Bỗng dưng Cơ Tự cảm thấy giọng nói và nụ cười của Trương Hạ lúc này thật là ghê tởm. Thế nhưng nàng không có thời gian nghĩ ngợi nhiều, bởi vì ngay sau đó nàng đã phải đối mặt với rất nhiều ánh nhìn của những người ở đây.
Giờ phút này trong Lan Viên đang diễn ra thịnh hội mỹ nhân, chưa nói đến những con cháu thế gia ngồi kia, ngay cả những người hầu đang qua lại, hay ca kỹ đang múa hát ở bên kia đều là nhân tài trong ngàn dặm, nhan sắc thuộc hàng hiếm có.
So với họ, Cơ Tự còn chưa nảy nở hoàn toàn cũng tuy không kém cạnh là mấy, thế nhưng giờ phút này đám người nhìn nàng toàn là người quen biết.
Như Tiêu Dịch ở bên trái kia mấy tháng không gặp, hiển nhiên y vừa nhận ra nàng mới tới, đang khẽ ngẩng đầu nhìn Cơ Tự bằng cái vẻ lạnh lùng cao ngạo và xen lẫn đôi chút khó xử. Mà đúng như Cơ Tự dự đoán, mấy tiểu cô ngồi rải rác ở phía sau Tiêu Dịch hoặc kín đáo, hoặc thẳng thắn nhìn y đắm đuối cũng trông sang đánh giá Cơ Tự.
Sau đó là Tam hoàng tử và Trang Thập Tam. Đặc biệt là Trang Thập Tam, giờ phút này đôi mắt đen sâu thẳm của hắn cũng dán vào nàng. Một lúc sau, hắn quay sang nhìn Trương Hạ Chi rồi chợt cười khẩy.
Tiếp theo là nhóm Văn Đô, mấy người này đã từng qua lại và cũng có ấn tượng sâu sắc với “huynh trưởng” của Cơ Tự. Giây phút thấy nàng, nhóm Vương Trấn hai mắt sáng ngời. Ánh mắt đơn thuần của phái nam làm Cơ Tự lập tức hiểu được: Tuy họ là hàn môn nhưng chẳng phải huynh muội Cơ thị cũng là con cháu hàn môn hay sao? Giờ phút này tất cả bọn họ đều là chưa cưới chưa gả, bất kể dung mạo hay gia thế đều xứng đôi vừa lứa, thảo nào mà mấy người họ đều nghiền ngẫm nàng đến như vậy.
Cuối cùng là đám Viên tiểu cô. Trong lúc tiểu cô Viên thị đang bình tĩnh đánh giá Cơ Tự thì một tiểu cô ngồi bên vốn si mê Trương Hạ Chi thì thầm to nhỏ: “Trương lang cứ là lạ thế nào ấy, một nữ tử hàn môn bình thường như ả cũng đáng để chàng cố ý nhắc tới sao?”
Ả vừa dứt lời, Viên tiểu cô ngồi giữa vòng vây của chúng nữ nhẹ nhàng nói: “Các ngươi chớ xem thường tiểu cô này.” Ngay sau đó mười mấy tiểu cô ngồi bên đều quay ngoắt sang nhìn Viên tiểu cô.
Viên tiểu cô vẫn đang lẳng lặng quan sát Cơ Tự, đôi môi anh đào khẽ hé, cất giọng thỏ thẻ: “Theo ta được biết, trong vòng một năm qua, từ lúc Cơ tiểu cô này mớt đặt chân ở Kiến Khang đến nay, hễ tiểu cô sĩ tộc nào có ý đồ xấu với ả, không phải được ả cứu thì cũng thân bại danh liệt...”
Nàng ta vừa dứt lời, chúng nữ đồng loạt biến sắc. Một tiểu cô thất thanh hỏi: “Sao mà thế được?”
Viên tiểu cô không muốn nói nhiều, chỉ cười nhạt: “Nếu không tin thì tự mình điều tra đi.”
***
Cơ Tự vẫn đang chầm chậm bước tới, nào biết được rằng chỉ vì một câu nói của Trương Hạ Chi lại mang đến bao nhiêu phiền toái cho bản thân và rước lấy bao nhiêu ánh nhìn chòng chọc của tất cả mọi người. Nàng cúi đầu, tiếp tục giả vờ yếu ớt, ngoan ngoãn thi lễ với Trương Hạ Chi rồi bước đến chỗ các nữ tử hàn môn đang ngồi đằng sau Văn Đô.
Thấy Cơ Tự làm như không nghe thấy những gì mình nói, Trương Hạ Chi khẽ nhoẻn môi nhìn nàng giây lát rồi rời mắt, tập trung tinh thần vào việc vẽ tranh.
Lúc này người trong Lan Viên vẫn có chiều hướng tăng lên, mà theo số sĩ tộc càng lúc càng nhiều, số mỹ nam mỹ nữ cũng càng lúc càng cao, Cơ Tự vẫn ngồi im lìm thu mình trong góc nên chẳng còn ai chú ý nữa.
Bấy giờ Cơ Tự đã nhận ra những nhân vật được vẽ tranh chỉ có bốn đại mỹ nam đang ngồi đây, còn lại chưa có bất cứ nữ tử nào được vẽ cả.
Nàng cũng chú ý tới, những họa sĩ ở đây đều nghe theo Trương Hạ Chi như thiên lôi sai đâu đánh đó. Khi y quan sát tất cả mọi thứ xung quanh, cố gắng kiếm một đóa hoa đặc biệt trong Lan viên muôn hoa khoe sắc này, những họa sĩ bên cạnh cũng nhìn theo ánh mắt y và bắt đầu đánh giá.
Tần Tiểu Thảo sau lưng Cơ Tự kích động nói: “Tiểu cô, mới vừa rồi nô tì nghe nói, lần này thịnh hội Lan Viên sẽ kéo dài đến mấy ngày cơ ạ. Lang quân Trương Hạ Chi nói rằng tổng cộng sẽ vẽ chín bức họa mỹ nhân rồi đem treo trong điện thần. Chắc chắn năm đại mỹ nam và Tạ Lang sẽ được vẽ tranh, thế này thì chỉ còn lại ba người nữa thôi. Chắc hẳn tiếp theo họ sẽ chọn vẽ mấy nữ tử vào tranh cho xem. Có điều, không biết trong mắt nhóm họa sĩ của Trương Hạ Chi, ba đại mỹ nhân được vẽ thành tranh sẽ xinh đẹp đến nhường nào nhỉ?”
Cơ Tự đột ngột ngắt ngang: “E rằng chỉ mình người kia mới có thể được vẽ thành tranh thôi.”
Tần Tiểu Thảo nhìn theo ánh mắt nàng, thấy một ca kỹ ở giữa mười mấy gia kỹ khác. Ca kỹ này có khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, tư thái phong lưu, đôi mắt long lanh, bước đi nhẹ nhàng, mang phong thái mà chỉ ở mỹ nhân tuyệt sắc mới có được. Tuy mỹ nhân này không phải nữ tử sĩ tộc, nhưng cũng chính vì xuất thân của nàng ta không tốt nên tư thái ấy mới càng khiến người ta rung động, nét đẹp ấy càng phù hợp với thời đại này hơn so với các tiểu cô sĩ tộc bình thường khác.
Quả nhiên, Trương Hạ Chi nói khẽ: “Lan đài cỏ biếc, lả lướt phong lưu, mỹ nhân mà Trần Quận Tạ thị chuẩn bị dâng tặng cho bệ hạ quả thật khuynh quốc khuynh thành.” Nói rồi gã cúi đầu cầm bút phác họa.
Có người bên cạnh nhỏ giọng bàn tán: “Nghe nói năm trước Tạ Thập Bát đã tìm thấy mỹ nhân này từ đất Thục ấy.”
“Không biết đã có chuyện gì xảy ra với Tạ Thập Bát, năm ngoái mới vừa về Kiến Khang, hắn đột nhiên lại biến mất mấy tháng, hơn nữa lúc quay về chẳng những bị thương nặng nôn ra máu, ấy vậy còn nịnh nọt đem tặng một mỹ nhân khuynh thành cho bệ hạ nữa chứ. “
“Nếu lúc ấy đã đem tặng rồi, sao bây giờ còn nuôi ở Trần Quận Tạ thị làm gì?”
“Ngươi thì biết cái gì? Chỉ có mỹ nhân được Trần Quận Tạ thị giáo dục, mới xứng được xưng tụng phong lưu tuyệt đỉnh. Khi ấy bệ hạ nghe nói Tạ Thập Bát định giữ lại mỹ nhân này để dạy dỗ, còn đồng ý ngay nữa cơ. Ngươi xem bây giờ nàng ta vừa lên đài đã lấn át tất cả mọi người rồi kia kìa.”
Tần Tiểu Thảo lắng nghe họ nói một lúc mới quay lại nhìn Cơ Tự. Chốc lát sau, nàng ta thật sự không nhịn được, liền kề sát vào rù rì với Cơ Tự: “Tiểu cô, tuy Tạ Thập Bát Lang tốt nhưng lại tít trên cao...”
Cơ Tự hiểu, ý của nàng ta là Tạ Lang và mình cách nhau một trời một vực, mình hoàn toàn không xứng với chàng, vì thế nàng ta định khuyên mình đừng nghĩ xa vời. Nhưng Tần Tiểu Thảo đâu biết được Tạ Lang vì cứu nàng khỏi bọn buôn bán nô lệ mới để lộ thế lực ngầm của chàng, vì để tránh bị hoàng thất nghi ngờ đố kỵ nên chàng mới giả bộ nôn ra máu và dâng tặng mỹ nhân.
Chẳng mấy chốc, Trương Hạ Chi đã vẽ xong bức họa mỹ nhân. Mà mỹ nhân kia dù sao cũng phải vào cung, gần như mọi người vừa vẽ xong, nàng ta đã lẳng lặng lui xuống. Lúc không khí dần im ắng thì đột nhiên những tiếng ồn ào từ bên ngoài truyền đến.
Trong nháy mắt, một phụ nhân xinh đẹp vô song, trang điểm lộng lẫy, mặc bộ váy màu tím, vạt áo bào thêu hoa mẫu đơn bước vào Lan viên, thoắt cái đã khiến bốn bề trở nên yên tĩnh lạ thường.
Khí thế của phụ nhân này quá lớn, nó xuất phát từ cuộc sống giàu sang, tính tình ngạo mạn không hề sợ sệt. Phụ nhân kia cứ nghênh ngang bước đi, sự kiêu căng như đã khắc vào cốt tủy, lúc nàng ta nhìn người khác, thì ánh mắt quyến rũ tự đắc, chiếc cằm xinh xắn như ngọc hất cao. Đầu mày cuối mắt, giơ tay nhấc chân đều mang vẻ vô cùng ngông cuồng.
Nói theo lý, tất cả nữ sĩ tộc đều kiêu ngạo, nhưng khác hẳn phụ nhân này, vì họ chỉ là tự cao tự đại mà thôi, còn như phụ nhân này thì phải gọi là vênh váo mới đúng.
Cơ Tự không nhịn được, khẽ hỏi: “Thị là ai vậy?”
Tần Tiểu Thảo bên cạnh nhỏ giọng đáp: “Là Nghĩa Vũ Vương phu nhân ạ.”
“Nghĩa Vũ Vương phu nhân là ai?”
Tần Tiểu Thảo khẽ nói tiếp: “Tiểu cô đã từng nghe nói đến Nghĩa Hưng Chu thị chưa? Vào thời Đông Tấn, Nghĩa Hưng Chu thị là một trong hai phú hào đứng đầu Giang Đông. Lúc ấy chỉ có mỗi bọn họ, căn bản chưa có Ngô Quận Trương thị, Ngô Quận Chu thị và Ngô Tứ gì cả. Tại đó, Nghĩa Hưng Chu thị nói gì cũng khiến mọi người răm rắp nghe theo. Tuy bây giờ Nghĩa Hưng Chu thị đã xuống dốc ít nhiều nhưng con cháu nhà họ ở Giang Đông vẫn có sức ảnh hưởng không hề nhỏ. Phu nhân này xuất thân từ Nghĩa Hưng Chu thị, mấy năm trước lúc thị còn chưa gả đi đã được mọi người xưng là “đệ nhất mỹ nhân Kiến Khang” đấy ạ. Nô tì nghe nói Nghĩa Vũ Vương không may lìa trần hồi năm ngoái, ai ngờ đầu xuân năm nay Nghĩa Vũ Vương phu nhân đã quay về Kiến Khang rồi. Nhìn dáng vẻ thị thế này, có lẽ sẽ ở lại Kiến Khang lâu dài rồi đây.”
Nói xong, Tần Tiểu Thảo khẽ hô lên: “Tiểu cô mau nhìn xem, lang quân Trương Hạ Chi đã mê mẩn Nghĩa Vũ Vương phu nhân rồi kìa!”
Cơ Tự quay sang, chẳng biết tự lúc nào Trương Hạ Chi đã buông bút vẽ xuống, đích thân ra đón Nghĩa Vũ Vương phu nhân.
Gã Trương Hạ Chi đúng là cao thủ tình trường, Cơ Tự nhận ra điều này từ rất sớm. Nếu một khi gã dốc hết sức quyến rũ một ai đó, ngay cả đuôi mày góc áo đều là mang theo sự cuốn hút vô tận. Lúc này cũng vậy, Trương Hạ Chi càng đến gần Nghĩa Vũ Vương phu nhân càng tỏ ra vẻ nhẹ nhàng phóng khoáng, tuấn mỹ tuyệt luân, phong lưu ưu nhã khôn cùng.
Nhìn Trương Hạ Chi phát huy vẻ nam tính đến cực hạn, đột nhiên Cơ Tự nghĩ đến: Với nhan sắc hiện tại của mình, tất nhiên không thể nào được vẽ vào tranh, vậy tại sao Trương Hạ Chi lại gọi nàng tới đây cho bằng được chứ? Phải chăng gã vẫn không cam tâm ư? Lý do gã nam tử trước giờ vẫn thích phụ nhân thành thục gọi mình tới đây chỉ vì muốn so sánh nàng với các mỹ nhân khác một lần hay sao?
Phải nói rằng, Cơ Tự quá hiểu Trương Hạ Chi. Một mặt gã thích chinh phục mỹ nhân, mặt khác gã lại thích kiểu phụ nhân từng trải phong tình hơn. Sau khi gặp được Cơ Tự, mỗi lần gã đối mặt với Cơ Tự luôn si mê nàng trong chốc lát, sau đó chẳng được bao lâu gã lại có chút nuối tiếc mơ hồ.
Hiện tại gã gọi nàng tới đúng là muốn so sánh Cơ Tự với đám mỹ phụ mà mình từng thích một lần đây mà!
Sau khi Cơ Tự nghĩ kỹ về ý đồ của gã, liền thầm nhủ: Nếu gã muốn so sánh thì cứ mặc gã so sánh cho chán đi! Thế là nàng sửa sang lại xiêm y, khóe môi nhoẻn nụ cười rồi lẳng lặng xuất hiện bên phải đằng sau Nghĩa Vũ Vương phu nhân.
Bởi vì khí thế lấn át của Nghĩa Vũ Vương phu nhân mà đám tiểu cô, phu nhân trong Lan Viên đều tránh thị rất xa, sợ bị đem ra so sánh. Vì vậy vào lúc này, phía sau Nghĩa Vũ Vương phu nhân không một bóng người.
Cơ Tự đột ngột xuất hiện, tiến lại gần chỗ Nghĩa Vũ Vương phu nhân đang đứng.
Toàn bộ sự chú ý của Trương Hạ Chi đều đặt lên người Nghĩa Vũ Vương phu nhân, khi gã thấy một tiểu cô xuất hiện bên cạnh vị phu nhân xinh đẹp ngời ngời này còn khinh bỉ liếc nhìn. Nhưng chỉ cái liếc mắt ấy gã mới chợt nhận ra, người đứng bên cạnh Nghĩa Vũ Vương phu nhân chính là Cơ Tự!
Mà trong mắt gã, tiểu mỹ nhân từng có phong thái nghiêm nghị, khí chất phong phú so với Nghĩa Vũ Vương phu nhân này thật là nhạt nhẽo tới cực điểm! Thoáng cái, Trương Hạ Chi vô cùng thất vọng. Cơ Tự thấy mục đích đã hoàn thành bèn lui xuống.
Ngay khi Cơ Tự lui ra, Trương Hạ Chi cũng đi tới bên cạnh Nghĩa Vũ Vương phu nhân. Chỉ thấy gã khẽ nghiêng người ghé sát vào thị, nhìn chăm chăm rồi cất giọng đa tình: “Hạ Chi của Trương thị xin diện kiến phu nhân.” Câu nói của gã rất bình thường nhưng ánh mắt và hơi thở lại toát lên sự cám dỗ chết người của phái nam, khiến nụ cười trên môi quả phụ Nghĩa Vũ Vương phu nhân càng tươi tắn hơn.
Nghĩa Vũ Vương phu nhân mỉm cười mặc gã tới gần, khi gã đứng thẳng người dậy, móng tay thị như vô tình lướt nhẹ qua lòng bàn tay Trương Hạ Chi. Liếc mắt quyến rũ gã xong, thị nhìn sang Cơ Tự, khẽ cười hỏi: “Vừa rồi Trương lang hơi sửng sốt là vì trông thấy tiểu cô kia à?”
Phụ nhân này thật tinh mắt. Trong khi Trương Hạ Chi còn đang thầm cảm khái thì Nghĩa Vũ Vương phu nhân khẽ hé môi anh đào, thị khinh thường nói nhỏ: “Loại nữ tử có nhan sắc tầm thường và dáng vẻ mong manh yếu ớt này cũng đáng để lang quân Trương gia để mắt sao? Xem ra tuy lang quân có tiếng phong lưu nhưng cũng chỉ là người đời đồn thổi thôi.”
Nghĩa Vũ Vương phu nhân nổi danh kiêu ngạo nhưng thị càng như thế lại càng đẹp không gì sánh nổi. Trương Hạ Chi hoàn toàn bị cái đẹp ấy mê hoặc, khẽ cười nói: “Tất nhiên rồi, trên thế gian này không có một nữ tử nào qua được phu nhân cả.”
Câu nói vừa rồi của gã khiến Nghĩa Vũ Vương phu nhân rất hài lòng.
Sau khi Cơ Tự an toàn rút lui, nhìn thấy tất cả mọi người không còn chú ý đến mình nữa bèn gọi Tần Tiểu Thảo: “Chúng ta về thôi.”
Mãi cho đến khi đã ngồi trên xe lừa, Tần Tiểu Thảo vẫn còn cảm khái: “Tiểu cô, Nghĩa Vũ Vương phu nhân đẹp quá, lại có khí thế mạnh mẽ nữa chứ, nhưng nô tì không thích ánh mắt của thị cho lắm.”
Cơ Tự cười khẽ, “Ta cũng không thích ánh mắt thị... Thị vô cùng tự phụ, có lẽ trong mắt thị, đàn ông trong thiên hạ này đều phải yêu mình, còn nữ tử chỉ đáng xách giày cho mình mà thôi.”
Có lẽ sự táo bạo này trong mắt mọi người cũng là một sự cuốn hút, nhưng Cơ Tự thật sự không sao thích cho nổi.
Cứ như vậy hai chủ tớ cười đùa vui vẻ, chỉ chốc lát đã về đến nhà.
Ngày hôm sau, vừa qua giờ ăn sáng, Tạ Quảng tới đón Cơ Tự đi gặp Tạ Lang.
Vừa nghĩ tới sẽ gặp được chàng, tâm trạng Cơ Tự thật phức tạp, nhưng dù có phức tạp thế nào cũng không thắng nổi niềm hân hoan trong lòng. Cơ Tự lập tức đi trang điểm, sau đó mới theo Tạ Quảng ra ngoài.
Lại một lần nữa, hai người gặp nhau ở ngôi đình giữa hồ của Thanh Viễn tự. Lúc Cơ Tự chạy tới, Tạ Lang đang đứng trên một chiếc thuyền lá, bóng dáng chàng cao ngất đang dập dìu theo làn sóng. Nghe tiếng bước chân Cơ Tự, chàng liền quay lại. Lúc chàng nhìn nàng bằng đôi mắt trong veo hút hồn, cõi lòng Cơ Tự ngập tràn nỗi vui sướng.
Nàng sải bước dài vọt tới, nhảy lên thuyền rồi ngồi xuống, sau đó ngẩng khuôn mặt tha thiết nhìn Tạ Lang, khẽ thủ thỉ: “Bốn mươi mấy ngày không gặp, chàng vẫn khỏe chứ?”
Gần như nàng vừa dứt lời, khuôn mặt đã đỏ bừng lên. Bởi vì câu nói của nàng mang ý nhớ thương rất rõ ràng, dù là người điếc cũng nhận ra.
Đương nhiên Tạ Lang cũng nghe hiểu, chàng hơi nghiêng người, dịu dàng nhìn nàng đăm đắm, sau đó vươn ngón tay mơn trớn chiếc cằm trắng mịn của nàng, thở dài bùi ngùi: “Nàng đấy...”
Thở dài xong, chàng lại khẽ khàng cất lời: “A Tự năm nay mười lăm rồi nhỉ? Quả nhiên lại lớn hơn rồi, cũng càng ngày càng đẹp nữa.”
Được người yêu ca ngợi chính là tiên đan diệu dược tốt nhất trong thế gian này, thoáng chốc Cơ Tự như si như say. Trong cảm giác lâng lâng, Tạ Lang đã chèo thuyền từ từ lướt đi trong hồ.
Cơn gió tháng Hai thổi trên mặt hồ se lạnh, nhưng Cơ Tự không hề cảm thấy lạnh lẽo chút nào, nàng vui vẻ ngắm Tạ Lang một lát mới ngạc nhiên hỏi: “Ơ, sao hôm nay chỉ có hai người chúng ta thôi vậy? Thập Bát Lang, mấy bộ khúc của chàng đâu cả rồi?”
“Họ không đi cùng.” Tạ Lang vừa chèo thuyền, vừa cười nói tự nhiên, “Hôm nay chúng ta sẽ trải nghiệm cảm giác làm ngư dân thử xem.”
Hai tay Cơ Tự chống cằm, cười tít mắt: “Trên đời này, chỉ có mình Cơ A Tự ta mới có thể được Tạ Thập Bát chèo thuyền cho mà thôi!”
Câu nói tự đắc của nàng vừa dứt, Tạ Lang bất chợt cất tiếng cười sang sảng. Trong tiếng cười vui vẻ, chiếc thuyền nhỏ dần dần tiến vào giữa hồ.
Đúng lúc này, Cơ Tự chợt oán giận: “Sao thế này? Hồ nước tháng Hai vẫn còn lạnh lẽo, sao tự dưng lại xuất hiện nhiều thuyền hoa vậy nhỉ? Đám tiểu lang yếu ớt kia không sợ bị phong hàn hay sao?”
Nghe kỹ thì rõ ràng giọng điệu nàng thật sự là đang giễu cợt chúng sĩ tộc kia.
Tạ Lang nhìn nàng mỉm cười: “Họ chơi của bọn họ, chúng ta chèo thuyền của chúng ta, hai bên không liên quan gì nhau, nàng đừng để ý.”
“Dĩ nhiên có liên quan rồi!” Cơ Tự hậm hực, “Có bọn họ ở đây làm sao ta dám lộ diện được? Ta dám để bọn họ biết Tạ Thập Bát chèo thuyền cho ta sao?”
Trong tiếng lẩm bẩm, thuyền con càng lúc càng tới gần thuyền hoa, Cơ Tự trốn phắt vào trong thuyền. Tạ Lang thấy dáng vẻ bực tức của nàng không khỏi lắc đầu.
Lúc hai chiếc thuyền đang kéo gần khoảng cách, mọi người trong thuyền hoa cũng chú ý tới Tạ Lang. Mới đầu trong thuyền hoa khá yên tĩnh, bỗng chốc có người hô lên, rồi sau đó mười mấy giọng nói đầy kích động reo vang: “Mau! Mau nhìn đi! Kia là Tạ Thập Bát đấy!” Thế là toàn bộ người trong năm chiếc thuyền hoa đều chạy ra xem.
Mặc dù Cơ Tự trốn ở trong khoang nhưng chỉ cần nhìn qua khe hở là thấy ngay tình hình phía ngoài. Có gần nửa số người trong những chiếc thuyền hoa này đều là những vị khách ở Lan viên hôm qua, chẳng hạn như Trương Hạ Chi và Nghĩa Vũ Vương phu nhân.
Cả trăm người ra khỏi khoang thuyền hoa, rối rít chào hỏi Tạ Lang. Vào lúc này, Nghĩa Vũ Vương phu nhân khẽ quát: “Tránh ra!”
Tiếng nói vừa dứt, những người đứng chắn trước mặt thị đều lui hết. Thoắt cái, Nghĩa Vũ Vương phu nhân trang điểm lộng lẫy như đóa mẫu đơn nở rộ xuất hiện ở đầu thuyền.
Cũng giống như mọi nữ tử ở Kiến Khang, thị cũng nhăm nhe đến mỹ nam Tạ Lang từ lâu, chẳng qua khi mà mỹ danh của thị vang xa khắp thành thì Tạ Lang vẫn còn nhỏ tuổi. Hơn nữa vị danh sĩ tao nhã đệ nhất này ngay từ hồi niên thiếu đã thích vân du tứ hải, vì thế bốn năm trước thị mới được nhìn trộm Tạ Lang một lần.
Có điều, hiện tại gặp mặt cũng không tính là muộn. Nghĩa Vũ Vương phu nhân cảm thấy, mình của bây giờ còn xinh đẹp hơn mấy năm trước rất nhiều, nghĩ đến tất cả lang quân ở đất Kiến Khang ai ai cũng si thị như điếu đổ, nên càng có tự tin hơn.
Thuyền của Nghĩa Vũ vương phu nhân chầm chậm trôi đến, thị liền tiếng cười duyên như sóng gợn lăn tăn với vị mỹ nam: “Thiếp đã nghe nói về danh tiếng của Tạ Thập Bát Lang từ lâu, nhưng cho đến hôm nay mới được diện kiến. Đúng là tai nghe không bằng mắt thấy!”
Câu nói của thị mang hàm ý bóng gió nhưng giọng điệu lại ra vẻ khẳng khái. Lúc thị nhìn Tạ Lang, chiếc cằm tinh xảo hất cao, ánh mắt kiêu căng và bạo dạn, phô bày hết vẻ đẹp của mình.
Không chỉ như vậy, lúc cười rộ, đôi gò bồng đảo trắng nõn của mỹ phụ nhân trải đời này còn run run trong gió. Ánh mắt thị nhìn Tạ Lang và cả đôi môi đỏ hé mở lúc nói chuyện kia luôn toát lên vẻ cám dỗ.
Phải nói rằng, khí thế của Nghĩa Vũ Vương phu nhân rất sung mãn, đặc biệt là khi thị cố ý mồi chài người khác, phụ nhân này quả thực không có chỗ nào không kiều diễm, không chỗ nào không hút hồn.
Tạ Lang chầm chậm ngoảnh sang nhìn thị.
Đón lấy ánh mắt đánh giá của Tạ Thập Bát, Nghĩa Vũ Vương phu nhân lại nở nụ cười duyên.
Sau khi thoáng nhìn thị, Tạ Lang khẽ gật đầu: “Hóa ra là Nghĩa Vũ Vương phu nhân. Trịnh huynh qua đời cùng lắm mới được một năm, phu nhân vừa trở thành quả phụ mà đã ăn mặc thế này cũng thật quá đáng.”
Đây là Tạ Lang đang chỉ trích thị!
Gần như chàng vừa nói xong, Cơ Tự trong khoang thuyền suýt nữa cười phá lên. Thực tế thì mấy tiểu cô sĩ tộc đằng sau Nghĩa Vũ Vương phu nhân đã bật cười khanh khách.
Nghĩa Vũ Vương phu nhân mặt mày biến sắc, giây lát sau thị cười khẩy: “Đã sớm nghe nói, Tạ Thập Bát chính là danh sĩ số một số hai tại Giang Đông. Thiếp không ngờ, đường đường là bậc danh sĩ lại nói mấy lời cổ hủ của đám Nho gia!” Trong nháy mắt, thị lại bất chấp cất cao giọng với dáng vẻ ngông cuồng, sắc đẹp át người kia, “Mới trở thành quả phụ thì sao? Ta thích ăn mặc lộng lẫy, ta muốn tranh đua với cảnh xuân này đấy!”
Cơ Tự thầm nghĩ: Phụ nhân này vẫn còn đang mồi chài Tạ Thập Bát đây mà.
Tạ Lang cười, không thèm nhìn thị nữa mà khẽ chống sào, chèo thuyền tách ra, thong thả đi xa. Tiếng ngâm nga của chàng văng vẳng truyền đến, “Được làm phu thê là duyên ba đời từ kiếp trước. Mãi như đôi uyên ương đầu ấp tay gối, như chim liền cánh, như cây liền cành, hai lòng một dạ, ân ái đậm sâu, phu thê đồng lòng... Ba năm kết duyên, nhưng vừa ly biệt... mộ vẫn còn xanh cỏ, hoa đã vào nhà khác...”
Theo tiếng bát bay tới, Nghĩa Vũ Vương phu nhân sắc mặt càng lúc càng khó coi, đặc biệt là câu “mộ vẫn còn xanh cỏ, hoa đã vào nhà khác” kia lại càng khiến thị giận đến tái mặt.
Mà lúc này, tiếng cười của đám tiểu cô trong thuyền hoa liên tiếp vang lên, có mấy người còn hát theo, “Ba năm kết duyên, nhưng vừa ly biệt... mộ vẫn còn xanh cỏ, hoa đã vào nhà khác...”
Thời đại này, mặc dù danh gia không có sức ảnh hưởng gì, vị thế của Nho gia cũng không còn như trước, nhưng bất kể thế nào, có một số việc đã sớm ăn sâu vào lòng người. Huống chi người cất cao giọng hát khinh thường này không phải ai khác mà chính là Tạ Thập Bát nổi tiếng Bắc Nam. Chẳng mấy chốc, tiếng cười trên thuyền hoa càng lúc càng lớn, càng lúc càng vang. Một lúc sau, đám lang quân vừa rồi còn bị Nghĩa Vũ Vương phu nhân câu hồn cũng tỉnh táo lại.
Bấy giờ Nghĩa Vũ Vương phu nhân tính tình bạo dạn, xinh đẹp tuyệt trần chợt phát hiện toàn bộ ánh mắt hâm mộ, đố kị và si mê nhìn mình ban nãy đã biến thành khinh bỉ coi thường.