Kiều Kiều Sư Nương

Chương 269: Chương 269: Yêu điên cuồng.




Hà Tĩnh Văn thật sự không ngờ Hà Tĩnh Phi có thể tha thứ cho mình như vậy, nàng mừng rỡ nói:

“Tĩnh Phi, ngu tỷ khổ không lẽ muội không khổ sao? Mười tám năm, mười tám năm chớp mắt một cái đã trở thành quá khứ rồi. Ta còn có Chân Dương Tử bầu bạn, còn ngươi thì sao? Mười tám năm thanh xuân đều chìm trong tưởng niệm mà sống, từng ngày từng đêm đều nhớ về hắn. Loại thống khổ đó ta cũng hiểu chứ… Mặc kệ ai nói ta không biết xấu hổ hay gì đi nữa thì ta cũng muốn nói, thế tử chính là người mà trời cao an bài xuống để bù đắp cho chúng ta…”

Vừa nói xong, Hà Tĩnh Văn liền cảm thấy ngượng ngùng không thôi.

“Im miệng!”

Hà Tĩnh Phi cảm thấy vô cùng phẫn nộ, kinh hãi hét: “Ngươi… Các ngươi… Không ngờ dám đặt chủ ý lên ta?”

Có điều Lăng Phong lại như không chút gì sợ hãi, ngược lại cợt nhã cười: “Ta dám nạp tỷ của nàng làm thiếp đương nhiên là dám động đến nàng rồi! Tỷ tỷ của nàng xem như là một nữ nhân thủ tiết ta còn không sợ thì nàng, một người còn chưa gả cho ai thì gả cho ta chẳng phải là một việc bình thường sao? Bây giờ nói với nàng chuyện này có thể sẽ có chút bất ngờ, nhưng qua hôm nay nàng sẽ hiểu được ý của tỷ tỷ nàng. Ta thật sự chính là trời cao an bài để đền bù cho các nàng…”

“Đúng vậy đó muội muội à! Lời nói của thế tử hoàn toàn là thật lòng, kỳ thật hắn chính là truyền nhân của Tiêu Dao Tử, mọi việc đều là do Tiêu Dao Tử đích thân an bài…”

Hà Tĩnh Văn đương nhiên là biết những gì Lăng Phong suy nghĩ, ra sức nói giúp hắn.

Chỉ thấy mặt của Hà Tĩnh Phi lúc thì trắng bệch, lúc thì đỏ ửng.

Hà Tĩnh Phi run giọng hét lên: “Ta không thể tưởng được ngươi chẳng những trở nên dâm đãng mà còn vô sỉ như thế!”

“Nàng nói chuyện sạch sẽ một chút!”

Lăng Phong đột nhiên quát lớn một tiếng, không chút quan tâm đến vẻ mặt của Hà Tĩnh Phi: “Tỷ tỷ của nàng chỉ muốn tốt cho nàng, nàng đừng có mà không biết tốt xấu. Về phần những gì tỷ tỷ của nàng nói thì đều là sự thật, bây giờ ta sẽ nói cho nàng biết về chuyện của Tiêu Dao Tử, nàng tin hoặc không thì tùy nàng. Nhưng ta nói cho nàng biết, lúc này dù nàng đồng ý làm nữ nhân của ta hay không thì kết quả cũng vẫn thế mà thôi! Ta tin rằng nàng không có quyền ý kiến gì cả!”

“Ngươi…”

Hà Tĩnh Phi lúc này mới phát hiện mọi việc thật sự nghiêm trọng rồi, nàng một thân một mình kẹt trong phòng này, mà võ công của Lăng Phong thì nàng đã từng được chứng kiến. Nếu hiện tại nàng muốn chạy trốn chỉ sợ không phải dễ dàng, hơn nữa một khi hắn động thủ thì dù nàng có la lên để người khác tới thì cũng chẳng khác gì thông báo cho thiên hạ biết là nàng bị cường bạo? Cái này chẳng phải là vừa đánh mất sự trong sạch của nàng mà vừa xóa đi tôn nghiêm của Hà gia trên giang hồ sao? Lúc đó dù Lăng Phong có chết đi thì trinh tiết cùng danh dự của Hà Tĩnh Phi cũng không còn sót lại chút gì, thậm chí còn sống không bằng chết, bị người đời thóa mạ! Truyện "Kiều Kiều Sư Nương " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Lăng Phong thấy sắc mặt của nàng thay đổi liền cười lạnh: “Nàng tốt nhất nên nghĩ cho kỹ, mười tám năm trước nàng đã sai một lần rồi, chẳng lẽ mười tám năm sau lại tiếp tục phạm sai lầm sao?”

Hà Tĩnh Văn chớp lấy cơ hội, lại bắt đầu khích lệ muội muội của mình:

“Tĩnh Phi, chúng ta là tỷ muội, nỗi khổ của muội ta so với bất cứ ai khác đều hiểu rõ hơn. Từ năm đó tranh giành Tiêu Dao Tử thì muội mới mười sáu tuổi, đến năm nay đã qua đi mười bảy cái xuân xanh nữa rồi. Thứ quý giá nhất của nữ nhân chính là tuổi xuân, thế mà cứ lãng phí trôi qua, nữ nhân nào lại không hy vọng có thể cùng nam nhân của mình sống hạnh phúc suốt đời chứ? Nhưng nam nhân mà tỷ muội chúng ta cùng nhau chờ đợi có trở về không? Không có! Hắn có thể đem đến hạnh phúc cho ta và muội không? Cũng không có! Cái làm muội kiên trì mười bảy năm qua chẳng qua là danh dự của Hà gia mà thôi, chứ thật ra là muội đang sống cuộc sống của một quả phụ mười bảy năm rồi. Chẳng lẽ muội còn muốn sống như vậy thêm mười năm, hai mươi năm nữa? Mãi cho đến lúc chết sao? Hôm nay sống một lần ta liền không còn tiếc nuối nữa, dù ngày mai có bị cực hình, tra tấn, dù bị chặt đầu ta cũng không oán không hối. Bởi vì ta đã sống quá đủ rồi, ta cũng đã trải nghiệm qua cái gì gọi là một nữ nhân hạnh phúc. Nhưng đó không phải là do Tiêu Dao Tử ban cho ta, là thế tử cho ta đấy! Muội tử, chẳng lẽ muội vẫn còn chưa hiểu ra sao?”

Hà Tĩnh Phi lúc này vô cùng kinh ngạc, nàng không nghĩ Hà TĨnh Văn lại có thể nói ra những lời này. Mỗi một câu Hà Tĩnh Văn nói đều như đánh nát cõi lòng nàng, vô cùng đau đớn.

Nữ nhân luôn có những nhược điểm chung, mà một trong số đó chính là tình yêu, là nam nhân. Mà kẻ địch lớn nhất của nữ nhân lại là thời gian, tất cả nữ nhân đều thích xinh đẹp, bởi vì bọn họ đều hy vọng đem khoảng thời gian thanh xuân tuế nguyệt đẹp nhất của mình dâng hiến cho nam nhân mình yêu nhất, đem thứ quý giá nhất dâng cho người ấy. Nhưng mà một nữ nhân đã bước ba mươi tuổi cũng giống như đã đánh mất thứ xinh đẹp nhất của mình. Cho dù nhan sắc các nàng vẫn xinh đẹp, thậm chí măn mà hơn trước, cho dù điều đó kéo dài thêm mười năm, thậm chí hai mươi năm nữa thì tuổi thanh xuân đẹp đẽ nhất mà các nàng đánh mất cũng không thể dùng điều gì bù đắp được.

Hà Tĩnh Phi tuy là nữ chủ nhân của Hà gia nhưng đến nay nàng vẫn chưa được chạm qua cái gì gọi là hạnh phúc của một nữ nhân, điều đó như một giấc mộng xa xa không bao giờ với tới. Truyện "Kiều Kiều Sư Nương " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Đã biết bao nhiêu lần trong mộng nàng mơ mình gặp được Tiêu Dao Tử, thấy hắn hùng phong vạn trước ‘rong ruổi’ trên cơ thể mình, điên cuồng cường bạo… (Sói: Đệt…!)

Nhưng cuối cùng giấc mơ thì cũng chỉ là giấc mơ, có điều giấc mơ đó cứ kéo dài qua mười bảy năm trời mà thôi!

Nghe Hà Tĩnh Văn nói dù chết đi cũng không hối tiếc thì đủ biết loại hấp dẫn đó chí mạng đến chỡ nào? Đối với một nữ nhân đã sống ba mươi ba năm ròng, loại khát vọng đó quả thật là vô cùng chí mạng!

Nếu tỷ tỷ nàng có thể buông bỏ mọi thứ, dù chết cũng không hối hận thì sao chính nàng lại không thể đây? Với một người như Hà Tĩnh Phi nàng, bao nhiêu vinh hoa tôn quý đều đã hưởng thụ qua, vì cái gì lại phải cô độc sống nốt quảng đời còn lại chứ? Vì cái gì mà bản thân lại không thể buông tha sự chấp nhất trước đây, vứt bỏ hình ảnh của Tiêu Dao Tử mà sống vì bản thân một lần nữa?

Trong thời gian Hà Tĩnh Phi ngây người suy nghĩ, Lăng Phong vẫn một mực dùng cái nhìn xuyên thấu thưởng thức phượng thể của nàng. Làn da dưới lớp vải sang trọng kia trắng như tuyết, cả người như một đóa mẫu đơn nở rộ. Chỉ bao nhiêu đó lời diễn tả cũng đủ hiểu cơ thể đó đẹp như thế nào, thơm như thế nào. Khoảng thời gian ba mươi năm đủ khiến cho cơ thể nàng phát dục đầy đặn, tràn đầy khí chất nữ nhân. Trên cơ thể đó không có chỗ nào là không đủ mùi vị của một nữ nhân thành thục, bờ mông tròn tròn thùy mị, hai chân cân xứng thon dài vô cùng xinh đẹp, thật sự là mỹ diệu tuyệt luân. Vòng eo của nàng nhỏ vô cùng, cặp vú thì cao ngất, đằng sau là tấm lưng thon thẳng. Da mặt trắng sáng, trơn nhẵn phủ lên một ít phấn trang điểm càng làm tăng sự xinh đẹp của Hà Tĩnh Phi lên. Nàng tô son đỏ làm hàng răng trắng bóng đều tăm tắp càng thêm nổi bật hơn, bất quá nếu so với đôi mắt phượng kia thì vẫn thua một bậc.

Có điều thứ làm nội tâm Lăng Phong run lên lại chính là vùng tiểu phúc trơn nhẵn của Hà Tĩnh Phi, nó như kích thích xuân tình trong lòng hắn. Trên ấy đính một lỗ rún nhỏ xinh như một lúm đồng tiền, hai bên là hai bờ eo thon, thật sự là đẹp đến mức khó diễn tả thành lời. Ánh mắt Lăng Phong từ vùng tiểu phúc đó nhìn xuống một chút liền ngây người ra, không thể dời đi đâu được nữa. Bởi vì hắn vừa nhìn thấy một mặt khác của đóa mẫu đơn, vô cùng thướt tha, vô cùng kiều diễm, một nét đẹp mỵ hoặc bị ẩn giấu. Đó là địa phương mà bất cứ nam nhân nào nhìn thấy đều trở nên điên cuồng, không cách nào ngăn cản sức hấp dẫn phát ra từ nó.

Hà Tĩnh Phi hoàn toàn chìm đắm trong suy tư của chính mình nên không để ý đến ánh mắt của Lăng Phong, bởi vì nàng thế nào cũng không nghĩ đến hắn có loại năng lực nhìn thấu thông thiên như vậy. Lúc này nàng chỉ đang thất thần nhìn vào khoảng không, ngẩn người kinh ngạc. Nàng hiểu rõ căn phong này chính là bánh xe vận mệnh của mình, mình không có cách thoát khỏi nó, nhưng nàng lại không muốn cứ như vậy cúi đầu khuất phục.

Một hồi lâu sau, Hà Tĩnh Phi cười khổ một tiếng, nói: “Nữ nhân chúng ta… đều khổ như vậy…”

Trong phút chốc cả căn phòng chợt chìm vào im lặng. Đúng thật là như vậy, câu nói của Hà Tĩnh Phi vừa mang theo sự bất đắc dĩ vừa có chút cam chịu. Nàng không nói rằng mình nguyện ý, cũng không nói lời cự tuyệt, mà nàng chỉ dùng một giọng điệu đặc biệt để nói lên số phận khổ đau, để thở dài, thật ra đó cũng là một câu trả lời cho Lăng Phong rồi. Nữ nhân vốn dĩ đã là mệnh khổ, đây chính là số mệnh nên nàng chỉ có thể nhận lấy, bởi vì số mệnh thì khó mà thay đổi được. Điều này đúng là không khác gì những thứ mà Lăng Phong nhấn mạnh, số mệnh rất là quan trọng.

Hà Tĩnh Phi bất đắc dĩ thở dài làm cho cảm xúc trong lòng Lăng Phong nhộn nhạo. Hắn chăm chăm nhìn nàng, anh mắt sáng rực lên:

“Hà Tĩnh Phi, ta thấy có lẽ nàng vẫn chưa biết lựa chọn như thế nào. Vậy thì để ta lựa chọn giùm nàng vậy, ta sẽ đến đền bù cho nàng những cực khổ mà nàng đã chịu trong mười bảy năm qua.”

“Ah!”

Hà Tĩnh Phi kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn Lăng Phong, nàng thật không thể tin vào tai mình khi nghe Lăng Phong nói những lời ấy.

Hà Tĩnh Văn cũng vậy, nàng cũng không ngờ Lăng Phong lại dùng một cách bá đạo, trực tiếp như thế để chỉ ra dục vọng trong lòng của Hà Tĩnh Phi. Có lẽ là hắn có chút hơi quá tự nhiên, nói cách khác là hắn đã bỏ qua sự tồn tại của lễ giáo và đạo đức. Từ thái độ của Hà Tĩnh Phi, có thể thấy nàng không từ chối cũng không cự tuyệt. Nàng chỉ cảm thấy vừa xấu hổ, vừa có cảm giác cam chịu, dưới tình huống này khó có ai lại không cảm thấy thương xót.

Bởi thế, việc Lăng Phong lớn tiếng quả quyết lại làm tâm hồn thiếu nữ trong nàng vô cùng kích động. Nàng như cảm thấy tâm hồn mình nhẹ nhàng bay bay, như muốn quay về khoảng thời gian mười tám năm trước, khoảng thời gian tràn ngập nắng xuân. Trong lòng mỗi người đều có một góc nhỏ chứa những kỉ niệm, những yêu thương còn lại của mối tình đầu, một khi bị khơi lại sẽ bùng cháy một cách dữ dội, không gì có thể ngăn cản được.

Lời tỏ tình của Lăng Phong, cũng ngọt ngào như lời tỏ tình đầu tiên vậy. Đúng như Hà Tĩnh Phi nói, đây như một giấc mộng vậy, cũng vì mười bảy, mười tám năm qua nàng vẫn một mực sống trong giấc mộng đó, nhờ nó để kéo dài cuộc sống của nàng…

Còn đối với Lăng Phong mà nói, hắn rốt cuộc đã kéo được Hà Tĩnh Phi vào trong kế hoạch của hắn, chiếm lấy nội tâm nàng, đây chính là suy nghĩ trong lòng hắn…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.