dậy, đối với Lăng Phong mà nói, hết thẩy mọi thứ biết ngoài hắn đều có thể nắm chắc, hắn thậm chí có thể cảm giác được rõ ràng người đến là tiểu sư tỷ Lục Phỉ Nhi.

“A, sư đệ …… ngươi, ngươi không phải cố ý muốn sư muội chứng kiến chúng ta như vậy chứ?” Tạ Lâm Lan mị nhãn như tơ nói.

“Sư tỷ, nàng thật là thông minh. Đúng là như vậy, ta chính là muốn nàng đến xem, sư tỷ, chẳng lẽ nàng không nghĩ nhiều tỷ muội cùng đồng thời hầu hạ ta sao?” Lăng Phong kiềm chế không được nghĩ tới mỹ cảnh nhất long song phượng, nhìn Tạ Lâm Lan tràn ngập tự tin nói.

“Muốn”. Tạ Lâm Lan đã không cách nào khống chế tình cảm mạnh liệt của bản thân, Lăng Phong lại một lần nữa trêu ghẹo, cuồng triều không dứt.

Kết quả, lúc Lục Phỉ Nhi tới ngoài cửa sổ, Lăng Phong vẫn một bên xoa nắn ngọc nhũ của Tạ Lâm Lam, một bên chuẩn bị tiến tới Lục Phỉ Nhi.

“Sư đệ, sư tỷ, các ngươi ……” Lục Phỉ Nhi kinh ngốc, vừa tức vừa hận, thậm chí đố kỵ cùng địch ý, hận không thể xông lên cho Lăng Phong cùng Tạ Lâm Lan mỗi người một cái tát. Hiển nhiên nàng không thể nào tiếp thụ được hết thảy việc đã chứng kiến, thế nhưng cảnh tượng trước mắt lại vô cùng rung động, nàng thậm chí ngây ngốc, ngây ngốc nhìn Lăng Phong cùng Tạ Lâm Lam điên cuồng, đến nỗi quên mất đáng nhẽ mình phải tiến lên mắng chửi bọn họ mới đúng.

“Cái gì ngươi ngươi ngươi, ta ta ta!” Lăng Phong véo Tạ Lâm Lan, khiến nàng không khỏi phát ra một tiếng rên rỉ mê người, làm cho Lục Phỉ Nhi nghe được phát run. “Còn không mau vào đây, ta không muốn để người khác chứng kiến đường đường là Hoa Sơn nữ hiệp lại rình coi hảo sự của sư đệ cùng sư tỷ như thế”.

“A …..” Lục Phỉ Nhi tựa hồ đã mất đi năng lực suy nghĩ, cứ thế tiến vào phòng. Đến lúc đang chuẩn bị đóng cửa, hình như đã thanh tỉnh hơn một chút, mặt đỏ bừng nói: “Sư đệ, sư tỷ, các ngươi …… các ngươi đây là!”

Lăng Phong nói: “Chúng ta thế nào, không thấy sao? Ta cùng sư tỷ đang ân ái, mạng của sư tỷ là ta cứu, nàng lấy thân báo đáp là tiểu thiếp của ta, ta bây giờ là phu quân của nàng. Nếu nàng không đồng ý, nàng sau này có thể không cần lấy ta, ta sẽ không cưỡng cầu nàng. Nếu nàng cho rằng ta vẫn là phu quân của nàng, vậy nàng nhanh cởi y phuc ra đi, cùng với sư tỷ đồng thời hầu hạ ta.”

“Ngươi …… ngươi, ngươi khi dễ người ta!’ Lục Phỉ Nhi cảm thấy ủy khuất, quay đầu muốn đi. “Trước kia ngươi đối với ta rất tốt, khi nào có thể nói như vậy.”

“Sư muội ……" Tạ Lâm Lan bày kế cho Lăng Phong, tiến lên kéo Lục Phỉ Nhi lại, an ủi nói: “Sư muội, muội ngàn vạn lần ko nên đi. Phu quân nói ko sai, mạng của ta là chàng cứu, là ta cam tâm tình nguyện lấy thân báo đáp. Cho dù vô danh vô phận, đi theo phu quân ta cũng ko có hối hận. Không nên vì ta mà phá hỏng cảm tình của muội đối với phu quân, ta cũng ko muốn tranh giành gì cả, cho dù gọi muội là tỷ tỷ, gọi muội là thiếu phu nhân cũng được….”

"A ……" Lục Phỉ Nhi không có nghĩ đến sư tỷ của mình vì có thể đi theo Lăng Phong, cư nhiên cam chịu xếp danh phận của mình xuống dưới người khác, trong lòng nhất thời kích động không thôi

“Lâm Lan, đừng lý đến nàng ta, Lăng Phong ta chưa bao giờ bị kẻ khác bắt buộc làm chuyện mình không thích.” Lăng Phong biết đối với tính cách tiểu thư của Lục Phỉ Nhi như vậy, nên làm cho lời nói có chút kích động, bởi vì Lăng Phong rất rõ ràng, trong tính cách của Lục Phỉ Nhi có một loại tính không thể thỏa hiệp, điểm này trước mặt người nàng yêu, biểu hiện càng mãnh liệt, cho nên Lăng Phong nắm chắc nàng nhất định cuối cùng cũng sẽ bị mình thuyết phục.

Trong lúc Lục Phỉ Nhi còn đang do dự không biết đáp lại Lăng Phong thế nào cho phải, Lăng Phong đã bắt đầu thử thăm dò, ngay trước mắt nàng đùa bỡn ngọc phong của Tạ Lâm Lan, tiếng rên rỉ của Tạ Lâm Lan càng lúc càng dữ dội. Lục Phỉ Nhi dường như đã cạm chịu số phận, đầu rủ xuống, không nói lời nào.

Lăng Phong trong lòng cười lạnh, qua một hồi nữa, tất nhiên sẽ đòi ta đến kiền ngươi. Lăng Phong xoay thân thể của Tạ Lâm Lan lại, đặt nàng ngay trước mặt Lục Phỉ Nhi, Lăng Phong lạnh lùng cười, trực tiếp tiến nhập nội thể Tạ Lâm Lam , Tạ Lâm Lan vốn đầu đang cúi xuống đột nhiên ngẩng lên, hét to một tiếng.

Lăng Phong không chút thương tiếc, toàn lực trêu cợt nữ nhân trước

mặt, bức nàng phải ngẩng đầu lên nhìn Lục Phỉ Nhi, phảng phất như cực kỳ sung sướng, tuy tỏ vẻ mình cực kỳ khoái nhạc, nhưng trong sự khoái nhạc đó vẫn mang theo một tia thống khổ, Tạ Lâm Lan đã có chút không chịu nổi rồi.

“Đủ rồi,” Lục Phỉ Nhi rốt cục nhịn không được khóc nói, “Sư tỷ đã không chịu nổi, ngươi buông tha cho tỷ ấy đi!”

Lăng Phong buông Tạ Lâm Lan ra, tiến tới nâng chiếc cằm nhỏ đang run rẩy của Lục Phi Nhi lên, thản nhiên nói: “Nhưng ta còn chưa có tiêu hỏa! Phải làm sao bây giờ?”

Lục Phỉ Nhi ngượng ngùng ấp úng: “Ta, để ta thế chỗ sư tỷ……"

Còn chưa nói xong, nàng đã bị Lăng Phong ôm lấy, "A" một tiếng, Lục Phỉ Nhi cảm thấy thân thể chấn động, hai hàng nước mắt ủy khuất chậm rãi rơi xuống, thế nhưng chỉ có thể gia tăng sự hưng phấn trong lòng Lăng Phong

Lăng Phong quay đầu lại, duỗi ngón tay hướng Tạ Lâm Lan ra hiệu, ý bảo nàng đi tới. Nàng vẫn còn đang thở hổn hển, nhưng Lăng Phong gọi, vẫn run rẩy bước tới. Lăng Phong vươn tay trái lướt qua quanh ngực Lục Phỉ Nhi, nhào nặn nắn bóp, tay phải cũng chôpn đến nãi tử của Tạ Lâm Lan, mặc ý thưởng thức, miệng tấm tắc khen: “Tiểu sư tỷ, bảo bối của nàng ko lớn bằng của tứ sư tỷ a!” Lại dùng hai tay trên người các nàng vân vê, sau đó mạnh mé nắm vào, hai thân thể mềm mại đồng thời run lên, Lăng Phong cười nói: “Bất quá, tiểu sư tỷ nàng sau này nhất định so được với tứ sư tỷ đó.”

Lục Phỉ Nhi nghe thấy mấy lời đáng xấu hổ của Lăng Phong, nhịn ko được ngẩng đầu lên, giống như cầu khẩn hắn không nên nói thêm gì nữa, lúc này Tạ Lâm Lan cũng ngẩng đầu lên. Lăng Phong nhìn hai khuôn mặt mỹ lệ phô bày trước mắt, phảng phất giống như tỷ muội, xinh đẹp động lòng người. Dục vọng của Lăng Phong sôi trào tới cực điểm, không kiềm chế được nữa, cũng không để ý đến sự phản kháng của Lục Phỉ Nhi, nhanh chóng làm nàng thành toàn thân xích lõa, nàng hai mắt sợ hãi nhìn Lăng Phong, không biết Lăng Phong muốn làm cái gì, loại sợ hãi này có cảm giác như vô lực phản kháng, chỉ giống như một con cừu non vậy.

Lăng Phong trong lòng cười lạnh, mỗi tay một người mang hai vị sư tỷ đến trước cửa sổ, để tay các nàng bám lên bệ cửa sổ, cởi búi tóc của các nàng ra, mái tóc dài đen nhánh liền xõa xuống bờ vai trắng ngần, Lăng Phong cam đoan qua một hồi các nàng nhất định cùng mình phong cuồng, mà điên cuồng vung vẫy mái tóc dài. Ánh nến chiếu xuống, hai thân thể nữ nhân mỹ diệu lập tức mờ mờ hiện ra, đồn bộ tuyết bạch cao cao đầy đặn cong lên, tựa như đang đợi Lăng Phong đến dày vò vậy.

“Không hổ là Hoa Sơn ngọc nữ, hai người đều rất xinh đẹp!” Lăng Phong cười cười nói.

Lăng Phong lấy tay khiêu khích Tạ Lâm Lan, trong khi đó ‘Thất tinh ngọc châu’ trực tiếp tiến nhập vào nội thể Lục Phỉ Nhi,Tạ Lâm Lan có chút nhịn không được dâm đãng kêu lên, Lục Phỉ Nhi cũng là nhịn không được nhẹ giọng rên rỉ.

Lăng Phong toàn lực chuyển động, mỗi một phát đều hung hăng đẩy đến tâm hoa tâm của Lục Phỉ Nhi, nàng cũng không cách nào khống chế được âm lượng của chính mình, mãnh liệt la lên.

Lăng Phong dùng tay trái cố hết sức hoạt đông trong nội thể Tạ Lâm Lan, nói: “Kêu lên …… sư tỷ…… nàng kêu lên đi ……làm sao lại có thể kêu bé hơn tiểu sư tỷ thế chứ?

Thế là, Tạ Lâm Lan cùng Lục Phỉ Nhi giống như đua nhau xem ai rên lớn hơn, lọt vào tai Lăng Phong thì thực đúng là trên đời không có gì sánh bằng.

Tiên nhạc. Lúc bắt đầu khởi động dục triều, Lăng Phong mặc sức giày vò hai thân thể tuyết bạch trước mắt.

Trong thời gian tàn một nén hương, Tạ Lâm Lan và Lục Phỉ Nhi hai vị tuyệt sắc sư tỷ đều ngã gục, cả hai đều không xong, Tạ Lâm Lan tiết thân năm lần, Lục Phỉ Nhi bốn lần. Đến cuối cùng, Lăng Phong cũng không có nhớ rõ là đã tiết xuất vào trong nội thể người nào dục vọng kết tinh của mình.

Để hai người ngọc mềm nhũn nghỉ ngơi trong chốc lát, Lăng Phong mới chậm rãi đứng dậy, giúp Tạ Lâm Lan cùng Lục Phỉ Nhi mặc lại y phục, sau đó dìu các nàng về phòng của từng người, Lăng Phong mới hài lòng quay về phòng mình.

Từ lúc xuống núi, Lăng Phong lo lắng chính là không thể tiếp tục hưởng thụ loại cuộc sống ôn nhu, hạnh phúc này, nhưng sau khi trải qua lần phong lưu trong phòng này, hắn hiểu được thật ra ở tại Hoa Sơn, chỉ cần khống chế thỏa đáng, mỗi bước đều là xuân sắc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.