Kiêu Ngạo

Chương 51: Chương 51




Lâm Vô Ngung không có hứng thú gì với việc nấu cơm, ở nhà Đinh Tễ ồn ào giúp đỡ bà nội thì lại rất vui, nhưng để cho anh ở lại nhà bếp một mình ngâm nga công thức nấu một món ăn, anh có chút đau khổ.

Đặc biệt là bây giờ trạng thái của anh và Đinh Tễ đều đang ở mức kỳ dị.

Chắc chắn Đinh Tễ đã nhận ra được, chẳng qua anh không thể chắc chắn Đinh Tễ có ra quyết định gì, hay là có suy nghĩ gì hay không.

Trước khi Đinh Tễ nói cho anh bất cứ quyết định chính xác nào, anh cũng không thể làm gì.

Đinh Tễ không thể chấp nhận, bất cứ biểu hiện nào của anh đều sẽ khiến cho Đinh Tễ phản cảm, Đinh Tễ có thể chấp nhận… nếu như chấp nhận, tình trạng bây giờ cũng không giống thế này.

Nếu như Đinh Tễ còn đang dao động, nếu như anh đưa tay kéo chưa biết chừng Đinh Tễ sẽ nghiêng qua đây, nhưng làm như vậy thực sự không thoải mái, giống như lợi dụng khi người khác gặp khó khăn.

Lâm Vô Ngung thở dài, chú ý vào cánh gà, để bản thân chuyên tâm làm cánh gà chiên vàng óng, trong đầu óc anh chỉ có thể không ngừng đọc đi đọc lại công thức.

Công thức này đã được Đinh Tễ tổng kết rất đơn giản, dễ nhớ dễ thuộc, chẳng qua không dễ làm.

Vốn cho rằng không cần thái, kết quả phải khứa hoa, còn phải thái gừng, vốn tưởng rằng trứng chỉ cần bóc ra là được, kết quả còn cần nấu chín rồi ấn vỡ, vậy còn lòng trắng trứng thì phải làm sao? Để lại ăn hả? Anh nếm thử một miếng, quá mặn, chỉ có thể để lại làm muối.

Thực sự không thể thái gừng thành sợi, Lâm Vô Ngung trực tiếp đập nát rồi bóp nước gừng lên cánh gà, dù sao cũng là khử mùi, thật thông minh, nhưng mà rượu gia vị không có lượng tiêu chuẩn, anh chỉ có thể đổ hai thìa, nhìn không thấy có màu gì, anh lại đổ thêm hai thìa xì dầu, vẫn không có màu gì, bởi vì cẩn thận, anh không đổ thêm nữa, nhạt thì rắc thêm chút muối, hoặc là cho lòng trắng trứng vào.

Đinh Tễ nghe âm thanh lách cách không ngừng truyền ra từ nhà bếp, còn cả âm thanh bật bếp cạch cạch mà không được, cảm xúc dần dần ổn định lại.

Bây giờ Lâm Vô Ngung đã biết tâm tư của cậu, nhưng chưa chắc đã có tính toán gì khác, nếu không đã sớm mở miệng.

Vậy thì.

Đinh Tễ quăng tiền đồng.

Giả sử như Lâm Vô Ngung cũng có suy nghĩ với cậu, chưa biết chừng lại là vì cậu giống như Hứa Thiên Bác – đối tượng anh yêu thầm…

Đinh Tễ quăng tiền một lần nữa.

Vậy thì.

Đinh Tễ lấy tiền ra, ước lượng trong tay, lại quăng ra.

Có lẽ Lâm Vô Ngung bắt đầu chiên lòng đỏ rồi, trong nhà bếp lại lách cách, không mở máy hút mùi, mùi hương thoang thoảng đầy phòng.

Hạ Càn thượng Khảm.

Vừa gặp nguy hiểm… quan sát thời cơ đợi thay đổi….

Chậc.

Đinh Tễ cau mày.

Đợi cái mông.

Cậu nhét tiền vào trong túi, thuận tay cầm lấy sách hướng dẫn của Set-top box, lật một trang, liếc mắt nhìn qua, nhớ kỹ ba số, đang nhắm mắt tính toán, trong phòng bếp đột nhiên vang lên tiếng loảng xoảng.

Cậu nhảy dựng lên nghe những âm thanh cuối cùng của chiếc chảo xoay vòng vòng dưới đất.

Cmn Lâm Vô Ngung đập cả chảo hả!

Học thần trâu bò!

Một chảo lòng đỏ trứng bọc dầu!

“Không sao chứ!” Đinh Tễ xông tới cửa bếp hét một tiếng.

“Không sao.” Lâm Vô Ngung lập tức trả lời cậu.

Sau đó Đinh Tễ nghe thấy tiếng nước chảy.

Dưới sàn phòng bếp, một chiếc chảo gãy cán đang úp sấp, lòng đỏ trứng chiên nổi bọt văng đầy đất, Lâm Vô Ngung đang đứng trước bồn rửa tay.

“Bỏng tay hả?” Đinh Tễ hô, đi qua tắt bếp, sau đó đi tới bên cạnh bồn rửa, nhìn mảng đỏ trên mu bàn tay Lâm Vô Ngung.

“Không sao.” Lâm Vô Ngung nói, “Có một miếng lòng đỏ trứng văng lên tay.”

“Xả nước nhiều vào.” Đinh Tễ nhíu mày, nhìn chằm chằm tay anh, “Cậu làm thế nào vậy, làm thế nào mà gãy được?”

Lâm Vô Ngung lại thở dài: “Không gãy, là bị lỏng, tôi vừa mới hất chảo….”

Đinh Tễ vươn tay ấn vào đầu anh một cái: “Cậu cũng không bị sốt.”

“Tôi chỉ muốn thử thôi,” Lâm Vô Ngung cười, “Kết quả nó bị lỏng, tôi vừa hất, chảo liền rơi.”

“Với trình độ đập dưa chuột còn không biết như cậu, cậu chiên trứng cậu nghịch làm cái gì?” Đinh Tễ vô cùng khó hiểu.

“…..Không biết.” Lâm Vô Ngung nói.

Dầu trong chảo không nhiều, khi bắn lên tay Lâm Vô Ngung, phần lớn dầu đã bay ra ngoài, sau khi xả nước năm phút, hai người kiểm tra tay Lâm Vô Ngung, không trở nên nghiêm trọng hơn, nhưng lại nổi bọng nước.

“Qua mấy ngày là khỏi.” Lâm Vô Ngung nói, “Cậu gọi đồ ăn ngoài nhé, tôi thu dọn một chút.”

“Cùng nhau dọn.” Đinh Tễ nhặt cái chảo dưới đất lên.

Cũng may là trong phòng bếp không nhiều đồ, chỉ cần lau mặt đất và bệ bếp.

Đinh Tễ và Lâm Vô Ngung im lặng dùng khăn lau hơn mười phút, một tay thu dọn sạch sẽ nhà bếp.

Bởi vì cái chảo này toàn bộ trứng muối mua ngày hôm nay đều bị vứt vào trong thùng rác, cánh gà đã ướp cũng không thể làm nữa, chỉ có thể gói vào để tủ lạnh trước.

Lâm Vô Ngung ngồi trong phòng khách nhìn chằm chằm điện thoại mười phút, khi Đinh Tễ cảm thấy đói rồi, anh mới ngẩng đầu lên: “Đồ ăn ngoài không có cánh gà chiên vàng óng.”

“Đừng vàng óng nữa, bây giờ ngay cả vàng thôi tôi cũng không ăn nổi,” Đinh Tễ nói, “Gọi bừa một món đi, nếu như muốn ăn, buổi tối có thể mua thêm nguyên liệu về làm.”

“Tôi nghĩ cậu muốn ăn.” Lâm Vô Ngung gật đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm điện thoại.

Đinh Tễ đột nhiên cảm thấy vành mắt cậu lại nóng lên.

Lâm Vô Ngung gọi hai phần cánh gà New Orleans, hai phần sườn, hai phần canh, ít ngoài dự đoán.

Khi bày lên trên bàn Đinh Tễ cảm thấy có lẽ là không đủ cho hai người họ ăn, cậu đói rồi, bản thân Lâm Vô Ngung lại ăn nhiều….

“Đây không phải là phong cách của cậu.” Đinh Tễ ngồi xuống bên cạnh bàn.

“Tôi bắt đầu giảm cân rồi.” Lâm Vô Ngung nói.

“Cậu giảm sao?” Đinh Tễ nhìn anh.

Lâm Vô Ngung cười cười, qua một lát mới nói một câu: “Trên đường tôi đã ăn hai hộp bánh đậu đỏ, bây giờ không ăn được thêm nhiều như vậy.”

“Đây mới là sự thực.” Đinh Tễ gật đầu.

Hộp bánh đậu đỏ được Lâm Vô Ngung đặt ở trên chiếc tủ nhỏ bên cạnh, nơi rất khó nhìn thấy.

Có lẽ là do ban nãy cậu có hơi thờ ơ không chân thành khi nói bánh đậu đỏ ngon, Lâm Vô Ngung cảm thấy nguội rồi cậu không thích ăn.

Nghĩ tới việc những chiếc bánh đậu này là do Lâm Vô Ngung mua từ rất xa về, tới dưới tầng vẫn còn nóng….

“Cầm bánh qua đây,” Đinh Tễ nói, “Tôi không muốn ăn cơm, ăn bánh thôi.”

“Được.” Lâm Vô Ngung lập tức đứng dậy, qua đó lấy bánh, “Có cần hâm bằng lò vi sóng một chút không, nóng ăn mới ngon.”

“Không cần,” Đinh Tễ xua tay, “Bây giờ hai chúng ta không vào phòng bếp nữa, nó không hợp với hai chúng ta, vừa chặt phải tay vừa làm hỏng việc, để nó nghỉ ngơi đi.”

“Được.” Lâm Vô Ngung bật cười, đặt hộp tới trước mặt cậu.

Một hộp bốn cái bánh, Đinh Tễ ăn hết, còn ăn không ít cánh gà và sườn, cuối cùng lại uống hai bát canh.

Ăn có hơi no, khi ăn cơm cậu cảm thấy thực sự quá đau khổ khi không có lời nào để nói, chỉ có thể không ngừng ăn để biểu đạt, “Tôi rất tốt, tôi không sao.”

Lâm Vô Ngung ăn ít hơn so với bình thường rất nhiều, không biết là thật sự trên đường ăn nhiều rồi nên không ăn được nữa hay là có nguyên nhân nào khác.

Đinh Tễ dựa vào sô pha, nhìn ti vi ngẩn người, không bao lâu lập tức ngủ thiếp đi.

Lâm Vô Ngung thu dọn đồ ăn thừa trên bàn, đứng ở phòng khách ngây ra một lúc, Đinh Tễ ngủ rất sâu, không có dấu hiệu tỉnh, vì vậy anh quay lại phòng ngủ, nằm trên giường lấy điện thoại xem một bộ phim.

Cảm giác này thực sự có chút bực bội.

Anh chưa từng nghĩ tới, chuyện tình cảm lại phức tạp như thế này.

Rõ ràng thích hoặc là không thích, chấp nhận hoặc là không chấp nhận, tiến hoặc là lùi, nghe thì chỉ có hai sự lựa chọn mà thôi.

Đối với rất nhiều người mà nói, có lẽ thực sự rất đơn giản, ví dụ như Lưu Kim Bằng, ôi tao thích rồi, ôi tao yêu rồi, ôi tao tỏ tình rồi, ôi tao chia tay rồi.

Nhưng đối với Đinh Tễ mà nói, hoàn toàn khác biệt.

Lâm Vô Ngung trở mình, đưa cánh tay hơi đau của mình lên đầu giường, Đinh Tễ chưa từng yêu, chưa từng thích ai, chưa từng yêu ai, cho dù cậu ấy có nhận ra, muốn chấp nhận hiện thực này, không phải chỉ khóc một trận đơn giản như vậy.

Lâm Vô Ngung đột nhiên hối hận.

Liệu rằng còn có phương pháp giải quyết nào thích hợp hơn nữa không?

Có lẽ là có.

Nhưng anh không nghĩ ra, dù sao trải nghiệm tình cảm duy nhất của anh cũng chỉ là một lần yêu thầm thất bại.

Đinh Tễ tỉnh lại trước giờ cơm tối, nhưng hai người không tới siêu thị mua trứng vịt muối, Lâm Vô Ngung vẫn gọi đồ ăn ngoài để ăn.

Bởi vì Đinh Tễ vẫn luôn ngồi ném tiền đồng.

Cứ ném cho tới khi đồ ăn được giao tới mới dừng, ăn xong lại tiếp tục ném.

Đã mấy lần Lâm Vô Ngung ngắt quãng cậu muốn hỏi có phải cậu bị tẩu hỏa nhập ma không, nhưng Đinh Tễ chỉ xua tay tỏ vẻ cậu không muốn nói chuyện.

Lâm Vô Ngung không mở miệng, có lẽ không phải Đinh Tễ đang bói, mà chỉ là một động tác phụ trợ vô thức mà thôi.

Rất nhiều chuyện đã hiểu rõ trong lòng.

Lần đầu tiên Lâm Vô Ngung nhìn Đinh Tễ như vậy, nhìn suốt mấy tiếng đồng hồ, từ lúc sáu giờ hơn ăn cơm xong tới hơn mười giờ mới đi tắm.

Tắm xong đi ra anh định tiếp tục nhìn Đinh Tễ ném tiền đồng, nếu như Đinh Tễ ném một đêm, anh sẽ ngồi cùng một đêm.

Nhưng khi mở cánh cửa phòng tắm, anh giật nảy mình.

Đinh Tễ ngồi thẳng bên ngoài cửa.

“Cậu?” Lâm Vô Ngung vội vàng quay đầu nhìn cửa, nhất thời không biết nói gì.

Nhìn từ góc độ này, vừa vặn có thể nhìn vào phòng tắm qua lỗ hổng bị chém trên cửa, nếu như Đinh Tễ vẫn luôn ngồi ở đây, có lẽ toàn bộ quá trình anh tắm rửa đều bị nhìn sạch.

Anh không thể nhanh chóng nhớ lại khi tắm mình có làm động tác kỳ quái nào không.

“Lâm Vô Ngung cậu ôm tôi một chút đi.” Đinh Tễ nói.

Lâm Vô Ngung nhìn cậu.

Đinh Tễ không né tránh ánh mắt anh, đối diện với anh, đôi mắt rất sáng, cực kỳ đẹp đẽ.

Lâm Vô Ngung không biết lúc này cậu muốn làm gì, nhưng vẫn giơ tay lên ôm cậu vào trong lòng.

“Ngại quá, tôi vừa mới nhìn cậu tắm xong.” Đinh Tễ nói nhỏ bên tai anh.

“Nhìn đi, không sao,” Lâm Vô Ngung nói, “Bà cậu cũng suýt nữa thì nhìn thấy.”

Đinh Tễ cười, không nói gì, cánh tay đang buông đột nhiên giơ lên, sau đó đặt bàn tay lên lưng anh.

Lâm Vô Ngung không mặc áo, lòng bàn tay Đinh Tễ nóng bỏng, giống như đang sốt.

Nhưng mà chỉ chạm một lúc, tay Đinh Tễ trượt xuống dưới, buông ra.

Chỉ để lại chút xúc cảm ấm áp trên lưng anh.

“Có phải cậu vẫn luôn suy nghĩ về tôi,” Đinh Tễ khẽ hỏi, “Suy nghĩ rốt cuộc tôi đang nghĩ gì.”

“Ừ.” Lâm Vô Ngung đáp lời.

“Tôi cũng thế,” Đinh Tễ nói, “Tôi cũng suy nghĩ rốt cuộc cậu đang nghĩ gì.”

“Cậu hỏi tôi có thể trả lời cho cậu.” Lâm Vô Ngung nói.

“Không,” Đinh Tễ lắc đầu, “Tôi còn không biết tôi đang nghĩ gì, cậu đừng làm ảnh hưởng tới tôi.”

“Được, tôi biết rồi.” Lâm Vô Ngung nói.

“Tôi lớn thế này rồi,” Giọng của Đinh Tễ hơi run rẩy, “Chưa bao giờ hoảng loạn như bây giờ, khi bố mẹ tôi ép tôi về nhà ở, tôi cũng chỉ tức giận, không hoảng loạn.”

“Ừ.” Lâm Vô Ngung vỗ vỗ lưng cậu.

“Trước giờ chưa bao giờ hoảng loạn thế này.” Đinh Tễ nói.

“Tôi ở bên cậu, đừng hoảng loạn.” Lâm Vô Ngung nói.

“Đừng nói lời thối hoắc,” Giọng Đinh Tễ vẫn rất khẽ, “Cậu có biết lời thối hoắc là thế nào không?”

“Lời tôi vừa nói, cộng thêm mùi thối, chính là lời thối hoắc.” Lâm Vô Ngung nói.

Đinh Tễ bật cười, tóc cọ qua mặt anh có hơi ngứa, nhưng anh không dám giơ tay lên gãi.

Cười xong cậu lại im lặng một lát: “Tôi thực sự không nghĩ rằng cậu lại làm như vậy, Lâm Vô Ngung, cậu thực sự rất giỏi, có phải cậu luôn ở bên cạnh chê cười tôi không?”

“Không,” Lâm Vô Ngung nói, “Lời này của cậu không thật lòng.”

Đinh Tễ chậc một tiếng: “Đúng.”

“Cậu là một người rất tốt…”, Lâm Vô Ngung nói, “Có một số chuyện…”

“Tôi không phải là gà đen sao?” Đinh Tễ hỏi.

“Cậu là một nhóc gà đen rất tốt,” Lâm Vô Ngung gật đầu không hề do dự sửa lời, “Cho dù là làm bạn bè hay là… là gì khác, tôi đều rất quý trọng cậu, cho nên có một số chuyện không thể kéo dài, không thể giả vờ ngốc nữa.”

“Tôi biết.” Đinh Tễ nói xong, lùi về phía sau.

Lâm Vô Ngung buông lỏng tay.

“Tôi thoải mái hơn nhiều rồi,” Đinh Tễ đi vào trong phòng, “Bây giờ tôi đi tắm, cậu đừng nhìn.”

“Tôi không có sở thích này… ” Lâm Vô Ngung thở dài.

Khi Đinh Tễ đi lấy quần áo thay, Lâm Vô Ngung xé một hộp bánh đậu đỏ rỗng ra, dùng băng dán thay thuốc của Đinh Tễ dán lên cửa phòng tắm.

Đinh Tễ đứng ở ngoài cửa cười tận một phút.

“Đừng cười linh tinh,” Lâm Vô Ngung lấy điện thoại ra, “Tiền thay cửa mỗi người một nửa, tôi trả trước, cậu nợ tôi… khó khăn lắm mới trừ được cho cậu một nghìn, giờ lại phải cộng lại…”

“Cái đầu cậu, cửa gì mà tận hai nghìn?” Đinh Tễ quay đầu trừng anh.

“Tôi vừa mới xem hóa đơn của chủ nhà,” Lâm Vô Ngung nói, “Cửa phòng tắm hỏng phải mất hai nghìn.”

“Không thể tự mua rồi thay sao?” Đinh Tễ nói, “Loại cửa này chỉ cần hơn một nghìn là mua được rồi, phá hỏng cửa thì tôi đổi cho người ta cái mới không được sao, khóa còn chưa hỏng vẫn có thể dùng mà.”

“Được.” Lâm Vô Ngung gật đầu.

Anh thích Đinh Tễ nói chuyện thế này, trạng thái này của Đinh Tễ có thể chứng minh tâm tình cậu đã tốt hơn rồi.

Nhưng mà ngày hôm sau thức dậy, anh cũng không mấy chắc chắn nữa.

Đinh Tễ thức dậy ăn sáng xong liền đeo cái túi giống như bao gạo của cậu đi về phía cửa.

“Đi đâu đấy?” Lâm Vô Ngung căng thẳng.

“Đi loanh quanh.” Đinh Tễ nói.

“Tôi đi cùng với cậu.” Lâm Vô Ngung đứng dậy.

“Tôi đi một mình,” Đinh Tễ nhìn anh, “Đừng đi theo tôi.”

“…. Cậu có còn về không?” Lâm Vô Ngung không nhịn được thốt ra câu hỏi.

“Có.” Đinh Tễ nói, “Tôi phải ăn cơm.”

“Được.” Lần đầu tiên Lâm Vô Ngung cảm thấy Đinh Tễ khó có thể nắm bắt.

Đinh Tễ rất vui vẻ đi ra ngoài, sau khi đóng cửa xong, thậm chí Lâm Vô Ngung còn nghe được tiếng cậu huýt sáo.

Không biết có phải cậu đang báo thù hay không, Lâm Vô Ngung quăng Đinh Tễ ở nhà ba ngày, Đinh Tễ cũng quăng anh ở nhà ba ngày, ngày đầu tiên còn về nhà ăn trưa, hai ngày sau không hề ăn cơm, buổi tối bảy tám giờ mới quay lại, hơn nữa qua ba ngày vẫn không có xu hướng dừng lại.

Lâm Vô Ngung ngồi một mình trong phòng đối diện với ti vi, thực sự không đoán được ra suy nghĩ kỳ quái của Đinh Tễ.

Nhưng anh không hỏi nhiều.

Là anh phá vỡ trước, là anh khiến Đinh Tễ khó chịu.

Buổi tối Đinh Tễ ngủ cũng không ổn, anh có thể nghe thấy được, trước đây Đinh Tễ nằm xuống là ngủ nghiêm chỉnh tới sáng hôm sau, nếu như không gọi cậu, cậu có thể ngủ thêm nữa.

Nhưng mấy ngày nay buổi tối Đinh Tễ đều thức dậy, Lâm Vô Ngung có thể nghe thấy tiếng cậu nhẹ nhàng rời giường, đi xuyên qua phòng khách tới ban công, ngây ngốc ở đó một hai tiếng.

Anh chỉ có thể im lặng bên cạnh Đinh Tễ, đợi cậu đưa ra quyết định cuối cùng.

“Em còn muốn ở chỗ anh bao lâu nữa?” Lâm Trạm cầm điện thoại, vừa gửi tin nhắn cho người ta, vừa nhìn Đinh Tễ.

“Ngồi tới khi báo danh.” Đinh Tễ nói, “Ngay từ đầu em đã nói rồi mà.”

“Khi nào thì em báo danh?” Lâm Trạm lại thở dài.

“Ngày kia.” Đinh Tễ cúi đầu nhìn điện thoại, xác nhận lại thời gian.

Là ngày kia.

Cậu chỉ còn hai ngày nữa thôi.

“Ngày mai em có thể về nhà ngồi,” Lâm Trạm nói, “Lâm Vô Ngung ra ngoài rồi, ngày mai em ấy đi đón bạn.”

“Chắc là Hứa Thiên Bác,” Đinh Tễ gật đầu, “Em còn tưởng rằng cậu ấy phải tới từ mấy ngày trước cơ, đến muộn quá.”

Lâm Trạm quăng điện thoại lên trên bàn, nhẹ nhàng ấn ấn mũi chân xuống đất, xoay nửa vòng theo cái ghế: “Nếu như em không muốn về, hôm nay cứ ở đây đi.”

“Vâng.” Đinh Tễ lập tức gật đầu.

“Có điều kiện đấy.” Lâm Trạm nói.

“Ngày cuối cùng rồi còn có điều kiện với em?” Đinh Tễ nói.

“Là ngày cuối cùng mới thêm,” Lâm Trạm nhíu mày, nhìn cậu một lúc, “Có đồng ý không?”

“Đồng ý.” Đinh Tễ cười cười.

“Em có quan hệ gì với Lâm Vô Ngung?” Lâm Trạm hỏi.

Đinh Tễ sửng sốt, tay run lên: “Bạn bè ạ.”

“Bạn bè?” Lâm Trạm nhìn cậu.

“Ừ… tuy rằng không học chung trường.” Đinh Tễ nói.

“Bạn bè cãi nhau.” Lâm Trạm nghiêng người về phía trước, cánh tay chống lên bàn, “Phải ra ngoài mấy ngày sao? Hơn nữa ban ngày ra ngoài tối đến lại về?”

“Chiến tranh lạnh,” Đinh Tễ dụi mũi, “Em cũng không có nơi nào để đi cả.”

Ở khách sạn ấy nhóc.

Đinh Tễ rất cảm ơn Lâm Trạm không nói câu này.

“Em có biết anh lớn hơn em năm tuổi không,” Lâm Trạm nói, “Anh chưa học xong cấp hai đã bỏ nhà đi rồi, loại người nào cũng đã từng gặp, chuyện gì cũng đã từng trải qua, hai đứa có thông minh thế nào, đứng ở trước mặt anh cũng chỉ là thông minh thôi, đặt trước mặt anh đều là ngây thơ.”

Đinh Tễ nhìn Lâm Trạm.

Lâm Vô Ngung đã từng nói, Lâm Trạm tự đánh giá mình là một người có chỉ số thông mình bình thường, một đứa trẻ bình thường.

Nhưng bây giờ Lâm Trạm nhìn cậu thế này, cậu đột nhiên có chút rụt rè, có lẽ chuyện lần này quá lớn, cậu thật sự không thể giấu.

“Cho nên?” Đinh Tễ hỏi.

“Cho em trốn tránh ở chỗ anh cũng không có tác dụng gì,” Lâm Trạm nói, “Hai đứa chung trường, chung một chuyên ngành, từ ngày kia, hai mươi bốn giờ hai đứa cúi đầu cũng gặp mà ngẩng đầu cũng thấy.”

“Vâng.” Đinh Tễ lại thở dài.

“Anh không đoán được quan hệ của hai em là gì, cũng không muốn đoán,” Lâm Trạm nói, “Nhưng em nghĩ nhiều ngày như vậy, mỗi ngày còn tìm đủ loại đồ mang về, nếu như muốn giải quyết vấn đề này, em muốn làm thế nào trong lòng cũng đã sớm có tính toán, chẳng qua em chỉ không muốn đối diện với Lâm Vô Ngung mà thôi, có đúng không?”

Đinh Tễ nhíu mày, qua một lát mới dựa vào ghế: “Đúng.”

“Giải quyết trước khi báo danh đi,” Lâm Trạm nói, “Ăn uống ở chỗ anh nhiều ngày như vậy, dù sao cũng phải có chút thu hoạch, sau khi báo danh chính là cuộc sống mới rồi.”

Lâm Vô Ngung đứng trước cửa sân bay, màn hình chạy chữ trên đầu hiển thị chuyến bay của Hứa Thiên Bác đã tới rồi.

Anh không chen lên trên cùng đám người, cũng không giành vị trí C, chỉ đứng ở bên cửa đằng sau, Hứa Thiên Bác chen ra khỏi một đám người là có thể nhìn thấy anh.

Thật sự không phải vì anh cố ý đối xử khác biệt, chẳng qua vị trí C lại gợi lại ký ức trong anh.

Điện thoại reo lên, có lẽ là Hứa Thiên Bác đã ra rồi.

Anh cũng không nhìn mà nhận cuộc gọi luôn: “Tao đang đứng ở bên cửa sổ lối ra.”

“Cậu đưa Hứa Thiên Bác về trường hay là đón về chỗ cậu?” Bên kia truyền tới giọng của Đinh Tễ.

Lâm Vô Ngung bị dọa nhảy dựng, vô thức đứng thẳng: “Đi về trường.”

“Vậy khi nào thì cậu về?” Đinh Tễ nói.

“Về luôn cũng được.” Lâm Vô Ngung nói.

“Tôi không sao, tôi chỉ hỏi chút thôi.” Đinh Tễ nói.

“Vậy tôi về muộn một chút, tôi dẫn cậu ấy tới trường rồi đi ăn.” Lâm Vô Ngung nói, “Cậu đang ở đâu?”

“Khi nào về thì gọi điện cho tôi nhé,” Đinh Tễ nói, “Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.