Xe lái tốc độ nhanh trở về thành phố, Hà Lam ngồi bên ghế phó lái nhìn trộm Hoắc Chiêu Lâm mấy lần, rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt cũng không dám biểu hiện quá rõ ràng.
Cậu ta cụp mắt, quét mắt nhìn quanh nội thất xe âm thầm tính toán xe này khoảng chừng bao tiền. Càng nghĩ nội tâm càng thêm ỡm ờ, nếu cậu ta có thể thật sự mồi chài cậu ấm nhà giàu như Hoắc Chiêu Lâm nhất định không khác gì trúng số, cho dù không đầu thai lại thì đã sao, vậy cũng không có nghĩa là cậu ta không có cơ hội đổi đời lần thứ hai.
Hoắc Chiêu Lâm vẫn luôn im lặng không lên tiếng chăm chú lái xe, Hà Lam đoán không ra anh đang nghĩ gì nhưng cũng không vội. Từ hôm qua tới hôm nay, Hoắc Chiêu Lâm đã hai lần ra tay bảo vệ mình trước mặt vị hôn phu, còn đặc biệt đưa mình về. Cho dù anh biểu hiện ra có chút không nhiệt tình nhưng Hà Lam vẫn hoàn toàn tự tin. Những thiếu gia nhà giàu này ai cũng có chút tính tình, muốn người mắc câu không thể vội vàng.
Sau khi vào thành phố trên đường Hà Lam có chút buồn phiền đưa mắt nhìn dòng xe cộ xuất hiện, nhẹ giọng nhắc nhở Hoắc Chiêu Lâm: “Giao lộ phía trước có một ga tàu điện ngầm ngầm thiếu gia cho tôi xuống đây, tôi đi tàu về cũng được, ngày hôm nay cảm ơn anh nhiều.”
Hà Lam rất hiểu cái gì gọi là lùi một bước để tiến hai bước, đối với Hoắc Chiêu Lâm tuyệt đối không thể biểu hiện quá tích cực hay chủ động, phải như gần như xa khiến cho anh cảm thấy cậu ta khác hẳn những người khác mới là thượng sách.
Hoắc Chiêu Lâm trầm mặc đỗ xe ven đường, Hà Lam cởi dây an toàn lần nữa nói cám ơn nhưng không xuống xe mà cắn chặt môi có chút muốn nói lại thôi. Hoắc Chiêu Lâm nghiêng đầu liếc mắt nhìn cậu ta rồi bỗng nhiên nhếch khóe môi, như cười như không hỏi cậu ta: “Không phải nói xuống ở đây sao? Không nỡ đi hả?”
Mặt Hà Lam hơi ửng đỏ, ê a nói: “Tôi không phải… Tôi, tôi đi ngay đây…”
Cậu ta biết rõ lợi thế của mình là gì, đóng vai yếu đuối thanh thuần quả thật là hạ bút thành văn, nói chuyện xong thì luống cuống tay chân mở cửa xe, bộ dạng tiểu bạch thỏ bị sợ hãi lo lắng Hoắc Chiêu Lâm sẽ tức giận.
Hoắc Chiêu Lâm đóng cửa xe, lạnh nhạt nói: “Đừng quá bận rộn, nói xong mấy câu này rồi thì đi đi.”
Hà Lam không hiểu vì sao nhìn về phía anh, Hoắc Chiêu Lâm tướng mạo anh tuấn góc cạnh rõ ràng, hai mắt đen như hắc diệu thạch(1) sâu thẳm mà quyến rũ. Bất kỳ điểm nào cũng thấy hoàn hảo đi theo anh nhất định sẽ có lợi, thế nhưng hiện tại Hà Lam nhìn vào đôi mắt của người kia lại không thấy có bao nhiêu dịu dàng như trong tưởng tượng. Vẻ mặt của Hoắc Chiêu Lâm rất lạnh nhạt khiến cậu ta không khỏi có chút hoảng hốt.
Hoắc Chiêu Lâm đốt một điếu thuốc, tùy ý gẩy hai cái, hỏi Hà Lam: “Đỗ Lỗi nói là cậu chủ động yêu cầu lên thuyền?”
“Không phải như vậy.” Hà Lam sốt ruột giải thích, vẻ mặt trông càng giống rưng rưng muốn khóc. “Tôi cũng không muốn nhưng mẹ tôi bị bệnh cần tiền gấp. Tôi chỉ là muốn cầu xin Đỗ thiếu gia cho mình một cơ hội, tôi không biết ngài ấy sẽ đưa tôi lên thuyền. Tôi thực sự không hề có ý nghĩ muốn bán rẻ chính mình…”
“Cậu mặc quần áo như này cũng là Đỗ Lỗi yêu cầu sao?”
“Không phải… Đỗ thiếu chỉ để chúng tôi tự xem một chút. Lúc bình thường tôi cũng mặc thế này, thật sự không nghĩ nhiều.”
“Cho nên cậu chỉ cho rằng Đỗ Lỗi giới thiệu công việc cho cậu? Gã không dặn dò cậu mặc thế nào cho nên cậu chỉ mặc quần áo giản dị mộc mạc, nhìn qua có vẻ như cậu không mấy quý trọng cơ hội lần này lắm? Sau đó cậu bị Đỗ Lỗi đưa đi, đến lúc lên thuyền mới biết được tính chất thật sự của buổi tụ hội, muốn lo giữ mình nhưng lại cố tình đắc tội Tần gia Nhị thiếu gia. Coi như là hắn cố ý tìm cậu gây phiền phức, cậu lại nói với hắn cái câu bò lên giường của Thiếu gia nhà giàu liền có thể gả vào hào môn là có ý gì? Cậu rất ao ước sao?”
Bị Hoắc Chiêu Lâm không khách khí vạch trần, trong nháy mắt Hà Lam tái mặt. Cậu ta cho rằng Hoắc Chiêu Lâm không nghe thấy đoạn đối thoại trước khi Tần Tranh tát mình nhưng thật ra anh nghe thấy toàn bộ. Người này rõ ràng là đang giả vờ giả vịt, biểu hiện mấy ngày qua của Hà Lam có khác gì một thằng hề trong mắt Hoắc Chiêu Lâm.
“Tôi không phải… Tôi không muốn làm như vậy. Là Tần nhị thiếu gia vẫn luôn cắn chặt không tha nên tôi mới lỡ lời, tôi không có ý đó, thật sự không có…” Hà Lam đỏ mắt, cho dù đã bị Hoắc Chiêu Lâm nhìn thấu thì cậu ta vẫn phải kiên trì diễn.
“Cậu không cần giải thích với tôi.” Hoắc Chiêu Lâm không mấy để tâm gẩy tàn thuốc lá, “Thành thật mà nói, tôi ở đây phí lời với cậu chỉ là muốn làm rõ một chuyện, người phái cậu tới là ai?”
Sau im lặng ngắn ngủi, Hà Lam gỡ nụ cười miễn cưỡng mơ hồ bên khóe môi: “Tôi không hiểu Hoắc thiếu gia đang nói gì.”
“Đừng giả vờ, từ ban đầu cậu đã cố ý nhắm vào tôi đúng không? Cậu mặc quần áo thế này cũng là cố ý đi? Cậu hiểu tôi đang nói gì.”
Hà Lam dùng sức cắn vào môi, rõ ràng đang chột dạ, ánh mắt đưa qua chỗ khác không dám nhìn Hoắc Chiêu Lâm nữa. Hoắc Chiêu Lâm cười một tiếng: “Thật ra cậu không nói thì tôi cũng đoán được đại khái. Nếu cậu thức thời tôi có thể cho cậu một cơ hội, cung cấp cho cậu đủ chỗ tốt chỉ cần cậu có thể phối hợp với tôi.”
Tần Tranh vừa về đã đi uống rượu đến say khướt, qua hừng đông mới trở về, sờ soạng tiến vào nhà say đến ngã trái ngã phải, không biết hắn đụng phải cái gì tạo ra tiếng vang ầm ầm. Trong phòng khách đèn vẫn sáng, Tần Ý mặc áo tắm đứng ở cầu thang tầng tầng hai chau mài nhìn hắn. Tần Tranh mê man dựa vào tủ giày ở lối vào, bên chân là bình hoa bị hắn đụng rơi vỡ.
Tần Tranh mơ màng trừng hai mắt, nhìn thấy Tần Ý lại mơ mơ màng màng nở nụ cười: “Anh vẫn chưa ngủ hả, đã mấy giờ rồi?”
Tần Ý từ trên cầu thang đi xuống, trầm giọng nhắc nhở hắn: “Em nhỏ giọng chút, chị dâu mới vừa ngủ.”
“Há, anh ấy ngủ rồi thì em không lên chào hỏi nữa.”
Tần Tranh trong miệng lung tung lẩm bẩm, giờ này người làm trong nhà đã đi ngủ hết Tần Ý đi vào nhà bếp tự tay pha nước mật ong cho hắn. Tần Tranh đã ngã vào ghế sôpha sắp ngủ thiếp đi, Tần Ý kéo hắn lên cương quyết rót nước mật ong cho hắn uống hết: “Em nhìn xem em giống cái gì, cả ngày ở bên ngoài uống say khướt khuya khoắt mới về nhà. Sáng sớm còn phải đi làm, cái bộ dạng nửa người nửa qủy này còn làm ăn được gì hả?”
“Vậy thì cái gì cũng không cho em làm là được…” Tần Tranh cười hì hì nói. Khi hắn tỉnh táo không dám nói mấy lời này với anh mình, chỉ uống hai ngụm nước mật ong xong liền đứng dậy vọt vào trong phòng vệ sinh nôn.
Nửa giờ sau khi đi ra trên mặt Tần Tranh toàn nước, nhưng đã tỉnh táo hơn nhiều. Tần Ý lại đun nóng một cốc sữa bò cho hắn, Tần Tranh nhận cốc sắc mặt ngượng ngùng nói: “Anh vẫn chưa ngủ hả?”
Tần Ý ra hiệu cho hắn ngồi xuống, quan sát tỉ mỉ hắn một lần lại cau mày hỏi: “Ra ngoài chơi hai ngày mà tâm trạng vẫn không tốt?”
“Nào có.”
“Dạo này em vẫn luôn trong trạng thái như vậy. Vốn anh cũng không muốn hỏi nhiều nhưng bây giờ Hoắc gia bên kia thả tiếng gió có ý định hối hôn. Ngày đó anh đã nói với em nhưng em lại không biết gì, cho nên em và Hoắc Tam đến cùng là đang có chuyện gì xảy ra? Chính em nghĩ thế nào?”
Tần Tranh uống hai ngụm sữa, ánh mắt phập phù: “Thì cứ như vậy thôi.”
“Như vậy là chuyện gì xảy ra? Em thích Hoắc Tam nhưng thằng đó không thích em?”
“Em không…”
Tần Ý lắc đầu cắt ngang hắn: “Lúc trước Hoắc gia đến cầu thân là muốn cưới Dao Dao. Anh vẫn không tỏ thái độ thì em đã gấp gáp chạy tới nói một đống lời, lại còn nói không hy vọng để cho nó là một cô gái phải đối mặt với hoàn cảnh phức tạp trong Hoắc gia nên nguyện ý thay Dao Dao kết thân với Hoắc gia. Trên thực tế Tần gia chúng ta và Hoắc gia vẫn luôn có quan hệ tốt, cũng không cần dùng phương thức này để sâu thêm một tầng quan hệ. Anh cũng sẽ không để các em vì gia tộc mà phải hi sinh đi kết thông gia, lúc đó nếu em không lên tiếng, anh đã thẳng thừng từ chối họ. Anh đáp ứng cuộc hôn nhân này hoàn toàn là vì thái độ của em, em hiểu ý anh không?”
Lúc đó nghe nói Hoắc gia thay Hoắc Chiêu Lâm đến cầu thân, đối tượng lại là Tần Dao, bộ dạng Tần Tranh mang cái mặt đỏ tới mang tai, Tần Ý đến bây giờ vẫn còn nhớ. Đó là lần đầu tiên anh thấy Tần Tranh để ý một chuyện như vậy, cái lý do nhìn qua tưởng như chính đáng kia thực chất cũng là đang tự thuyết phục bản thân. Cho dù Tần Ý từ đầu đến cuối đều cảm thấy việc này không có căn cứ, nhưng chỉ vì không muốn thấy Tần Tranh thất vọng anh vẫn là một tay thúc đẩy hôn ước của hắn và Hoắc Chiêu Lâm.
Tần Tranh không tranh cãi và giải thích nữa, hắn trầm mặc gật gật đầu. Hắn và Hoắc Chiêu Lâm đã đính hôn bốn năm nhưng đây là lần đầu tiên Tần Ý hỏi về quan hệ giữa bọn họ. Hắn cho rằng Tần Ý không biết nhưng hóa ra ngay từ đầu đã bị anh mình nhìn ra. Đối với Tần Tranh, Tần Ý vừa là anh trai lại vừa như cha, Tần Tranh thật sự có chút sợ nhưng trên thực tế Tần Ý vẫn rất dung túng hắn.
“Hai ngày nay em gặp Hoắc Tam sao? Có hỏi xem nhà bọn họ có ý gì chưa?”
“Anh ta nói muốn xóa bỏ hôn ước.” Ánh mắt Tần Tranh mờ nhạt, nhớ lại tối hôm qua trên boong tàu không người Hoắc Chiêu Lâm nghiêm túc hỏi hắn có thể chấp nhận chuyện xóa bỏ hôn ước hay không, cổ họng lại có chút khổ.
“Em thì sao? Em nghĩ thế nào?”
“Nếu anh ta thật sự muốn như vậy thì em còn cách nào, bám riết không tha lấy anh ta thì có tác dụng sao?”
“Thật sự thích người đó như vậy?”
Tần Tranh cúi đầu, trầm mặc hồi lâu mới cười khổ nói: “Yêu thích cũng vô dụng.”
Hắn từ năm mười tám tuổi đã bắt đầu yêu người đó, thời gian năm năm nhưng trước sau cũng chỉ là một mình đơn phương.
Tần Ý không hỏi lại, vỗ vai Tần Tranh nói: “Chuyện hôn ước anh sẽ giải quyết, cho dù ra sao người nhà họ Hoắc cũng không thể bắt nạt em. Muộn lắm rồi, em đi lên lầu ngủ đi.”
“Cám ơn anh.” Tần Tranh lung tung lau mặt một cái rồi đứng dậy trở về phòng.
Nửa đêm Hoắc Chiêu Lâm tỉnh ngủ kéo rèm cửa sổ lên nhìn về phía hồ sau biệt thự. Sâu trong màn đêm mặt hồ phẳng lặng không một gợn sóng, mặt nước đen đặc phản chiếu ra vài điểm sáng nhìn qua rất ảm đạm.
Anh dựa vào cửa sổ nhìn cảnh đêm bình thản rồi chậm rãi uống cà phê. Hoắc Chiêu lâm đặt ly xuống đi sang phòng cách vách mở ra cánh cửa đã khóa kín nhiều năm.
Lấy ra bức tranh phác họa từ lâu, ngoài cửa sổ phản chiếu lên một tia sáng, Hoắc Chiêu Lâm nhìn chăm chú người trong tranh thật lâu. Trên ghế dài dưới tàng cây bên hồ, thiếu niên yên tĩnh ngồi ôm đùi nhìn về mặt hồ ở phương xa, áo sơ mi trắng, quần dài màu cây đai vẫn mãi in sâu trong ký ức của anh.
Sau một hồi lâu, Hoắc Chiêu Lâm giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt nhẹ lên gò má thiếu niên, trong lòng cuồn cuộn trải qua nhiều cảm xúc phức tạp cuối cùng đều hóa thành một tiếng thở dài tĩnh lặng trong không gian.
Hết chương 4.
(1) Hắc diệu thạch: còn gọi là đá vỏ chai là một dạng thủy tinh núi lửa tự nhiên được tạo ra ở dạng đá mácma phun trào. Nó được tạo ra khi dung nham felsic phun trào ra từ núi lửa và nguội lạnh nhanh nên bên trong nó có các tinh thể rất nhỏ. Obsidian thường được tìm thấy ở rìa của các dòng dung nham rhyolit, vì thành phần hóa học của nó nhiều silica, tạo ra độ nhớt và mức độ trùng hợp của dung nham cao. Sự kiềm hãm khuếch tán nguyên tử qua dung nham bị polymer hóa và độ nhớt cao này được lý giải là do thiếu sự phát triển của tinh thể. Do thiếu các cấu trúc tinh thể nên các rìa của nó có thể đạt đến độ mỏng gần như ở kích thước phân tử, vì vậy mà người tiền sử đã sử dụng nó làm các dụng cụ có đầu nhọn và các lưỡi (dao) bén, và trong hiện đại nó được dùng làm lưỡi dao mổ.
Nàng nào đọc rồi cũng đừng tưởng tượng mà ghép hòn đá vào mặt Hoắc tra nhé =))))
Đến đây Hà Lam chính thức lui sân nhé:)) anh Hoắc cũng sắp hết tra rồi ~~ anh em tung hoa nào