Lúc Lăng Phong cùng các nương tử vừa từ đại hội luận võ trở về Nam Cung
thế gia, Lăng Phong liền đưa một tay ra ôm lấy Tần Thục Phân, thì thào:
“Nương hảo a! Hài nhi rất nhớ người!”
Tây Môn Đình Đình
các nàng thấy vậy, thay vì ở lại cười đùa thì lúc này quay đầu rời đi,
để lại không gian riêng cho Lăng Phong cùng Tần Thục Phân.
Mặc dù đã là vợ chồng, nhưng bị Lăng Phong gọi như vậy, lại bị hắn dùng ánh
mắt đầy lửa dục nhìn mình chằm chằm làm cho nàng hơi kinh hoảng: “Tiểu
bại hoại, chàng lại có suy nghĩ xấu xa gì đây hả?”
Thân
thể mềm mại đẩy đà của Tần Thục Phân không có ý thức khẽ run lên, nhưng
lại không muốn kiềm lòng lại, ngược lại để cho khoái cảm từ đáy lòng như thủy triều dâng lên.
“Nhị muội, ngươi làm sao đấy?”
Đúng lúc này, Từ Diễm Quân xuất hiện trong đại sảnh, nhìn thấy bộ dạng thất
kinh của Tần Thục Phân không khỏi cười trách Lăng Phong: “Vũ nhi, chàng
cũng thiệt là, một điểm tiến triển cũng không có. Lớn như vậy còn muốn
làm hài tử bú sữa của Nhị muội sao?”
Lăng Phong ha ha
cười một tiếng, ôm Tần Thục Phân hôn một cái, nói: “Nương của ta có dòng sữa mẹ sung túc, không bú chẳng phải để lãng phí sao?”
Chỉ thấy trong mắt hắn thoáng hiện nét tinh nghịch, không để ý tới vẻ giận
dỗi của Tần Thục Phân mà thân hình nhoáng lên một cái ôm Tần Thục Phân
đến bên cạnh Từ Diễm Quân: “Đại nương, Vũ nhi cũng nhớ mùi vị dòng sữa
của người a!”
Dưới ánh mắt phức tạp vừa sững sờ vừa vui
vẻ của Tần Thục Phân, Lăng Phong dùng sức ôm lấy Từ Diễm Quân làm cho
nàng không kịp phản ứng. Nàng theo bản năng đưa bàn tay trắng như ngọc
vòng qua vai hắn, sau đó mới cố gắng cười nói tự nhiên: “Tướng công a,
đừng làm rộn nữa, nhanh đi ăn cơm chiều trước đi!”
“Chỉ cần song tu thì dù không ăn cơm cũng không có đói chết a!”
Lăng Phong ôm lấy Từ Diễm Quân, một điểm cũng không muốn buông ra.
Từ một đoạn thời gian trước, Lăng Phong đã cảm thấy song tu dường như đã
đạt bình cảnh. Hắn phát giác ra việc kiềm chế đối với nữ nhân có vẻ như
đang giảm, trong lòng thường xuyên bộc phát dục niệm. Thằng em trai phía dưới thường không nghe lời mà dựng thân lên khởi nghĩa, ngẩng cao đầu
gào thét! Lúc này, hắn đang ôm thân thể đẫy đà thành thục của Từ Diễm
Quân vào lòng, mùi thơm say lòng người của nàng còn chưa kịp ngửi thì
thằng em đã kích động không chờ được mà giương cao!
“A…!”
Từ Diễm Quân bỗng rên rĩ một tiếng, không tự chủ được nhớ tới sự dũng mãnh phi thường của Lăng Phong, còn có khoảnh khách sảng khoái cực lạc như
bay ra khỏi phàm trần. Hai má nàng chợt ửng đỏ, sau đó nhanh chóng lan
ra khắp khuôn mặt xinh đẹp của nàng. Thân thể mềm mại của nàng hơi dùng
lực nghiêng qua, ánh mắt có tí hờn dỗi liếc Lăng Phong một cái, mang một vài điều thầm kín chỉ hai người mới hiểu.
“Tướng công, chúng tỷ
muội đều đang chờ chàng ra đại đường ăn cơm, nhanh đi đi a. Cái chúng ta có nhiều nhất buổi tối chính là thời gian mà!”
“Đúng nha! Buổi tối có rất nhiều thời gian, bây giờ liền đi ăn cơm!”
Tần Thục Phân nghe vậy cũng liền ở một bên ra sức khuyên bảo.
“Thế ta đây liền ôm đại nương đi ăn cơm vậy!”
Nói xong, liền ôm lấy Từ Diễm Quân dưới hàng chục đôi mắt soi mói của chúng tỷ muội!
“A…!”
Từ Diễm Quân thất kinh kêu lên. Dưới ánh mắt của mọi người, Lăng Phong suy nghĩ miên man một lúc, sau đó mang toàn bộ dục niệm trong đầu đẩy lên
thân thể thiếu phụ đẫy đà mềm mại kia.
Không đè nén được
sự kích thích, tiếng rên rỉ vang lên vọng khắp đại điện. Dưới ánh mắt
trợn trừng mắt của mọi người, Lăng Phong không ngờ làm cho phía dưới của Từ Diễm Quân ra nước như sóng lớn ngoài xa.
Lăng Phong
chỉ vừa sờ một chút phía dưới liền khiến nàng động tình, nước ra như
thủy triều. Thân thể đẫy đà mềm mại của Từ Diễm Quân lúc này như một
đoàn lửa cháy bừng bừng, lao vào trong lòng của Lăng Phong.
“Tướng công, ôm chặt lấy ta!”
Sự nhớ nhung những ngày xa nhau lúc này như lửa cháy lan khắp đồng cỏ,
ngàn vạn đốm lửa tình không ngừng cháy lên. Tình ý trong lòng Từ Diễm
Quân dâng tràn ra từng ngóc ngách tâm hồn, cái gọi là trói buộc tâm hồn
của một thiếu phụ đã được gỡ bỏ, nếu đã muốn hoan ái thì liền hoan ái đi thôi! Một người can đảm dám hoan ái, dám đi tìm hạnh phúc chân chính!
Đây là lúc hạnh phúc bắt đầu! Dù sao cũng không phải là lần đầu tiên
nàng cùng hắn hoan ái trước mặt chúng tỷ muội.
Đối với
một mỹ phụ thành thục có một khát vọng về tình yêu chân thành mà nói, có gì có thể so sánh với cái ôm chặt đầy kích thích để nói lên tình ý dạt
dào trong lòng nàng đây?
Có! Đó chính là hoan ái cuồng dã không bị trói buộc!
“A…!”
Không đợi Từ Diễm Quân hối thúc lần nữa, bàn tay lớn của Lăng Phong đã đem
giai nhân đặt lên đùi, dùng lực bít cái miệng nóng hổi đầy khát vọng của thiếu phụ xinh đẹp này. Lưỡi đỏ linh hoạt như giao long vào biển, hung
mãnh không do dự đột phá sự phòng thủ yếu ớt của cặp môi hồng, ra sức
trùng kích hàm răng trắng tinh của giai nhân. Từ Diễm Quân cuối cùng
cũng chủ động từ bỏ việc chống cự, mở cửa thành cho đại quân của Lăng
Phong dùng thế quân lâm thiên hạ càn quét, mở đầu đại sự!
Thật là, quả nhiên vẫn như thiếu nữ trẻ trung, thật mê người! Một tia bốc
đồng chợt dâng lên, sau khi lưỡi hồng cùng Lăng Phong triền miên gắn bó, lúc hắn đang đắc chí vừa lòng chuẩn bị thu binh thì nàng đang từ một
thiếu nữ dịu dàng ngoan ngoãn, bất ngờ khí thế tăng mạnh, nhanh chóng
phản công. Chiếc lưỡi đinh hương của nàng mạnh mẽ luồn vào miệng hắn,
giết cho hắn không kịp trở tay!
Từng đoàn lửa dục không
ngừng bốc mạnh, nóng rực lên trong nụ hôn sâu này. Như biển sâu dâng
từng con sóng lớn, tại cái “Cầu” vừa xây bằng sự tiếp xúc thân mật của
hai cái lưỡi ra sức quật ngã. Không gian vô tận như thu hẹp lại chỉ còn
hai người, lặng yên nhưng dạt dào động lòng người, ấm áp mê say!
Bàn tay lớn không chút thỏa mãn lướt lên phía trên thân thể mềm mại kia,
không chỗ nào không vuốt ve qua. Y phục có phần trở ngại, khiến hai
người không thể bộc phát tình thú, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve, không đến nơi
đến chốn làm cho trong lòng Lăng Phong không bớt đi chút khô nóng nào.
“Tướng công, đừng… đừng mà…”
Lăng Phong đột nhiên dừng lại, rốt cuộc để cho Từ Diễm Quân hồi phục mấy
phần thanh tĩnh. Đang trong lửa tình mà cưỡng ép dừng lại đối với thiếu
phụ này là ngàn vạn khó chịu. Nhưng nàng vẫn có chút khó xử, dù sao gần
trăm tỷ muội đều ở một bên vừa dùng cơm vừa nhìn mình cùng Lăng Phong
đông cung đại chiến a! Nàng là một thiếu phụ bảo thủ, còn không có gan
lớn đến nỗi làm cái việc kia tại bàn ăn ở đại đường. Mặc dù muốn cùng
hắn hoan ái tại chỗ nhưng dưới ánh mắt của cả biển người thế này thì…
Vừa nghĩ tới đây, Từ Diễm Quân liền xấu hổ, thấp giọng yêu kiều nói: “Chàng cái tên đại phôi đản này, lúc nào cũng chỉ biết khi dễ người ta. Nơi
này có nhiều tỷ muội như vậy, chàng… Chàng còn muốn ta sống sao?”
“Đại nương a, các nàng hiện tại cũng hận chính mình không biến thành nàng a. Nàng yên tâm đi, tướng công ta là người rất công bình, chờ ta cho nàng
ăn no, nhất định sẽ cho các nàng đang đói khát ở đây ăn đến no bụng!”
Lăng Phong cố ý nói lớn tiếng, lửa tình nóng rực chui thẳng vào trái tim của Từ Diễm Quân, nóng đến nỗi làm thanh thể mềm mại của nàng run rẩy, lời
nói tràn đầy hấp dẫn: “Chàng nói cả đám bọn họ cũng sẽ bị đúng không?”
“Đại phôi đản, chàng nhanh một chút đi a, chúng ta không đợi được nữa rồi!”
Ân Bích Hà một bên a a trêu ghẹo nói.
Từ Diễm Quân ngượng ngùng không thôi, kiều mỵ vô hạn đẩy ngực Lăng Phong
ra, nói nhỏ: “Hay là chúng ta quay lại phòng? Ở giữa chỗ này có vẻ không được tốt.”
Lăng Phong căn bản không cho nàng cơ hội, lập tức đem giai nhân hung hăng ôm vào trong ngực: “Đại nương, hiện tại tên đã trên cung, còn có thể… về phòng sao? Vậy quả thực mất hứng, việc kia cứ bỏ qua một bên, để cho ta yêu người thật tốt nào!”
Lời còn chưa dứt, tên gia hỏa thông minh này dĩ nhiên lại kéo áo lót của giai nhân ra!
“A…!”
Lửa tình làm Từ Diễm Quân rên rỉ càng gợi dục hơn, sự thanh tỉnh của nàng
lần nữa bị Lăng Phong chinh phục, thuận theo động tác của hắn. Không cần biết lời nói của hắn thật hay giả, cũng không thèm cố kỵ ánh mắt của
mọi người trong đại đường nữa!
Áo lụa vừa được cởi ra…
Cùng lúc đó…
Tiệc xuân không báo trước đã muốn bắt đầu rồi…