Trời hãy còn chưa sáng rõ, nên Lăng Phong cùng sư nương vẫn nằm trên giường, hai người vô cùng thân mật, cảm giác như không ai có thể chia lìa được bọn họ, cái loại cảm giác này tựa như tân hôn phu thê ân ái triền miên, gắn bó keo sơn, nước sữa hòa nhau.
Lúc này, Lăng Phong đang ôm sư nương trên giường, chẳng biết khi nào bên tai truyền lại tiếng hô hấp rất nhỏ, hắn không khỏi tức cười. Nguyên lại sư nương Bạch Quân Nghi quá mệt mỏi đã chìm vào giấc ngủ, trên mặt nàng xuất hiện nụ cười ngọt ngào thư thái.
Bạch Quân Nghi vừa tỉnh lại, thì cảm thấy cực kì thoải mái, đại khái từ lâu rồi nàng mới có thể ngủ thoải mái như vậy.
Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên qua khe cửa chiếu vào phòng. Mặt trời phía đông thật rực rỡ và ấm áp.
Đôi mắt đẹp của Bạch Quân Nghi vừa mở, liền thấy xuất hiện gương mặt tràn đầy thanh xuân của Lăng Phong, khí tức nam nhân, khuôn mặt anh tuấn. Nhất thời đưa nàng trở lại hạnh phúc tối hôm qua, nhớ lại hết thảy mọi chuyên phát sinh ngày hôm qua, khoé miệng nàng nở ra nụ cười ngọt ngào, cẩn thận nhìn kỹ khuôn mặt hắn, khuôn mặt cùng cái bóng trong lòng chậm rãi dung hợp lại thành một người. Lăng Phong đã trở thành một nửa tính mạng của nàng, tâm của Bạch Quân Nghi đã tràn đầy hình ảnh của Lăng Phong.
Lăng Phong từ khi cùng nàng giao hợp, tâm cảnh đã đề thăng lên cảnh giới Hư Không Minh Linh! Lăng Phong có thể hoàn toàn đọc được suy nghĩ trong lòng của những người có quan hệ thân mật với hắn. Loại cảm giác này làm cho Lăng Phong hưng phấn không thôi! Có lẽ đây là chỗ diệu dụng của Tiêu Dao Ngự Nữ Tâm Kinh.
Trong mông lung hắn cảm thấy một ánh mắt nóng bỏng, ý thức Lăng Phong theo bản năng từ Hư Không Minh Linh cảnh giới trở lại hiện thực. Ngọc thể trong lòng Lăng Phong nhìn hắn với một ánh mắt hấp dẫn, ánh sáng từ chân trời xuyên qua khe cửa phản xạ trên mỹ thể của Bạch Quân Nghi tạo ra một mảnh quang khiết.
Lăng Phong trong lòng nổi lên một cổ tình cảm không nói nên lời, đồng thời Thất Tinh ngọc châu cũng bắt đầu có phản ứng. Đột nhiên trong lòng run lên, chỉ cảm thấy trên mặt sư nương nổi lên hai áng mây đỏ rực, mắt như mỉm cười cố gắng đóng lại, dường như làm ‘chuyện xấu’ bị người ta bắt quả tang. Trong lòng cười thầm, di! Vẻ mặt này, chẳng lẽ… haha, rất cao hứng, quá tuyệt vời! Bất quá sư nương dường như không muốn cho Lăng Phong biết nàng đã tỉnh lại, nếu như vậy, Lăng Phong tự nhiên tỏ vẻ hợp tác.
Lăng Phong đứng dậy, dung nhan của Bạch Quân Nghi đang giả vờ ngủ dù nhìn cả ngàn năm cũng không chán. Cảm thụ thấy hơi thở của hai bên, hắn ôn nhu nói: “Hảo nương tử, nàng thật đẹp. Ta muốn giữ lại cái đẹp này bên nàng vĩnh viễn!” Hắn hôn nhẹ lên trán, lại ôm chặt nàng vào lòng, mạnh mẽ hôn lên cái miệng nhỏ thơm nồng của nàng.
Lúc đầu sư nương sợ ngây người, không dám làm gì. Tiếp đó nàng cố gắng kháng cự lại Lăng Phong, bất quá cuối cùng bị hoà tan vào trong ái ý nồng đậm của Lăng Phong, để hắn hưởng dụng, rồi nhiệt tình nghênh hợp với hắn để tự nàng hưởng thụ.
Một thời thần sau, truyền đến âm thanh thở dốc dồn dập. Một lúc sau Lăng Phong mới nói: “Nương tử, tuyệt không?”
Bạch Quân Nghi bị hôn đến mê man, đi theo tiết tấu của cảm giác nói: “Ân, cảm giác thật tuyệt.”
Lăng Phong đắc ý cười hắc hắc, Bạch Quân Nghi mới thanh tỉnh lại, hung hăng nói: “Chàng thật là bại hoại, chỉ biết khi dễ người ta.” Nàng rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt, phóng mở lòng mình, hoàn toàn tiếp nạp Lăng Phong.
Không thể dùng lời nào có thể diễn tả hết sự kích động trong lòng Lăng Phong! Lăng Phong hận không thể đứng ở nơi cao nhất hướng tới toàn thế giới thông báo một tin tức kích động này.
Lăng Phong làm bộ ‘vô tội’ nói: “Nương tử, ta nào dám khi dễ nàng chứ.”
“Chàng, chàng…” Bạch Quân Nghi trợn trừng mắt không nói ra lời nào.
Lăng Phong biết trong lòng Bạch Quân Nghi đối với mình yêu thích ra sao, chỉ là nhất thời còn chưa thể hiện ra mặt. Nhìn bộ dạng kiều mị của nàng Lăng Phong tâm động , vì vậy chợt giả bộ nói: “Nương tử, ta thật sự không có khi dễ nàng, ta chỉ thích bị nàng khi dễ thôi…” Nói xong hắn liền ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của Bạch Quân Nghi, đầu vùi vào song nhũ của nàng. Trong long thầm than, tình thế phi thường, thủ đoạn phi thường.
Đang lúc Lăng Phong hưởng thụ da thịt mềm mại của nàng, trong lòng Bạch Quân Nghi thầm hô to đáng tiếc. Vốn nàng muốn cho hắn một chút khó khăn, đồng thời lấy lại chút mặt mũi. Không ngờ Lăng Phong lại vô sỉ như vậy, mục đích không thành, lại còn bị hắn mất chiếm tiện nghi, tâm tình mới yên ổn của nàng lại nhanh chóng dâng lên. Nhưng tâm trạng nàng lại không có một tia chán ghét nào, ngược lại còn có chút thích thú. Về phần tại sao lại như vậy, nàng không muốn biết, cũng chẳng muốn tra đến cùng.
Nhiệt độ trong phòng liền tăng lên, ở trên giường, dưới động tác kịch liệt của Lăng Phong, Bạch Quân Nghi tình dục trong lòng tăng cao cùng trận trận khoái cảm tiêu hồn thực cốt, đánh sâu vào, khiến nàng hoàn toàn thay đổi không còn vẻ e thẹn như trước kia nữa, thỏa thích kêu lên, nàng dùng hết thảy sức lực, tất cả sự nhiệt tình nghênh đón, để thân thể và linh hồn đồng thời dâng hiến cho hắn.
Đang lúc linh cảm ở trên tầng cao nhất, Lăng Phong trận trận run rẩy, ngừng lại, nằm trên thân thể đầy đặn dương chi bạch ngọc của Bạch Quân Nghi.
Lăng Phong yên lặng một hồi.
Mỗt lần giao hợp. Chân khí trong cơ thể không ngừng ngưng tụ. Lăng Phong rốt cuộc cũng thấy được chỗ kì diệu, lợi ích nhiều vô cùng của Tiêu Dao Ngự Nữ Tâm Kinh.
Lăng Phong cảm thấy lực lượng của hắn không ngừng lưu chuyển đổ vào người Bạch Quân Nghi, rồi lại không ngừng từ trong cơ thể Bạch Quân Nghi chảy trở lại cơ thể hắn, khiến cho tâm thần của Lăng Phong đạt tới cảnh giới chưa từng có, ý đáo thần hành(nghĩ gì là làm được nấy), sướng khoái không nói nên lời. Đương nhiên, Bạch Quân Nghi cũng thu được lợi ích, nội công không ngừng được tăng cường.
Sau này nữ nhân bên người hắn đều sẽ biến thành đối tượng để hắn hoan nhạc luyện công, Lăng Phong cảm thấy mình thật vô cùng may mắn.
Bạch Quân Nghi ôm chặt Lăng Phong nói: “Tướng công, ta chưa bao giờ vui sướng cùng thoả mãn như vậy, cả thiên địa như bị chúng ta ôm vào lòng, chàng là thiên, thiếp là địa.”
Lăng Phong đứng dậy, mắt dò xét không kiêng kỵ trên thân thể xích loã của nàng, mỉm cười nói: “Vui sướng chỉ vừa mới bắt đầu thôi, chúng ta còn tiếp tục được mà, không nên kết luận nhanh như vậy chứ.”
Bạch Quân Nghi kinh hô: “Bại hoại, chàng tha cho thiếp đi. Thiếp bây giờ đã thoả mãn lắm rồi, không thể tiếp tục thừa nhận ân trạch của chàng được nữa đâu,nếu không chàng đi tìm Lâm Lan, Nhi nhi các nàng sẽ tiếp đón chàng mà. Nếu không còn có Tần Túc, Tô Đình các nàng cũng được mà.”
Lăng Phong hì hì nói: “Nhưng mà ta nguyện ý bị nàng khi dễ!!”
Bạch Quân Nghi phong tình vạn chủng lườm hắn một cái, nói: “Thiếp sớm muộn cũng chết trên tay chàng thôi!!”(ặc)
Lăng Phong thấy nàng công bằng chu đáo như vậy, trong lòng vui mừng thanh thản, hắn biết Bạch Quân Nghi bây giờ tâm kết đã hoàn toàn khai mở, không khỏi kích động trong lòng. Hắn đắc ý cười lớn ha ha, rồi đặt một nụ hôn nóng bỏng xuống ngọc nhũ của Bạch Quân Nghi, thở hổn hển nói: “Không phải trên tay, là dưới bổng!”(bó tay)
“Bại hoại…” Bạch Quân Nghi chỉ lo thở gấp, không có thừa hơi mà trả lời nữa.
Dục vọng của Lăng Phong lại bùng lên.
Bạch Quân Nghi duyên dáng kêu to một tiếng, mềm nhũn nằm trên giường. Lăng Phong đưa tay vuốt ve khuôn mặt cùng mái tóc mềm mại của nàng, tham lam hít mùi hương động lòng người trên thân thể nàng, hắn biết công lực mình lại tăng tiến thêm một chút.
Đôi mắt đẹp của Bạch Quân Nghi chỉ hơi căng ra mệt mỏi một chút, nàng khẩn cầu: “Phu quân! Ta thật sự không được, van xin chàng tha cho thiếp đi.”
Trong cơ thể Lăng Pong tinh khí vẫn tràn đầy như trước, thầm nghĩ chính mình cần phái cưới thêm vài lão bà nữa mới được.
Nam nữ giao hợp thì âm dương nhị khí tương giao, đối với Lăng Phong ích lợi rất to lớn, thật sự khó có thể nói ra hết được.
Lăng Phong nhịn không được một lần nữa chinh chiến trên ngọc thể nàng! Cho đến khi sư nương hoàn toàn mệt lử, tinh lực gần như không còn, Lăng Phong mới tha cho nàng!
Nghe thanh âm rên rỉ đầy thoả mãn của Bạch Quân Nghi, Lăng Phong trong lòng không khỏi tự hào, hắn thấy mình chính thức đã trở thành một nam tử hán đại trượng phu, một nam nhân chân chính phải làm cho nữ nhân của mình hoàn toàn thoả mãn.(ngưỡng mộ quá!!!)
Lăng Phong nhìn thấy vẻ quyến rũ của vẫn vương trên người Bạch Quân Nghi nói: “Quân nghi kiều thê, hạnh phúc không?”
Bạch Quân Nghi mi giác(góc lông mi) nhướng lên, sẵng giọng nói: “Hừ, ai là kiều thê của chàng chứ?”
Lăng phong cười hì hì, nói: “Nàng nói sao?” đồng thời đẩy một cái, nhắc nhỏ rằng bọn họ còn đang trong tiếp xúc tối thân mật.
“Ân!!” Bạch Quân Nghi yêu kiều rên lên một tiếng, “Được rồi, được rồi, tướng công, chàng tha cho thiếp đi.” Bạch Quân Nghi sợ hắn lại giở trò vô lại, rồi lại làm tiếp thì nàng chịu không nổi.
Lăng Phong vừa định tái triển thần uy, nhưng bụng lại đột nhiên truyền đến một tiếng ‘ực ực’.
Bạch Quân Nghi khẽ cười một tiếng, nhưng lập tức dừng lại, nói: “Bại hoại, chàng đói bụng sao?” Trong mắt tràn đầy ý cười nhìn cái bụng của Lăng Phong.
Lăng Phong xấu hổ cười, thầm nghĩ, sao có thể không đói a. Bây giờ, mặt trời đã lên cao ba sào, hắn vẫn còn làm mạnh mẽ như vậy…
Bạch Quân Nghi quan tâm săn sóc hắn nói: “Phong nhi, chàng đi ăn chút gì đi, không thể nhịn đói được.”
Lăng Phong hôn lên mặt nàng, cười nói: “Đã nói nhiều lần rồi, sau này khi chỉ có hai ta, thì phải gọi là tướng công, phu quân! Biết chưa?”
Bạch Quân Nghi mặt cười đỏ bừng, ngượng ngùng cúi đầu nói: “Dạ, tướng công!”
Tư thái nữ nhi của nàng thật động lòng người, quả thực khiến cho nam nhân phải điên đảo thần hồn! Có thê tử như vậy, phu quân nào chẳng sung sướng chứ!
Lăng Phong hôn nàng, hai tay bắt đầu du động, Bạch Quân Nghi yêu kiều một tiếng, ôn nhu nói: “Tướng công, ăn chút gì trước đã được không?”
Lăng Phong lúc này mới đình chỉ động tác, gật đầu nói: “Ân, không nói còn đỡ, vừa nói là lại cảm thấy đói bụng. Nàng cũng vậy chúng ta cùng đi ăn đi.”
Bạch Quân Nghi mặt đỏ bừng, nói: “Thiếp còn chưa đói, chàng đi trước đi.”
Lăng Phong biết nàng trong thời gian ngắn không biết phải đối mặt với đệ tử Hoa Sơn như thế nào, cho nên không dám ra ngoài! Mặc dù đệ tử của nàng không biết, nhưng có thể có một ít hay biết, như Tô Đình, Tần Túc ở cách vách, còn có Linh Nhi đã biết chuyện hắn cùng sư nương, bởi vậy nàng có chút cố kỵ.
Lăng Phong nói: “Nàng sao có thể không đói, nàng một ngày rồi chưa ăn gì.”
Bạch Quân Nghi vội la lên: “Thật sự không đói, một mình chàng đi đi, đùng quản thiếp.”
Lăng Phong kiên quyết nói: “Không được, nếu đi thì cùng đi.”
Bạch Quân Nghi từ đáy lòng cảm thấy ngọt ngào, đồng thời lại có chút ảo não, tiểu oan gia này sao lại không hiểu tâm tư người ta chút nào, chỉ đành bất đắc dĩ giải thích: “Ai nha, người ta sao có thể ra gặp người khác chứ? Rời giường còn chẳng được nữa là!” Nàng rốt cuộc cũng nói ra suy nghĩ trong lòng mình, Lăng Phong nhịn không được cười to. Bạch Quân Nghi ngẩng đầu nói: “Chàng còn cười được à, đều là chàng hại người ta đó.”
Bạch Quân Nghi thấy Lăng Phong không có ý hối hận, nhịn không được nâng phấn quyền đánh tới.
Nói là giáo huấn, không bằng nói là làm cho Lăng Phong nóng lên. Phấn quyền của Bạch Quân Nghi đánh tới ngực Lăng Phong không có chút lực đạo nào, Lăng Phong hưởng thụ bộ dạng tức giận của nàng, một bên thấp giọng nói: “Tốt, tốt, là ta sai, được chưa. Vậy nàng đợi ở đây, tướng công mang đồ ăn về cho nàng, coi như là bồi tội!” Bạch Quân Nghi lúc này mới buông tha cho Lăng Phong.
Lăng Phong rời khỏi phòng, lúc đóng cửa hắn cảm nhận được trong mắt Bạch Quân Nghi tràn ngập ái ý, xem ra nàng còn có chút khẩn trương. Lúc này hai mắt quyến rũ so với ve lãnh nhược băng sương lúc trước khác nhau cả ngàn dặm, đây đều là bởi Lăng Phong. Chỉ cần nghĩ đến đây thôi, Lăng Phong trong lòng bừng lên một cỗ hào tình và một phần trách nhiệm.