Kiêu Ngạo

Chương 53: Chương 53




Biết bản thân thích một người đàn ông nào đó càng mang lại sự mờ mịt và hoảng loạn hơn nhiều so với việc biết bản thân mình thích đàn ông.

Cảm xúc mà một khái niệm mơ hồ và một mục tiêu chính xác mang lại là hoàn toàn khác nhau.

Khi Lâm Vô Ngung nói ra câu đó, đầu tiên Đinh Tễ cảm thấy bản thân thở phào một hơi, sau đó lông tơ toàn thân đều dựng đứng cả lên, ngay cả da cũng căng cứng, căng tới mức hô hấp của cậu trở nên không thuận.

Nói ra rồi.

Là nói ra rồi….

Cuối cùng cũng nói ra rồi, đậu má!

Nhưng mà là Lâm Vô Ngung nói ra hộ mày.

?

Đậu má Lâm Vô Ngung quả nhiên biết rồi!

Quả nhiên!

Đinh Tễ, Lâm Vô Ngung giúp mày tỏ tình rồi.

???

Đậu má?

Cuối cùng Đinh Tễ cũng tìm được điểm quan trọng nhất trong một vạn điểm.

Lần đầu tiên cậu tỏ tình trong cuộc đời, lại là đối phương tỏ tình hộ?

Đây là kiểu gì vậy? Giúp người làm vui sao?

“Đinh Tễ?” Lâm Vô Ngung gọi cậu.

Đinh Tễ chợt giật mình, nhìn Lâm Vô Ngung.

Cái nhìn này, dường như cậu đã bị tóm quay lại hiện thực.

Cậu đứng ở chỗ này, mặt đối mặt với Lâm Vô Ngung, vì cậu không nói được câu “tôi thích cậu”, Lâm Vô Ngung giúp người làm vui nói ra giúp cậu….

“Đúng.” Đinh Tễ nhìn Lâm Vô Ngung, đầu ngón tay căng thẳng phát run.

Cho dù câu này nói ra như thế nào, đều đã không còn quan trọng nữa, cậu cần phải đối diện, trước mắt đã nói rõ ra rồi, tiết lộ rồi, sau khi Lâm Vô Ngung biết hết tất cả, cảm giác căng thẳng lại thêm tầng tầng lớp lớp lúng túng và hoảng loạn, thậm chí còn thêm cả cảm xúc hối hận.

Lâm Vô Ngung dừng một lát mới mở miệng: “Tôi…”

“Cậu đừng nói.” Đinh Tễ nói.

Lâm Vô Ngung dừng lại.

Đinh Tễ không biết bản thân muốn làm gì, đầu óc trống rỗng.

“Ăn không?” Lâm Vô Ngung sờ soạng trong túi, không mò được kẹo que, chỉ thấy một thanh kẹo cao su.

Đinh Tễ nhận lấy kẹo cao su, cho vào trong miệng nhai nhai.

Đột nhiên nhớ lại một lần, Lưu Kim Bằng muốn tỏ tình với con gái, nhai năm thanh kẹo cao su một lúc, lý do là, lỡ như tỏ tình thành công rồi tao phải giữ mồm miệng thơm tho….

Đinh Tễ lập tức cảm thấy kẹo cao su trong miệng có ý nghĩa không bình thường, thực sự làm cho tai cậu hơi nóng lên, cậu vội vàng nhìn Lâm Vô Ngung.

“Đinh Tễ,” Sự chú ý của Lâm Vô Ngung không đặt trên thanh kẹo, anh hắng giọng nói, “Tôi…”

Đinh Tễ giật mình, bởi vì bản thân quá mức căng thẳng cho nên đã quên mất việc quan trọng nhất, sợ tới đầu ngón tay đột nhiên tê dại.

Cho dù Lâm Vô Ngung muốn nói gì, cậu đều phải giành nói trước: “Tôi nói trước.”

“Ừ.” Lâm Vô Ngung nhìn cậu.

“Cậu đừng nói gì cả,” Đinh Tễ hít một hơi, ổn định lại tâm tình, “Đừng từ chối, cũng đừng trả lời, cũng không cần nói gì cả.”

Trong mắt Lâm Vô Ngung thoáng chút bất ngờ, nhưng anh vẫn gật đầu: “Được.”

Đinh Tễ nghiêng đầu nhìn túi bảo vệ môi trường: “Tôi nói với cậu chuyện này….”

Kỳ thực cũng không nói, là Lâm Vô Ngung nói hộ cậu, chậc.

“Tôi nói với cậu chuyện này….” Đinh Tễ quay đầu nhìn Lâm Vô Ngung, “Là vì khoảng thời gian này rất… mất tự nhiên, vướng mắc chuyện này, không dám nghĩ càng không dám nói.”

Lâm Vô Ngung không nói gì, chẳng qua vẻ mặt rất nghiêm túc.

“Tôi biết cậu sợ kéo dài thời gian không tốt cho tôi,” Đinh Tễ nói, “Cho nên tôi cũng không muốn trốn tránh thêm nữa, chuyện này càng xử lý sớm càng tốt, dù sao… ngày nào cũng ở chung với nhau.”

“Ừ.” Lâm Vô Ngung trả lời.

“Nhưng có một chuyện tôi đã nghĩ thông suốt,” Đinh Tễ hít một hơi, “Có một số chuyện tôi vẫn còn chưa hiểu, cũng không biết phải làm thế nào, cho nên tôi vô cùng sợ hãi.”

“Tôi hiểu.” Lâm Vô Ngung nói.

“Tôi sợ nghe thấy câu trả lời của cậu.” Đinh Tễ nói, “Nếu như cậu từ chối, chắc chắn tôi sẽ rất buồn, nếu như cậu chấp nhận, tôi… tôi còn chưa chuẩn bị xong, tôi còn… tôi còn….”

Đinh Tễ lại ngừng.

Nhưng mà lần này Lâm Vô Ngung không nói giúp cậu, chỉ im lặng đợi cậu.

“Tôi còn chưa muốn yêu.” Đinh Tễ nhíu mày, cắn cắn môi, nhanh chóng thở ra một hơi, “Có lẽ cậu cũng hiểu được, nghĩ rõ ràng là nghĩ rõ ràng, có làm được hay không lại là một chuyện khác, hôm nay tôi chỉ muốn cho cậu biết… Tôi rất thích cậu.”

“Tôi biết rồi,” Lâm Vô Ngung cười cười, “Biết rồi.”

Đinh Tễ không thể không thừa nhận bản thân mình thực sự rất thích Lâm Vô Ngung cười, nụ cười của Lâm Vô Ngung luôn luôn ấm áp, cho dù là tâm tình thế nào, anh cũng đều cười giống như một liều thuốc trấn an, có thể khiến cho người ta bình tĩnh lại.

Lúc này nhìn nụ cười của Lâm Vô Ngung, cậu mới cảm thấy trái tim treo trên không trung bắn tới bắn lui như viên đạn mới dần dần rơi về vị trí ban đầu.

Hô hấp của cậu cũng hồi phục nhịp nhàng như thường, cậu không nhịn được dùng sức hít một hơi.

Khi chậm rãi thở ra, cậu cảm thấy chân mình cũng run rẩy.

Lâm Vô Ngung buông lỏng bàn tay vẫn luôn túm chặt cái túi, nhưng Làm Thế Nào bên trong không nhúc nhích.

Lòng anh chợt nặng nề, không phải chứ? Bóp chết chú chó con mà Đinh Tễ vừa mới nhặt về rồi sao?

Anh vội vàng kéo túi ra nhìn vào trong, Làm Thế Nào chép chép miệng, đang ngủ say sưa, anh thở phào một hơi: “Tôi còn tưởng rằng đã bóp chết nó rồi.”

“Cậu tự tin quá đấy.” Đinh Tễ nói.

Lâm Vô Ngung bật cười, nhìn cậu.

Đinh Tễ nhanh chóng xoay mặt đi, giả vờ như không có chuyện quái gì, tiếp tục đi về phía trước.

Lâm Vô Ngung đẩy vali đi theo cậu.

Lời mà hôm nay Đinh Tễ nói, trước đây Lâm Vô Ngung đã đoán được chín phần, không có chú cún này chen vào, căn bản anh có thể nắm chắc mười phần, tuy rằng có đôi khi anh cũng sẽ bất chợt nghi ngờ phán đoán của mình.

Điều anh không ngờ chính là Đinh Tễ không dám nghe câu trả lời của anh, cho dù là từ chối hay là chấp nhận đều không dám nghe.

Nhưng mà… bất ngờ là bất ngờ, anh cũng có thể hiểu được, Đinh Tễ chưa từng thích một ai, có lẽ là trong mười mấy năm nay cậu sống chưa từng nghĩ tới việc sẽ thích một người.

Chủng loại trưởng thành muộn hiếm thấy.

Vậy mà lại để anh gặp được….

Hôm nay có thể nói tới bước này, hoàn toàn là vì Đinh Tễ hiểu được ý của anh, đáp án này, là cho anh, để anh yên tâm, để anh biết suy nghĩ của bản thân mình.

Còn bước tiếp theo, có lẽ đều trong phạm vi “chưa hiểu, cũng không biết phải làm thế nào” của Đinh Tễ.

Có lẽ là ông bà nội, có cô út, còn có cả bố mẹ.

Hoặc còn có những thứ khác, có quan hệ thân thể thân mật với một người đàn ông khác, là một chuyện không dễ dàng để chấp nhận, ngay cả bản thân Lâm Vô Ngung cũng không nghĩ nhiều về chuyện này.

Chẳng qua… nhóc gà này, có một số quyết định không thể quanh quẩn được, chỉ có thể cố gắng gánh vác.

“Cậu ăn cơm chưa?” Lâm Vô Ngung hỏi.

“Vẫn chưa,” Đinh Tễ nói, “Cậu ăn chưa?”

“Chưa.” Lâm Vô Ngung nói.

“Không mời Hứa Thiên Bác ăn cơm sao?” Đinh Tễ nhìn anh.

“Cậu ấy không cho mời,” Lâm Vô Ngung nói, “Cậu ấy nói ngày mai chúng ta tới báo danh cậu ấy sẽ mời chúng ta ăn cơm.”

“Ồ.” Đinh Tễ đáp lời, “Ngày mai báo danh rồi?”

“Mấy ngày nay cậu sống kiểu gì vậy?” Lâm Vô Ngung giơ tay lắc lư trước mặt cậu.

Đinh Tễ nhìn tay anh: “Đỡ rồi sao?”

“Ừ.” Lâm Vô Ngung gật đầu, “Tay cậu cũng sắp khỏi rồi, tay tôi chỉ bị bỏng một chút còn có thể không khỏi sao?”

“Nhìn trộm tôi?” Đinh Tễ lập tức trừng anh.

“Cần nhìn trộm sao, ngày nào cậu cũng ngồi ở bàn trà thay thuốc.” Lâm Vô Ngung nói.

“Vậy vẫn là nhìn trộm,” Đinh Tễ nói, “Khi tôi thay thuốc cậu đều không ở phòng khách.”

“Tôi nghe thấy,” Lâm Vô Ngung thở dài, “Mấy ngày trước khi thay thuốc cậu còn kêu ca ‘ôi ui ui…’, có lẽ là kéo làm vết thương đau, sau đó thì không ui ui nữa, lách cách thay thuốc vô cùng nhanh, tôi đoán chắc là cậu đã đỡ hơn nhiều rồi.”

“Tai cậu tốt thật nhỉ?” Đinh Tễ hỏi.

“Cậu lớn tiếng hơn một chút, tôi ở sát vách cũng có thể nghe thấy.” Lâm Vô Ngung nói.

Đinh Tễ chậc một tiếng.

Làm Thế Nào lại thức rồi, vẫn xoay tới lui trong túi, còn hừ hừ, Lâm Vô Ngung lấy nó ra khỏi túi bảo vệ môi trường đặt xuống đất: “Tự đi đi.”

Sau đó đẩy Đinh Tễ một cái: “Đi, đi về, để đồ đạc xong tôi muốn ăn cơm.”

“Nó không đi theo thì làm thế nào.” Đinh Tễ có hơi lo lắng.

“Cậu đã đút nó ăn rồi nhỉ,” Lâm Vô Ngung nói, “Nó không đi theo cậu mới lạ, ở phương diện này, chó lang thang vô cùng thông minh.

Đinh Tễ thử đi về trước mấy bước, Làm Thế Nào lon ton chạy theo.

Cậu vui vẻ dẫn chó đi về phía trước.

Đi được mấy bước lại do dự nhìn Lâm Vô Ngung: “Nó làm thế nào bây giờ?”

“Cậu muốn nuôi không?” Lâm Vô Ngung hỏi.

“… Cũng muốn.” Đinh Tễ xoay người gãi gãi đầu Làm Thế Nào, “Khi còn bé tôi đã từng nuôi một con chó, tôi đi học nó phải tiễn tôi tới đường mới tự về, vô cùng ngoan…”

“Nuôi đi.” Lâm Vô Ngung.

“Hả?” Đinh Tễ nhanh chóng ngẩng đầu, “Thật sao? Nuôi ở đâu?”

“Ở đây, còn có thể nuôi ở ký túc hả.” Lâm Vô Ngung nói.

“Cậu không trả phòng?” Đinh Tễ đứng thẳng lên.

“Chưa trả vội, một đống thiết bị của tôi không thể mang hết tới ký túc xá được, quá chiếm chỗ.” Lâm Vô Ngung nói.

“Tôi chia tiền thuê phòng với cậu, mỗi người một nửa.” Đinh Tễ lập tức nói.

“Cậu ba phần tôi hai phần.” Lâm Vô Ngung đi về phía trước.

“Dựa vào đâu? Tôi nuôi chó, cậu đặt thiết bị, mỗi người một nửa.” Đinh Tễ trừng anh.

“Thiết bị của tôi cũng không chạy khắp nơi, thiết bị của tôi cũng không tè ị.” Lâm Vô Ngung đưa ra lý do hợp lý.

“Còn có thể tính như vậy sao?” Đinh Tễ rất khiếp sợ.

“Không ngờ phải không.” Lâm Vô Ngung cười cười.

Cánh gà trong tủ lạnh đã đông thành đá, Đinh Tễ lấy ra đặt vào trong lò vi sóng rã đông.

“Ăn cái này?” Lâm Vô Ngung đang lôi từng món ăn vặt từ trong vali ra, “Tôi đã không còn tự tin làm món đó nữa.”

“Tôi thấy cậu đã sửa xong chảo rồi.” Đinh Tễ nói.

“Ừ, chán quá,” Lâm Vô Ngung nhìn cậu, “Mấy ngày nay cậu chạy đi đâu vậy?”

Đinh Tễ do dự: “Nhà Lâm Trạm.”

“Cái gì?” Lâm Vô Ngung ngạc nhiên, “Cậu tới nhà anh ấy? Ngày nào cũng đi?”

“Ngày nào cũng đi.” Đinh Tễ gật đầu.

Lâm Trạm là một người nhìn thì rất ấm áp nhưng thực tế nói chuyện và làm việc đều rất thẳng thắn, vừa nhìn phong cách trang hoàng trong nhà anh là biết anh quen ở một mình, Lâm Vô Ngung chưa từng nghĩ tới việc để thiết bị ở nhà Lâm Trạm, anh không thể tưởng tượng được Lâm Trạm sẽ để cho Đinh Tễ ở nhà nhiều ngày như thế.

“Anh ấy không đuổi cậu đi?” Lâm Vô Ngung hỏi.

“Ngày đầu tiên căn bản không cho tôi vào,” Đinh Tễ nói, “Lạnh lùng vô cùng.”

“Vậy làm sao mà cậu vào được?” Lâm Vô Ngung rất tò mò.

“Tôi lăn lộn ở quảng trường nhỏ nhiều năm như thế đâu có phí công.” Đinh Tễ rất xem thường.

Lâm Vô Ngung nhìn cậu không nói gì.

“Haiz, được rồi, da mặt tôi dày,” Đinh Tễ xua tay, “Da mặt dày xin mấy câu là vào được, bình thường tôi cũng luôn làm nũng với ông bà nội tôi…”

“Cậu làm nũng với Lâm Trạm?” Lâm Vô Ngung không giữ vững nổi đồ ăn vặt trong tay, “Cậu làm nũng kiểu gì? Anh Lâm Trạm cho em vào nhà với?”

“Anh Trạm,” Đinh Tễ sửa lại lời anh, “Anh Lâm Trạm nghe buồn nôn quá.”

“Buồn nôn sao? Vậy sao cậu còn gọi tôi là anh Vô Ngung.” Lâm Vô Ngung nói.

“Không phải vì là cậu sao!” Đinh Tễ cao giọng.

Không đợi Lâm Vô Ngung nói gì tiếp, cậu đã cầm cánh gà rã đông đi vào trong phòng bếp.

Lâm Vô Ngung cầm một gói đồ ăn vặt ngồi xổm bên cạnh bàn, hơn nửa ngày cũng không nếm được ra trong lòng mình có vị gì.

Không biết Đinh Tễ đã đi mua lòng đỏ trứng muối từ khi nào, hơn nữa còn là lòng đỏ đã nghiền, tiết kiệm được hai bước, Lâm Vô Ngung đứng ở cửa phòng bếp, cảm xúc ngổn ngang.

“Chú ý, đừng để bị bỏng.” Khi nhìn thấy lòng đỏ trứng trong chảo bắt đầu nổi bọt, anh dặn dò một câu

“Yên tâm, tôi không hất chảo.” Đinh Tễ nói.

“Có cần tôi giúp gì không?” Lâm Vô Ngung hỏi.

“Không cần,” Đinh Tễ nhìn anh, “Đừng nhìn tôi như vậy, tôi hơi ngại.”

“Vậy tôi ngồi ở phòng khách đợi ăn nhé?” Lâm Vô Ngung lùi ra.

“Ừ.” Đinh Tễ gật đầu.

Lâm Vô Ngung nghiêm túc quay lại phòng khách, ngồi trên ghế sô pha.

Đinh Tễ làm xong một đĩa cánh gà lớn bê ra, anh đã ăn sạch bốn gói đồ ăn vặt, đỗ xanh, thị bò khô, cá khô, còn cả một túi thịt chay.

Làm Thế Nào xin ăn tích cực nhưng lại không có thứ gì để cho nên đã bị anh nhốt vào trong nhà tắm.

“Ăn đi.” Đinh Tễ đặt đĩa lên bàn “cạch” một tiếng.

Không biết cánh gà ăn có hương vị thế nào, nhưng hình dạng và mùi hương rất tuyệt.

Đinh Tễ lại cầm bát đũa đặt lên bàn: “Đừng khen quá sớm, ban nãy tôi mới ăn vụng một ít trong nhà bếp.”

“Thế nào?” Lâm Vô Ngung lập tức gắp một cái cánh gà lên.

“Lòng đỏ trứng và hành vẫn có thể ăn.” Đinh Tễ nói.

Lâm Vô Ngung gắp cánh gà, sững sờ một lúc: “Xảy ra vấn đề ở đâu?”

“Vấn đề là ở ướp quá lâu,” Đinh Tễ nói được một nửa thì bật cười, “Sặc chết tôi, quá mặn, lúc nấu tôi còn cho thêm mắm….”

“Tôi nếm thử.” Lâm Vô Ngung cắn một miếng cánh gà.

…. Thực sự là quá mặn, ướp quá tay rồi.

Nhưng có thể nhịn được, dù sao là cánh gà, còn là do tự tay Đinh Tễ làm.

“Có cơm không?” Lâm Vô Ngung ngồi xuống, vừa gặm cánh gà vừa nói, “Cái này ăn với cơm rất ngon.”

“Không có nồi cơm.” Đinh Tễ nói.

Lâm Vô Ngung khựng lại, tiếp tục gặm cánh gà: “Được rồi.”

“Không có gì cả, chỉ có mỗi chảo cánh gà.” Đinh Tễ ngồi xuống, có chút băn khoăn, sớm biết sẽ thảm thế này nên bảo Lâm Vô Ngung gọi đồ ăn ngoài.

“Cũng tạm.” Lâm Vô Ngung gật đầu.

“Tạm cái gì?” Đinh Tễ hỏi.

“Cũng tạm đủ cho tôi ăn.” Lâm Vô Ngung nói.

Đinh Tễ gắp một miếng trứng muối nhỏ bỏ vào miệng: “Ý của cậu là tôi chỉ ăn chút lòng đỏ trứng muối này sao?”

“Còn có cả hành.” Lâm Vô Ngung cười.

Quả nhiên tỏ tình xong sẽ không còn địa vị! Không ăn nổi miếng thịt!

Đinh Tễ lại gắp một miếng lòng đỏ trứng muối nhỏ, không ăn được thì không ăn được, cũng không có khẩu vị mấy.

Tuy rằng mấy ngày nay ăn với Lâm Trạm có chút thanh đạm, cậu rất muốn ăn chút thịt gì đó, nhưng bây giờ quả thực không có tâm tình ăn.

Cậu và Lâm Vô Ngung còn có thể bình tĩnh thoải mái ngồi ăn uống ở đây, đều dựa vào thái độ của Lâm Vô Ngung.

Thái độ hoàn toàn không khác gì so với lúc trước, lời nên nói, chuyện nên làm, đều không có gì thay đổi, không chú ý đặc biệt tới tâm tình của cậu, cũng không cố ý trốn tránh bất cứ chủ đề nào.

Đinh Tễ thích người này.

May người này là Lâm Vô Ngung.

Lâm Vô Ngung là cao thủ che dấu cảm xúc, Đinh Tễ không ngừng đổi mới nhận thức về anh.

Sau khi ăn cơm xong hai người họ nghỉ ngơi một lát rồi tới siêu thị, mua dụng cụ nhà bếp và gia vị… tuy rằng ngày mai phải báo danh rồi, bình thường cũng không có cơ hội nấu cơm ở nhà, nhưng vẫn mua gia vị, còn mua cả ổ chó và bát, một túi thức ăn cho chó và một đống đồ chơi cho Làm Thế Nào.

Sau đó là thu dọn hành lý, hành lý ngày mai phải mang tới trường, đủ loại giấy chứng nhận tài liệu, giấy thông báo.

“Hứa Thiên Bác đã hỏi thăm quản lý ký túc rồi,” Lâm Vô Ngung nói, “Hai chúng ta chung một phòng ký túc.”

“Vậy sao?” Lòng Đinh Tễ trở nên nhẹ nhõm.

Cậu vẫn luôn lo lắng cậu và Lâm Vô Ngung sẽ được phân ở hai ký túc xá khác nhau, tuy rằng cũng không có gì to tát cả, nhưng cảm giác lo lắng khi bị tách ra mới làm cho cậu từng bước từng bước xác định bản thân có thực sự thích Lâm Vô Ngung hay không.

“Ừ, có lẽ là vì hai chúng ta ở cùng một nơi, cho nên mới phân cùng nhau,” Lâm Vô Ngung nói, “Nhưng mà Hứa Thiên Bác vừa mới gửi ảnh cho tôi, tôi thấy trong một phòng lớn có hai gian nhỏ, mỗi gian nhỏ có hai giường… “

“Vậy chúng ta có cùng một gian nhỏ không?” Đinh Tễ lập tức hỏi.

Hỏi xong lại cảm thấy quá vội vã, cậu hơi ngại ngùng quay đầu.

“Chuyện này tôi không biết, nhưng mà cũng không có việc gì,” Lâm Vô Ngung nhét lộn xộn quần áo của mình vào trong vali, “Nếu như không ở chung gian nhỏ, tôi có thể đổi với người ta.”

“Ừ.” Đinh Tễ đáp lời.

Câu này của Lâm Vô Ngung khiến cho lòng cậu mềm nhũn.

Nhưng cậu không biết là do Lâm Vô Lung vẫn luôn dịu dàng hay là có hàm nghĩa nào khác.

Điểm nhiều ngày qua cậu vẫn chưa hiểu được, chính là điểm này.

Đây cũng chính là nguyên nhân cậu sợ câu trả lời của Lâm Vô Ngung.

Suy nghĩ rất nhiều.

Càng sợ hãi, càng không xác định thì lại càng đắn đo.

Buổi tối hai người ra ngoài ăn cơm, quay lại tắm rửa thu dọn xong cũng mười giờ, Đinh Tễ nhìn có vẻ không có tâm tình xem ti vi, cộng thêm việc ngày mai còn phải đi báo danh, hai người chuẩn bị đi ngủ luôn.

Đinh Tễ giành bước vào phòng ngủ trước.

Khi Lâm Vô Ngung đi vào, cậu đã thay quần áo ngủ xong nằm trên giường, nghiêng người hướng mặt về phía tường.

Có lẽ vẫn còn đang xấu hổ.

Lâm Vô Ngung cởi quần áo ra, do dự một lát, lại mặc vào, không cởi quần cộc, trực tiếp ngã xuống giường dưới, nhanh chóng tắt đèn.

Bóng đêm là thứ che giấu cảm xúc tốt nhất.

“Ngủ ngon.” Đinh Tễ nói.

“Ngủ ngon.” Lâm Vô Ngung ngáp một cái.

Nửa tiếng sau khi nói ngủ ngon, hô hấp Đinh Tễ vẫn chưa ổn lại, tuy rằng không nhúc nhích, nhưng chắc chắn còn chưa ngủ, thỉnh thoảng còn gãi ngứa.

Lâm Vô Ngung âm thầm tính thời gian trong lòng, có lẽ là năm phút nữa, Đinh Tễ bắt đầu trở mình.

Lăn tới lăn lui, gãi ngứa.

Ngay khi Lâm Vô Ngung muốn đứng dậy cắm máy đuổi muỗi, Đinh Tễ ở giường trên đột nhiên mở miệng: “Lâm Vô Ngung, cậu đã ngủ chưa?”

“Vẫn chưa.” Lâm Vô Ngung trả lời.

“Tôi cũng đoán là chưa.” Đinh Tễ nói.

“Cần đoán sao?” Lâm Vô Ngung thở dài.

“Tôi không ngủ được.” Đinh Tễ khẽ nói.

Lâm Vô Ngung không biết có phải bản thân có chút mẫn cảm không, anh nghe thấy chút tủi thân trong giọng nói của Đinh Tễ.

“Sao vậy?” Anh hỏi.

“Kỳ thực tôi đã nghĩ là không hỏi,” Đinh Tễ lại trở mình, có lẽ là hướng mặt về phía tấm phản, giọng nói nghe có vẻ buồn bực, “Nhưng thực sự… tôi thực sự cho rằng tôi không cần biết.”

“Ừm?” Lâm Vô Ngung nhìn tay Đinh Tễ bên mép giường trên.

“Tôi rất hỗn loạn,” Giọng nói của Đinh Tễ đột nhiên thành giọng mũi, “Tôi lớn thế này rồi, thật sự, chưa bao giờ hoảng loạn như bây giờ, tuy rằng tôi không thích người khác gọi tôi là thần đồng nhỏ, nhưng tôi biết tôi rất thông minh, thông minh hơn rất nhiều người.”

“Đúng vậy.” Lâm Vô Ngung nói.

“Tôi cũng không biết tại sao gặp phải chuyện này tôi lại loạn cả lên?” Đinh Tễ hít hít cái mũi.

“Chuyện này không phải là chuyện nhỏ,” Lâm Vô Ngung nói, “Đổi thành ai cũng phải rối loạn, người khác càng rối loạn hơn cậu.”

“Lâm Vô Ngung,” Giọng Đinh Tễ càng nhỏ, “Cậu đoán có được không?”

“Đoán gì?” Lâm Vô Ngung hỏi.

“Đoán xem tôi muốn hỏi cậu cái gì.” Đinh Tễ nói.

Lâm Vô Ngung nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, khẽ nói: “Tôi thích cậu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.