Kiều Kiều Sư Nương

Chương 138: Chương 138: Nhược Lan nương tử






Tiến vào gian phong của Nhược Lan, đi đến giường, Lăng Phong đưa ánh mắt thương xót về phía mỹ nữ. Nàng ngồi ngây ngốc trước cửa sổ ngắm cảnh sắc của trời. Cảnh tuy rằng đẹp vậy, nhưng nhìn thần thái nàng thì không có gì là vui sướng, lệ ngấn trên mắt, khuôn mặt tái nhợt, đã lâu không có nụ cười. Đôi mắt vốn hữu thần thâm thúy, lúc này không nhìn một chút cảm xúc nào, nhỉ còn một khoảng không tĩnh mịch, trống vắng.

Nàng tựa như ngồi yên ngây ngốc không nhúc nhích, dường như sinh mạng không còn tồn tại, chỉ như tượng đá, Tuy nói trong lòng sóm có chuẩn bị, nhưng không ngờ kết quả lại như vậy, Quý Nhược Lan đối phó với địch ngày hôm qua khác hẳn với trạng thái bây giờ. Lăng Phong không khỏi xót xa, khuyên bảo nàng thực sự vô ích bởi vì các nàng Bạch Lộ, Nhược Yên các nàng đều thử qua.

-Nàng vẫn còn hận ta?

Lăng Phong tiến đến, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng. Hắn chủ động xuất trận.

-Ngươi . . . Ngươi muốn làm gì . . .

Quý Nhược Lan vội vàng tách ra, nhưng Lăng Phong đã nhanh tay ôm chặt lấy nàng.

-Ta yêu nàng.

Lăng Phong không nói, dùng cặp môi của mình dán sát vào môi của nàng, cái lưỡi điêu luyện như con linh xà thâm nhập vô miệng nàng mà tha hồ tàn sát. Hai tay khẽ lướt nhẹ trên quần áo của nàng mà xoa bóp.

-Ngươi . . . Vô sỉ!

Quý Nhược Lan hoảng sợ muốn thoát khỏi Lăng Phong, thân thể cũng bất giác giãy dụa.

Lăng Phong đâu có dễ dàng buông tha nàng, hôn càng lúc càng mãnh liệt hơn, đôi tay sờ nắn ngày càng kịch liệt. Nàng giãy dụa, thân thể kịch liệt bổng chốc như phát hõa. Lăng Phong dùng sức tay đem quần áo của nàng xé rách.

Quý Nhược Lan như con cừu non yếu đuối, tứ chi liên tục đánh loạn xạ, cố gắng giãy dụa, phãn kháng, nhưng có vẻ vô lực, lúc này đây trên cơ thể của nàng chỉ còn lại chiếc yếm đào và tiết khố xinh đẹp.

Đôi tay Lăng Phong không buông tha nàng, hai tay vẫn như cũ du hành trên thân mình nhu mị của nàng. Lăng Phong đang từng bước đánh tan nát lòng nàng.

-Lẽ nào ngươi khi dễ ta chưa đủ sao?

Đôi mắt của Quý Nhược Lan đã bắt đầu rơi lệ, vô lực phản kháng, bàn tay nắm chặc cánh tay của Lăng Phong, đầu ngón tay cũng bắt đầu trở nên trắng nhợt.

Được rồi, Lăng Phong chính là muốn nàng hận mình, như vậy còn hơn là không biết cảm giác của nàng ra sao, không có một tia cảm xúc.

Hiện tại thì biết rồi, biết là hận, hận coi như là một loại tình cảm, có tình cảm thì sẽ có cách chuyển biến, Lăng Phong có thể tìm cách khuyên giải nàng. Đương nhiên như vậy thì chưa đủ, Lăng Phong nhất định phải để nàng hận một cách triệt để.

Suy nghĩ thoáng qua một tia yêu thương, Lăng Phong cười nói.

-Hắc . . . hắc! Cây hoa hồng quả nhiên có gai, không hổ là đại mỹ nữ chốn võ lâm, Nhược Lan, nàng biết không? Nàng thực sự quá đẹp, quá mê người, người ta hận không thể cắn nàng một miếng, nàng nhìn xem vóc người, lồi lõm quyến rũ, đôi thỏ ngọc thì phì nộn trắng như tuyết, thiếu nữ hai mươi còn kém xa nàng ý chứ!

Kỳ thực đây là lời tâm huyết của Lăng Phong, của nàng thật co dãn, trơn nhãy, mềm dẽ, thừa sức có thể so với Trầm Nghi Quân, Kỹ Nhược Yên các nàng! Thậm chí còn ngon hơn, thành thục thơm tho tản mát vị ngon ngọt.

Vừa nói, bàn tay Lăng Phong mạnh mẽ trên song phong mà du ngoạn.

-Lăng Phong ta thật là vinh hạnh a, có thể hưởng thụ cây hoa hồng tiên tử như vậy, thân thể thật là tuyệt diệu.

Mặt hắn đúng là biến sắc rung động, Lăng Phong lại tỏ vẽ háo sắc nói.

-Nhược Lan nương tử, xin thứ lỗi cho tướng công ta vô lý, bởi vì nàng đẹp quá, ta . . . ta không nhịn nổi nữa . . .

Đưa tay du ngoạn trên chiếc yếm lụa, lưu ý tới sắc thái đôi mắt nàng, Lăng Phong liền cởi chiếc yếm xuống, hắn thấy được sự đau thương hối hận hiện rõ trong mắt nàng. Điều này làm cho Lăng Phong thấy rõ cách làm của mình là đúng.

Thật nhanh chóng trên cơ thể nàng chỉ còn sót lại cái tiết khố, thân thể xinh đẹp cân chỉnh hoàn toàn lộ ra trước mắt Lăng Phong. Ánh mắt Lăng Phong nhìn nữ tử này như muốn ăn tươi nuốt sống nàng, hồi lâu không hề chợp mắt. Trong đầu Lăng Phong ong ong quả thật quá đẹp, vẻ đẹp quá câu hồn.

Tay Lăng Phong không khống chế được nữa, lướt dọc trên thân ngọc kia, sợ soạng song phong đầy đặn rồi hướng tiểu phúc sờ xuống, chỉ cách động đào bí ẩn của nàng vài phân, thân thể mềm mại của nàng chấn động. Thân thể thon dài tuyệt mỹ. Chân chặc chẽ khép lại, tự động chống lại địch nhân tiến tới xâm lấn.

Lăng Phong không lưu tâm, tay lắc một cái, thoáng cái dễ dàng chui vào trong. Đợi nàng phản ứng lại, tất cả đã được Lăng Phong nắm bắt. Quý Nhược Lan dường như không có cam lòng. Chân giãy dụa đạp lung tung, nhưng mà chưa giãy được thì đã bị Lăng Phong dùng sức vững vàng giữ chặt lại.

Thừa dịp nguội nhiệt, Lăng Phong trêu đùa:

-Nhược Lan nương tử, thật là mẫn cảm a, có một chút như vậy mà nàng đã không chịu nổi rồi, nàng nhìn này, mật ngọt chảy ra thật nhiều a.

Giống như đáp trả lại bàn tay của Lăng Phong, đôi mi nàng nhắm chặt không mở. Dáng dấp ngây thơ như trẻ con thật đáng yêu. Lăng Phong âm thầm cười. Song lại bội phục mình, làm điều không phải với con người ta quả là một biện pháp tốt. Nếu không phải nhìn thấy Quý Nhược Lan như vậy. Trải qua một phen kích tình, nàng đã sớm động dục. Lúc này, con mắt đẹp đóng chặt, trên mặt xuất hiện mảng hồng như đám mây, toát ra vẻ mặt hối hận nhưng lại có chút khuất nhục.

Mưu đồ dụ dỗ, ngón tay hắn lướt nhẹ trên chóp mũi Quý Nhược Lan nói:

-Nhược Lan nương tử, việc quan hệ đừng ngại, cái này thật sự rất tình thú a.”

Bỗng nhiên nàng biến sắc, Lăng Phong lại phải bức từng bước:

-Nếu không thì nếm thử cũng được.”

Quý Nhược Lan mạnh mẽ mở mắt kêu lớn:

-Đừng . . . Vì sao, vì sao đối với ta như vậy? hu hu . . . vì sao . . .”

Buồn bã pha lẫn một chút hận ý, một tia hối hận, một chút bất đắc dĩ, còn có thêm một chút không biết thời gian sau mù mịt ra sao? Loại tình cảm phức tạp này, Lăng Phong nhiều ít cũng có thể nhận ra.

Làm chưởng môn Ngũ Tiên giáo, trọng trách thực sự cũng không nhẹ, sự hưng suy vinh nhục của giáo phái, tất cả đều đặt trên vai nàng. Thế nhưng nàng không ngờ trăm chuyện không sao lại lưu lạc nên nông nỗi này, đến nỗi trinh tiết không bảo vệ được, điều này làm sao nàng chịu được! Đến hôm xuất thủ đánh với Hồng Tôn một trận, nàng ôm hy vọng lấy lại tôn nghiêm cho dù chết, nhưng không nghĩ tới Lăng Phong lại xuất hiện, tất cả tâm nguyện của nàng đều bị chôn vùi.

Kỳ thực cả đời nàng trong trắng không dính dáng tình ái, chấn hưng Ngũ Tiên giáo, chính là mục tiêu của nàng. Nàng coi đây là nhiệm vụ chính của mình, vì thế mà cảm thấy tự hào, nhưng hôm nay lại có chút đau khổ. Nàng cảm nhận rõ sự vô năng của mình mà nhục nhã, ba mươi năm tầm sư học đạo, võ công siêu việt, vậy mà phụ mọi kỳ vọng của mọi người cho nàng. Hơn nữa nàng là người có ngạo tính quật cường, mới khiến nàng biến thành dạng như bây giờ.

Tạm thời Lăng Phong cũng khó nói câu khuyên bảo nào, nên thẳng thắn để nàng phát tiết một phen. Lăng Phong cở y phục của mình, không để ý nàng phản kháng, nhắm cơ thể nàng tiến vào, huyệt động của nàng nóng bỏng sôi trào như có dung nham ở trong, suýt chút nữa hắn bị hòa tan nóng chảy. Một tay ôm chặt nàng, vận công phu Tiêu Dao Ngự Nữ Bí Kiếp Song Tu.

Lăng Phong quyết tâm đem những ràng buộc trong tâm nàng gỡ bỏ, mạnh mẽ mà dùng đến biện pháp để đạt tới cảnh giới tâm linh dục vọng hợp nhất. Đương nhiên, lần này cũng không hoàn toàn có thể đạt được tâm linh và dục vọng hợp nhất. Nhưng hiện tại không có biện pháp khác, cũng chỉ có thử một lần. Gân như có khả năng đạt được cái tâm linh và dục vọng hợp nhất. Lăng Phong lệnh cho nàng thả lỏng tinh thần, không được căng thẳng, nhằm tăng cường công lực.

Mỗi lần di chuyển thân, là mỗi lần hắn hôn nàng, để nàng không nói lên lời nào. Làm nàng chủ động bỏ qua tâm lý phòng thủ của Quý Nhược Lan. Lăng Phong rất rõ ràng, nàng chỉ ưa cứng không ưa mềm. Cho nên phương pháp này mặc dù rất cực đoan nhưng Lăng Phong cũng không do dự, việc này so với việc chậm rãi khuyên bảo hiệu quả hơn nhiều.

Khúc dạo đầu đã kết thúc, sự chống cự ban đầu của Quý Nhược Lan đã chuyển sang chấp nhận, Song Tu đại pháp này thật bất phàm, mỗi lần lên đến đỉnh đều làm Quý Nhược Lan ‘sướng’ không chịu nổi.

Lăng Phong nói:

-Nhược Lan nương tử, nàng có chuyện gì không vui thì nói ra, đừng để trong lòng mà khó chịu. Tin tưởng ta, ta suốt đời sủng ái nàng, thương yêu nàng. Ta sẽ là một người phu quân đáng cho nàng kiêu ngạo cả đời, là người cho nàng dựa vào. Dù bao nhiêu khó khăn khổ ải tới tìm nàng thì chả là gì, bởi vì có ta. Ta nhất định đứng chắn trước nàng đón nhận phong ba, không để nàng phải cực khổ, dù chỉ một chút, tin tưởng ta.

Lúc sống không được chết không xong thế này, Lăng Phong lại thăm hỏi một cách quan tâm như thế, lúc tinh thần một người xuống thấp nhất như lúc này là lúc đạt được lòng tin của người khác. Hơn nữa đây là Lăng Phong không cố tình làm thế vì thế hiệu quả càng cao hơn lúc bình thường rất nhiều.

Quý Nhược Lan cảm thấy một thân thể ôn nhu của nam nhân đang nằm trên người nàng vang lên bên tai, an ủi nàng trong lòng đau xót, cỗ nội tâm như khô cạn kia lại bừng tỉnh. Đây có thể nói là nhận thức, cái cảm giác như này thật là thoải mái.

Thấy mặt Quý Nhược Lan hiện lên dị sắc, Lăng Phong biết những lời vừa rồi quả có tác dụng. Ngữ khí lại càng thêm ma lực:

-Nhược Lan nương tử nàng đừng sợ, từ hôm nay trở đi ta vĩnh viễn bảo vệ nàng, ta muốn nàng trở thành người vui vẽ nhất, hạnh phúc nhất, không phải gánh chịu bất kỳ đau thương nào.

Nói những lời này không phải để an ủi nàng, mà trong lòng Lăng Phong hết sức chân thật, một kẻ mà hiểu được nữ nhân của mình cần gì, thì đích thực yêu thương và quý trọng người đó!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.