Việc đầu tiên Cơ Việt làm khi vừa về phủ là sai người báo tin cho Trang Thập Tam: Đã bứt dây động rừng, xin chú ý chặt chẽ!
Ý Cơ Việt là mình đã khiến Viên tiểu cô hoảng loạn, về phần sau khi trở về, ả có lo sợ rồi bàn bạc với mẫu thân ả, hai mẹ con ả có động tĩnh gì tiếp theo, có thể vì hấp tấp mà để lộ sơ hở hay không, vậy thì phải nhờ Trang Thập Tam phái người theo dõi sát sao mới biết được.
Cơ Việt được nghỉ ngơi hai ngày hiếm hoi. Đến ngày thứ ba, hắn nhận được tin lão phu nhân của Lan Lăng Tiêu thị sẽ dẫn theo đám con cháu đến Ngô Sơn tự ngoại thành Kiến Khang để bái tạ thần phật, trong số đó còn có Tiêu Đạo Thành bị thất lạc và trải qua lắm truân chuyên từ bé.
Đã hơn hai năm Cơ Việt chưa từng được gặp lại đệ đệ của mình, đặc biệt hơn nửa năm vừa qua, hắn đã nhiều lần cho người đến xin gặp Tiêu Đạo Thành nhưng lần nào cũng ra về trong thất vọng. Cho nên lần này biết được Tiêu Đạo Thành sẽ xuất hiện, Cơ Việt bất chấp tất cả, thay đổi nữ trang trở lại làm Cơ Tự, dẫn theo Tôn Phù, Tần Tiểu Mộc và mười mấy bộ khúc vội vã chạy tới Ngô Sơn tự.
Vì cách thành Kiến Khang khá xa, Cơ Tự phải chạy vội chạy vàng, cuối cùng tới tận xế chiều họ mới đến nơi.
***
Hiện giờ Tiêu Đạo Thành đã tròn mười một tuổi nhưng trong mắt người đương thời thì dáng vóc cậu đã phổng phao như mười hai mười ba tuổi rồi, nghiễm nhiên trở thành một thiếu niên cáo ráo tuấn tú.
Giờ phút này, trên người và mặt mũi cậu đầy những vết bầm tím, đang phải quỳ gối trước mặt Tiêu lão phu nhân. Dĩ nhiên người quỳ ở đây không chỉ có mình cậu, mà còn ba tiểu bối của Lan Lăng Tiêu thị tầm tuổi Tiêu Đạo Thành, và bốn tiểu lang có quan hệ thông gia với Lan Lăng Tiêu Thị cũng đang nghiêm túc quỳ trên đất nữa.
Sắc mặt Tiêu lão phu nhân không được tốt cho lắm, chán ngán nhìn Tiêu Đạo Thành đang cúi đầu im lặng, nhưng dáng vẻ rất quật cường trước mặt. Bà khá bất lực với đứa cháu ngạo mạn khó bảo này. Bà không hiểu tại sao kể từ khi nhận lại đứa cháu này, mấy đứa cháu trước giờ vẫn ngoan ngoãn cũng trở nên nghịch ngợm càn quấy? Hở tí là đánh nhau vỡ đầu chảy máu, cả nhà gà bay chó sủa, thật khiến người ta đau đầu.
Bởi vì chuyện này đã xảy ra quá nhiều lần nên Tiêu lão phu nhân cũng chẳng thiết tha quan tâm gì nữa. Bà chậm rãi đứng lên, nói với Tiêu Đạo Thành mang vẻ mặt ngang bướng: “Đây là cửa Phật thanh tu, ta thật sự không hiểu nổi tại sao ngay cả nơi này mà ngươi cũng có thể gây chuyện được.” Ngay sau đó bà lại lạnh giọng nói: “Các ngươi đều là con cháu thế gia, Tiêu Đạo Thành, ngươi biết con cháu thế gia là gì không? Con cháu thế gia là phải lịch sự lễ độ, hào sảng phóng khoáng, mỗi hành động cử chỉ đều toát lên phong độ, dù có giết người cũng chỉ cần một lời nói mà thôi. Ngươi nhìn ngươi bây giờ có dáng vẻ thế nào đi, đầu tóc bù xù, áo quần rách nát, trên mặt trên người toàn là vết thương, lẽ nào đường đường Lan Lăng Tiêu thị ta lại trở thành đám võ tướng thô lỗ hạ đẳng kia sao? Huynh đệ một nhà hễ tí là lao vào đấm đá, chém giết nhau à?”
Dù sao Tiêu lão phu nhân cũng đã lớn tuổi, bà tức giận mắng một hồi liền thở hổn hển, mệt mỏi giơ một tay lên đỡ trán, khoát tay kia ra lệnh: “Lui xuống đi.” Ngay lúc Tiêu Đạo Thành và mấy tiểu lang lặng lẽ hành lễ, quay đầu rời đi thì Tiêu lão phu nhân nói, “Nếu không phải Cơ thị nữ có ơn lớn với Tiêu thị ta thì ta rất muốn tống cổ thằng sao chổi này về thôn trang, để mặc hắn tự sinh tự diệt từ lâu rồi!”
Tất nhiên Tiêu Đạo Thành không nghe được những lời bà nói, nhưng thực tế khi họ vừa mới khuất khỏi tầm nhìn của Tiêu lão phu nhân, bảy tiểu lang kia lại tiếp tục vây lấy Tiêu Đạo Thành, một tên trong số đó cười khanh khách: “Tỷ tỷ của ngươi chính là đồ bà cô già không ai thèm cưới! Huynh trưởng của ngươi cũng chỉ là một kẻ buôn thần bán thánh. Sao nào, ta nói câu này đến lần thứ năm rồi, ngươi có ngon thì đến đánh ta tiếp đi!”
Nhìn Tiêu Đạo Thành mắt long lên sòng sọc phẫn nộ, mấy tiểu lang kia bật cười hả hê. Xen lẫn tiếng cười, bọn họ nhao nhao nói: “Đâu chỉ là bà cô già không ai thèm cưới chứ? Nghe nói nàng ta còn là kẻ kì dị nữa đấy.” “Đúng vậy đúng vậy, nếu không phải mặt mũi xấu xí, thì sao có chuyện Trần Quận Tạ thị nhất quyết không chịu cho nàng ta làm ngoại thất.” “Nghe nói không phải xấu đâu, mà là phẩm hạnh không tốt nên mới bị Trần Quận Tạ thị từ chối.” “Phải đấy, chắc chắn là phẩm hạnh không tốt!”
Đối mặt với đám tiểu lang cố tình khiêu khích, Tiêu Đạo Thành nghiến răng ken két, đang lúc cậu định bất chấp hết thảy, chuẩn bị lao lên đấm chúng thì phía sau truyền đến giọng nói cực kỳ dịu dàng của nữ tử: “A Đạo!”
Là tiếng của tỷ tỷ! Tiêu Đạo Thành sững người lại.
Lúc này không chỉ một mình cậu ngây người mà đám tiểu lang vừa đánh nhau với cậu lúc nãy cũng mắt tròn mắt dẹt khi nhìn thấy đại mỹ nhân phía sau lưng cậu.
Tiếp theo, giọng nói nhẹ nhàng êm tai của nữ tử kia lại truyền đến: “A Đạo, tỷ tỷ tới thăm đệ đây.”
Bấy giờ Tiêu Đạo Thành mới từ từ ngoảnh lại. Ngay sau đó cậu thấy Cơ Tự xinh đẹp đang được Tần Tiểu Thảo khẽ dìu đứng dưới tán liễu. Qua hai năm, tỷ tỷ của cậu rõ ràng đã trở thành đại cô nương rồi.
Nàng mặc bộ váy trắng, rõ ràng đương độ giữa hè nhưng khi có cơn gió thổi qua, nàng lại vội lấy khăn tay che miệng ho khù khụ, dung nhan mỹ lệ phối với vẻ gầy yếu thế này càng trở nên tuyệt sắc. Trông tỷ tỷ như vậy khiến Tiêu Đạo Thành vừa cảm thấy xa lạ vừa thấy đau lòng.
Cậu rưng rưng nước mắt, chợt nghĩ đến không biết có phải tên Cơ Việt vang danh khắp thành Kiến Khang là do tỷ tỷ cậu giả trang hay không? Hay nói cách khác, căn bản tỷ tỷ cậu không hề ốm yếu mà rõ ràng đang giả bộ làm mỹ nhân đau bệnh thôi. Sao tỷ ấy cứ thích giả vờ làm gì, khó khăn lắm mới được gặp nhau một lần, vậy mà tỷ vẫn cứ trưng dáng vẻ vờ vĩnh kia ra làm cậu khó chịu thế này?
Thoáng chốc cơn giận đã đánh chiếm cả suy nghĩ của cậu, Tiêu Đạo Thành sa sầm mặt, mím đôi môi mỏng, sải bước đi về phía Cơ Tự. Lúc đến trước mặt nàng, cậu vẫn không dừng lại mà nắm lấy tay Cơ Tự, lôi thẳng vào bụi cây.
Cảnh tượng tỷ đệ hai năm xa cách vừa gặp mặt đã bị Tiêu Đạo Thành lôi tọt vào bụi cây phía sau hòn giả sơn khiến cả đám người đều nhìn nhau trân trân đầy khó hiểu.
Cơ Tự bị đệ đệ mình dẫn đến một nơi vắng vẻ, rồi tức tối bỏ phắt tay nàng ra. Nhưng thấy Cơ Tự vội xoa cánh tay, gương mặt xinh xắn nhăn nhó giống như đau đến phát khóc, Tiêu Đạo Thành lại lúng túng quát khẽ: “Đủ rồi. Đâu có người ngoài ở đây, tỷ giả bộ làm gì!”
Cơ Tự ngân ngấn nước mắt, nghèn nghẹn nói: “Tại đệ bóp đúng chỗ gân tay tỷ tê buốt, đau chết được!”
Tiêu Đạo Thành quay ngoắt lại, lẳng lặng nhìn chỗ Cơ Tự đang xoa bóp tay mình. Thế rồi trong nháy mắt, cậu càng tức hơn: “Chỗ kia là vị trí gân à? Tỷ coi thường đệ quá rồi đấy!”
Bị cậu vạch trần, Cơ Tự khẽ hừ một tiếng, mặt dày mày dạn: “Hóa ra đệ cũng học được vài thứ nhỉ? Vất vả lắm mới được gặp nhau, tại sao lúc nào mặt mũi đệ cũng sưng vù lên thế?”
Tiêu Đạo Thành nhăn mặt lầm bầm: “Ai cần tỷ lo!”
Hồi lâu sau Tiêu Đạo Thành không nghe được Cơ Tự nói gì liền hoảng hốt quay lại nhìn, thấy Cơ Tự đang nhìn cậu với vẻ mặt đau lòng và mất mát.
Cậu mím môi, cúi đầu di chân trên mặt đất một hồi mới nói nhỏ: “Đệ xin lỗi.”
Cơ Tự nhìn cậu đăm đắm: “Tại sao mấy lần muốn gặp đệ đều không được?”
Tiêu Đạo Thành ấp a ấp úng: “Lần nào tỷ cũng đến không đúng lúc, đệ vừa mới đánh nhau với người khác xong, sao dám gặp tỷ?”
Chỉ vì cái lý do cỏn con thế mà trốn tránh nàng suốt hai năm ư? Cơ Tự vừa buồn cười vừa đau lòng. Nàng tiến lên, nhẹ nhàng ôm lấy Tiêu Đạo Thành.
Bây giờ cậu đã cao xấp xỉ nàng rồi. Hiển nhiên Tiêu Đạo Thành không quen với hành động tình cảm như vậy, lúc bị kéo vào vòng tay thơm ngát ấm áp, toàn thân cậu cứng ngắc.
Mãi lột lúc sau, Tiêu Đạo Thành mới vươn hai tay, ôm chặt lấy Cơ Tự. Cậu thiếu niên dùng hết sức mình ghìm chặt lấy Cơ Tự, vừa siết vừa khẽ nói: “Hằng ngày đệ đều tập võ nhưng người Tiêu gia lại không thích, đệ mặc kệ họ.”
Chuyện này Cơ Tự cũng không hề ngăn cấm cậu, nàng dịu giọng: “Ừ, luyện võ là chuyện tốt.”
Tiêu Đạo Thành nói tiếp: “Đệ cũng đọc rất nhiều sách, dạo trước tiên sinh còn khen đệ học sâu hiểu rộng đấy.”
Rồi cậu thiếu niên lại ngẩng đầu lên, nhìn Cơ Tự với ánh mắt tha thiết, cất tiếng khàn khàn đang trong thời kỳ vỡ giọng : “Đệ rất cố gắng, rất chăm chỉ, tỷ có tin không, tất sẽ có một ngày đệ nắm giữ quyền lực trên hàng vạn người. Đến lúc đó nếu ai dám chê tỷ một câu, đệ sẽ chém cả nhà hắn!”
Cơ Tự suýt bật cười, nhưng đằng trước là đôi mắt đỏ gay của đệ đệ, nàng không thể thốt nổi một lời. Lúc này Cơ Tự cũng không thể biết được, nửa năm trước nàng và Tạ Lang từng gây ra náo động lớn trong thành, đã có bao nhiêu lời chê cười không tốt về nàng. Có vài chuyện ngay cả người trong cuộc là nàng còn không biết, nhưng Tiêu Đạo Thành đi đến đâu cũng nghe thấy cả.
“Tỷ tỷ, hắn không cần tỷ nhưng đệ thì cần, tỷ đợi đệ mấy năm nữa, chờ đệ trưởng thành sẽ đến cưới tỷ!”
Nghe đến đây, Cơ Tự dở khóc dở cười.
Hai tỷ đệ xa cách đã lâu luôn có nhiều điều muốn tâm sự, hai người cứ thế trò chuyện đến khi mặt trời dần ngả về Tây. Bấy giờ một loạt tiếng bước chân dồn dập truyền đến, có người gọi: “Tiểu lang? Tiểu lang?” Tiếp theo gần đó cũng có tiếng gọi: “Tiểu cô! Tiểu cô.” Hóa ra là người hầu của Tiêu Đạo Thành và Cơ Tự.
Hai tỷ đệ bước ra.
Nhìn thấy bóng dáng chủ nhân của mình, hai nhóm bộ khúc đứng rải rác quanh đó đều mừng rỡ đi tới. Người hầu của Tiêu Đạo Thành lao nhanh đến nắm lấy cánh tay cậu, trầm giọng thông báo: “Tiểu lang, xảy ra việc lớn rồi, bên ngoài Ngô Sơn tự xuất hiện rất nhiều đạo tặc, lão phu nhân gọi người trở lại ngay.”
Gã vừa dứt lời, Tôn Phù cũng nói: “Tiểu cô, quả thật không ổn rồi, không biết bọn đạo tặc chui ra từ đâu, hình như đang nhằm vào Lan Lăng Tiêu thị thì phải. Bọn họ chặn hết mọi lối thoát, bao vây chúng ta ở trong chùa rồi.”
Cơ Tự kinh hoảng. Qua lời kể của Tôn Phù, nàng được biết phương trượng Ngô Sơn tự đã tập trung toàn bộ hòa thượng trong chùa lại, còn đoàn người của Tiêu lão phu nhân đang chuẩn bị náu mình sau Phật tháp. Họ bắt được một kẻ nội gián trong đám người hầu của Tiêu thị, từ đó biết được đám đạo tặc này đúng là nhằm vào đoàn người của Lan Lăng Tiêu thị. Nhưng không may cho họ, bởi vì Ngô Sơn tự không phải ngôi chùa nổi tiếng, lại còn nằm ngoại thành Kiến Khang nên lúc này khách hành hương chỉ có mỗi đoàn của Lan Lăng Tiêu thị thôi. Còn tổng số bộ khúc họ dẫn theo cũng không đến hai trăm người, dù tính cả những hòa thượng khỏe mạnh cường tráng nữa cũng chưa tới ba trăm, mà đám đạo tặc thì có những năm trăm. Hiện tại, bọn đạo tặc đã phong tỏa tất cả các lối đi xuống núi, mọi người không có kế sách nào khả thi cả.
Đang lúc tỷ đệ Cơ Tự đi đến chỗ Phật tháp thì xa xa đã nghe thấy một tiểu lang kêu lên: “Có, có viện binh. Ta biết mấy ngày nay Tạ Thập Bát tiếng tăm lẫy lừng đang đi thăm bạn bè ở xung quanh đây. Bộ khúc của hắn lợi hại nhất, nếu Tạ Thập Bát tới thì nhất định có thể đánh đuổi đám đạo tặc kia rồi!”
Gần như cậu ta vừa dứt lời, tiếng nói khàn khàn của một người khác cũng truyền tới: “Dù là Tạ Thập Bát ở gần đây thì thế nào? Chúng ta căn bản không có cách nào báo tin cho hắn được”
“Đúng vậy, đúng vậy. Ta đã xem xét hết rồi, trong chùa này ngay cả chuông trống cũng chẳng có nữa là.”
“Rất nhiều chùa nổi tiếng đều sẽ có chuông, vậy mà Ngô Sơn tự này ngay cả cái chuông cũng không có.” “Cũng không thể truyền tin bằng bồ câu hay các cách khác được.” “Đám đạo tặc đã chặn hết đường lên núi. Tuyệt nhiên chúng ta đã không còn cách để bắn tin tới Tạ Thập Bát.” “Lần này chúng ta chết chắc rồi!”
Giữa tiếng kêu la liên tiếp, đột nhiên một giọng nữ êm tai truyền đến: “Ta có biện pháp!”
Mọi người đồng loạt quay lại, phát hiện người lên tiếng là một mỹ nhân đang được tỳ nữ dìu đỡ, đôi môi nhợt nhạt, gầy yếu tưởng chừng chỉ một cơn gió thổi qua là ngã. Mỹ nhân này đương nhiên là Cơ Tự.
Trong khi mọi người đều sửng sốt thì Tiêu lão phu nhân cất lời: “Là Cơ tiểu cô sao? Lão thân từng nghe nói huynh muội Cơ thị đa mưu túc trí, có gì muốn phân phó xin Cơ tiểu cô cứ nói đừng ngại!”
Tiêu lão phu nhân nói vậy chẳng khác gì đang trao quyền cho nàng, xung quanh đều im phăng phắc chỉ trong nháy mắt.
Cơ Tự được Tần Tiểu Thảo dìu đi đến trước mặt mọi người: “Hiện tại đã là giờ Dậu, chẳng mấy chốc trời sẽ tối. Mục tiêu của đám đạo tặc đó là bao vây chúng ta, hôm nay tấn công thì không kịp, nếu bọn họ muốn ra tay thì chỉ có thể đợi đến sáng mai thôi!”
Thời này, ngoại trừ sĩ tộc thì hầu hết người còn lại đều bị suy dinh dưỡng, nên phần lớn đều bị bệnh quáng gà. Đặc biệt là đám đạo tặc kia chủ yếu xuất thân bần hàn, cho dù về sau bọn họ có được tẩm bổ nhưng nơi này không có phòng ấm lều lớn, tuy cà rốt đã được trồng ở trung nguyên nhưng không phổ biến, vì vậy bệnh quáng gà của đám đạo tặc này còn nghiêm trọng hơn cả sĩ tộc. Cho nên khi Cơ Tự vừa nói đến điều này, mọi người đều suy nghĩ rồi gật đầu tấm tắc.
Đến đây, Cơ Tự lại nói: “Nếu đã xác định ngày mai bọn chúng mới tấn công, như vậy chúng ta sẽ có thêm thời gian lên kế hoạch!”
Thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ chớp mắt trời đã tối, thoáng chốc đêm đã khuya, rồi thoắt cái trời đã sắp sáng!
Vào thời điểm chân trời phía đông hửng sáng, đột nhiên Ngô Sơn Tự bốc lên một trận hỏa hoạn cao ngút trời. Trong ánh sáng mờ mờ của buổi sớm mai, màu đỏ rực của lủa như nung đỏ cả vòm không, chẳng mấy chốc đã thu hút được sự chú ý của vô số người, trong đó có cảm nhóm Tạ Quảng nữa!
***
Hiện tại đã là bình minh, ba hướng của Ngô Sơn tự đều có lửa cháy, duy nhất chỉ có hướng Tây thì không. Ngay bụi cỏ dại mọc phía sau viện, Cơ Tự ốm yếu đang được Tần Tiểu Thảo dìu đỡ. Bên cạnh nàng là ba mươi mấy tỳ phụ run rẩy, cất tiếng nghẹn ngào. Lúc này họ đều mặc xiêm y đẹp đẽ lộng lẫy nhất đứng quanh Cơ Tự.
Nhìn Cơ Tự cúi mắt, tỏ vẻ vô cùng bình tĩnh, Tiêu lão phu nhân đứng sau nàng khàn giọng hỏi: “Cơ tiểu cô, cách này có thể thành công hay không?”
Cơ Tự còn chưa đáp lời bà, bởi vì cùng lúc đó phía ngoài đột nhiên truyền đến tiếng reo hò cổ vũ. Chỉ trong nháy mắt, cửa lớn sân viện bị người ta đá văng ra. Hơn năm trăm tên đạo tặc vác đao lớn và trường kiếm hùng hùng hổ hổ xông vào.
Giây phút đám đạo tặc này nhìn thấy mấy nữ tử xinh đẹp đều đồng thanh reo lên vui sướng: “Mẹ kiếp! Biết ngay bọn sĩ tộc này sợ chết mà!”, “Phì, dám đốt cả ba hướng nhưng mà không dám chết, sao không đốt hẳn bốn hướng luôn đi nhỉ?”
Bọn đạo tặc vừa tiến vào, Tiêu lão phu nhân và đám tiểu cô, tiểu lang Tiêu thị đang đứng rải rác xung quanh đều nơm nớp lo sợ lui về phía sau Phật tháp, chỉ có tỷ đệ Cơ Tự và ba mươi mấy tỳ phụ mỹ mạo ở nguyên hiện trường.
Thấy đám đạo tặc mặt mũi dữ tợn nhìn mấy mỹ tỳ với vẻ thèm khát, những người bên cạnh Cơ Tự đã sợ hãi đến cực điểm, hét ầm cả lên rồi nhấc chân toan chạy trốn. Nhưng vì họ quá hấp tấp, hơn nữa do bị Cơ Tự động tay động chân nên những người này gần như vừa cất bước bỏ chạy đã ngã khuỵu xuống, vùng dậy đứng lên lại tiếp tục ngã. Cuối cùng cả đám đều mềm oặt trên mặt đất, gắng sức lết người về phía sau.
Trông cảnh tượng ba mươi mấy tỳ nữ xinh đẹp rũ người trên mặt đất cộng thêm mỹ nhân khuynh thành khuynh quốc như Cơ Tự cũng tái mặt lảo đảo lui về sau đã khơi dậy hứng thú dâm tà của đám đạo tặc.
Ngay thời khắc tiếng hô “Bắt lấy họ” của tên thủ lĩnh đạo tặc vang lên, hơn năm trăm tên đạo tặc cất tiếng cười khả ố, bất chấp lao về phía họ.
Nhưng đúng lúc này, khi chúng vừa xông vào viện thì mặt đất dưới chân sụp xuống, một hai trăm tên đồng loạt ngã xuống một cái hố rõ sâu.
Biến cố này quá bất ngờ, thậm chí đám đạo tặc rơi xuống bẫy chỉ kịp hét lên một tiếng. Trong cảnh hoảng loạn, đột nhiên từ hai bên bắn vô số mũi tên bén nhọn tới chỗ bọn chúng với tốc độ nhanh như chớp và mật độ dày đặc. Trong phút chốc, họ đã đánh bại một hai trăm tên đạo tặc một cách dễ dàng.
Mọi người đứng sau Phật tháp đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Trong tiếng niệm Phật của phương trượng, đám tiểu lang sĩ tộc đều ngơ ngác nhìn Cơ Tự yếu đuối ngoài kia. Bọn họ hết nhìn Cơ Tự lại nhìn sang Tiêu Đạo Thành, trong lòng đều nghĩ rõ là Tiêu Đạo Thành nói không ngoa, tỷ tỷ của y rất tài giỏi...
Thủ lĩnh đám đạo tặc kia là một gã thông minh, gã vừa thấy tình hình bất ổn đã đưa ra quyết định tức thì, quát lên: “Rút lui, rút lui mau!”
Bên này bộ khúc của Tiêu thị còn đang do dự không biết nên thừa thế xông lên không thì đám đạo tặc đã nối đuôi nhau rút ra khỏi viện.
Ngửa đầu nhìn ánh lửa và làn khói dày đặc mịt mù trong chùa, gã thủ lĩnh đạo tặc nghiến răng, căm hận ra lệnh: “Chúng ta tạm thời lui ra ngoài trước, chờ tụ tập đủ nhân mã sẽ tiến công liều chết một phen với chúng! Hừ, Lần này ta sẽ giết sạch mấy con ả lả lơi kia!”
Song, gã vừa dứt lời thì đột nhiên một mũi tên vun vút bay đến, cắm ngay giữa tim gã. Ngay lúc gã hét thảm ngã xuống đất, đám đạo tặc mới phát hiện không biết từ lúc nào, trên sườn núi đã xuất hiện một lang quân sĩ tộc mặc bạch y tuấn tú vô song. Còn bộ khúc của lang quân sĩ tộc đó đã lẳng lặng tiếp cận bao vây toàn bộ bọn chúng rồi.
***
Cơ Tự không hề nghe thấy tiếng kêu thảm thiết dưới sườn núi. Trong vòng vây của đám người Tiêu thị, sắc mặt nàng trắng bệch, người lạnh run như thể nàng chỉ nhìn những thi thể thêm một lát nữa sẽ té xỉu vậy.
Tiêu lão phu nhân luôn coi thường mấy kẻ thất phu, nhìn thấy tiểu cô Cơ Tự yếu đuối “bệnh tật quấn thân” nhưng vẫn cố sức cứu nguy, cuối cùng lại thành ra có hảo cảm.
Bà nín thở, cố gắng không nhìn những thi thể ngổn ngang kia nữa, quay đi lấy khăn tay che miệng, hiền hòa nói với Cơ Tự đang tái mặt: “Hôm nay cũng may có cô ở đây.”
Rồi Tiêu lão phu nhân nói tiếp: “Ta thấy cô rất tốt, chỉ e trước đây Trần Quận Tạ thị có hiểu lầm gì rồi. Sau này nếu gặp phải mấy kẻ hay nói nhằng nói xiên, lão nhất định sẽ phân trần giúp cô.”
Cơ tự lấy khăn tay che miệng, khẽ ho khan hai tiếng, nước mắt rưng rưng cảm ơn: “Tạ ơn lão phu nhân. Cũng tại Tạ lang kia không có lương tâm, không màng sức khỏe tiểu nữ yếu ớt đã đưa thẳng đến Tương Dương. Sau này thấy cháu bệnh tật ốm yếu lại bỏ rơi tiểu nữ. Nhưng họ, họ cứ hết lần này đến lần khác...”
Mỗi khi có cơn gió thổi qua, nàng còn cố ý vờ rụt người lại vài lần.
Bỗng chốc đám người Lan Lăng Tiêu thị xung quanh nàng đều yên lặng như tờ, sau cùng có một tiểu cô run run gọi: “A, Thập Bát lang!”
Cơ Tự chầm chậm quay người, nhìn Tạ Lang đang đứng sau lưng nàng chưa tới năm bước, lẳng lặng dõi theo nàng...
Nhìn thấy sắc mặt chàng, e rằng chàng đã nghe hết những lời nàng cố ý thêu dệt cả rồi.
Cơ Tự đột nhiên cúi người xuống ho sù sụ, mà lúc này đây Tạ Lang vẫn yên lặng nhìn nàng nãy giờ cũng nhẹ nhàng cất bước đi đến.