Paris, một trung tâm đang tồ chức một cuộc triễn lãm đồ trang sức cao cấp.
Ánh sáng từ ngọn đèn chiếu xuống vô cùng rực rỡ, âm nhạc tao nhã, các người mẫu trên sân khấu triễn lãm mỗi người đều đeo trên mình một bộ trang sức, dưới đài tất cả mọi người đều chăm chú nhìn các người mẫu đeo trang sức, trong mắt đều hiện lên sự kinh hãi.
Sau khi cuộc triễn lãm kết thúc, Cổ Tử Niệm liền bước lên đài nói lời cám ơn. Hôm nay, cô là nhân vật chính, triễn lãm sáu bộ trang sức đều do chính tay cô thiết kế, đó là: Linh Vân Chi Liên, Thải Điệp Phiêu Dương, Thanh Li Noãn Quang, Lam Nhàn Thuý Trạc, U Mộng Nhược Huyễn và Khuynh Tâm Nhất Thế.
Cổ Tử Niệm là một nhà thiết kế trang sức cùng áo cưới nổi tiếng nhất trên thế giới ZN, từ nhỏ cô đối với thiết kế trang sức cảm thấy vô cùng hứng thú, sau đó cô học qua vài năm về thiết kế trang sức. Sau này cô thích thiết kế áo cưới, liền tự mình học tập. Lúc trước cô vốn là chỉ muốn thử sức, tập trung phát triển cả hai phương diện là trang sức cùng áo cưới, lại không ngờ tới cả hai đều được rất nhiều người yêu thích và theo đuổi.
Sau đó, cô càng ngày càng trở nên nổi tiếng, cuối cùng trở thành nhà thiết kế nổi tiếng nhất trên thế giới. Lúc mọi người biết cô cùng một lúc thiết kế trang sức cùng áo cưới, họ vừa kinh ngạc lại vừa khâm phục. Cho dù là ai tham gia công việc này muốn thành công đều vô cùng khó khăn, nhưng mà cô lại làm được điều đó, hơn nữa ở tuổi còn rất trẻ, muốn cho mọi người không khâm phục không sợ hãi cũng không được.
Cổ Tử Niệm nhìn khắp cảnh tượng xung quanh hội trường, lúc cô bước lên đài liền cảm thấy có một ánh mắt vô cùng khác thường một mực theo dõi mình, ánh mắt kia lại cực kì nóng bỏng làm cho cô rất không thoải mái, thế nhưng cuối cùng cô lại không tìm thấy nơi phát ra ánh mắt đó.
Dưới đài, một nam nhân đeo kính râm vẫn luôn dõi theo Cổ Tử Niệm, phía sau đôi kính râm là một ánh mắt cực kì nóng bỏng mang theo sự vui mừng, hắn không biết bây giờ là thật hay mộng, Cổ Tử Niệm trước kia cùng Cổ Tử Niệm bây giờ cũng không giống nhau. Trên đài Cổ Tử Niệm vẫn là như vậy xinh đẹp kiều diễm, khuôn mặt một chút cũng không thay đổi, nhưng trên người lại toát ra một cỗ khí chất làm cho người ta say mê, dáng người so với trước kia cũng đẹp hơn rất nhiều. Nhưng là hắn cũng rất mất hứng, bởi vì hình dáng này của cô đủ có thể làm cho tất cả đàn ông say đắm, làm cho hắn dâng lên một ý nghĩ muốn đem cô giấu đi.
Cổ Tử Niệm mang một đôi giày cao gót thuỷ tinh, bộ lễ phục màu trắng tinh càng làm lộ ra dáng người hoàn mỹ của cô, bên ngoài còn được khoác thêm một cái áo choàng nhung màu đỏ. Mái tóc xoăn dài gợn sóng dùng một cây trâm cài một nửa trên đầu, còn lại tuỳ ý để xoã rối tung, trên đôi tai tinh tế đeo một đôi bông tai hình hoa lê thuỷ tinh. Khuôn mặt được trang điểm bằng một lớp phấn nhạt mềm mại, lông mi được uốn cong như ánh trăng rằm phát ra ánh sáng, giữa hàng lông mày có một nốt ruồi son nhạt. Đôi mắt trong veo như nước màu ngọc lưu ly, phía dưới chiếc mũi tinh xảo là đôi môi hé ra như cánh hoa hồng. Cả người giống như tiên nữ lạc vào trần gian, làm cho người ta nhịn không được liền si mê. ”Thật sự rất cám ơn mọi người, phòng kế bên đã chuẩn bị các loại rượu hảo hạng, mời các vị cùng thưởng thức!” Cổ Tử Niệm cuối cùng nhìn lướt qua toàn bộ, vẫn là không tìm ra được ánh mắt nóng bỏng kia.
Sau một tràng vỗ tay nồng nhiệt, cô liền đi xuống sân khấu, mọi người cùng nhau hướng căn phòng kế bên đi tới.
Sau cuộc triễn lãm chính là tiệc rượu, và tiệc rượu này chỉ mang tính chất thương mại mà thôi.
Cổ Tử Niệm bị đám người vây ở chính giữa, cô qua loa trả lời lễ phép câu hỏi của mọi người.
“Niệm nhi!” Người đàn ông mang kính râm trong giọng nói có chút run rầy, hướng Cổ Tử Niệm bước nhanh đến, theo mỗi bước đi, trong lòng khẩn trương cùng kích động càng tăng thêm.
Người đàn ông này gọi là Hoàng Phủ Tuý, hắn vô luận ở đâu đều giống như tia chớp, một thân tây trang màu đen khoác lên trên thân hình cao 1m9, dáng người so với người mẫu thậm chí càng hoàn hảo hơn. Khuôn mặt như được điêu khắc hoàn mỹ, dưới đôi mày kiếm đậm hiện ra một cặp mắt vô cùng sắc bén và uy nghiêm, phía dưới cái mũi cao thẳng là đôi môi mỏng. Cả người có một loại khí chất như thần uy nghiêm không thể xâm phạm, làm cho người ta nhìn không chớp mắt, rồi lại không dám đến gần.
Hoàng Phủ Tuý không hề để ý đến những người muốn cùng hắn nói chuyện, lập tức đi tới bên người Cổ Tử Niệm, thân phận của hắn làm cho rất nhiều người muốn tiếp cận, nhưng lại không có mấy kẻ được thành công, trừ phi hắn cảm thấy người kia có cái gì đáng giá để hắn phải nói chuyện cùng.
“Niệm nhi!” Hoàng Phủ Tuý cả người vừa kích động lại vừa hưng phấn, hắn hiện tại hết thảy chỉ hi vọng đây không phải là một giấc mộng.
Tất cả mọi người bên ngoài đều yên lặng, chỉ là quan sát Cổ Tử Niệm cùng Hoàng Phủ Tuý.
“Tiên sinh, anh có việc gì không?” Cổ Tử Niệm nhìn thấy Hoàng Phủ Tuý chỉ lễ phép nhàn nhạt mỉm cười, trên mặt biểu cảm mang theo vài phần xa lạ.
Hoàng Phủ Tuý nhíu nhíu mày, hắn không thích Cổ Tử Niệm đối với mình xa lạ, liền trực tiếp lôi cô ôm vào trong ngực.
“A...” Trong nháy mắt ly rượu đánh rơi trên mặt đất, bỗng chốc cô liền ngã vào một cái ôm xa lạ nhưng lại quen thuộc đó.
“Niệm nhi, anh rốt cục cũng tìm được em rồi! Anh rất nhớ em! Rất nhớ! Rất nhớ!” Cảm nhận được sự ấm áp trong lòng ngực mình, hắn mới hoàn toàn xác định chính mình thật sự không phải đang nằm mơ, hắn hiện tại xác thực Niệm nhi đang ở trong lòng ngực hắn, thật tốt!
“Tiên sinh, mời anh buông ra!” Ánh mắt cô bỗng trở nên tối sầm lại như muốn che giấu điều gì, cô cảm thấy trái tim mình đột nhiên sinh ra một cảm giác khác thường khiến cô muốn đè nén nó xuống.
“Không buông!” Hắn gắt gao ôm chặt lấy cô, tham lam mà cảm nhận hương vị quen thuộc của người trong ngực, chỉ có hắn mới biết, hắn đã mong đợi giờ khắc này tận sáu năm trời rồi: “Cái kia ta có thể giải thích.”
Ánh mắt Cổ Tử Niệm bỗng trở nên lạnh lùng, cô ra tay hướng yết hầu của Hoàng Phủ Tuý đánh tới.
Không có bất cứ sự phòng bị nào, Hoàng Phủ Tuý theo phản xạ liền buông Cổ Tử Niệm ra, trên khuôn mặt đầy bi thương: “Niệm nhi.”
“Tiên sinh, tên tôi là ZN! Cũng không phải là Niệm nhi gì đó!” Cô hiện tại trở nên lạnh lùng, không lễ phép chút nào mà cười nói: “Nếu tiên sinh đối với thiết kế trang sức của tôi không có hứng thú, vậy xin mời rời đi!”
Hoàng Phủ lần đầu tiên nhìn thấy một Cổ Tử Niệm lạnh lùng như vậy, hắn không khỏi ngây người: “Niệm nhi, em chính là Niệm nhi của anh! Anh biết em là Niệm nhi!” Hắn nói xong liền đem cô bế lên, sau đó hướng bên ngoài bước tới, hắn biết rõ người trong ngực hắn chính là người hắn ngày đêm mong nhớ, chính là mình đã yêu thích cô, bởi vì cảm giác trong lòng hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ sai.
Tất cả mọi người bên ngoài đều há mồm kinh ngạc khi nhìn thấy một màn này, nhưng là không có ai dám ngăn cản, bọn họ đều rõ ràng biết Hoàng Phủ Tuý không phải là người bọn họ có thể đắc tội, đồng thời ở trong lòng đã không ngừng tự hỏi rằng liệu Cổ Tử Niệm và Hoàng Phủ Tuỷ rốt cuộc có hay không quan hệ? Nếu có thì chính là loại quan hệ gì?!
-------------------------Hết chương 1-----------------------