Kiều Nữ Độc Phi

Chương 13: Chương 13: Chủy thủ và sợi dây hồng




Mộc Vân Dao ý thức được không ổn, vội vàng tìm kiếm xung quanh, nơi này nước ấm áp, nghĩ chắc có thảo dược tươi. Nàng không đi quá xa, liền thấy được thứ cần tìm, vội vàng nhổ ra rồi đi rửa sạch.

“Ngươi bị thương ở chỗ nào?” Ven bờ cỏ dại mọc khá cao, đến bả vai Ninh Quân Việt, nàng chỉ ngửi thấy mùi máu tươi, lại không biết hắn bị thương ra sao.

Ninh Quân Việt lạnh lùng nhìn nàng một hồi lâu rồi mới mở miệng: “Ngực.”

Đẩy cỏ dại ra, Mộc Vân Dao giật mình, quần áo trên người hắn đã muốn nhuộm thành màu đỏ, một vết thương từ bả vai trái kéo dài xuống xương sườn phải, miệng vết thương lộ cả thịt ra, sâu đến thấy xương bên trong.

Nói một tiếng ‘đắc tội’, Mộc Vân Dao nhẹ nhàng mà nhanh chóng đem áo Ninh Quân Việt cởi xuống, nhìn thấy miệng vết thương, không khỏi hít một hơi thật sâu, vết thương khá sâu, máu chuyển từ màu đỏ sậm thành đen, nếu không cẩn thận chăm sóc, sợ là mạng này nên nói lời cuối cùng.

Việt Vương ở trong triều có địa vị khá xấu hổ, hắn là con trai trưởng của Vi hoàng hậu, địa vị đáng lẽ phải được tôn sùng, do Vi hoàng hậu độc sát các hoàng tử mà có tội, mặc dù không bị phế ngôi hoàng hậu mà bị đày vào lãnh cung. Ở lãnh cũng sinh ra Việt Vương, mất máu quá nhiều mà chết. Việt Vương từ nhỏ đã không được hoàng đế thích, trước mười bốn tuổi vẫn sinh hoạt tại lãnh cung, mười bốn tuổi đã được phong vương, đất phong* lại ở biên cảnh nơi lạnh khủng khiếp, Việt Tây.

*đất phong: đất được vua cho.

Sau lễ phong vương, liền bị đưa về Việt Tây, đợi đến tám năm. Trong triều, ai cũng hiểu được, nói là phong vương, thực ra không khác lưu đày là mấy. Ở trong trí nhớ của nàng, Việt Vương hẳn là ở sau ba năm nữa mới từ biên cảnh trở về mới đúng, như thế nào lại xuất hiện ở Yển sơn?

Trong lòng cân nhắc, động tác trong tay không ngừng lại, đã dùng khăn vải tùy thân* nhúng nước rửa sạch vết máu, chỉ còn lại miệng vết thương...

*tùy thân: luôn mang bên người.

“Cái kia...cho ta mượn chủy thủ* xài một chút đi.” Mộc Vân Dao nói có chút do dự, nàng có thể cảm nhận được Việt Vương phòng bị* với nàng, sợ thấy tình hình không tốt, hắn sẽ lấy mạng mình.

*chủy thủ: dao găm

*phòng bị: đề phòng, cảnh giác.

“Da thịt chỗ vết thương của ngươi vừa bẩn vừa đen, hơn nữa có dính độc, nếu không đem thịt này cắt đi, dùng đắp thuốc cầm máu thì vẫn không hiệu quả.”

Ninh Quân Việt đưa chủy thủ cho nàng, ánh mặt lạnh như băng quét nhẹ vào cổ mảnh khảnh của nàng, tiểu cô nương này khá gầy và yếu ớt, cái cổ trắng nõn kia, hắn dùng một tay có thể bóp được, muốn giết nàng thật dễ dàng.

Mộc Vân Dao cảm giác lạnh cổ, giống như bị một mãnh thú nhìn chòng chọc, tim đập nhanh hơn. Cầm lấy chủy thủ, cẩn thận tới gần ngực hắn: “Ngươi cố chịu đựng, sẽ rất đau đấy.”

Ninh Quân Việt không thèm để ý, tầm mắt nhìn mặt Mộc Vân Dao một chút rồi lại nhìn xuống cổ nàng. Phía trên có dấu xanh tím do bị hắn bóp khi nãy, khó nhìn thấy bộ dáng lúc đầu nhưng cổ nàng ta thật đẹp, trắng nõn trơn bóng như ngọc, tầm mắt hắn lại hạ dần xuống, thấy có một dấu đỏ ửng, làm cho hắn muốn dùng tay sờ một chút.

Ninh Quân Việt cứ im lặng mãi, Mộc Vân Dao thì đầm đìa mồ hôi, nhìn thấy miệng vết thương chảy ra màu máu đỏ tươi, vội vàng nhai nát dược thảo giúp hắn đắp lên: “Ổn rồi, ngươi...”

Lời nói còn chưa dứt, đột nhiên cảm giác cổ lạnh đi, một bàn tay lạnh đang bám trên cổ nàng.

Ninh Quân Việt hơi nheo mắt lại, xúc cảm này không khác ấm ngọc là bao, ấm áp mềm mại còn có mùi hương, theo suy nghĩ trong lòng, hắn nhẹ dùng ngón tay chạm vào nơi đỏ ửng đó, cảm thấy người trong lòng giật mình.

Mộc Vân Dao kinh hoàng, thân thể cứng ngắt như tảng đá: “Ta đối với ngươi có ân cứu mạng, ngươi sẽ không lấy oán trả ơn, giết ta đâu nhỉ?”

Trong mắt hiện lên sự hứng thú, Ninh Quân Việt buông tay, nhìn hai mắt nàng mở to, đôi mắt trong như nước đang gợn sóng đã xuất hiện một ít nước mắt, so với nước suối còn muốn trong suốt hơn, giống như mèo con hắn nuôi hồi nhỏ, đều yếu ớt, không chịu nổi một đá.

Hắn thu hồi tay lại, nhìn cổ nàng mang một sợi dây hồng, liền thẳng tay nắm kéo đứt: “Nợ một cái nhân tình, ngươi có thể yêu cầu.”

Mộc Vân Dao nhẹ nhõm, thở dài một hơi, sát ý trên người hắn đã mất: “Ta đi đây.”

Nói xong, không thấy Việt Vương nói gì, nàng cẩn thận lui về sau, sau đó cầm lên cái sọt chạy nhanh đi, trong tay còn cầm chủy thủ khi nãy giúp hắn xử lí vết thương.

Rắn thì không tìm được, chuôi chủy thủ này thay thế rắn giúp việc cho nàng.

Chạy được khoảng hai khắc (tầm 30 phút) thì đã tới chân núi cho đến khi nhìn thấy người trong thôn, Mộc Vân Dao mới ngừng chạy, há mồm thở dốc, cất chủy thủ đi, lau mồ hôi trên trán, làm như không có việc gì tiến vào thôn.

Hiện tại, nàng vô cùng sợ chết, bởi vì mẫu thân cần nàng bảo vệ, thù lớn chưa báo, tâm nguyện chưa thành, nàng muốn sống thật tốt, so với bất cứ kẻ nào đều tốt hơn mới được.

Hết chương 13.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.