Kiêu Ngạo

Chương 85: Chương 85




Suy nghĩ của Lưu Kim Bằng và Đinh Tễ đều là tạm xử lý một đêm. Trước giờ không gặp mặt, bây giờ đối mặt nhất định sẽ bùng nổ cảm xúc, qua một đêm có thể dịu bớt đi.

Hơn nữa, trước đây khi cậu được nghỉ, một kỳ nghỉ đông một kỳ nghỉ hè đều chưa chắc đã ở nhà bố mẹ đủ một tuần, đừng nói là ngày đầu tiên về nghỉ Tết.

Không nói tới Đinh Tễ, câu nói này của bố cậu khiến cho cả ông bà cũng sửng sốt.

“Ấy,” Bà nội nói, “Nó vừa mới về, ngồi máy bay rồi lại ngồi xe, ăn cơm xong rồi còn đâu tinh thần mà đi chỗ khác.”

Bố cậu không nói gì.

“Tối nay đừng đi đâu cả, Bằng Bằng đã tới đây rồi,” Cô út nói, “Còn nữa, cả học kỳ Đinh Tễ còn chưa gặp ông bà nội, buổi tối thế nào cũng phải dính lấy ông bà.”

Bố cậu vừa há miệng muốn nói gì đó, mẹ cậu đã giành nói trước: “Cũng phải, vậy ngày mai hãy nói.”

Đinh Tễ thở phào một hơi.

“Ừ,” Bố cậu đáp một tiếng, ngữ điệu có hơi cứng ngắc, nhưng cũng coi như khống chế được, “Ở với ông bà trước đi.”

Thu dọn bàn ăn xong, mọi người lại nói chuyện thêm một lát, bố mẹ cậu đứng dậy muốn về.

Giống như những lần trước đây khi tụ họp ăn cơm xong mà bọn họ muốn về trước, Đinh Tễ đều vui vẻ nhưng không tỏ ra mặt, tiễn hai người ra khỏi cửa.

Có điều lần này cậu không dám tiễn nhiều hơn một bước, đi thêm một bước sẽ rời khỏi vòng bảo vệ của ông bà nội, có khi bố cậu sẽ đạp cậu một phát bay từ tầng ba xuống cũng nên.

Có lẽ bố cậu cảm thấy thời gian quá ngắn không tiện tính sổ với cậu, đi ra khỏi cửa xuống dưới tầng luôn, không hề quay đầu lại.

Mẹ cậu xuống hai bậc cầu thang mới quay đầu nhìn cậu một cái, dùng giọng rất nhỏ nói: “Tốt nhất là con nên chuẩn bị tâm lý đi, đây không phải là chuyện mà con có thể cứng với bố mẹ mấy câu là xong đâu.”

Tuy âm thanh rất nhỏ, nhưng lại vô cùng nặng.

“Vâng.” Đinh Tễ trả lời.

Bố mẹ cậu vừa đi, những người trong căn phòng dường như thả lỏng hẳn ra. Chồng cô út trượt xuống nằm thẳng trên sô pha, ông nội bày trà cụ lên, bà nội và cô út ngồi bên cạnh chờ uống.

Chỉ có bé Đậu Xanh vẫn như trước, ôm lấy ipad của mẹ xem phim Mỹ, trạng thái của những người lớn bên cạnh đều không ảnh hưởng tới cô bé.

“Tua nhanh làm gì thế?” Lưu Kim Bằng đang ngồi xem bên cạnh cô bé.

“Anh không nhận ra sao? Hai người họ sắp hôn rồi,” Bé Đậu Xanh nói, “Em không muốn xem.”

“Nhưng mà anh muốn xem.” Lưu Kim Bằng nói.

“Bằng Bằng cháu tránh ra ngay!” Cô út chỉ cậu ta, “Chẳng tốt chút nào.”

“Toàn thân cháu từ dưới lên trên đều viết một chữ tốt,” Lưu Kim Bằng đứng dậy, đi tới bên cạnh Đinh Tễ, huých vai cậu, “Có phải không?”

“Đậu Xanh.” Đinh Tễ quay đầu nhìn bé Đậu Xanh, “Có đúng không?”

“Cũng tạm,” Bé Đậu Xanh nói, “Chẳng qua có hơi ngốc, nhưng mà hai anh là anh em tốt mười mấy năm, còn phải hỏi em sao?”

Đinh Tễ lập tức bật cười, ấn đầu bé Đậu Xanh lắc lắc: “Qua mấy năm nữa là em có thể dọa chết người rồi.”

Đinh Tễ và Lưu Kim Bằng cùng nhau chen trên chiếc sô pha đơn, vừa xem ti vi vừa nói chuyện.

“Hôm nào thì thần tiên nhỏ tới nhà chơi?” Bà nội vừa cắn hạt dưa vừa hỏi.

Đinh Tễ dừng một lát mới mở miệng: “Cháu chưa biết được, vừa về tới nhà, cũng hơi nhiều việc.”

“Nếu mà tới thì báo trước,” Bà nội nói, “Bà rán bánh cho hai đứa.”

“Phải nói trước sao ạ,” Cô út nói, “Năm mới đồ ăn nhà chúng ta có thể mở nhà ăn luôn, có cái gì không có?”

“Cũng chưa chắc,” Ông nội nói, “Cái bà này lúc nào cũng cảm thấy còn thiếu một chút, nếu không mỗi lần sắm tết Tiểu Tễ sẽ không lải nhải ngày nào cũng mua đồ ăn.”

Mọi người nói chuyện thêm một tiếng đồng hồ, khi cả nhà cô út đi về, Lưu Kim Bằng kéo Đinh Tễ đi dạo, xuống dưới cùng luôn.

Chồng cô út lái xe đi rồi, Lưu Kim Bằng mới đi về hướng đường chính, vừa đi vừa quay đầu lại nói: “Tao đi lòng vòng chút, nửa tiếng nữa tao đợi mày ở thùng rác bên ngoài cửa.”

“Ừ,” Đinh Tễ kéo khóa áo khoác lên tận cùng, lại ấn mũ sâu xuống.

Không biết bên nhà Lâm Vô Ngung thế nào rồi, cậu lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn qua trước.

– Nói chuyện được không?

– Được, gọi điện nhé?

Đinh Tễ gọi điện thoại qua luôn: “Đậu, sao rồi? Bố mẹ cậu có làm khó cậu không?”

“Không, đều đã tới nước này rồi,” Lâm Vô Ngung nói, “Còn làm khó kiểu gì được nữa, cậu thế nào rồi?”

“Trước mắt thì vẫn ổn, bố tôi nhìn tôi như nhìn kẻ thù”, Đinh Tễ nói, “Nhưng mà vẫn ổn, ban nãy còn dọa tôi, đột nhiên bảo tôi theo bọn họ về nhà, cũng may là bà nội và cô út cản lại.”

“Bọn họ đã về chưa?” Lâm Vô Ngung hỏi.

“Ừ,” Đinh Tễ nói, “Có lẽ ngày mai tôi phải về nhà.”

“Cậu nói chuyện kiềm chế một chút,” Lâm Vô Ngung nói, “Đừng cứng quá lại kích động cảm xúc.”

“Tôi biết rồi, dù sao nói gì tôi cũng đồng ý,” Đinh Tễ nói, “Chuyện này không ai có thể thay đổi được nữa, tôi ăn mắng một trận, mắng gì tôi đều nhịn được, đánh tôi mấy trận cũng không sao, chẳng qua bọn họ cũng không thể đánh tôi, dù sao bọn họ cũng chưa từng quan tâm tới tôi.”

“Cậu đang ở bên ngoài à?” Lâm Vô Ngung hỏi, “Tôi nghe thấy tiếng gió.”

“Đi dạo lòng vòng, Bằng Bằng kéo tôi ra ngoài,” Đinh Tễ nói, “Gọi điện thoại trong phòng hơi bất tiện, lỡ như bà tôi nghe thấy một câu là xong, cậu đang ở đâu thế?”

“Ở nhà,” Lâm Vô Ngung nói, “Tôi ở nhà một mình.”

“Năm nay cậu ăn tết ở nhà hả?” Đinh Tễ nói, “Còn có chỗ nào khác để đi không? Nếu không ở nổi nữa thì đi tới nhà Hứa Thiên Bác còn hơn ở nhà.”

“Không sao, ở nhà ăn tết cũng mười mấy năm rồi, thêm một lần đâu có là gì.” Lâm Vô Ngung cười cười.

“Dù sao tôi phải xem tình hình bên này đã, nếu như không sao tôi sẽ tới tìm cậu.” Đinh Tễ nói.

“Đinh Tễ,” Lâm Vô Ngung nói, “Lần này đừng chọc bố mẹ cậu nữa, chỉ cần cậu ra ngoài, cho dù là đi gặp ai đều sẽ bị cho rằng là đi hẹn hò…”

“Vậy tôi còn không thể ra ngoài nữa hả?” Đinh Tễ nói.

Lâm Vô Ngung không nói gì.

“Được rồi,” Đinh Tễ thở dài, cậu biết ý của Lâm Vô Ngung, dù sao nghỉ đông cũng không lâu, ít nhất trước khi ngả bài với bố mẹ, cậu phải duy trì trạng thái ngoan ngoãn, không được châm ngòi mâu thuẫn. Cậu đá tuyết trên đường, “Tôi biết rồi, thời gian này mà nhớ cậu thì tôi sẽ gọi video.”

“Ừ.” Lâm Vô Ngung đồng ý.

Đinh Tễ và Lưu Kim Bằng không có thời gian ở bên ngoài quá lâu, phải về nhà với ông bà. Hơn nữa bên ngoài quá lạnh, năm mới sắp tới rồi, rất nhiều cửa hàng đều đã đóng cửa, muốn tìm một nơi nào đó ấm áp ở xung quanh cũng không có.

“Biết ngay hai đứa sẽ lạnh cóng mà.” Bà nội cười nói.

“Haiz,” Lưu Kim Bằng ngồi xổm bên cạnh tấm sưởi, “Năm mới thật là, chỉ có ở nhà là ấm áp thôi, đi ngoài đường cảm giác như đi lánh nạn.”

“Ông bà đã sắm tết đủ chưa ạ?” Đinh Tễ ngồi ghé vào bên người bà nội.

“Mua đủ rồi,” Bà nội nói, “Năm nay không cần cháu đi mua đồ ăn cùng nữa, cháu cứ đi chơi đi, đại học có bài tập nghỉ đông không?”

“Sao có thể không có được,” Đinh Tễ nói, “Chẳng qua không giống như trước đây, chuyển sang viết báo cáo.”

“Ghê thật,” Bà nội vươn tay vỗ ông nội, “Nghe thấy chưa, mới lên đại học nửa năm thôi mà đã phải viết báo cáo rồi.”

Đinh Tễ không nhịn được bật cười: “Bà nội, bà đừng như thế được không.”

“Vậy cháu viết báo cáo cẩn thận đừng như lúc trước,” Bà nội nói, “Hoặc là không viết, để cho cô út tới nghe giáo viên mắng một trận, hoặc là để hai ngày cuối cùng mới viết.”

“Vâng.” Đinh Tễ gật đầu.

Lúc ở chung với bà nội là lúc cậu cảm thấy an tâm nhất.

Nhưng bây giờ loại quan tâm này cũng là dày vò lớn nhất đối với cậu.

Có điều sự dày vò còn lớn hơn nữa Đinh Tễ lại không ngờ tới được.

Ngày hôm sau, cậu đứng ngồi không yên ở nhà bà nội đợi bố mẹ gọi về, nhưng lại không nhận được bất cứ tin tức nào, không có tin nhắn, cũng không có điện thoại.

Đinh Tễ cảm thấy mông lung, không biết bọn họ có ý gì.

Nhưng cậu vẫn không dám ra ngoài, chỉ có thể rúc ở nhà nói chuyện với Lâm Vô Ngung. Hai người cùng nhau đoán xem khi nào bố cậu sẽ tới tìm cậu.

“Có lẽ là buổi tối tới ăn cơm.” Lâm Vô Ngung nói, “Ăn xong rồi dẫn cậu đi, như thế tự nhiên hơn.”

Đinh Tễ không nhịn được đứng dậy đi tới phòng khác: “Bà ơi.”

“Bà đây.” Bà nội ở trong phòng bếp đáp lời cậu.

“Tối nay chỉ có ba chúng ta ăn cơm thôi ạ?” Đinh Tễ hỏi.

“Đúng vậy, hôm nay ăn tùy tiện gì đó nhé,” Bà nội nói, “Mấy ngày nay bà còn phải chuẩn bị một đống thức ăn mừng năm mới.”

Cho tới tối bố mẹ cậu vẫn không có bất cứ tin tức nào, không tới ăn cơm, cũng không gọi cậu về.

Ngày thứ ba cũng thế.

Đinh Tễ bị làm cho hoang mang, chỉ còn hai ngày nữa là sang năm mới, bố cậu định để qua năm rồi mới nói chuyện kia sao? Nếu mà như vậy, tại sao ngày đầu tiên cậu trở lại đã sốt ruột bắt cậu về nhà?

“Có phải bố cậu…” Lâm Vô Ngung nói, “Đang đợi cậu chủ động?”

“Đậu!” Đinh Tễ giật mình ngồi thẳng, “Chưa biết chừng là như vậy! Đậu má! Nếu như mà vậy, hiệp đầu tiên tôi đã thua rồi!”

“Hay là cậu về nhà xem tình hình thế nào đi,” Lâm Vô Ngung nói, “Nếu như bọn họ định sang năm mới nói, chứng tỏ rằng cố gắng hết sức không để cảm xúc của mọi người ảnh hưởng tới ông bà. Nếu vậy, cậu về nhà cũng sẽ không có vấn đề gì quá lớn, nếu như đang đợi cậu chủ động… vậy cậu càng phải về, dù sao cũng phải giải quyết.”

“Ừ.” Đinh Tễ hít một hơi, “Mau hôn tôi một cái, cho tôi thêm chút sức mạnh.”

Lâm Vô Ngung hôn một cái rất vang.

“Cháu về nhà một chuyến,” Đinh Tễ nhét mấy quyển sách vào trong ba lô, ở nhà vẫn còn quần áo để cậu tắm rửa, cậu chỉ cần mang mấy quyển sách cho bố cậu nhìn thấy là được, “Có lẽ buổi tối cháu sẽ không về.”

“Đáng lẽ phải về từ tối qua rồi,” Ông nội nói, “Bố cháu là người không thích nói chuyện, đợi cháu tự mình nhận ra, cháu không nhận ra nó sẽ không vui.”

“Sao ông không nhắc cháu.” Đinh Tễ nói.

“Không phải vì ông luyến tiếc chỉ muốn ở với cháu nhiều thêm sao” Ông nội cười, “Đặc biệt là bà của cháu, chỉ giả ngốc.”

“Hai người…” Đinh Tễ qua đó vỗ vai ông nội, “Hai người già nhà họ Đinh thật giỏi.”

“Đi đi, đi mau lên,” Bà nội nói, “Còn kịp ăn bữa tối. Gọi điện thoại cho bố cháu báo một câu trước đã, bảo bố cháu ở nhà nấu cơm, nếu không lại phải nấu mì ăn liền.”

“Ông bà đừng lo lắng.” Đinh Tễ cười nói, “Cháu biết rồi.”

Không gọi điện.

Không biết do Đinh Tễ cảm thấy gọi cuộc điện thoại này thì sẽ coi như mọi chuyện bắt đầu hay là vì cảm thấy bố mẹ đang ở nhà đợi cậu, gọi hay không gọi cũng không quan trọng.

Khi đi tới dưới tầng, cậu đụng phải dì Tôn ở nhà đối diện, còn chưa kịp mở miệng ra chào hỏi, dì Tôn đã mở miệng trước: “Ồ, Đinh Tễ đấy hả?”

“Vâng, cháu chào dì Tôn ạ.” Đinh Tễ cười cười, số lần cậu về quá ít, cũng chỉ quen mỗi người hàng xóm này, xem ra dì Tôn cũng có chút ấn tượng mơ hồ với cậu.

“Bố mẹ cháu vừa mới đi viện về nên cháu vội tới đây hả?” Dì Tôn nói, “Hiếu thảo thật đấy.”

“…A.” Đinh Tễ không biết nói tiếp thế nào.

“Mau lên đi.” Dì Tôn nói, “Nghe nói đã hạ sốt rồi, nhìn sắc mặt tốt hơn lúc sáng.”

“Vâng ạ.” Đinh Tễ vội vàng gật đầu.

Là bố cậu sốt? Hay là mẹ cậu?

Khi Đinh Tễ cầm chìa khóa ra, tay cậu có hơi run rẩy, nhưng cậu không lo lắng nhiều, chỉ sốt thôi, còn hạ sốt rồi. Nhưng nếu như là vì chuyện của cậu, cậu tới đây chính là đổ thêm dầu vào lửa.

Mở cánh cửa ra, Đinh Tễ nhìn thấy bố cậu ngồi trên ghế sô pha, sắc mặt hơi đen.

“Bố.” Cậu gọi một tiếng.

Khi bố cậu quay mặt qua nhìn cậu, sắc mặt càng đen.

“Về rồi đấy à.” Bố cậu nói một câu.

“Ừ.” Đinh Tễ xoay tay lại đóng cửa, “Mẹ con đâu rồi ạ?”

“Đang nằm nghỉ trong phòng.” Bố cậu nói.

Đinh Tễ nhìn qua phòng ngủ của hai người, cửa đang đóng, cậu đặt ba lô lên tủ giày. Vừa thay giày vừa nói: “Con vừa mới gặp dì Tôn ở bên dưới, dì ấy nói bố mẹ mới từ bệnh viện về, mẹ con bị sốt ạ?”

“Đã hạ sốt rồi, bây giờ chỉ hơi mệt.” Bố cậu nói.

“Vâng.” Đinh Tễ thay giày xong, đứng ở phòng khách, không biết nên vào thăm mẹ hay là ngồi đây bắt đầu nói chuyện với bố cậu.

Cửa phòng ngủ mở ra, mẹ cậu ra ngoài, vẻ mặt mệt mỏi.

“Mẹ.” Đinh Tễ vội vàng đi qua đó.

“Mẹ còn tưởng con không chịu về.” Mẹ cậu vuốt tóc. “Chưa chuẩn bị đồ ăn, khoảng thời gian này mẹ với bố con ăn không vào, cũng cho chị Lưu về nhà ăn tết rồi.”

“Không sao ạ.” Đinh Tễ nói, “Lát nữa con… gọi mấy món bên ngoài về ăn nhé.”

“Ăn không vào.” Mẹ cậu kéo ghế ngồi xuống bên cạnh bàn, nhìn cậu, “Đâu có sức chống chọi mạnh như người trẻ tuổi bọn con. Bố mẹ đã tuổi này rồi, áp lực vốn đã lớn, chỉ có chút việc thôi là đã nằm rồi.”

Đinh Tễ không nói gì, do dự mấy giây, ngồi xuống ghế sô pha đối diện bố cậu.

Trong phòng khách im lặng, bố cậu không lên tiếng, chỉ nhìn cậu. Mẹ cậu đỡ trán, thất thần, không biết đang nhìn về phía nào.

Đinh Tễ không dám dựa vào sô pha. Bố cậu vốn đã không thích nhìn cậu nằm ườn ra sô pha nhà ông bà, lúc này cậu lại ngồi thẳng tắp.

Thẳng tới mỏi cả lưng, cậu không thể không cong lưng, thả lỏng ra, chống cánh tay lên đầu gối, mở miệng nói trước: “Chuyện mà lần trước con nói với bố mẹ qua điện thoại….”

Cậu nhìn bố mẹ cậu, thấy không ai có phản ứng gì cậu mới nói tiếp: “Con rất xin lỗi vì đã làm bố mẹ khó chịu.”

“Là ai?” Bố cậu hỏi.

“…Ai cơ ạ?” Đinh Tễ sửng sốt.

“Dù sao cũng phải có người nào đó thì con mới biết được mình bị như vậy,” Bố cậu hỏi, “Là ai?”

“Chuyện này kỳ thực cũng không quan trọng,” Đinh Tễ nói, “Là ai cũng giống nhau cả, chỉ là chuyện sớm hay muộn.”

Mẹ cậu cười: “Thật cảm động.”

Hô hấp Đinh Tễ dừng lại hai giây, không nói gì.

“Con được lắm,” Bố cậu nói, “Người ta vào trường H để học tập, con lại đi làm những chuyện kia.”

“Không ít người lên đại học rồi yêu đương.” Đinh Tễ nói, “Chẳng qua…”

“Chẳng qua cái gì?” Bố cậu nói, “Con cảm thấy bản thân mình giỏi lắm đúng không?”

Đinh Tễ im miệng, không nói tiếp.

“Được rồi, xem thái độ của con này, bây giờ nói chuyện cũng chẳng có ý nghĩa gì,” Bố cậu nói, “Không nói nữa.”

Đinh Tễ sửng sốt, cậu không ngờ rằng bố cậu lại đứt khoát như vậy, thiếu chút nữa đã phun ra câu “vậy con về nhà ông bà nội”.

Bố cậu đứng dậy, đi tới trước mặt cậu nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu: “Con về phòng trước đi.”

Đinh Tễ không biết lời này có ý gì, nhưng cậu thực sự không ngờ tới hoàn cảnh trước mắt, nhất thời cũng không biết nói gì để thay đổi cục diện bế tắc này, chỉ đành đứng dậy, cầm ba lô của mình đi vào trong phòng ngủ.

Khi xoay tay đóng cửa lại, cậu không tìm thấy tay nắm cửa.

Đợi khi cậu nhận ra được điều gì, cửa đã bị đóng lại, ngay sau đó là một tiếng cạch.

“Bố!” Đinh Tễ quăng ba lô đi, đấm cửa, lại nhìn chằm chằm khóa cửa.

Cửa bị khóa rồi, hơn nữa còn bị đổi thành loại khóa ngoài, là cánh cửa phòng cá nhân, mắt mèo hướng vào trong phòng.

“Bố mẹ muốn làm gì thế!” Đinh Tễ gào lên.

“Mấy ngày tới cứ ở trong đấy suy nghĩ kĩ lại,” Giọng của bố cậu vang lên bên ngoài, “Yên tâm, năm mới bố sẽ thả con ra. Con không muốn để ông bà nội biết, bố cũng không muốn chọc tức bọn họ, nhưng bố hi vọng con có thể bình tĩnh suy nghĩ.”

“Con nghĩ cái gì?” Đinh Tễ đập cửa, “Con có thể nghĩ được gì! Đây không phải là chuyện gì sai cả! Cũng không phải lỗi lầm gì! Đây là chuyện mà con suy nghĩ là có thể giải quyết được sao!”

Bên ngoài cửa phòng không có tiếng động gì.

“Cứ cho là con nghĩ thông suốt rồi! Con tội ác đầy trời! Tội ác tày trời được chưa!” Đinh Tễ đá cửa, nóng ruột tới mức phát run, “Con có thể sửa được sao! Người nên bình tĩnh chính là bố mẹ! Bố mẹ là người đã từng du học ở nước ngoài! Thường thức tối thiểu này còn không biết sao!”

Bên ngoài cửa vẫn không có âm thanh gì.

Đinh Tễ đi vòng vòng trong phòng, lại tới sau cửa, dán tai nghe động tĩnh bên ngoài.

Cậu nghe thấy giọng nói rất nhỏ của mẹ: “Làm vậy chẳng có nghĩa lý gì.”

“Bây giờ thảo luận chuyện có nghĩa lý gì mới là không ý nghĩa,” Giọng nói của bố cậu cũng rất nhỏ, “Mười mấy năm nay nó đã càn rỡ quen rồi…”

Giọng của bố cậu càng nhỏ, sau đó nói gì nữa, Đinh Tễ không nghe rõ.

Nhưng cậu cũng hiểu được một chút, bố mẹ cậu biết đây là sự thực không thể thay đổi. Nhưng bố cậu vẫn dùng thủ đoạn không thể nói lý nhất, lý do đại khái chính là vì cậu không nghe lời bố mẹ.

Đinh Tễ xoay người, dựa vào cửa, không biết giờ phút này bản thân có cảm giác gì, chỉ cảm thấy rất hoang mang, rất buồn cười.

Cậu nghĩ ra trăm phương nghìn kế, chuẩn bị đủ kiểu giải thích, nghĩ tới vô số cảnh tượng.

Nhưng lại không ngờ rằng bố mẹ cậu căn bản không cần nghe cậu giải thích gì, cũng không có bất kỳ nghi vấn gì với chuyện này.

Chẳng qua chỉ lựa chọn thời cơ này để chữa chứng “không nghe lời” của cậu mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.