Kiều Kiều Sư Nương

Chương 24: Chương 24: Thất tinh ngọc châu






“Công tử, chàng đã về? Chàng khiến Tử Lăng nhớ muốn chết.” Tử Lăng đặt bút lông xuống, mừng rỡ chạy về phía Lăng Phong.

Lăng Phong ôm Tử Lăng đặt ở trên đùi, nói: “Để ta tới xem tranh nàng vẽ.”

Tử Lăng dựa sát vào ngực Lăng Phong, nũng nịu: “Bức tranh này chung quy vẫn còn vài chỗ chưa hài lòng, công tử sửa cho ta, được không?”

“Ừm” Lăng Phong gật đầu, cầm lấy bút lông lác đác sửa đổi một chút, trên đào hoa thêm vài điểm phấn hồng, lập tức hoa đào như sống dậy, cảm giác chỉ cần một cơn gió thổi là sẽ bay lên, trông rất sống động.

“Công tử, chàng quả thật chính là bút thần, chỉ điểm xuyết vài nét mà bức họa đã sinh động hẳn lên.” Tử Lăng không khỏi tán thưởng.

Lăng Phong hài lòng nhìn bức họa, gác lại bút lông lên giá, vươn tay nắm lấy tô nhũ của nàng, cười nói: “Tựa như thân thể nàng vậy, có ba đồ trang sức khác nhau là đủ rồi, nhiều quá, mỹ cảm sẽ bị phá hỏng.”

“Ư…công tử, chàng thật nghịch ngợm.” Ánh nắng rực rỡ chiếu xuống, da thịt Tử Lăng càng trắng nõn, dưới sự đùa nghịch của Lăng Phong, nàng đã có chút nhịn không nổi, càng lộ ra vẻ kiều diễm ướt át.

Mặc dù đã thân mật nhiều lần, nhưng Tử Lăng vẫn khó nén nổi ngượng ngùng, lúc này được Lăng Phong vuốt ve, phương tâm như say, bất giác phát ra tiếng rên rỉ.

Lăng Phong nắm lấy vạt áo nàng, nhẹ nhàng vén sang hai bên, lộ ra trước mắt chính là một đôi mỹ hung sáng bóng như bạch sứ. Lăng Phong chìa ngón trỏ ra, khêu khêu gẩy gẩy hai hạt tiểu đậu, ôn nhu nói: “Tử Lăng, thân thể nàng càng ngày càng đẹp đó.”

Tử Lăng mặt e thẹn, a lên một tiếng.

Dùng ngón tay khêu nhũ, tựa hồ còn chưa đủ, Lăng Phong để Tử Lăng ngồi trên đùi mình, nâng lên song nhũ kiều quý, sau đó cúi đầu hôn tới. Tử Lăng ngọc thể khẽ run rẩy, run giọng nói: “Công tử…đừng…a… ư ư…”

Lăng Phong hôn nàng, trong lòng bỗng nhiên đập rộn, nói: “Tử Lăng, nơi này của nàng thật thơm.”

Tử Lăng một trận thẹn thùng, thấp giọng nói: “Công tử chàng…chàng đừng làm ta xấu hổ.”

Lăng Phong nói: “Không, thực sự là rất thơm…” Nói rồi hé miệng, đầu lưỡi liếm qua.

“A…” Tử Lăng nhất thời tâm hoảng, mày mắt rung động, bỗng nhiên trước ngực nóng lên, một cỗ noãn lưu truyền vào não hải. Tử Lăng bị tình cảnh kỳ dị này trêu đùa đến tâm hồn mê túy, đôi tay thon dài bám chặt vào sau gáy Lăng Phong, miệng không ngừng rên rỉ.

Thân thể Tử Lăng bắt đầu run rẩy, “Công tử, Tử Lăng bây giờ là của chàng…” Nàng líu ríu, chiếc váy được vén lê, bên trong không có mặc tiểu y, cơ thể nhấp nhô lên xuống, phân thân của Lăng Phong dễ dàng tiến vào con đường hoa nhỏ lầy lội.

Hết thảy đều giống như lời Tiêu Dao vương nói, trong sát na cự long của Lăng Phong tiến vào Tử Lăng, toàn thân cự long lập tức hiện ra bảy viên ngọc châu, tựa như nhục cầu khảm trên phân thân, nhục cầu hiện rõ huyết sắc, sắp xếp như Bắc đẩu thất tinh, tùy theo kích cỡ của phân thân mà biến đổi, thoạt nhìn vô cùng tráng lệ, đồng thời cũng là sát khí đằng đằng.

“A…” Tử Lăng căn bản không có nghĩ tới cái đó của Lăng Phong lại đột nhiên to lớn cùng sắc bén như thế, khiến cho nàng đau đớn y như lúc phá xử, hàm răng cắn chặt môi dưới, mày liễu cũng khẩn khẩn nhíu lại.

Lăng Phong thấy thế, vội vàng thu nhỏ lại cho vừa với Tử Lăng, ma sát tiếp tục, Tử Lăng nhất thời như bay bổng trên mây, vô cùng thoải mái.

Trong Tiêu Dao Ngự Nữ tâm kinh có ghi lại, thế gian nữ tử thập lục đại danh khí, phân biệt là Xuân thu khẩu hà bao ( điền loa ), Ly châu nghêng long ( long châu ), Xuân thủy ngọc hồ (chương ngư hồ), Cửu khúc hồi tràng ( dương tràng ), Phi long tại thiên ( phi long ), Kiều hoa nộn nhị ( kê trĩ ), Hàm bao xuân nha ( áp chủy ), Ngọc bạng hàm châu ( cáp bạng ), Phượng hoàng điểm đầu ( ưng câu ), Bỉ mục ngư vẫn ( tiền thùy ), Như ý ngọc hoàn ( thê điền ), Hương lăng ngọc xỉ (phi ngư tử ), Bạch ngọc lão hổ ( bát trảo ngư ), Tằng loan điệp chướng ( thiên điều khâu dẫn ), Triêu lộ hoa vũ ( khoát du ), Ngọc qua phượng hấp ( hải quỳ ). Mười sáu loại danh khí này, trong vạn không thể cầu một, rất nhiều người cả đời chưa từng gặp qua, cho dù có gặp, cũng chỉ có lần thứ nhất chứ không có lần thứ hai; Lăng Phong tính ra là người có diễm phúc hiếm thấy, Tử Lăng cư nhiên lại chính là Kiều hoa nộn nhị một trong Thập lục danh khí.

Nếu không phải Lăng Phong trời sanh dị bẩm, chỉ sợ đã sớm không chịu nổi trên người Tử Lăng rồi, thế nhưng trước nay Tử Lăng luôn là người bị đánh cho tơi bời không còn manh giáp, hôm nay Lăng Phong lại đem Thất tinh ngọc châu trong cơ thể xuất ra, cái này chính là danh thương vô địch thiên hạ, Tử Lăng chưa được thời gian uống một tách trà, đã vọt lên đỉnh núi rồi.

“Công tử, hảo công tử, Tử Lăng không, không được, chết ta…”

Cùng lúc đó, Lăng Phong toàn lực dấn tới, thế như bài sơn đảo hải.

“Bịch” một tiếng, Tử Lăng đổ xuống người Lăng Phong, hai mắt nhắm chặt, tiếp nhận uy lực nhiếp nhân.

Dường như vì quá lâu thấy không thể kéo dài được nữa, Lăng Phong ngăn không được bạo phát ra, Tử Lăng từng trận từng trận co rút, tinh hoa dương cương tưới đầy ngọc thể kiều nhược, thậm chí tràn cả ra ngoài.

Gió êm sóng lặng, trên giường một mảng bừa bãi, một đôi nam nữ ôm nhau không ngừng thở dốc, chăn mềm cũng rơi cả xuống đất, bên trên chỉ còn lại một cặp gối uyên ương.

Tử Lăng áp má vào má Lăng Phong, nhẹ giọng nói: “Công tử, chàng hình như càng thêm lợi hại, Tử Lăng thực không chịu được.”

Lăng Phong mỉm cười, hôn lướt qua môi nàng một cái, nói: “Biết ta lợi hại, sao nàng còn dám làm biếng?”

Tử Lăng mặt mày chếnh choáng, nhẹ giọng nói: “Công tử chỉ thích giễu cợt người ta! Tử Lăng rất thoải mái, cho tới giờ cũng chưa từng được sảng khoái như vậy” Lời vừa nói ra lại cảm thấy có phần dâm đãng, hai má nhịn không được đỏ hồng lên.

“Nàng nói như vậy có phải trách ta trước kia căn bản không có thỏa mãn nàng?” Lăng Phong đột nhiên ưỡn ra, đem Tử Lăng ôm trọn vào lòng.

“Không phải…” Tử Lăng vội vàng giải thích: “Trước kia cũng rất sảng khoái, chỉ là hôm nay lại vô cùng đặc biệt, hình như có gì đó ma sát nhiều hơn, vừa nhột lại vừa ngứa, cảm giác này trước kia chưa từng có.” Nàng đâu biết Lăng Phong thiên phú dị bẩm, bây giờ lại có Thất tinh ngọc châu, quả thực là như hổ thêm cánh, dũng mãnh dị thường, tựa như vĩnh viễn không biết mệt mỏi, đùa nghịch đến độ khiến cho nàng choáng váng.

Lăng Phong một bên vuốt ve thân thể Tử Lăng, một bên cười nói: “Nàng biết là tốt rồi.” Lăng Phong vừa rồi lần đầu tiên sử dụng Tiêu dao Ngự Nữ tâm kinh, bởi vì không người chỉ điểm, hắn là vô sư tự thông, bất quá đối với bí quyết hợp hoan song tu, hắn lĩnh ngộ được rất nhiều. Biết thân thể Tử Lăng lúc này đã hoàn toàn thuần phục mình, Lăng Phong trong lòng không khỏi có vài phần đắc ý.

Tử Lăng bởi vì không chịu nổi ánh mắt mê tình của Lăng Phong, vội tránh đi, nói: “Công tử, chàng thiếu chút nữa đã lấy đi cái mạng nhỏ của Tử Lăng rồi.”

Lăng Phong xoay mặt Tử Lăng lại, nói: “Là chết vì sướng khoái sao?

Tử Lăng ngượng ngùng vô hạn, chỉ có thể lao vào lòng Lăng Phong, nói:

“Công tử, đừng nói nữa, mắc cỡ chết.”

Vui sướng khiến tình dục sôi trào, Lăng Phong vật kia lại nóng như lửa dựng đứng lên, Tử Lăng a một tiếng, kinh hãi nhìn hắn, nói: “Công tử, chàng…làm sao lại nữa rồi? Thật kỳ quái, chàng, chàng trên trán sao lại có chữ?”

“Thật không?” Lăng Phong nhớ tới lời Tiêu Dao vương, khi mình dùng Tiêu dao Ngự Nữ tâm kinh cùng nữ nhân song tu, đối phương có thể nhìn thấy trên trán mình hiện lên hai chữ “Tiêu Dao”, đây là truyền thừa qua các đời Tiêu dao đệ tử, không ngờ lại là sự thật. Lăng Phong ngượng ngập cười nói: “Ta cũng không biết, Tử Lăng, nàng thật đẹp, ta còn muốn…” Nói rồi hai mắt chằm chằm chiếu lên thân thể Tử Lăng.

“Công tử, ta không được, thật sự không được, bên dưới vẫn còn đau!” Nói xong lại mắc cỡ cúi đầu.

Ha ha…Lăng Phong một trận đắc ý nói: “Vậy nàng cứ nghỉ ngơi một chút, ta có chính là thời gian, lát nữa chúng ta tái chiến cũng không muộn.”

Tử Lăng thẹn thùng dựa vào ngực Lăng Phong, nàng biết Lăng Phong còn chưa có thỏa mãn, vì vậy muốn toàn lực ứng phó hắn một phen.

“Có người trên nóc nhà.” Đúng lúc này, Lăng Phong tinh ý phát hiện trên nóc nhà có người đi qua. Hắn phi xuống giường nhanh chóng mặc lại y phục, đồng thời kéo chăn đắp lên người Tử Lăng.

“Công tử…” Tử Lăng lo lắng có người xâm nhập, dù sao nàng cũng không biết võ công Lăng Phong đã tăng tiến rất nhiều, sợ một mình hắn không ứng phó nổi.

“Đừng nhúc nhích!” Lăng Phong đè Tử Lăng xuống, nàng đang muốn chuyển thân đứng lên.

“Binh…” cửa sổ bị mở toang, chỉ thấy một cẩm y thiếu niên xông vào. Ước chừng trên dưới mười bảy mười tám tuổi, gương mặt cực kỳ anh tuấn, da thịt mịn màng trắng nõn.

Tử Lăng vừa nhìn thấy người tới là một nam nhân, không khỏi a lên một tiếng, kéo chăn giữ chặt ở trên người.

Lăng Phong liếc mắt một cái đã biết người mới đến là nữ cải nam trang, dựa theo thân hình của nàng, nếu đổi lại nữ trang, nhất định sẽ là một đại mỹ nhân tuyệt sắc, bất quá nàng một thân cẩm y, cũng rất khí khái oai hùng, cực kỳ động nhân.

Lúc này trong phòng vẫn còn lưu lại vết tích nam nữ giao hoan, nữ tử mới đến, ngửi thấy một cỗ mùi vị dâm mỹ, sắc mặt trầm xuống, nhìn Tử Lăng trên giường, lại chuyển qua nhìn Lăng Phong, trên mặt nhất thời hiên ra vẻ khinh thường, miệng thốt ra ha chữ: “Vô sỉ”

Lăng Phong vừa nghe, tức giận nói: “Trên giường là nương tử của ta, chúng ta đang bồi đắp tình cảm, ngươi đột nhiên xông vào, chẳng biết phân trắng đen phải trái còn nói cái gì? Ngươi tự ý xông vào nhà người ta mới là hành vi vô sỉ…”

“Nói nhảm …” Thiếu nữ có vẻ không nhịn được, vung tay tát tới Lăng Phong, ý muốn cho hắn câm miệng.

Cái tát này mang theo nội kình, hướng thẳng mặt Lăng Phong phóng tới. Có thể thấy thiếu nữ động thủ không chút lưu tình, xuất chưởng vừa nhanh, vừa chuẩn, nếu bị nàng đánh trúng, ít nhất cũng phải hộc máu miệng, nghiêm trọng hơn có thể gãy cả hàm răng.

Từ cái tát của thiếu nữ có thể thấy được, võ công của nàng hoàn toàn có thể xếp vào hàng nhất lưu cao thủ trên giang hồ, tuổi còn trẻ mà có thân thủ như thế, đã là rất hiếm có.

“Bốp…”

Lăng Phong nhẹ nhàng vung tay, gắt gao nắm lấy bàn tay thiếu nữ. “Ngươi cư nhiên lại dám xông vào đánh người, quả thực là không biết sợ trời…” Nếu đổi lại bình thường, Lăng Phong tuyệt đối sẽ không thể đỡ được cái tátt của thiếu nữ. Nhưng là, xưa không bằng nay, Lăng Phong không còn là một công tử phú gia tầm thường, mà đã đạt tới cảnh giới tông sư.

Nếu nói võ lâm cao thủ chia thành tam lưu cửu đẳng, thì trên nhất lưu cao thủ chính là siêu nhất lưu cao thủ, tương đương với cấp bậc chưởng môn và cư sĩ đức cao vọng trọng phi thường có thực lực trên giang hồ. Trên siêu nhất lưu chính là cao thủ cấp đại sư, võ lâm cấp đại sư, phóng mắt nhìn cả võ lâm đương kim, tuyệt đối không vượt quá mười người. Trên cấp đại sư, chính là cấp tông sư, là tông sư, chẳng những yêu cầu võ công đăng phong tạo cực, mà còn cần khai tông lập phái, siêu phàm thoát tục, vạn nhân kính ngưỡng, nhân tài như vậy tuyệt đối là trăm năm có một. Trên cấp tông sư, chính là nhân vật cấp tiên vũ, người như thế không còn gọi là người, mà đã thành thần. Võ lâm thần thoại hóa vũ thành tiên, từ xưa tới nay, trừ Thiếu Lâm Đạt Ma, Võ Đang Trương Tam Phong, chỉ còn có truyền ưng Nguyên Mạt Minh Sơ là có khả năng đạt tới võ hiệp thần thoại thành tiên. Đến tận lúc này, chưa có ai đủ khả năng trở thành người thứ tư.

Bởi vậy Lăng Phong lúc này đạt tới cấp tông sư, cấp tông sư lại chia thành đại tông sư và tiểu tông sư, có thể nói với nội kình của Lăng Phong đã đạt tới đại tông sư, nhưng về võ học tạo nghệ, nhất là phương diện kỹ xảo, chỉ có thể xếp vào hàng nhất lưu mà thôi. Bất quá cho dù như thế, Lăng Phong muốn đối phó với Tiểu cô nương trước mặt, cũng đã là dư sức.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.