Cơ Tự chỉ lắc đầu khẽ nói: “Còn chưa tới lúc.” Nàng không muốn giải thích nhiều, chỉ chăm chú thưởng thức tiếng nhạc.
Thôi Tử Độ rất ngông cuồng, hắn để đám ca kỹ liên tiếp biểu diễn cái gọi là Trung Nguyên Chính Sóc, cái gọi là kiến thức uyên bác rồi huênh hoang dẫn nhóm ca kỹ của hắn rời đi.
Bấy giờ xung quanh dậy tiếng nghị luận rối rít, Cơ Tự dõi mắt nhìn theo hướng Thôi Tử Độ rời đi, lòng thầm nghĩ: Sao cái tên Thôi Tử Độ lại quen tai thế nhỉ? Nhưng nàng nghĩ mãi cũng không ra.
Nhóm Cơ Tự quay trở lại Sử Học quán, sau khi nộp học phí và bái sư xong, Cơ Đạo cương quyết yêu cầu được ở trọ lại đây. Trên thực tế cậu không ở trọ cũng không được, bởi vì trang viên của Cơ Tự rất xa, nếu đi xe lừa đến trường phải mất một canh giờ rưỡi, nếu như không ở trọ thì mỗi ngày cậu phải mất đến ba canh giờ chỉ để đi lại. Mỗi ngày phải thức dậy từ lúc trời còn chưa sáng, đến tối mịt mới về đến nhà. Mà ở thời này trị an còn chưa nghiêm, nên đi đêm rất dễ dàng xảy ra chuyện.
Cơ Tự nhìn tòa kí túc xá miễn phí mà triều đình và nhóm đại sĩ tộc hỗ trợ xây dựng kia, chỉ be bé thế thôi mà nhét những ba mươi học sinh. Hơn nữa đám học sinh này thuộc đủ mọi tầng lớp và lứa tuổi, với tính cách bốc đồng của Cơ Đạo, Cơ Tự chỉ là nghĩ thôi đã rùng mình. Nhưng dù nàng có sợ thế nào đi nữa cũng đành phải để Cơ Đạo vào ở trong tòa kí túc xá nho nhỏ kia thôi.
Trong lúc Cơ Tự ngổn ngang tâm sự trở lại trang viên thì bộ khúc của Tạ thị tới báo: Sau khi Hoàng công nhận được tin tức của hắn liền nổi giận mắng Chu Trương thị “độc ác đa đoan” ngay trước cổng Chu gia, hắn nói với danh vọng của Hoàng Công, chắc chắn Chu Trương thị sẽ bị đuổi về nhà mẹ cho xem.
Ngày hôm sau, Cơ Tự đã nghe dân chúng lan truyền tin tức này.
Ngô Quận Trương thị là gia tộc có hai nữ nhi bị nhà chồng đuổi về, mà hai người này đều cùng một di nương sinh ra. Chẳng mấy chốc, danh tiếng của di nương kia tệ tới mức cực điểm, lão phu nhân đã năm mươi tuổi rồi còn bị con gái liên lụy đến nỗi bị nhốt vào từ đường. Tuy nhiên khi di nương này mới vào phủ đã khiến chính thất thoắt cái mang đầy tai tiếng, còn bị cho rằng ác độc rắp tâm hãm hại thiếp thất. Đến giờ phút này, mọi người đột nhiên nghĩ ra, chính thất kia từ trước đến giờ luôn an phận, nhưng sau khi di nương này bước chân vào phủ, thanh danh của vị chính thê càng ngàng càng xấu, bây giờ mới ngộ ra những lời đồn đãi khi xưa có lẽ cũng không thể tin được.
Cùng bị liên lụy còn có huynh trưởng của Trương thị là Ngũ huynh kia. Đại lang Trương thị là con trai độc nhất của vị chính thất. Trước đây, y vẫn cho là mẫu thân khóc lóc kể lể những oan ức với mình đều là vô cớ gây chuyện. Bao nhiêu năm qua di nương nổi danh là biết điều hiểu lễ nghĩa, luôn đối xử khách khí với mình, mà mẫu thân mình thì luôn quá quắt. Đến bây giờ y mới biết khi ấy mình đã bị mụ ta che mắt, nghĩ đến mẫu thân phải chịu oan khuất nhiều năm, nghĩ đến cô cháu gái đáng thương của mình cũng chính là Dữ Thi Nhi bị hãm hại, trong cơn nóng giận bèn tống Ngũ lang rời xa Kiến Khang đến đất Thục làm một tiểu quan.
Lúc này Tôn Phù đi tới bên cạnh Cơ Tự khẽ bẩm: “Đại lang, tiểu lang không chịu về.”
“Sao thế?”
Tôn Phù hơi do dự, sau đó nhỏ giọng nói: “Đại lang, hình như ở trong học quán tiểu lang bị bắt nạt sao ấy, trên người tiểu lang có vết thương. Có lẽ tiểu lang sợ đại lang thấy mình như vậy sẽ đau lòng và tức giận nên dù nô tài có khuyên thế nào cũng không chịu nghe ạ. Tiểu lang bị thương mà cứ cố che che giấu giấu, nếu không phải tiểu nhân tinh mắt, chỉ sợ không phát hiện được.”
Tôn Phù vừa dứt lời, vành mắt Cơ Tự liền đỏ hoe. Một lát sau, nàng khàn giọng nói: “Nghĩ cách bán căn viện ở Ô Y Hạng đi, tiện thể chú ý xem đằng sau thư quán có căn viện nào đang bán không! Qua đó đưa cho tiểu lang hai mươi lượng vàng, thuận tiện nói cho đệ ấy biết ta đã biết chuyện đệ ấy bị thương!”
Tôn Phù thưa vâng rồi quay người rời đi. Ngay sau đó, Tần Tiểu Mộc vội vàng chạy đến bẩm báo: “Đại lang, đại lang, vị Thôi Tử Độ kia lại xuất hiện, bảo là muốn phỏng lại trận chiến Trác Lộc năm xưa giữa Viêm Đế và Hoàng Đế, có nhiều người đi xem náo nhiệt lắm, đại lang, chúng ta có đi không?”
Tần Tiểu Mộc đang hăng hái thuật lại nhưng thấy Cơ Tự ngơ ngác đứng đấy liền im bặt. Y còn chưa kịp hỏi han, Cơ Tự như đã hoàn hồn trở lại, nàng nắm chặt ống tay áo của Tần Tiểu Mộc, hô lên: “Thôi Tử Độ, đúng rồi, đúng rồi, ta nhớ ra rồi, ta nhớ ra rồi!”
Rồi nàng vội ra lệnh: “Mau, gọi Tôn Phù về, không cần bán căn viện ở Ô Y Hạng nữa!” Nàng cười tít mắt, “Không chừng lần này chúng ta phát tài thật đấy!”
Thấy mấy người đều nhìn nàng với vẻ khó hiểu, Cơ Tự cũng không giải thích nhiều, chỉ nói với Tôn Phù đã bị gọi quay lại: “Thúc phái mấy người chú ý từng động thái của Thôi Tử Độ, nếu hắn chuẩn bị lên thuyền rời khỏi Kiến Khang bằng đường thủy thì quay lại báo ngay cho ta biết!”
Nháy mắt, mười hai ngày đã trôi qua. Hôm nay, Cơ Tự vừa mới ăn sáng xong đã thấy Tôn Phù vội vàng bước vào, ghé sát tai nàng thì thầm một câu. Lập tức, Cơ Tự đứng phắt lên, phân phó: “Gọi tất cả hộ vệ biết bơi đến đây, chúng ta lập tức xuất phát!”
Ở Kiến Khang cũng chẳng có mấy người có tài bơi lội, ngay cả trong số những bộ khúc của đám đại sĩ tộc cũng không nhiều. Thế nhưng trong đội hộ vệ của Cơ Tự thì khác, không bàn tới mười mấy hộ vệ nàng dẫn theo từ Kinh Châu, mấy nô tài trong phủ như Tần Tiểu Mộc vì thấy Cơ Tự biết bơi nên cũng tranh thủ lúc rảnh rỗi học bơi lội thành thạo. Về phần tám bộ khúc của Tạ Lang, họ theo chàng vào Nam ra Bắc suốt bao nhiêu năm, hiển nhiên cũng tinh thông thủy thuật rồi.
Chưa đến một canh giờ, nhóm Cơ Tự đã lên thuyền, đuổi theo hướng Thôi Tử Độ rời đi. Nửa canh giờ sau, đoàn người đã bắt kịp đám người Thôi Tử Độ.
Xa xa thấy đội thuyền của nhóm Cơ Tự, nơi đội thuyền hoa đi chung với Thôi Tử Độ chợt vang lên một tràng cười hô hố. Chỉ thấy một lang quân thiếu niên ló đầu ra, cười phô hàm răng trắng với Cơ Tự ngồi trên chiếc thuyền đen đầu tiên, rồi cao giọng hỏi: “Xin hỏi vị tiểu lang tuấn tú này định đi đâu thế?”
Cơ Tự nhìn mấy lang quân trong thuyền hoa đang ló đầu ra, chắp tay trước ngực rồi cất tiếng cười vang: “Quân đi đến đâu, ta liền theo đến đó.”
Gần như nàng vừa dứt lời, tiếng cười trong thuyền hoa càng vang dội hơn. Một tiểu lang cười đến thở không ra hơi: “Ta đã nói rồi mà, tên này chạy đến đây tất nhiên có cùng mục đích với chúng ta. Thú vị thật, chỉ đi góp vui xem náo nhiệt thôi mà lại ngồi chiến thuyền cơ đấy!”
Ngay sau đó một lang quân sĩ tộc vươn đầu ra, cười nói với Cơ Tự: “Xin hỏi tiểu lang, các ngươi chỉ có bốn mươi mấy người mà lại ngồi những hai mươi chiếc thuyền. Phô trương như vậy là chuẩn bị đi xông pha chiến trận hay là chỉ hóng gió ngắm cảnh thôi?”
Hắn vừa nói đến bốn chữ “hóng gió ngắm cảnh”, tiếng cười trong thuyền hoa lại được thể rền trời!
Đối mặt với sự cười nhạo của bọn họ, Cơ Tự không hề đáp trả, thậm chí nàng còn cười tít mắt hùa theo: “Tất nhiên là đi hóng gió ngắm cảnh rồi.” Tuy miệng cười rạng rỡ nhưng lòng nàng thầm nghĩ: Ta không mang theo hai mươi chiến thuyền thì đến lúc tất cả các ngươi rơi hết xuống sông, thuyền hoa của các ngươi cũng tản mát mỗi chiếc một nơi, chỉ vài chiếc thuyền cỏn con làm sao chở hết được các người chứ.
Lúc này trong một chiếc thuyền hoa khác, có mấy lang quân cũng ló đầu ra. Trong đó có một người Cơ Tự nhận biết, chính là mỹ nam tử Văn Đô. Đúng rồi, trong chiếc thuyền này đều là tài tử hàn môn. Hàn môn cũng không có nghĩa là nghèo khó, thời đại này có rất nhiều hàn môn với nghĩa là tổ tông của họ không được xuất chúng thôi.
Vào lúc này, trên chiếc thuyền hoa thứ ba, cũng có mấy cái đầu nhô ra. Nhìn đám tiểu cô mặc nam trang ăn uống no đủ sắc mặt hồng hào kia, Cơ Tự hơi giật mình, thầm nghĩ: Thậm chí cả tiểu cô cũng tham gia nữa ư. Nháy mắt Cơ Tự liền trông thấy Vương Ly của Lang Gia giữa đám tiểu cô đon đả nịnh nọt kia.
Một bộ khúc của Tạ thị kề sát Cơ Tự, khẽ nói: “Đại lang, trong nhóm bộ khúc của Lang Gia Vương thị có vài người biết bơi.”
Cơ Tự sửng sốt. Nàng không hề biết, ở kiếp trước sau khi những lang quân này rơi xuống sông, người cứu bọn họ chính là đám bộ khúc của Vương Ly. Nếu không phải Vương Ly có ân cứu mạng với mười mấy lang quân sĩ tộc này thì họ sẽ không nhao nhao chỉ trích Tạ Lang vốn mang tiếng danh sĩ nhưng hóa ra chỉ là kẻ bội bạc, tiểu cô người ta vì cứu chàng mà không màng danh tiết, thế nhưng chàng lại tự cho mình thanh cao, không muốn chịu trách nhiệm.
Nếu có bằng chứng lời đồn đãi đó là do Vương Ly tung ra, điều này sẽ chỉ khiến Tạ Lang phản cảm, thế nhưng lại không có. Hơn nữa trong nhóm tiểu cô sĩ tộc, Vương Ly được coi là xuất chúng nhất, cuối cùng Tạ Lang đành phải cưới nàng ta thôi.
Dĩ nhiên, hôm nay nàng đến đây không phải vì cố ý cứu những người này mà chỉ là tiện thể thôi. Giờ khắc này, nàng đã chuẩn bị sẵn tinh thần, cười khanh khách đứng ở mũi thuyền, mặc đám người này bình đầu phẩm chân, nói bóng nói gió, dù cho họ cố ý giễu cợt, nàng vẫn vui vẻ đáp lại từng người một.
Thái độ nàng như thế, ngược lại khiến Thôi Tử Độ và đám người Văn Đô đều nảy sinh vài phần cảm tình, nhận thấy nàng là người có tấm lòng quảng đại, bình thản vị tha.
Khoái thuyền của Cơ Tự thong dong đi theo sau những thuyền hoa này, mấy ngày trôi qua đã đến Ô Nha Độ của Dương Châu. Đích đến của mọi người chính là một nhánh sông ở nơi đây.
Khi thuyền của họ chạy tới nhánh sông kia, mọi người từ xa đã trông thấy từ bờ sông bên này đến tít bờ bên kia có vô số thuyền bè buộc dây vào với nhau tạo thành cầu thuyền , còn bên bờ phía Nam lại có đội ngũ xe ngựa bề thế.
Thôi Tử Độ ra lệnh, đoàn thuyền hoa ngừng lại. Nhìn đội ngũ quần áo cũ rách, trên mặt mỗi người đều mang sự oán hận cùng cực bên bờ sông, Thôi Tử Độ cười sang sảng rồi hắng giọng nói: “Chư vị có biết những người kia là ai không?” Hắn chỉ vào đội ngũ kia, cười ha hả: “Họ chính là toán phỉ tặc Khánh Sơn cướp bóc khắp nơi mà các ngươi hay nhắc đến đấy.”
Bốn chữ “phỉ tặc Khánh Sơn” vừa cất lên, chúng lang quân lập tức ồn ào bàn tán. Mặc dù họ an cư ở đất Kiến Khang, có người cả đời còn chưa bước chân ra khỏi thành lấy một lần, nhưng vừa nghe thấy danh hiệu toán cướp Khánh Sơn cũng liền biến sắc.
Phỉ tặc Khánh Sơn này có xuất thân từ một nhóm đạo tặc ở Khánh Sơn Dương Châu, đã có hơn bốn mươi năm lịch sử. Vốn dĩ đại đa số đạo tặc trong thiên hạ đều là dân chúng bần cùng làm liều, nhưng theo thời gian, những toán đạo tặc kia cũng sẽ tan rã. Có thể nói trong thế gian này, đạo tặc tuy nhiều nhưng phần lớn đều không có danh hiệu, tan rồi lại tụ, tụ rồi lại tan. Chỉ có toán cướp Khánh Sơn là có thể được xưng tụng là một trong những nhóm đạo tặc lớn nhất thiên hạ từ trước đến nay. Qua nhiều năm như vậy, bọn chúng không hề để lại dấu vết, giết người phá thành vô số, không biết có bao nhiêu người, bao nhiêu gia tộc hận bọn chúng thấu xương!
Nhưng trước mắt, đám phỉ tặc Khánh Sơn lại dám xuất hiện vào lúc ban ngày ban mặt, còn chuẩn bị qua sông nữa.
Những sĩ tộc đến đây tuy đã sớm biết nơi này sẽ có một màn náo nhiệt cho họ xem, nào ngờ màn náo nhiệt này lại là toán cướp Khánh Sơn.
Thôi Tử Độ cười lạnh, cất giọng vang dội: “Trong vòng bốn mươi năm, phỉ tặc Khánh Sơn giết không biết bao nhiêu người, diệt không biết bao nhiêu gia tộc. Hiện nay, bọn chúng cướp bóc đủ rồi, liền gửi một phong thư báo cho mấy thái thú, huyện lệnh chung quanh đây rằng chúng đã chán ở Lưu Tống, muốn dời tới Bắc Ngụỵ. Bọn chúng còn nói rõ ngày nào tháng nào sẽ vượt sông Ô Nha Độ nữa. Kết quả, thư của bọn chúng vừa được gửi đi, toàn Dương Châu đều vui mừng khôn xiết, huyện nào cũng mở rộng cửa thành mau mau tiễn chúng.”
Hắn nhìn về phía trước rồi lại hắng giọng nói tiếp: “Mời chư quân xem, hai bên chúng ta đây có một mống quan binh nào không? Vốn khắp nơi đều có trạm gác nhưng vào giờ phút này đã rút lui sạch. Chậc chậc, người phương Nam ấy, thật đúng là có lòng!”
Lần này, Thôi Tử Độ vừa dứt lời, giọng nói trong trẻo của Vương Ly truyền tới, “Lang quân Thôi gia, ngài nói sai rồi.” Vương Ly được tỳ nữ đỡ ra ngoài. Nàng ta ăn vận lộng lẫy, mặc bộ váy trắng tinh tựa Lạc Thần trên sông. Trong ánh mắt của các lang quân, Vương Ly cất giọng dịu dàng trong trẻo: “Lang quân Thôi gia, nếu đám cướp Khánh Sơn bằng lòng rời khỏi triều ta, đến Bắc Nguỵ gây họa cho người Hồ, sao người dân lại không muốn, không thích cho được?”
Vương Ly vừa nói xong, chúng lang quân sĩ tộc lớn tiếng hùa theo.Mặc dù sông Ô Nha Độ không có trong bất kì sách vở nào nhưng nó là một khúc sông khá rộng lớn, tuy so với Trường Giang nó chỉ là một nhánh sông ngắn rất tầm thường, nhưng chiều rộng phải lên đến bốn năm trăm bước chân, chẳng hề kém cạnh Trường Giang.
Mà vì Ô Nha Độ là nhánh sông nên dù có rộng, nhưng không dậy nổi sóng, cho nên đám cướp Khánh Sơn sẽ chọn qua sông ở nơi này là điều tất nhiên.
Đừng xem thường quân sự Nam Triều, chỉ nhìn trận chiến Nam Bắc suốt một hai trăm năm liền biết, hàng phòng ngự của Nam Triều vẫn tương đối xuất sắc. Nói cách khác, đám cướp Khánh Sơn không phải là mạnh nhất, nếu như bọn chúng không được sự đồng ý của quan phủ, tuyệt đối không thể nào dời đô đến phía Bắc được. Thậm chí, dù có chia nhỏ đội quân, giả trang thành đủ loại người cũng không thể làm được điều này! Muốn qua được bờ Bắc, trừ phi là con trai trưởng của gia tộc Vương - Tạ, hoặc có thư tay Hoàng đế mới được. Những người còn lại muốn sang đó thì phải có kinh nghiệm và tốn nhiều công dò la địa bàn. Huống chi, bọn cướp Khánh Sơn là đội ngũ quá to lớn, đếm sơ sơ cũng phải đến năm nghìn người cùng mấy vạn con ngựa, nhìn nơi đội ngũ hùng hậu kia đi qua bụi mù đến tận chân trời, đám lang quân sĩ tộc càng hiểu rõ hơn vì sao quan phủ nơi này lại thu hồi lực lượng phòng vệ, cố ý thả chúng qua sông rồi.
Cứ để đám đạo tặc ngang ngược đó đi gieo tai họa cho người phương Bắc thì tốt hơn. Tuy rằng phần lớn người phía Bắc cũng là con dân nhà Hán.
Dần dần, đám phỉ tặc Khánh Sơn kia giống như đàn kiến đông nghịt bước lên cầu thuyền, bắt đầu đi sang bờ Bắc.
Phải nói rằng, tất cả người nơi đây chưa ai từng thấy một đội ngũ hùng hậu như thế, ai ai cũng bị thanh thế này làm kinh sợ, ngay cả Cơ Tự cũng nhìn đến ngây người.
Một lát sau, Tần Tiểu Mộc đứng cạnh nói: “Ơ, sao phía sau đột nhiên xuất hiện một chiếc thuyền hàng thế kia?”
Cơ Tự vội vàng quay đầu nhìn. Nàng xem thấy thuyền hàng kia càng chạy càng gần, nhớ ra hình như sau khi những lang quân sĩ tộc này rơi xuống sông, người được cứu đều đưa lên thuyền hàng này.
Mãi một lúc lâu sau, tiếng nói của một bộ khúc Tạ thị truyền đến, “Những người này lá gan lớn thật, năm nghìn người vượt sông, toàn bộ mấy vạn con ngựa đều để đi phía sau. Số ngựa như thế thôi cũng là một khoản tiền khổng lồ đấy, bọn chúng không sợ quan phủ nuốt lời hay sao!” Một lát sau, hắn lại nói: “Ba phần tư bọn cướp đều lên cầu thuyền rồi, nếu lúc này phát động xuất kích, chắc chắn bọn chúng sẽ bị tổn thất hơn nửa.” Nói tới đây, bộ khúc này chép miệng, dáng vẻ như vô cùng tiếc nuối.
Cơ Tự thầm nghĩ: Thật không hổ là tùy tùng của Tạ Thập Bát.
Nàng quay đầu đi, tay phải vung lên, cất giọng trong trẻo ra lệnh: “Chư vị, chúng ta tiến gần hơn để xem đi.”
Thuyền Cơ Tự vừa lao đi, trong đám thuyền hoa đều dậy tiếng kêu gào. Một bộ khúc của Lang Gia Vương thị thay Vương Ly nói với Cơ Tự: “Vị tiểu lang này, nếu lại gần sẽ kinh động đám đạo tặc kia mất! Chúng ta tới xem náo nhiệt thôi, cần gì chuốc phiền phức chứ?”
Ý nàng ta là ba mươi chiếc thuyền con của Cơ Tự sẽ đánh động năm nghìn tên đạo tặc này ư? Nàng ta thật sự cho rằng đám đạo tặc từng lên núi đao xuống biển máu, giết người vô kể là phường nhát cáy, chỉ một con chim sẻ bay qua cũng kinh sợ giống như nàng ta hay sao?
Cơ Tự cười khẽ, bảo Tần Tiểu Mộc trả lời: “Không sao, ta chỉ tiến lên xem chơi thôi.” Dứt lời ba mươi chiếc thuyền đen của Cơ Tự đã lao đi vun vút.
Nhìn thấy Cơ Tự không biết điều như thế, vài lang quân tiểu cô bắt đầu oán giận, một tiểu cô nói với Vương Ly: “Ta còn tưởng rằng tiểu lang này dáng vẻ tuấn tú hẳn là sẽ thông minh, nhưng hóa ra lại là loại ngu ngốc.”
Vương Ly nheo mắt nhìn Cơ Tự. Không hiểu sao, nàng ta luôn cảm thấy khó chịu với mỹ thiếu niên đột nhiên xuất hiện này. Nàng ta hắng giọng đáp: “Nếu hắn làm kinh động đám đạo tặc này, khiến mọi chuyện trở nên phức tạp, tất nhiên sẽ có rất nhiều người không tha cho hắn!” Ngay sau đó nàng ta lại lớn tiếng nói, “Không biết trời cao đất rộng, không biết nặng nhẹ. Đúng là đồ đáng ghét!”
Chẳng mấy chốc chiến thuyền của Cơ Tự đã đi tới nơi cách cầu thuyền chưa đến trăm mét. Nàng chắp tay ra sau, lẳng lặng quan sát đám đạo tặc. Lúc này một tráng hán có vết sẹo dài trên mặt cười toe toét phô hàm răng vàng ra dọa nàng: “Tên ẻo ợt nhà ngươi cũng gan dạ đấy, dám đứng đây nhìn ông, không sợ ông bắt ngươi đi à?” Nháy mắt, đám đạo tặc cười ầm lên.
“Tên này trắng trẻo tuấn tú đấy, bắt đến Trung Nguyên có thể bán được giá rất cao.”
“Con bà nó, bây giờ người trong thiên hạ thích nhất là mấy mỹ thiếu niên, ca ca ta đây cũng tuấn tú nhưng đi ra ngoài toàn khiến người ta sợ hãi!”
“Ha ha ha ha.”
Tuy nhóm thuyền hoa kia cách những năm sáu trăm mét, nhưng tiếng cười trêu đùa của bọn đạo tặc vẫn theo gió bay tới tai đám lang quân sĩ tộc kia. Mọi người hoàn toàn không nghĩ tới, đoàn thuyền của Cơ Tự dám mạo muội tới gần nhưng lại thật sự không làm kinh động đến đám đạo tặc!
Trong lúc nhóm tiểu cô lặng lẽ nhìn về phía Vương Ly, Thôi Tử Độ ở một bên cũng cười vang, cất lời: “Tiểu cô Lang Gia Vương thị, tiểu lang người ta dám đi, tức là đã phán đoán được phản ứng của đối phương rồi. Đó gọi là không lo không sợ! Hà hà! Mang gan của chuột nhắt đi so với bạch hạc, điều này sao có thể?”
Câu cuối cùng của Thôi Tử Độ khiến sắc mặt Vương Ly thoắt cái trở nên xanh mét! Ý hắn rõ ràng đang ví nàng là chuột nhắt, lại ví Cơ Tự là bạch hạc đây mà! Thôi Tử Độ là ai? Hắn chính là danh sĩ đương thời! Chỉ một câu bâng quơ của danh sĩ cũng có sức ảnh hưởng rất lớn. Vương Ly quả thật không ngờ, bản thân khổ cực tạo danh tiếng khắp nơi, vậy là chỉ trong vô tình đã bị gán cái danh chuột nhắt vào người! Ngay thời khắc đó, Vương Ly tức đến nỗi suýt thì bật khóc.
Thấy Vương Ly giận đến mức toàn thân run bần bật, sắc mặt tái mét, đám tiểu cô đều giật thót, đồng loạt cúi đầu xuống. Họ không khỏi thầm nghĩ: Ai cũng nói, Vương thị A Ly tính tình khoan dung độ lượng, chẳng khác bậc trượng phu, nhưng hóa ra nàng ta cũng lòng dạ hẹp hòi như ai.
Đám đạo tặc còn đang trêu chọc Cơ Tự nhưng nàng không hề tức giận, chỉ mỉm cười đứng ở nơi đó, ung dung chắp tay ra sau nhìn này bọn chúng từng bước từng bước đi qua!
Đúng lúc này, con sông phía trước truyền đến tiếng động vang rền cả chân trời, kèm theo đó là nền đất rung lên, phía cuối kia xuất hiện một cột sóng cao chót vót. Biến cố này đến quá đỗi đột ngột!
Giờ phút này, bọn đạo tặc đều đang đi trên cầu thuyền, đang vừa nói vừa cười! Không ai ngờ được vào tháng mười con sông này sẽ có cơn sóng thần mạnh mẽ ập đến như thế.
Trong lúc dầu sôi lửa bỏng, mọi người mới phát hiện con sóng trắng xóa phía chân trời kia chỉ trong nháy mắt đã đến nơi này, nước lũ cao gần bảy tám thước, mang theo tiếng động vang dội lao đến với tốc độ khiến người ta kinh hoàng!
Thế là trong nháy mắt, trên cầu dấy lên tiếng kêu gào thảm thiết, đám đạo tặc chen lấn xô đẩy nhau, mà Tần Tiểu Mộc bên cạnh Cơ Tự cũng run giọng kêu lên: “Đại lang, chúng ta mau chạy đi thôi!”
Trong tiếng nước ầm ầm, Cơ Tự lắc đầu, cao giọng nói: “Mọi người đừng lo, sóng nước lập tức hạ thấp ngay thôi!”
Quả nhiên, nước lũ càng lúc càng gần nhưng cũng càng lúc càng thấp. Khi nó tiến đến cầu thuyền chỉ còn cao ba thước!
Nhưng cơn lũ cao ba mét đột ngột tràn đến với tốc độ chóng mặt cũng đủ dìm chết bọn phỉ tặc kia rồi. Trong nháy mắt, mấy nghìn tên cướp trên cầu thuyền bị nước lũ cuốn đi tan tác, thoáng cái vô số người chìm trong dòng nước lũ, vô số rương tài vật rơi xuống nước!
Chẳng mấy chốc, cơn lũ đã đổ dồn đến trước mặt nhóm Cơ Tự, thế nhưng lúc này nó chỉ còn cao hai mét, tuy thế nước mạnh mẽ, nhưng thuyền của Cơ Tự là chiến thuyền có thể giảm sốc va chạm, hơn nữa người chèo thuyền có tay nghề cao, chỉ hơi chuyển hướng đã tránh được thế nước, liền thoát khỏi cơn nguy hiểm!
Ngay thời khắc này, Cơ Tự ra lệnh, “Mỗi chiếc thuyền để lại một người chèo thuyền, những người còn lại xuống nước vớt rương tài vật lên! Nhớ, không được đánh nhau với bất kì tên cướp nào, lần này chúng ta đến đây với mục đích là kiếm tiền thôi!”
Nàng đã nói thẳng ý định ra thế, ai còn không hiểu nữa chứ? Lập tức từng tiếng ùm ùm nhảy xuống nước truyền đến. Cơn lũ vẫn tràn qua, chảy xiết trên mặt sông. Trong dòng nước có khoảng hơn bốn mươi bóng dáng khỏe mạnh bơi qua bơi lại!
Bọn đạo tặc mặc dù để ngựa đi phía sau, nhưng trong tay mỗi người gần như đều khuân một rương đồ, giờ phút này gặp phải biến cố, khắp nơi đều là người người vùng vẫy kêu cứu, xung quanh đều là rương đồ trôi nổi ở trên mặt nước.
Trong nháy mắt, từng chiếc rương được ném lên thuyền, có mấy tên đạo tặc cố gắng bò lên thuyền đều bị đạp xuống nước. Ngay cả Cơ Tự cũng nhảy xuống sông, túm lấy một cái rương gỗ lớn đẩy lên thuyền mình.
Trong lúc nhóm Cơ Tự loay hoay vơ vét, những thuyền hoa phía sau mấy trăm mét lại truyền đến tiếng kêu cứu và khóc lóc của đám lang quân sĩ tộc cùng tiểu cô!
Thấy mỗi người đều mò được bốn, năm cái rương, những chiếc rương nặng còn lại đều đã chìm xuống đáy sông, còn những chiếc nhẹ thì bị dòng nước cuốn đi rất xa, nhất thời không đuổi kịp. Trước giờ Cơ Tự vẫn rõ đạo lý đừng tham lam quá đáng, huống chi người phía sau cũng có thân phận lớn, chỉ cần có một người nói rằng nàng “tham tiền không màng tính mạng người khác”, cả đời nàng đừng mong được ở lại đất Kiến Khang nữa. Thế là sau khi bản thân vớt được bốn cái rương, nàng dẫn đầu lên thuyền, gọi to: “Mọi người lên thuyền đi, chúng ta đi cứu người!”
Thế là, chúng hộ vệ rối rít bò lên thuyền. Sau khi chất hết đống rương lên sáu chiếc thuyền, để cho đám người Tần Tiểu Mộc, Tôn Phù và Dữ Trầm mang về nhà trước, nàng dẫn theo những người còn lại lái từng chiếc thuyền đến bên cạnh lang quân sĩ tộc bị rơi xuống sông, bắt đầu vớt từng người lên.
Lúc này, bộ khúc của Vương Ly vừa mới cứu được nàng ta và mấy tiểu cô kia lên thuyền. Khi bọn họ quay đầu lại đã thấy nhóm Cơ Tự vớt xong hết nhóm lang quân sĩ tộc lên thuyền mình rồi.
So với thuyền hàng khổng lồ nhưng khó di chuyển, khoái thuyền của Cơ Tự đã phát huy tính ưu việt của nó lúc cứu người hơn. Cứ một con thuyền lướt qua liền vớt được một lang quân lên. Dù người đó có bị nước cuốn đi xa đến đâu, con thuyền cũng nhanh chóng chạy đến kịp thời, thậm chí trong lúc cứu người còn tiện thể vớt được mấy cái rương gỗ nữa.
Một lúc lâu sau, khi mực nước trở lại như ban đầu, trên tất cả thuyền bè đều là các lang quân sĩ tộc phờ phạc sau khi tìm được đường sống trong chỗ chết. Ngay cả Vương Ly đang ngồi trên thuyền hàng nhìn thuyền Cơ Tự đang tiến lại gần, sắc mặt cũng trắng bệch, hai chân bủn rủn.
Hôm nay thật đúng là một ngày kinh hoàng đối với đám sĩ tộc này. Ngay cả Thôi Tử Độ giỏi bơi lội cũng nhìn Cơ Tự đăm đăm, cảm kích nàng vô vàn. Mặc dù việc hôm nay đến đây xem đám cướp qua sông không hoàn toàn do mình hắn kích động, nhưng hắn vừa tới Kiến Khang, thời gian này hành vi và lời nói có hơi phô trương, những lang quân sĩ tộc kia không xảy ra chuyện thì thôi, nếu gặp phải điều bất trắc, chỉ sợ sẽ có người cố ý đổ trách nhiệm lên đầu hắn cho xem. Tới khi đó, gia tộc cũng khó giữ được tính mạng cho hắn.
Thôi Tử Độ vốn không biết Cơ Tự nhớ tên hắn là bởi vì sau sự cố này, tuy đám con cháu sĩ tộc không bị chết chìm nhưng bọn họ ngâm nước quá lâu, hơn nửa số đó đều bị bệnh nặng một trận, có người còn mang dư chấn về sau. Thôi Tử Độ cũng bị những gia tộc đó giận chó đánh mèo, sau này bị gán một cái tội danh rồi xử tử hình. Trước khi chết, hắn còn làm một bài phú “Phỉ tặc qua sông Ô Nha Độ” nữa. Bài phú kia được dùng từ hoa mỹ, trong câu từ tràn đầy bi tráng, về sau được lan truyền rất rộng. Mặc dù, trong bài phú này, Thôi Tử Độ không hề nhắc tới chuyện tài sản của bọn cướp, nhưng Cơ Tự thông minh vừa đọc đã nghĩ ra ngay, mấy ngàn đạo tặc di dời về phương Bắc, thế nào cũng sẽ mang theo gia sản. Cho nên nàng liền nghĩ tới chiêu thừa nước đục thả câu, lợi dụng cơn hồng thủy vơ vét tài vật.