Kiều Nữ Lâm Gia

Chương 133: Chương 133: Chương 107




Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn

Lâm Đàm một tay dắt a Hạo, một tay dắt a Hân đến cửa điện nghênh đón.

La phu nhân nhìn thấy Lâm Đàm dĩ nhiên vui mừng, nhưng hiển nhiên hai tiểu oa nhi phấn điêu ngọc trác a Hạo và a Hân này hợp tâm ý nàng hơn, vừa gặp mặt đã ôm lấy cháu ngoại trai cháu ngoại gái, “Tiểu a Hạo, tiểu a Hân, nhớ bà ngoại không?” Càng nhìn hai đứa bé càng vui mừng, trước hôn lên khuôn mặt nhỏ bé trắng nõn trơn nhẵn của a Hân, sau đó lại định đi hôn a Hạo.

Trên mặt a Hân vẫn treo nụ cười ngọt ngào, sau khi được La phu nhân hôn lại vui vẻ hơn, “Nhớ nha.” Nói cho La phu nhân biết bé nhớ bà ngoại.

A Hạo lại nghiêm khuôn mặt nhỏ nhắn, thấy La phu nhân muốn hôn hắn, lộ ra vẻ miễn cưỡng.

La phu nhân “Ah” một tiếng, “Ah, a Hạo, cháu thấy bà ngoại mất hứng sao? Đây là thế nào, lần trước gặp mặt chẳng phải hai bà cháu còn rất tốt sao.”

Lâm Đàm nín cười, “Nương, không biết làm sao a Hạo chợt hiểu nam nhân và nữ nhân không giống nhau, thằng bé là nam nhân, mẫu thân, bà cố, bà ngoại, dì nhỏ là nữ nhân, thằng bé còn biết nam nữ thụ thụ bất thân...”

La phu nhân nghẹn họng nhìn trân trối, “Thằng bé còn nhỏ như vậy, còn nam nữ thụ thụ bất thân sao? Có phải bởi vì vậy nên không muốn để cho ta hôn không?”

Lâm Đàm mỉm cười nhìn a Hạo đang có vẻ mặt tỉnh bơ, “Chắc là vậy đó.”

La Thư ngẩn ngơ, “A Hạo cháu chính là trẻ nít, hài tử ba tuổi đã dạy chuyện này sao?”

A Hạo lễ phép mỉm cười, nụ cười vô cùng dè dặt.

“Coi như ta đã hiểu được cái gì gọi là sĩ biệt tam nhật, thay đổi cách nhìn.” La phu nhân cảm khái, “Mới mấy ngày không gặp, hài tử này đã không giống trước rồi, quả thật dọa người giật mình.”

“Còn không phải vậy sao.” Lâm Đàm cười nói: “Đừng nói nương, con ngày ngày thấy thằng bé, có lúc cảm thấy lời nói của bé kinh người đấy.”

“Giống như dì nhỏ thằng bé vậy.” La phu nhân nhớ tới dáng vẻ của Lâm Thấm khi còn bé, giọng nói dịu dàng lại.

Khi còn bé a Thấm đáng yêu bao nhiêu, thường xuyên nói ra lời không khiến cho người ta kinh ngạc thì chết cũng không ngừng, mang đến cho cha mẹ, ca ca tỷ tỷ bao nhiêu vui vẻ, bao nhiêu vui mừng.

“Không giống dì nhỏ.” Khuôn mặt nhỏ bé của a Hạo căng chặt.

“A Hạo không giống dì nhỏ, giống cậu, có đúng không?” Lâm Đàm dịu dàng dụ dỗ bé.

A Hạo hài lòng gật đầu, sắc mặt tốt hơn nhiều.

“A Hạo như vậy, cũng bởi vì... nam nữ cấm kỵ lớn?” La phu nhân tò mò hỏi.

Lâm Đàm mỉm cười lắc đầu, “Cũng không phải. Hôm qua a Thấm gây gổ với thằng bé, thằng bé mang thù đấy.”

La phu nhân choáng.

Sau khi đi vào, a Hạo và a Hân xoay tới xoay lui chơi đùa giữa La phu nhân, Lâm Đàm, trong điện chỉ để lại mấy thị nữ tâm phúc, Lâm Đàm và La phu nhân nói vài lời riêng tư.

Lâm Đàm nghe La phu nhân nói sơ qua chuyện tối hôm qua ở Tùng Hạc lâu, kinh ngạc nhướng mày, “Nương, ý của nương là đại ca có ý tứ với cô nương Tề gia, cô nương Tề gia cũng thay đổi từ tự nhiên hào phóng sang hơi xấu hổ, vậy sao? Nghe giống như vừa thấy đã yêu đó.”

La phu nhân vui mừng khấp khởi, “Không phải giống như vừa thấy đã yêu, chính là vừa thấy đã yêu đó.”

Lâm Đàm mừng rỡ, “Nương, chúng ta buồn lo hôn sự của đại ca đã lâu, không ngờ nhân duyên của đại ca lại ở đây!” Biết Lâm Khai có người thương, biết người thương của Lâm Khai cũng có ý với hắn, mừng rỡ không thôi.

“A Đàm con và con rể thương lượng chút đi, nếu như hai con đều không phản đối, nương và phụ thân con sẽ kêu bà mối đi cầu hôn.” La phu nhân thật vui mừng nói.

Lâm Đàm nhoẻn miệng cười, “Đại ca khó khăn lắm mới thích một cô nương, sao chúng con lại phản đối được chứ? Chỉ có nghĩ biện pháp chu toàn thôi. Nương, con nhớ ra rồi, hai ngày nay thái hậu nương nương sẽ triệu kiến mẹ con Điền phu nhân, đến lúc đó con cũng vào cung nhìn xem, tùy cơ hành sự.”

Nụ cười của Lâm Đàm vô cùng rực rỡ, hơn nữa khi nàng nói “Tùy cơ hành sự”, vẻ giảo hoạt lại hả hê này, La phu nhân không khỏi tim đập thình thịch, “A Đàm ý của con là... Định luôn hôn sự ở trong cung sao?”

Lâm Đàm cười gật đầu, “Thứ nhất đại ca hiếm khi có người trong lòng, hơn nữa ca ấy đã hai mươi tuổi rồi, cha và nương đã chờ nóng nảy; thứ hai hiện giờ cô nương Tề gia chính là đối tượng chạm tay có thể bỏng ở trong kinh thành, Thẩm gia, Trịnh gia, Phùng gia các nhà đều có ý đồ với nàng. Tuy nói những người này không đáng để lo, một trời một vực với đại ca, nhưng dù sao đêm dài lắm mộng, sớm định ra, chúng ta cũng yên tâm.”

La phu nhân vội nói: “Định ra đi, sớm định ra đi. A Đàm con không biết chứ, không chỉ a Khai có ý tứ với vị Tề cô nương này, a Thấm còn thích Tề tỷ tỷ của con bé hơn đó. Tối hôm qua lúc con bé và Tề tỷ tỷ của nàng chia tay lưu luyến không rời, kéo tay người ta không chịu buông...”

Lâm Đàm chậc chậc, “Nương, nương đây là định cưới chị dâu cho đại ca con hay chọn tỷ tỷ cho a Thấm đây?”

Nói đến La phu nhân bất giác cũng cười.

“Tỷ tỷ.” Tay nhỏ bé của a Hân chống trên đầu gối La phu nhân, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên, toét cái miệng nhỏ nhắn ra cười rất ngọt ngào với nàng.

“Gọi ai là tỷ tỷ đây?” La phu nhân vui vẻ.

“Chọn tỷ tỷ.” A Hân nói như vẹt.

“Thì ra tiểu a Hân của chúng ta đang học mẫu thân nói chuyện hả?” La phu nhân tỏ vẻ như bừng tỉnh hiểu ra.

A Hân thật cao hứng cười khanh khách.

“Cưới chị dâu.” A Hạo không nói cười tùy tiện, rõ ràng lặp lại.

Hắn cũng học lời Lâm Đàm mới vừa nói, nhưng a Hân học đoạn sau, còn hắn lại học đoạn trước.

“Hài tử thông minh.” La phu nhân nhìn cháu ngoại trai và cháu ngoại gái đều đáng yêu, vui không ngậm miệng được.

Lâm Đàm như có điều suy nghĩ, gọi a Hạo ra, coi hắn như tiểu đại nhân, vẻ mặt nghiêm túc nói cho hắn biết, “A Hạo, chúng ta sắp vào cung thăm bà cố rồi, con nói có được không? A Hạo có nhớ bà cố không? A Hạo, cậu con sẽ nhanh chóng lấy vợ thành gia, con hiểu những lời này có ý gì không? Nói chính là, cậu con cưới một người mợ rất đẹp về nhà cho con, cưới mợ về, hiểu không?”

A Hạo cái hiểu cái không gật gật đầu nhỏ.

Lâm Đàm thấy hắn còn ngơ ngác, biết hài tử có thể hiểu chưa đủ nhiều chuyện, khẽ cười cười, không để tâm.

La phu nhân biết Lâm Đàm rất ủng hộ, không phản đối, hơn nữa vào ngày Điền phu nhân và Tề Vân vào cung bái kiến Chu thái hậu cũng sẽ đi cùng vào cung, tâm tình hết sức thoải mái. Nàng chơi với cháu ngoại trai, cháu ngoại gái một lúc, trêu chọc a Hạo, hôn nhẹ a Hân, rất vui vẻ.

Khang Vương lại cực kỳ tức giận đi vào An Nhạc cung.

“Mẫu phi có biết không? Tối hôm qua Lâm gia mở tiệc ở Tùng Hạc lâu mời Tề gia, cả nhà Tề gia cùng đi dự tiệc, Điền phu nhân và Tề cô nương đều đi!” Khang Vương tức đến mặt mũi trắng bệch, tay cũng run, “Tề gia này mới vừa đến kinh thành không lâu, sao Lâm gia lại liên lạc được với bọn họ vậy? Lâm gia này còn có một Lâm Khai đó, nếu như cô nương Tề gia bị Lâm Khai được lợi trước, chẳng phải tính toán của con bị rơi vào khoảng không sao? Mẫu phi, không được, nhất định không thể để Lâm Khai được như ý, nếu như Lâm Khai được như ý, vậy phe Cao Nguyên Diệu nhất định thế lực tăng mạnh, rất bất lợi cho con! Hai năm này con xui xẻo hoài, hễ có tranh chấp với Cao Nguyên Diệu, thắng luôn là hắn, thua luôn là con, con đã tổn thương nguyên khí nặng nề rồi. Mẫu phi, con thua không nổi nữa!”

Phùng quý phi giận tái mặt, “Chúng ta còn chưa động thủ đâu, Lâm gia ngược lại không nhịn được rồi! Bọn họ cũng quá sốt ruột đi, Lâm Khai này cưới hỏi đàng hoàng, man nữ khẳng định bằng lòng.”

Khang Vương nhanh chóng dậm chân, “Đã như vậy rồi, còn cái gì mà man nữ với không man nữ nữa! Cha man nữ này chẳng qua chỉ là một Tướng quân người Hán bình thường, mẹ nàng ta chính là con gái duy nhất của Thổ Ty Vương, ca ca của nàng ta là Thổ Ty Vương đời tiếp theo, ai cưới được nàng ta thì người đó sẽ được Tây Nam! Mẫu phi, đây không phải là lúc tự kiêu, mau giúp con nghĩ cách đi.”

Phùng quý phi cau mày, “Vốn tưởng rằng chỉ là một man nữ phiên bang, đến kinh thành nơi phồn hoa này còn chẳng phải giống như người nhà quê sao? Đến lúc đó mẫu phi nói mấy câu hữu ích dụ dỗ nàng ta, con lại lộ mặt, nàng ta nhìn con công tử thế gia một thân quý khí, không phải tâm hồn thiếu nữ ngu muội, ý loạn tình mê rồi sao? Lại không nghĩ rằng Lâm gia sẽ chen vào một đòn. Được rồi, Vĩ nhi trước con đừng ồn ào, để mẫu phi suy nghĩ thật kỹ.”

Phùng quý phi có mấy phần khổ não, thuận miệng hỏi: “Sao con biết Lâm gia mở tiệc mời Tề gia ở Tùng Hạc lâu vậy? Hay nghe lầm rồi?”

Khang Vương hừ một tiếng, “Lời này do Trịnh gia nói cho con biết. Không phải Trịnh gia có một con em dòng thứ đến kinh thành sao, đang ở phủ Vinh Quốc công. Tiểu tử này lớn lên ở nông thôn, bản lĩnh không có, lá gan ngu lớn, đánh cờ hiệu em vợ phụ hoàng giả danh lừa bịp, tùy ý hoành hành chừng mấy ngày, cũng không có ai dám quản hắn cái gì cả. Tối hôm qua hắn định bắt tiểu cô nương hát hí khúc ở Tùng Hạc lâu về, trùng hợp đụng phải người nhà hai người này, bị người ta bắt được đánh cho một trận. Phủ Vinh Quốc công đi đòi người, lúc này mới phát hiện ra hai nhà Lâm, Tề cấu kết.”

Phùng quý phi liền có mấy phần khinh thường, “Lại nói nhà mẹ tiên hoàng hậu, thái độ làm người của Trịnh gia cũng quá không cẩn thận đi. Cứ để mặc cho một con em dòng thứ mượn danh tiếng em vợ bệ hạ hồ đồ ở kinh thành, là muốn thêm thể diện cho Trịnh gia hay định thêm thể diện cho hoàng hậu đã qua đời đây?” Nhắc tới hoàng hậu đã qua đời, Phùng quý phi không khỏi cắn răng.

Trịnh hoàng hậu là biểu tỷ của nàng, cũng là nữ nhân khiến nàng ghen ghét hơn hai mươi năm. Hoàng đế cũng bởi vì mối tình thắm thiết với Trịnh hoàng hậu mà không chịu lập hậu, cho đến khi Phùng quý phi vào cung không lâu đã lên cao tới vị quý phi, nhưng cuối cùng lại không lên thêm được nữa. Điều này khiến cho nàng sao lại không hận Trịnh hoàng hậu được chứ.

“Trước không nói chuyện Trịnh gia, nắm được Tề Vân quan trọng hơn.” Hiện giờ Khang Vương không đoái hoài đến chuyện gì, chỉ muốn đưa Tề Vân về Khang Vương phủ, hắn tiện thêm một vị mỹ nhân dị tộc, hơn nữa, dễ như trở bàn tay thành thông gia với Thổ Ty Vương, thế lực tăng lớn.

Hắn định tranh vị trí đó, sẽ phải từng bước tăng cường thực lực của mình, gia tăng lợi thế cho mình. Hiện giờ có một cơ hội tốt như vậy đặt ở trước mắt, sao có thể bỏ qua được.

Phùng quý phi nhíu chặt chân mày, “Lại nói nàng ta là một man nữ phiên bang, có thể đi vào Vương phủ của con đã là phúc khí của nàng ta rồi, nếu nàng ta là người hiểu chuyện, hai mẹ con chúng ta chỉ cần ngoắc tay với nàng ta, nàng ta nên một bước không sót hết sức theo tới mới đúng. Nhưng mà, lỡ như nàng ta là một kẻ hồ đồ, không biết điều, vậy sẽ không chắc chắn. Vẫn gọi Vương phi của con lên đi, để man nữ này nhìn xem Vương phi của con khoan dung rộng lượng cỡ nào, về sau nhất định có thể đối xử tử tế với nàng ta, tiện mở rộng tâm tư các nàng.”

Khang Vương hớn hở đồng ý, “Được, vậy cứ lệnh cho Thẩm thị cùng đi đi. Mẫu phi yên tâm, mặc dù bình thường Thẩm thị hơi thích ăn dấm, nhưng dù sao ra từ danh môn, còn biết rõ đạo lý, sẽ không phạm hồ đồ vào lúc mấu chốt này.”

Phùng quý phi cười lạnh, “Nếu lúc này còn phạm hồ đồ, Vương phi như vậy muốn có ích lợi gì? Chuyện liên quan đến đại cục, nàng ta chỉ nhìn chằm chằm vào một mẫu ba phần đất của mình, lòng dạ hẹp hòi, không rộng lượng, như vậy cũng được sao.”

Khang Vương cười theo, “Mẫu phi dạy phải.”

Mặc dù đã thương lượng đối sách với Phùng quý phi rồi, Khang Vương vẫn còn chưa yên tâm, nên kề sát vào bên tai Phùng quý phi nói mấy lời kín đáo, Phùng quý phi cười như không cười nhìn hắn, “Con học được thủ đoạn hạ lưu này từ đâu? Man nữ phiên bang không giống với quý nữ trung nguyên, không phải mất danh tiết rồi thì nhất định chịu theo.”

Khang Vương cười đểu, “Dù sao nàng ta còn là một cô nương, nếu như thất thân rồi, chẳng lẽ còn sợ nàng ta chạy mất hay sao? Đây mới là không có sơ sẩy đấy.”

Phùng quý phi mắng hắn mấy câu, “Hay cho không bỉ ổi, phi, lời nói dơ bẩn này, chỉ nghe đã dơ bẩn lỗ tai ta.”

Tuy rằng mắng, nhưng không ngăn cản, Khang Vương đã biết nàng ngầm cho phép, mừng rỡ.

Khang Vương lại nói đùa mấy câu với Phùng quý phi rồi vội vã cáo từ đi, trở về phủ Khang Vương của hắn.

Phùng quý phi đưa mắt nhìn Khang Vương đi xa, nhìn bóng lưng anh tuấn của hắn, trong lòng tràn đầy kiêu ngạo tự hào. Nhi tử này của nàng có tâm kế lòng dạ cỡ nào, có quyết đoán cỡ nào.

Khang Vương trở lại Vương phủ của hắn, đã vẻ mặt tươi cười trở lại hậu điện, thương lượng chuyện hả hê này với Thẩm Minh Họa, “... Ngươi ra mặt đi, như vậy cũng không khiến nàng ta nghi ngờ, để cho nàng ta yên tâm vào phủ. Ngươi là thiên kim Tướng phủ, thuở nhỏ đọc thuộc thi thư, kiến thức bất phàm, tự nhiên biết vị trí Thổ Ty Vương Ngạc Tây quan trọng cỡ nào, nếu có thể nạp nàng ta vào phủ, bổn vương lo gì đại sự không thành? Phu quý thê vinh, cũng là một chuyện tốt đối với ngươi.”

Những ngày qua Khang Vương bị sắc đẹp và yêu mị của Hứa trắc phi mê hoặc, hiếm đến chỗ Thẩm Minh Họa. Khó khăn lắm mới tới một lần, lại vì thương lượng với Thẩm Minh Họa chuyện nạp trắc phi vào phủ, cho dù Thẩm Minh Họa liên tục nhắc nhở mình “Yên tâm dưỡng thai, tất cả đều là chuyện nhỏ”, nhưng nàng vẫn tức giận, ngực cảm thấy đau đớn âm ỉ.

“Thì ra Vương gia muốn nạp trắc phi, lại còn là suy nghĩ vì ta?” Trong giọng nói của Thẩm Minh Họa không tự chủ mang theo ý tứ châm chọc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.