Kiều Kiều Vô Song

Chương 66: Chương 66: Một Câu Nói Diệt Trừ Kẻ Địch.




Đương nhiên Trang Thập Tam không thấy được nàng rồi. Nhìn hắn dời mắt đi, Cơ Tự thầm nghĩ: Ta bây giờ đã không còn như kiếp trước nữa, không cần phải dựa dẫm vào người này, cũng không muốn vì suốt ngày quấn quýt lấy hắn mà danh tiếng bị hủy hoại, chuốc lấy bao nhiêu nỗi nhục không đáng, ta có gì mà phải sợ hắn chứ?

Đúng lúc này đoàn người bề thế của Tam Hoàng tử đã tiến vào Sử Học quán. Cơ Tự quay đầu nhìn theo một lúc rồi đi đến chỗ xe lừa nói với Lê Thúc: “Thúc, A Đạo làm thủ tục nhập học phải một lúc nữa mới xong, thúc tạm đợi ở chỗ này, ta đi xem phòng ốc xung quanh đã.”

Lê Thúc vội đáp: “Vâng đại lang cứ đi thong thả.”

Thế là Cơ Tự dẫn theo Tần Tiểu Mộc đi tới ngõ hẻm bên cạnh. Tần Tiểu Mộc thấy nàng nhìn phủ đệ xung quanh, khẽ bẩm: “Đại lang, nếu người muốn thuê phòng ốc, tốt nhất hãy tìm một người môi giới.”

Cơ Tự gật đầu đáp: “Ta biết rồi.”

Ngay lúc này, phía trước chợt ồn ào hẳn lên, hóa ra là một người môi giới đưa mấy sĩ tử lang quân thiếu niên đi tới một căn viện. Cơ Tự lập tức ra lệnh: “Đi, chúng ta cũng đi qua đó xem sao.”

Mấy sĩ tử kia đi vào viện trước, Cơ Tự chỉ ở bên ngoài xem xét toàn bộ cảnh vật xung quanh. Không lâu sau liền nghe thấy giọng cằn nhằn khó chịu của một sĩ tử truyền đến, “Giá phòng ở Kiến Khang sao lại đắt thế? Thuê một căn viện nửa năm mà đến những bốn trăm lượng vàng! Bốn trăm lượng vàng đấy trời ạ! Đủ mua nguyên một căn viện ở ngoại thành Kiến Khang luôn rồi!”

Trong tiếng cằn nhằn, mấy lang quân thiếu niên lui ra ngoài. Lúc này Tần Tiểu Mộc đứng bên mới nói khẽ: “Lang quân, chúng ta có cần phải đi vào nữa không?” Y lo lắng nhìn Cơ Tự. Nhưng những người như Tần Tiểu Mộc sống trong cảnh nghèo khó đã lâu, đối với tiền tài nhà mình lúc nào cũng vô cùng để ý. Lại nói, số tiền trong tay Cơ Tự tổng cộng chỉ có hơn tám trăm lượng vàng, chỉ đủ thuê một căn viện này được một năm thôi!

Cơ Tự cũng đang tính toán, nghe vậy khẽ thở dài: “Chỉ sợ không thuê nổi rồi.” Lúc nàng đang nói như thế, chẳng biết tự lúc nào mấy lang quân sĩ tộc và hai tiểu cô sĩ tộc đeo khăn che mặt đã đi đến phía sau nàng, cười nói khúc khích.

Tần Tiểu Mộc quay đầu lại thấy rõ ràng là con cháu đại sĩ tộc, vì vậy cũng không dám chọc vào, vội cúi đầu lui về sau. Thái độ cung kính của Tần Tiểu Mộc đối với đám con cháu sĩ tộc này mà nói là chuyện vô cùng hiển nhiên, họ chậm rãi bước qua chủ tớ Cơ Tự. Thế nhưng ngay cả khi đi qua được bốn năm bước, họ vẫn còn quay lại quan sát Cơ Tự, một tiểu cô đeo khăn che mặt trong số họ khẽ thì thầm với giọng tiếc nuối: “Ta thấy tiểu lang này phong thái ngời ngời, vốn tưởng là con cháu sĩ tộc, ai ngờ cũng chỉ là thứ tộc nghèo hèn, thật đáng tiếc!”

Đúng lúc này một chiếc xe lừa vội vã lái đến. Trong xe lừa, một tỳ phụ trung niên ló đầu ra gọi đám người kia: “Thập Nhất lang, Tứ cô tử, phu nhân bảo rằng đã mời được Hoàng công từ Dương Châu đến đây, hiện tại ngài ấy đã ở bến tàu rồi, phu nhân bảo mọi người mau mau đến đó đón tiếp.”

Tỳ phụ vừa gọi xong, liếc mắt thấy Cơ Tự cũng hơi giật mình. Lúc này Cơ Tự cũng đang nhìn tỳ phụ kia, hóa ra thị chính là tỳ phụ bên cạnh Chu Trương thị đã nhiều lần tính kế mình!

Nhìn thị, Cơ Tự nở nụ cười khẩy. Có lẽ là do cảm ứng giữa kẻ thù với nhau, hoặc do khuôn mặt nàng hiện tại có vài phần na ná lúc nàng mang thân phận nữ tử, nên tỳ phụ kia tròn mắt nhìn trân trân chủ tớ Cơ Tự, sau đó mới quay sang hô to với quản sự đứng ngoài căn viện kia: “Lý quản sự, phu nhân nói là đừng cho bọn người nghèo hèn bẩn thỉu thuê căn viện này, tuyệt đối không được để chúng đặt chân vào căn viện nhà ta, tránh để làm bẩn mặt đất!”

Tỳ phụ kia vừa dứt lời đã quét mắt khinh khỉnh nhìn chủ tớ Cơ Tự. Hành động của thị vô cùng rõ ràng, kẻ nghèo hèn bẩn thỉu mà thị nhắc đến chính là chủ tớ Cơ Tự chứ đâu!

Trong phút chốc, sắc mặt Cơ Tự thoắt trắng bệch, mà mấy con cháu sĩ tộc thấy dáng vẻ nàng lúc này cũng chỉ biết lắc đầu cảm thán. Suốt mấy ngày qua, tỳ phụ kia luôn lo lắng bất an, luôn cho rằng sẽ có điều gì xấu sắp sửa xảy ra. Sau khi sỉ nhục Cơ Tự, thị đã thoải mái đôi chút, vội vàng xuống xe lừa, hành lễ với tiểu cô lang quân nhà mình rồi thúc giục: “Thập Nhất lang, Tứ cô tử, để mời được Hoàng công tới, lần này phu nhân đã tốn bao nhiêu công sức, hai người mau đi đón đi.”

Hai thiếu niên thiếu nữ bị tỳ phụ kia thúc giục cũng khó chịu đáp lời rồi lên xe lừa. Xe lừa lăn bánh đưa bọn họ nhanh chóng rời khỏi đây.

Dõi mắt nhìn theo chiếc xe lừa kia rời đi, một lang quân thiếu niên nói khẽ: “Không phải Thập Nhất lang nói tổ phụ của hắn bị bệnh Hồ Hoặc, không ai có thể chữa trị được sao?”

(1) Bệnh Hồ Hoặc là bệnh cổ họng bị đau, hậu môn thì có nhọt mủ, người bệnh tinh thần rối loạn không ổn định, hay nghi ngờ.

Một lang quân khác thờ ơ trả lời: “Ngươi không nghe thấy họ mời đến là Hoàng công ở Dương Châu à! Năm ngoái, sau khi Hoàng công đã chữa trị hoàn toàn dịch thương hàn cho người dân ở huyện Ngô, danh tiếng đã lan truyền khắp các vùng, người đời đều biết ông ấy được cao nhân truyền thụ cho Thương Hàn Tạp Chứng Luận...”

Hắn chưa kịp nói xong, một lang quân khác đã lập tức ngắt lời: “Là một nửa của Thương Hàn Tạp Chứng Luận thôi! Hoàng công cũng từng nói rằng ông ấy không nắm hết quyển sách đó mà.”

“Không nắm hết thì đã sao? Thương Hàn Tạp Chứng Luận vốn đã thất truyền từ lâu, Hoàng công nắm giữ nửa quyển sách đó, nhỡ đâu biết được cách chữa trị các bệnh khác thì sao. Ai ai cũng biết bệnh Hồ Hoặc tuy quái dị nhưng thần y Trương Trọng Cảnh năm xưa am hiểu bách bệnh, có thể ông ấy còn viết lại cách trị liệu trong Thương Hàn Tạp Chứng Luận nữa đấy. Vì thế, Ngô Quận Chu thị còn có thể cầu xin ai nữa ngoài Hoàng công đến từ Dương Châu được? Đúng rồi, nghe nói suốt một năm vừa rồi họ luôn tìm kiếm cao nhân mà Hoàng công nhắc đến.”

Mấy lang quân thiếu niên vừa đi vừa bàn luận, Cơ Tự loáng thoáng nghe thấy một thiếu niên nói: “Tổ phụ của Thập Nhất lang là trụ cột của cả gia đình, nếu ông ta mà đổ thì cả chi của họ sẽ có trò hay cho xem. Nghe nói dạo gần đây mẫu thân của hắn là Chu Trương thị đã nôn nóng đến độ bốc hỏa rồi, bà ta còn nói nếu ai cứu được phụ thân mình, bà ấy sẽ nguyện lấy một vạn lượng vàng để tạ ơn nữa cơ.”

Cơ Tự chỉ nghe sơ qua mấy lời bàn tán của bọn họ, vừa mới bước ra khỏi con ngõ, đã gặp một trong tám bộ khúc Tạ thị nàng dẫn theo lúc trước đang đứng chờ bên cạnh xe lừa. Thấy nàng đến, bộ khúc kia sải bước tiến lên.

Hắn nhìn xung quanh một lượt mới nói nhỏ: “Cơ tiểu cô, thần y Hoàng công ở Dương Châu có mối quan hệ tốt và cũng từng trợ giúp Thập Bát lang đang ở đây, ông ấy phái người cầm theo tín vật của Thập Bát lang, nhờ chúng ta hỗ trợ tìm kiếm tiểu cô. Nghe ý của ông ấy hẳn là muốn gặp tiểu cô, thảo luận một số vấn đề về y học.”

Bộ khúc này từng cùng Cơ Tự trải qua đợt dịch bệnh thương hàn ở huyện Ngô, là một trong những người hầu cận ngưỡng mộ Cơ Tự sau vụ việc đó. Cho nên hắn cũng biết rõ chuyện cứu vớt dân chúng huyện Ngô ngày đó. Ngoài mặt công lao là của Hoàng công, nhưng thực tế là của Cơ Tự. Đồng thời bất kể hắn hay Cơ Tự đều thầm hiểu rõ trong lòng, cái gọi là thảo luận mà Hoàng công nói, e rằng chỉ là muốn biết phương pháp trị bệnh Hồ Hoặc mà thôi.

Nghĩ tới đây Cơ Tự cười khẩy: “Ngài quay về nói với Hoàng công rằng, Chu Trương thị ám hại Cơ tiểu cô, đem bán nàng ấy làm nô lệ rồi! Cho nên Hoàng công muốn tìm Cơ tiểu cô, e rằng không thể được!” Sau khi nói câu này cho hả giận, Cơ Tự lại phân phó: “Bảo Hoàng công đừng nói với ai, nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, sau khi Cơ tiểu cô được cứu về cũng sẽ bị người ta cười nhạo, vì thế mong ông ấy đừng nói cho bất cứ người nào biết cả.”

Bộ khúc kia lập tức gật đầu đáp: “Tiểu cô cứ yên tâm. Hoàng công không chỉ có y thuật cao minh mà còn là đại danh sĩ trứ danh đương thời, ông ấy có cảm tình thâm hậu với tiểu cô, nhất quyết sẽ không để cô mang tiếng xấu đâu.”

Lúc này, trong vòng vây phô trương của Chu Thập Nhất lang và Chu Tứ cô tử cùng đám bộ khúc của Chu thị, Hoàng công được nghênh đón long trọng đến viện của Ngô Quận Chu thị ở Kiến Khang.

Bấy giờ Chu Trương thị đang ăn mặc chỉnh tề, đoan trang cùng với phu quân, thúc bá và các chị em dâu đứng ngoài cổng, cung kính nghênh đón Hoàng công đến.

Hoàng công ở Dương Châu không chỉ am hiểu y thuật mà đồng thời còn có học vấn uyên bác, được xưng tụng là một danh sĩ, hơn nữa ông thuộc dòng chính của Miện Dương Hoàng thị, mà Miện Dương Hoàng thị này chính là gia tộc nhà mẹ Hoàng Nguyệt Anh, thê tử của Gia Cát Lượng. Vào thời Tam Quốc, Miện Dương Hoàng thị vốn là đại sĩ tộc, ngay cả bây giờ cũng được liệt vào hàng ngũ thế tộc. Hơn nữa vì người trong gia tộc này vô cùng am hiểu đạo thuật kỳ môn và y học bói toán, cho nên trong mắt người đời thật sự thần bí và khó lường.

Lúc này một lang quân thanh niên mặc đồ hộ vệ bước đến xe lừa của Hoàng công, tuy tướng mạo bình thường, cũng chỉ là một hộ vệ nhưng phong thái toàn thân và ánh mắt kia rõ ràng không kiêng nể một ai, khiến đám người Chu thị ngơ ngẩn. Cứ thế, họ mặc cho lang quân thiếu niên kia đến cạnh xe lừa của Hoàng công. Đương nhiên người này chính là bộ khúc của Tạ thị.

Hắn vén rèm xe lên, thì thầm vài câu với Hoàng công rồi gật đầu với mọi người, lập tức sải bước rời đi. Xe lừa vẫn đang đi tới, lúc đám người Chu Trương thị tiến lên đón Hoàng công xuống xe thì đột nhiên ông ngồi trong xe lừa trầm giọng hỏi: “Ai là Chu Trương thị?”

Trong ánh mắt khó hiểu của mọi người, mụ lập tức tươi cười bước xuống bậc thềm, uyển chuyển thi lễ với Hoàng công ở trong xe lừa: “Thiếp thân là Chu Trương thị.”

Giọng Hoàng công truyền đến từ trong xe lừa, “Kính xin chuyển lời với Chu lão thái công, con dâu của ông ấy tức là Chu Trương thị độc ác đa đoan, khiến ta vô cùng căm ghét! Cánh cửa của Chu thị các người, ta không muốn bước vào!”

Ngay sau đó Hoàng công cất cao giọng, quát lên: “Đi mau! Lập tức tránh xa ả phụ nhân thối nát này! Chỉ nhìn một cái thôi cũng khiến lão phu tởm lợm!”

Hiển nhiên là Hoàng công vô cùng tức giận, giọng điệu ông mang theo sự chán ghét và khinh bỉ cùng cực. Xe lừa ngay tức khắc chuyển hướng, trong vẻ bàng hoàng không sao hiểu nổi được của cả đám người Chu thị, nháy mắt xe lừa của Hoàng công đã đi xa. Đến tận khi khuất bóng, mọi người mới chợt hoàn hồn, quay ngoắt lại nhìn Chu Trương thị. Đặc biệt là ánh mắt phu quân của mụ hằn đầy tia máu, nhìn mụ chòng chọc, càng lúc càng hằn lên sự phẫn nộ. Cuối cùng ông ta không chịu nổi nữa, trầm giọng gắt lên: “Phụ nhân độc ác này, cuối cùng ngươi đã làm gì hả?”

Chu Trương thị sợ đến mức mặt mũi tái nhợt, mụ nào biết được mình đã làm gì khiến Hoàng công chán ghét chứ? Thoắt cái, mụ sợ tới mức run cầm cập! Đúng lúc này, một lang quân trung niên đứng trong cổng hạ giọng quát: “Còn đứng ngoài đó làm gì nữa? Còn sợ chưa đủ mất mặt hay sao?”

Câu nói vừa dứt, mọi người rối rít vào trong. Sau khi Chu Trương thị theo lang quân trung niên kia vào đại sảnh, liếc nhìn cha chồng mình bị bệnh nằm trên giường và cả ba vị tộc lão trong dòng họ Chu thị liền bủn rủn. Lý do ba vị tộc lão này ở đây là vì nghe nói đến danh tiếng thần y Hoàng công, cố ý tới diện kiến, dù gì người già cũng có vài bệnh vặt, nếu gặp được thần y như Hoàng công thì chính là duyên phận.

Bấy giờ mọi người đều ngồi theo bối phận của mình, bầu không khí trong đại sảnh vô cùng nghiêm trang, không ai dám hé răng nói một lời. Đến tận khi an vị xong xuôi, một tộc lão mở miệng, giọng ông khàn khàn như hết hơi vang lên trong đại sảnh, “Hoàng công là đại danh sĩ thế gia, lại là thần y mà người đời đều biết. Có uy vọng vô cùng cao thâm, ai ai cũng tín phục. Bây giờ Hoàng công chỉ trích Chu Trương thị độc ác đa đoan, nếu người khác nói câu này sẽ chẳng có mấy ai tin, nhưng đại danh sĩ như Hoàng công nói thì khác.”

Nói tới đây, tộc lão kia nhìn Chu Trương thị sắc mặt trắng bệch, nước mắt rưng rưng, chầm rãi nói: “Trương thị, ngươi gả vào Ngô Quận Chu thị ta cũng được hơn hai mươi năm, trong những năm vừa qua, nhân cách của ngươi thế nào chúng ta đều biết. Cũng vì biết rõ nên Hoàng công nói như vậy nhất định có nguyên do của người!”

Chu Trương thị nghe đến đó, vội vàng đứng lên, nức nở nói: “Tam thúc, con thật sự oan ức...”

Ông lão kia vươn tay ngăn lại mụ đang chuẩn bị kể lể: “Lão phu đã nói vậy hẳn là có nguyên nhân, ta tin tưởng lời Hoàng công, ngươi hồi còn trẻ thì ngang ngạnh, về già thì ác độc. Những chuyện ngươi đã làm tuy chúng ta không nói nhưng đều biết rõ. Trước kia vì nể mặt Ngô Quận Trương thị nên chúng ta tạm thời nhẫn nhịn, thế nhưng bây giờ nếu Hoàng công đã nói rõ ngươi ác độc thì Ngô Quận Chu thị ta không dám giữ ngươi lại nữa!”

Ngay sau đó, ông lão kia quay sang trầm giọng nói với chồng Chu Trương thị: “Tứ lang, con viết hưu thư tống nó ra khỏi cửa đi. Đừng chần chừ do dự, bỏ ác phụ này rồi, con còn phải tới cửa thỉnh tội Hoàng công nữa đấy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.