Kiều Kiều Vô Song

Chương 111: Chương 111: Bằng Lòng Cưới Nàng.




Trong lúc Cơ Tự đang mải ngắm nhìn khung cảnh lộng lẫy, xa hoa, trưng bày đầy ngọc ngà châu báu, thì bỗng nghe thấy giọng Ngu tiểu cô khinh khỉnh: “Cơ tiểu cô chắc hẳn chưa thấy qua các loại mỹ ngọc ở đây đâu nhỉ? Hay là ta thưởng cho cô một vài miếng nhé!“. Kéo theo là tiếng cười khúc khích giễu cợt của đám tiểu cô khác.

Cơ Tự nhíu mày, quay đầu lại châm chọc nhìn Ngu thị nữ: “Có thể Ngu tiểu cô chưa từng nghe đến, một năm trước ta mượn bốn mười lăm nghìn vàng mua vài trang viên cửa hàng, hiện giờ giá của chúng đã tăng hơn gấp mười rồi. À mà cũng phải, Ngu tiểu cô chắc không rõ gấp mười lần là bao nhiêu đâu nhỉ. Nói trắng ra là thế này, tài sản mà thế tộc tích lũy hơn trăm năm chỉ bằng số tiền ta kiếm ra trong hai tháng thôi ấy.”

Xung quanh bắt đầu bàn tán xôn xao: “Năm trăm nghìn vàng đấy!”, “Còn nhiều hơn cả tài sản của một gia tộc nữa.”, “Lợi hại thật!”, “Thảo nào...”

Ngu thị nữ nghe Cơ Tự ám chỉ mắng mình ngu xuẩn, giận đến mức mặt mày trắng bệch, không ngừng nhìn về phía Viên Nhàn. Có điều, Viên Nhàn lại cụp mi, miệng hơi nhếch lên ra chiều mỉm cười, nếu chú ý kỹ sẽ thấy bàn tay nàng ta đang siết chặt đến mức nổi gân xanh.

Qua một lúc, Viên Nhàn mới cất giọng đầy cao ngạo: “Chuyện kinh doanh buôn bán là chuyện của đám hạ nhân trong phủ. Nhà bọn ta có cha, có ông, trách nhiệm của bọn ta chỉ là để cho đám người hàn môn quỳ lạy ngưỡng mộ là được rồi.”

Viên Nhàn cố ý nhắc đến dòng dõi của mình. Đúng vậy, thời đại này dòng dõi chính là trụ cột của một cô nương, người ta không quan tâm đến tính cách, không màng đến tài năng, chữ nghĩa hay dung mạo, họ chỉ quan tâm đến cha ông của nhà gái mà thôi. Lời nói này quả thật là đánh trúng vào điểm yếu của Cơ Tự. Đám tiểu cô lập tức thông suốt: Đúng vậy, cho dù Cơ thị nữ kia có xinh đẹp như hoa và biết kinh doanh kỳ tài thì sao. Dòng dõi của ả không bằng mình thì đâu có giá trị gì.

Cơ Tự vờ cảm khái: “Phải đấy...!” Nàng kéo dài giọng cho cả trăm người dỏng tai lên nghe ngóng rồi buồn bã lẩm bẩm, “Dù là trăng sáng thời Tần - Hán, phong tình cung A Phòng đều như nước sông Trường Giang trôi đi không trở lại. Nghĩ đến tộc Cơ thị của ta, sáu trăm năm trước chỉ cần nhắc đến ai ai cũng khiếp sợ. Nhưng hôm nay thì sao? Có lẽ, qua ba bốn trăm năm nữa, phủ đệ hoa lệ này, những dòng dõi cao sang này cũng chỉ trở thành cảnh uy phong cạn kiệt, phồn hoa lụi tàn mà thôi.”

Nói đến đây, Cơ Tự quay đầu lại, kiêu hãnh nhìn đám tiểu cô sĩ tộc, cất giọng trong trẻo: “Trước thời gian, dòng dõi tài ba bậc nhất cũng trở thành cát bụi. Trước cái chết, quý tộc lỗi lạc nhất cũng chỉ ngang hàng với dân đen.”

Câu nói này khiến đám Viên tiểu cô không thể nào thốt ra được một chữ phản bác, chỉ biết nhìn chăm chằm vào Viên Nhàn, mong nàng ta sẽ cứu họ một bàn thua trông thấy.

Cảm giác được ánh mắt xung quanh dồn vào mình, Viên Nhàn ngước mắt lên, mỉm cười điềm nhiên giơ tay phải: “Mời Cơ tiểu cô qua bên này!”

Đó là nơi nhóm lang quân sĩ tộc đang tán gẫu bên bờ hồ, Cơ Tự không hề dị nghị, chỉ yên lặng đi theo Viên Nhàn.

Tuy nhiên khi vừa đến gần đã nghe nhóm lang quân kia cất tiếng cười vang dội: “Nói như vậy, Cơ thị nữ kia ban đầu là ở chỗ của Lưu Nghĩa Khang lưu lại vài ngày, sau đó lại ở chung một khoang thuyền với thủ lĩnh Hắc Giao... Chậc chậc, qua tay hai gã đàn ông mà còn băng thanh ngọc khiết á, đúng là chuyện lạ kỳ!”

Nói về một tiểu cô như vậy là được xem vô cùng ác độc. Vì vậy lời kia với dứt, mấy tiểu cô liền lặng lẽ nhìn Cơ Tự. Lúc này sắc mặt nàng cũng trắng bệch. Nàng biết, giống với khuyết điểm là dòng dõi mình không cao, thì việc bản thân nàng rơi vào tay Lưu Nghĩa Khang và thủ lĩnh Hắc Giao cũng là vết nhơ cả đời này nàng không thể nào bôi sạch được.

Đám tiểu cô thấy thế liền cười trộm, còn tên lang quân kia thì vẫn bám riết chuyện đó không tha, nói Cơ Tự hạ tiện gần như bằng cả gái thanh lâu, thậm chí khi nghe tiếng bước chân đi tới, gã còn cất cao giọng lên nữa.

Nhưng khi thấy Cơ Tự xuất hiện trước mặt họ, thì tất cả đều sững sờ im bặt. Với dung nhan hôm nay của nàng thật sự có thể sánh ngang với Nghĩa Vũ Vương phu nhân rồi, đều thuộc hàng mỹ nhân tuyệt sắc.

Trong lúc mọi người ngơ ngẩn, Trần Thất lang của Toánh Xuyên Trần thị kề sát vào Tứ ca nhà mình, ngạc nhiên khẽ hỏi: “Tứ ca, không phải lần trước huynh bảo Cơ tiểu cô dáng vẻ cũng tầm thường, thua xa mỹ nhân đất Thục kia sao?”

Trần Tứ lang vẫn nhìn chằm chằm Cơ Tự, nghe thấy liền nhếch cười, thản nhiên nói: “Vẫn là gương mặt này, nhưng sắc da và khí chất hoàn toàn khác. Xem ra lần trước nàng ta đã che giấu dung nhan của mình rồi. Với dung nhan tuyệt thế như vậy mà chưa hề lưu truyền ở Kiến Khang, chắc chắn trước đó nàng ta đã giấu rất kỹ.” Nói đến đây tay Trần Tứ lang còn bất giác gõ nhẹ lên bàn.

Trần Thất lang thoáng nhìn Tứ ca mình, thầm nghĩ: Mỗi lần Tứ ca gặp phải chuyện gì có hứng thú đều sẽ gõ khe khẽ như vậy.

Tên lang quân vừa thao thao bất tuyệt khi nãy, sau khi nhận được một ánh mắt ra hiệu liền cười một cách kẻ cả: “Này, Cơ tiểu cô, nghe bảo Tạ Thập Bát định nạp ngươi làm thiếp, nhưng tiếc là ngươi đã mất đi trong sạch nên Trần Quận Tạ thị không cần ngươi nữa. Lời này có thật không?”

Câu hỏi này dù nàng trả lời thế nào cũng là chuốc lấy sỉ nhục. Nếu nàng nói “đúng vậy” thì chính là thừa nhận mình đã mất danh tiết, nếu nàng trả lời “không phải”, thì nói dối trước mặt mọi người như vậy càng là nhục nhã hơn.

Khi Cơ Tự đang mím môi đứng đấy, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ trả lời thế nào thì một giọng nói nữ tử truyền đến: “Đường đường là một đấng lang quân mà lại đi nói một nữ lưu yếu đuối như thế sao?” Giọng nói này là công chúa An Hoa đang vén màn liễu rủ đi đến, “Dù sao Cơ tiểu cô cũng là phận nữ lưu, Lưu Nghĩa Khang là đại tướng quân, hắn muốn bắt cô ấy, cô ấy chạy thoát được sao? Còn tên thủ lĩnh thủy tặc kia lại mang tính mạng tất cả người trên bốn chiếc thuyền ra uy hiếp, Cơ tiểu cô sao tránh được chứ?”

Những lời này ngoài mặt là giải thích cho Cơ Tự, nhưng trên thực tế chính là hủy đi trong sạch của nàng qua từng câu từng chữ. Thậm chí bác bỏ việc lần trước Sơn Nhạc Tử bảo rằng nàng vẫn còn thân xử nữ nữa.

An Hoa công chúa nhìn Cơ Tự ra vẻ thương tiếc: “Cơ tiểu cô, xảy ra chuyện này không phải do cô muốn. Nếu cô không để ý, bản công chúa ngược lại có thể làm mai cho cô một trong những lang quân hàn môn, tìm cho cô một vị phu quân tốt đấy.”

Dứt lời, nàng ta thậm chí không màng đến Cơ Tự có đồng ý hay không đã đi thẳng về phía mấy lang quân trẻ tuổi ngồi dưới tán liễu bên kia, cất cao giọng: “Vương Trấn, nghe nói năm nay ngươi đã hai mươi, lại chưa có thê thất. Hôm nay bản công chúa làm chủ gả Cơ thị nữ cho ngươi, ngươi thấy sao?”

Xung quanh bỗng vang lên những lời bàn tán: “Vương Trấn này nghe bảo tài hoa hơn người, vô cùng được bệ hạ yêu thích, hiện đang có xu hướng một bước lên mây”, “Không ngờ An Hoa công chúa lại muốn gả Cơ thị nữ cho thiên tài của hàn môn? Công chúa tốt bụng vậy sao?”, “Tốt gì mà tốt, ngươi không nghe những lời nói trước đó của An Hoa công chúa à? Rõ ràng nàng ta mang Vương Trấn ra là để sỉ nhục Cơ thị nữ đấy!”, “Các ngươi không biết đâu, trước đó bệ hạ đã mai mối cho mấy lần nhưng y đều từ chối, nghe nói ở thanh lâu y còn từng tuyên bố mình ghét những nữ tử không trong sạch, cảm thấy họ không đáng sống trên đời này.”, “Đúng đấy, đúng đấy, ta có từng nghe nói. Vương Trấn đòi mang đám nữ tử dơ bẩn đó ra thiêu sống, con người này trọng khuê danh của nữ tử nhất ấy.”

Mọi người chợt hiểu, hóa ra An Hoa công chúa cố ý mang Vương Trấn ra để làm nhục “người không trong sạch” là Cơ Tự. Lần này, nàng muốn không thân bại danh liệt cũng không thể rồi!

An Hoa công chúa cười khanh khách nhìn Vương Trấn, đám Viên Nhàn cũng cố nén cười nhìn về phía mấy lang quân hàn môn. Còn nhóm lang quân sĩ tộc bên này lại nhìn Cơ Tự đầy thương hại và tiếc nuối.

Ai ai cũng đợi Vương Trấn lên tiếng, chờ Cơ tiểu cô từng được Tạ Lang phong hoa tuyệt đại đệ nhất Giang Nam yêu mến luân lạc đến mức một lang quân hàn môn cũng khinh bỉ. Một khi đã vậy thì đám quyền quý kia còn ai còn muốn dính vào thứ ô uế như nàng nữa chứ?

Đúng lúc này Vương Trấn đứng dậy, vái chào An Hoa công chúa thật sâu rồi cất giọng sang sảng với tư thái đoan chính: “Lời công chúa nói, Vương Trấn cầu còn không được.”

Tất cả đều trố mắt sửng sốt, An Hoa công chúa không tin vào tai mình, quát lên: “Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa!”

Vương Trần nhìn Cơ Tự không chớp mắt, vô cùng nghiêm túc cất lời: “Bẩm An Hoa công chú, nếu có thể cưới được Cơ tiểu cô làm thê tử chính là phúc phận cả đời của Vương Trấn!”

Lần này ai cũng tin rằng mình không nghe lầm, vì thế đều như bị hóa đá.

An Hoa công chúa cười lạnh, rồi bỗng quay sang Lưu Khiên kế bên Vương Trấn: “Lang quân Lưu gia, nghe nói ngươi cũng chưa cưới thê thất. Bản công chúa không muốn gả Cơ thị nữ cho Vương Trần nữa, ta gả nàng ta cho ngươi, ngươi có bằng lòng không?”

Lưu Kiên bèn đứng dậy, mắt thì nhìn Cơ Tự đăm đắm, miệng thì cười sảng khoái: “Quả thật đây là sở nguyện của thần, thần không dám cự tuyệt.”

Lời này vừa thốt ra, xung quanh lại lặng phắt như tờ...

Rất hiển nhiên, đám tiểu cô không tài nào hiểu được suy nghĩ của hai người này, còn An Hoa công chúa thì nổi cơn thịnh nộ thét lên: “Các ngươi có phải điên rồi không? Một nữ nhân danh tiết bại hoại như vậy mà các người còn muốn cưới về nhà à? Đúng là điên rồ, đúng là mắt mù!”

Trong tiếng bàn tán xôn xao của đám tiểu cô và tiếng thét lanh lảnh của An Hoa công chúa, Vương Trấn và Lưu Khiên đều nhìn Cơ Tự rất chân thành. Rõ ràng ánh mắt này đã nói lên sâu trong thận nội tâm, họ thật sự muốn cưới nàng về làm vợ chính thất của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.