Kiều Kiều Sư Nương

Chương 2: Chương 2: Thụ nghệ






Ngày hôm sau tỉnh lại, Lăng Phong cảm thấy dưới mông vẫn còn vô cùng đau nhức. Sau khi rửa mặt xong, lại có nha hoàn mang bữa sáng lên. Đương nhiên, không phải tất cả đệ tử Hoa Sơn phái đều có đãi ngộ như thế, ngoại trừ chưởng môn, sư nương và Lục Phi Nhi ra, phỏng chừng Lăng Phong chính là đệ tử Hoa Sơn phái đầu tiên được như thế, khỏi nói, có tiền mà. Vì để không tỏ ra đặc biệt ưu đãi, Lăng gia đã bỏ tiền cấp nha hoàn cho tất cả các đệ tử đích truyền của Hoa Sơn, như vậy, các tam anh tam phượng khác đều được hưởng sái từ Lăng Phong, cùng nhau hưởng thụ đãi ngộ cao cấp.

Lăng Phong vừa ăn xong bữa, nhị sư huynh Hà Vĩ Thu đã tới, còn có nha hoàn cầm theo hai bộ y phục mới. Mặc dù Lăng Phong đem theo rất nhiều quần áo lên núi, bất quá Hoa Sơn phái có quy định, tất cả các đệ tử đều phải mặc một loại trang phục giống nhau, ngay cả hắn cũng không có ngoại lệ.

Lăng Phong vừa thấy nhị sư huynh đến, lập tức vừa hành lễ, vừa nhường chỗ ngồi, ra vẻ vô cùng lễ phép. Hắn chân thành nói: “Nhị như huynh, thực thất lễ!”

Hà Vĩ Thu nhìn bộ dáng cà nhắc của Lăng Phong, tựa như một cô nương mới bị phá xử đi trên đường, nhớ tới những tao ngộ hắn gặp hôm qua, không khỏi khe khẽ bật cười, liền khoát tay, kéo Lăng Phong ngồi xuống, nói: “Tiểu sư đệ, bây giờ ngươi đã là đệ tử Hoa Sơn phái, sau này chúng ta đều là người một nhà, ngươi không cần phải khách khí như vậy.”

Lăng Phong hai tay kéo lấy tay Hà Vĩ Thu, nói: “Sau này xin nhị sư huynh chiếu cố nhiều hơn. Nhất là phương diện học nghệ, cũng nên nghiêm khắc một chút, không cần khách khí với đệ.” Đương nhiên, những lời này tuyệt đối là lời nói phát ra tự đáy lòng, chỉ bất quá là hơi chập chờn một chút thôi.

Lăng Phong trước khi lên núi đã xác định rất rõ ràng, cha đưa mình tới, cũng chẳng hề trông chờ mình học được bao nhiêu võ công, bất quá cũng có cái danh là đệ tử Hoa Sơn phái, cùng các sư huynh đệ tạo ra quan hệ tốt, gia tăng cảm tình, ngày sau trở về tiếp quản chuyện làm ăn, cũng không sợ võ lâm đồng đạo uy hiếp. Lăng Khanh lấy ba năm kỳ hạn, đợi khi Lăng Phong đủ mười tám tuổi , sẽ cho về Hàng Châu cử hành lễ trưởng thành, cũng là muốn cưới lão bà cho hắn, sinh con đẻ cái, sau đó tiếp quản chuyện làm ăn của gia tộc. Cho nên Lăng Phong đối với chuyện ngày hôm qua cũng chẳng thèm để ý bao nhiêu, đối với Hà Vĩ Thu cũng là rất cung kính tốt đẹp.

Hà Vĩ Phu đâu biết dụng ý của Lăng Phong, nghiêm nghị nói: “ Sư phụ hiện đang bế quan, sư nương mỗi ngày đều có rất nhiều chuyện quan trọng cần xử lý, không thể chiếu cố đến ngươi, cho nên giao cho ta tới dạy bảo ngươi. Chỉ là ta bản lãnh tầm thường, không nên làm hại lớp đệ tử sau mới tốt.”

Lăng Phong cười, nói: “Nhị sư huynh quá khiêm nhường rồi, ở trên núi này, ai không biết nhị sư huynh chẳng những bản lãnh xuất chúng, mà còn đức cao vọng trọng.”

Mấy lời ngon ngọt này Hà Vĩ Thu nghe được thì thập phần thoải mái. Hắn biết tiểu tử này là nhi tử của Hàng Châu thủ phú, mẫu thân hắn lại là Thẩm Nhạn Băng, phải biết rằng Thẩm Nhạn Băng cùng sư nương quan hệ không tầm thường, cùng hắn có quan hệ tốt, chỉ có lợi chứ không có hại. Hơn nữa, tiểu tử này nói chuyện cũng thẳng thắn dễ nghe, khiến cho mình rất vừa lòng.

Hà Vĩ Thu đỡ Lăng Phong đứng lên, nói: “Vinh dự được cùng ngươi nói chuyện, ngươi xem, đây là y phục mới sư nương sai người chuẩn bị, ngươi tới thử một chút.”

Lăng Phong nhìn thấy hai bộ y phục, một bộ màu xanh, một bộ màu trắng. Hắn cầm lên ước lượng một chút, lại ướm thử vào người. “Không ngờ sư nương lại chu đáo như thế, quần áo này thực là vừa với người đệ.” Hắn trong lòng đối với chu đáo cùng quan tâm của sư nương thì hết sức cảm kích.

Hà Vĩ Thu gật đầu nói: “Đó là, chúng ta nhiều sư huynh sư muội như thế tiến vào, còn chưa nghe nói sư nương hỏi qua chuyện y phục bao giờ, ngươi là người đầu tiên.”

Lăng Phong vẻ mặt tươi cười, nói: “Vậy đệ phải cám ơn sư nương rồi!” Nghĩ thầm, phỏng chừng đây chính là kế mẫu Thẩm Nhạn Băng chuẩn bị sẵn cho mình, bất quá chỉ là nhờ sư nương chuyển giao mà thôi, thực ra đối tốt với mình, cũng vẫn chính là người nhà.

Hà Vĩ Thu nói: “Chúng ta bây giờ đi gặp sư nương, có lẽ nhân gia cũng đã dùng xong bữa sáng rồi. Người nói với ta, bảo ta đi gọi ngươi tới, người có không ít lời muốn dặn dò nguơi.

Lăng Phong đáp ứng một tiếng, thu thập qua loa một chút, sau đó mặc quần áo mới vào, đi theo Hà Vĩ Thu tới gặp sư nương.

Sư nương ở tại hậu viện, lúc này đã tới tiền sảnh. Sư nương vẫn ngồi ở trên ghế thái sư như hôm qua, thong thả nhấp một tách trà. Nàng trên người vận một bộ y phục màu trắng, mái tóc vấn cao, hai mắt sáng ngời, toàn thân như một đóa hoa đào diễm lệ, khiến cho người ta mê say. Hai bên cạnh nàng vẫn là bốn nha hoàn cẩn thận hầu hạ. Bộ dáng sư nương lúc này giống như hoàng hậu cao qúy, ưu nhã, còn có phần quyến rũ mê người. Sư nương thấy hai người bước vào, liền hướng Lăng Phong mỉm cười, sau đó sai nha hoàn đem ghế ra, bảo hai người ngồi xuống nói chuyện.

Sư nương trước tiên nhìn Hà Vĩ Thu nói: “Còn nhớ lời ngày hôm hôm qua ta nói sao?”

Sau đó lại quay sang hỏi Lăng Phong: “Phong nhi, tối qua ngủ có quen không?”

Lăng Phong đáp: “Rất tốt, so với ở nhà cũng không khác biệt lắm.Chỉ là không khí có vẻ lạnh hơn, bất quá con vẫn chịu được.”

Sư nương ừm một tiếng, nói: “Hoa Sơn chúng ta vân đạm thanh cao, ban đêm tự nhiên sẽ có chút lạnh, lâu dần rồi sẽ quen. Ngươi sanh trong nhà đại phú, ta còn tưởng ngươi không quen ở Hoa Sơn, Nhạn Băng có dặn ta chiếu cố cho ngươi, nhưng đã lên tới Hoa Sơn, ta chỉ có thể đối xử công bằng. Khổ cực đương nhiên là có, nhưng cũng coi như là một loại rèn luyện, hi vọng ngươi sẽ kiên trì, sớm ngày học có thành quả.”

Lăng Phong gật đầu, nói: “Sư nương, con nhất định cố gắng.”

Sư nương gật đầu nói: “Sau này có chuyện gì ngươi có thể tìm sư huynh sư tỷ giải quyết, nếu bọn họ xử lý không được, có thể trực tiếp tìm ta. Chỉ là sư phụ ngươi còn đang bế quan, mọi chuyện bên ngoài đều do ta chủ trì, công việc rất nhiều, có phần bận bịu. May là có các sư huynh sư tỷ ngươi hiệp trợ, nếu không, một mình ta thực không kham nổi.”

Lăng Phong nói: “Sư nương người lại khiêm tốn rồi, dựa vào bản lãnh của người, có chuyện gì mà làm không được. Người sắp xếp công việc hoàn toàn có thể dễ dàng như xếp hành lý vậy…”

Sư nương cười cười, nói: “Tiểu hài tử, mồm mép thật ngon ngọt. Sư nương tuổi càng ngày càng lớn, tinh lực có hạn, sau này chỉ muốn làm một chút việc nhỏ mà thôi. Còn như đại sự, đều giao cho các ngươi hết.”

Lăng Phong cười hắc hắc, nói: “Chỉ là đệ tử còn quá nhỏ, không thể giúp được việc gì.”

Sư nương nói: “Chỉ cần các ngươi chăm chỉ ở tại Hoa Sơn luyện tập võ nghệ, không gây rắc rối cho ta, không khiến ta đau đầu, thì đã là tốt lắm rồi. Đó chính là việc giúp đỡ tốt nhất , cũng không biết sư phụ các ngươi bế quan tới khi nào?” Nói rồi, trong mắt lộ ra một tia u oán.

Lăng Phong tỏ vẻ nói: “Đệ tử sau khi nhập phái, nhất định sẽ thành thực, ngoan ngoãn nghe lời sư nương.”

Sương nương gật đầu, ánh mắt đột nhiên chuyển sang Hà Vĩ Thu, nói: “Vĩ Thu, Thừa Thiên phụ trách hai đại đệ tử thao luyện, ngươi là người cẩn thận, ta xem Phong nhi trước tiên cứ do ngươi chỉ dạy, thế nào?”

Hà Vĩ Thu sớm đã có chuẩn bị, lập tức đứng lên đáp lời: “Vâng sư nương, đệ tử nhất định không phụ lòng người giao phó.”

Sư nương gật đầu, nói: “Vậy là tốt rồi.”

Lăng Phong bên cạnh nghe thế, ra vẻ chăm chỉ nói: “Sư nương, con vừa mới nhập môn, phải bắt đầu học từ đâu?”

Sư nương thấy Lăng Phong tinh thần hăn hái, mỉm cười nói: “Đầu tiên cứ luyện căn cơ cho tốt, bắt đầu từ công phu cơ bản. Trước hết dạy ngươi một ít khẩu quyết, sau khi học thuộc tốt rồi, sẽ dạy ngươi các nào vận dụng.”

Lăng Phong ngạc nhiên mừng rỡ nói: “Khẩu quyết? có phải là Thiên địa âm dương, hào khí tự sanh, thái bạch sơ thủy, hỗn độn vi khai…”

“Ồ ! ?” Sư nương kinh ngạc, nói: “Ngươi làm sao lại biết khẩu quyết khí tông Hoa Sơn phái?”

Lăng Phong nói: “Đó là kế mẫu dạy con, con từ lâu đã biết rồi, kế mẫu nói rằng con sớm muộn cũng trở thành Hoa Sơn đệ tử, cho nên dạy trước cho con.”

Sư nương gật đầu nói: “Ừm, như thế cũng không đi ngược với quy định. Mặc dù ngươi biết khẩu quyết, ngộ tính cũng không tồi, nhưng còn chưa hiểu phương pháp vận dụng, hơn nữa căn cơ cực kém. Ngươi muốn rèn luyện thể năng, nhất định phải luyện đến khi bằng với con cọp, thì mới có thể bắt đầu luyện bản lãnh.”

“Luyện được như con cọp?” Lăng Phong sửng sốt sững sờ. Được như con cọp thì lợi hại sao? Nếu lợi hại, tại sao còn bị Võ Tòng đánh chết? Ta không muốn làm con cọp, nếu muốn cũng phải là cự long. Bất quá, làm cự long vẫn còn không an toàn, rủi như gặp phải Na Tra, chẳng hóa sẽ bị rút gân giống như Hải Long vương sao? Ai, có lẽ quay lại làm người là an toàn nhất, ít ra còn không bị người ta rút gân lột da.

Sư nương gật đầu nói: “Ta cũng vì tốt cho ngươi thôi, mỗi ngày xuống núi gánh nước, khiêng tạp vật, tham gia đả thiết (rèn), khuân gỗ chẻ củi.”

Lăng Phong ha ha cười nói: “Vậy không phải con lên núi làm công sao?”

Hà Vĩ Thu một bên giải thích: “Sư đệ, mỗi đệ tử Hoa Sơn đều bắt đầu bằng việc làm công.”

Lăng Phong hỏi: “Vậy phải làm bao lâu mới có thể vượt qua kiểm tra?”

Sương nương trả lời: “Cái này cũng không cố định. Lâu thì ba năm, nhanh thì một năm, để xem thể chất cùng năng lực của ngươi như thế nào.”

Lăng Phong chớp chớp mắt, nói: “Ai da, phải lâu như vậy sao? Contuowngr rằng vừa lên núi đã được học bản lãnh, một năm đã tựu thành.”

Sư nương mỉm cười, nói: “Học nghệ không giống như làm đậu hũ, nhanh như vậy làm sao có thể thành.”

Lăng Phong gật đầu, nói: “Xem ra luyện võ công so với tu khổ hạnh cũng là giống nhau.”

“Thiên hạ võ công xuất Thiếu Lâm, bởi vậy luyện công phu căn cơ, so với Thiếu Lâm tự cũng không khác là mấy. Tất cả người học võ, đều là từ những cái cơ bản nhất mà tập luyện.” Sư nương lại nhắc nhở: “Phong nhi, dục tốc bất đạt, cho dù bây giờ lập tức dạy ngươi bản lãnh, ngươi cũng không thể đạt được thành tích gì.”

“Dạ!” Lăng Phong đáp một tiếng, trong lòng lại nghĩ, ta xem sư nương da nhẵn thịt mềm, nhất định là không có luyện qua mấy cái căn bản này.

Vì để trấn an Lăng Phong, sư nương liếc nhìn hắn một cái, nói: “Phong nhi, bây giờ ví như làm một cái nhà, nếu như nền móng không làm cho tốt, cái nhà cũng không có chắc bền, ở không được bao lâu, nó sẽ xiêu vẹo mà đổ xuống. Học nghệ cũng giống như vậy, cơ sở đã không vững, sau này gặp phải vẫn đề lớn sẽ gặp nhiều khó khăn. Ta không muốn cho ngươi học nghệ trở thành thất bại như thế.”

Lăng Phong là người thông minh, đạo lý đơn giản này, làm sao hắn lại không hiểu. Hắn thầm cảm thấy trách nhiệm của mình không nhỏ. Hắn biết nếu muốn đứng trên người ta, phải cam chịu khổ cực, bởi vậy Lăng Phong trong lòng hạ quyết tâm, không luyện tốt căn cơ, quyết không học nghệ.

Lăng Phong nhìn sư nương nói: “Sư nương, con hết thảy đều nghe theo người.”

Sư nương cười, nói: “Ta biết ngươi là hài tử ngoan. Vĩ Thu, ngươi đưa Phong nhi ra ngoài.”

“Vâng, sư nương.” Hà Vĩ Thu gật đầu, dẫn theo Lăng Phong rời đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.