Kiều Nữ Lâm Gia

Chương 143: Chương 143: Chương 114




Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn

“Ông ngoại, ông ngoại.” Trong miệng Thẩm Minh Họa gọi ông ngoại, giãy giụa định xuống giường.

Nàng có uất ức vô hạn muốn bày tỏ với Tấn Giang Hầu.

Tằng ma ma vội vàng tiến lên đỡ lấy nàng, “Vương phi, không được, thân thể ngài còn yếu, thái y liên tục căn dặn, kêu ngài nằm trên giường nghỉ ngơi...”

Thẩm Minh Họa một tay đẩy bà ta ra, “Nghỉ ngơi cái gì? Ta hiện giờ tinh thần rất tốt, không sao, ta muốn đi gặp ông ngoại của ta!”

Tằng ma ma nào dám để cho Vương phi mới vừa sinh non không lâu xuống giường được chứ? Khổ sở khuyên nàng nằm lại, tất cả chờ dưỡng tốt thân thể rồi lại nói.

“Vương phi, La Hầu gia đến rồi!” Thị nữ Như Linh vẻ mặt vui mừng đi vào bẩm báo.

“Nhanh, mời lão nhân gia đi vào! Mời lão nhân gia đi vào!” Thẩm Minh Họa mừng rỡ, luôn miệng nói.

Như Linh vui sướng hân hoan khom gối, “Dạ, Vương phi.” Vội vàng đi ra ngoài mời Tấn Giang Hầu.

Tấn Giang Hầu không đi hề đi vào gặp Thẩm Minh Họa, chỉ cách màn che, nói mấy câu với nàng, “Ông ngoại là người lãnh binh, lời nói có lẽ hơi thô lỗ, nếu có chỗ nào lỗ mãng, kính xin Vương phi bao dung. Vương phi, bệ hạ cho Tu Đức Vương phong hiệu này, là để cho hắn tu đức dưỡng sinh, nếu như hắn không tu dưỡng, chính là kháng chỉ, Vương phi làm thê tử đừng chỉ làm một vị hiền huệ nhu thuận, khi nên khuyên hắn nhất định phải khuyên, không thể nhu nhược. Nếu có ai dám quyến rũ Tu Đức Vương, càng không thể nương tay.”

“Ông ngoại, Họa nhi nhớ kỹ.” Thẩm Minh Họa kích động tâm thần, dịu hiền một mực đồng ý.

Tấn Giang Hầu nói: “Ông ngoại có chuyện, phải đi. Vương phi bảo trọng.”

Nói dứt lời đã xoay người, nhanh như tia chớp đi ra ngoài.

“Ông ngoại.” Thẩm Minh Họa nóng nảy muốn giữ lại, nhưng mà đã không thấy bóng dáng Tấn Giang Hầu.

Tằng ma ma nở nụ cười, “Vương phi, ngài còn không biết tính tình của Hầu gia sao? Chưa bao giờ dài dòng dây dưa, có chuyện thì nói, xong chuyện rời đi, từ trước đến giờ không chịu dừng lại lâu.”

Như Linh cũng là thị nữ Thẩm Minh Họa mang từ nhà mẹ đến, vào lúc này đang kích động hưng phấn vì hành động vĩ đại của Tấn Giang Hầu, hai mắt lấp lánh nói: “Nô tỳ phải chúc mừng Vương phi đó, các mỹ nhân trong phủ này ngày trước phách lối bao nhiêu, hiện giờ từng kẻ đều đàng hoàng, lui về sau bọn họ còn có thể càng thành thật đấy!”

Thẩm Minh Họa nhếch khóe môi, “Đúng vậy, bọn họ đều sẽ thành thật.”

Đao đều đã muốn gác lên trên cần cổ rồi, còn dám không thành thật sao?

Thẩm Minh Họa sai Như Linh về Thẩm gia báo tin cho La Anh, “... Để đại thiếu phu nhân yên tâm, ta ở đây rất tốt. Có ông ngoại làm chỗ dựa làm chủ, về sau nhất định phấn chấn.”

Như Linh ghi nhớ, cười khanh khách trở về Thẩm gia đưa tin.

“Có Hầu gia ở đây, Vương phi còn lo lắng cái gì chứ?” Tằng ma ma trấn an Thẩm Minh Họa.

Trên hai gò má của Thẩm Minh Họa có huyết sắc, dịu dàng nở nụ cười, “Đúng vậy, có ông ngoại, ta còn lo lắng cái gì chứ? Lão nhân gia sẽ làm chủ cho ta.”

Tấn Giang Hầu ra khỏi phủ Tu Đức Vương, chạy thẳng tới Tử Cấm thành.

Đến ngoài Tử Cấm thành xuống ngựa, quỳ gối trước cửa cung tạ tội, “Thần tự tiện xông vào phủ Tu Đức Vương, thiếu lễ nghi, cầu xin bệ hạ trừng phạt nghiêm khắc, răn đe cảnh cáo.”

Ông có thân phận gì, thị vệ canh cửa vừa thấy đã tim đập rộn lên, chạy như bay vào bẩm báo.

Từng tầng báo lên, thống lĩnh thị vệ nghe vậy cũng kinh hãi, vội vàng đến Tử Thần điện yêu cầu bái kiến hoàng đế, thận trọng bẩm báo, “La Hầu gia xông vào phủ Tu Đức Vương, hiện giờ đang quỳ trước cửa cung tạ tội.”

Hoàng đế đang phê duyệt tấu chương, nghe vậy kinh ngạc ngẩng đầu lên, “Còn có chuyện này? Tuyên La Khởi đi vào.”

Tấn Giang Hầu đi vào Tử Thần điện bái kiến hoàng đế, “Thần có tội, bởi vì thần đau lòng cháu gái ngoại, mới tự tiện xông vào phủ Tu Đức Vương...” Nói chuyện mình đã làm ở phủ Tu Đức Vương ra, “... Thần lỗ mãng vô lễ, cầu xin bệ hạ giáng tội.”

Hoàng đế lắng nghe từ đầu tới đuôi, cười lắc đầu, “La khanh, khanh có tội gì? Từng câu từng chữ khanh nói đều không sai, trẫm thật sự kêu Tu Đức Vương ở trong phủ tu đức dưỡng sinh, không phải để cho hắn ăn chơi đàng điếm làm xằng làm bậy. Hắn còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, không biết nặng nhẹ, La khanh làm trưởng bối nhắc nhở hắn, có gì không thể.”

“Thần có hiềm nghi can thiệp nội vụ phủ Tu Đức Vương.” Tấn Giang Hầu thành thật nói.

Hoàng đế mỉm cười, “Hai lệnh cấm của La khanh rất tốt. Nếu có ai dám dẫn dụ Tụ Đức Vương ban ngày tuyên dâm, tất nhiên đáng chết; nếu có được Vương phi ra lệnh, cũng nên nghiêm trị. Ban ngày không có hai mặt trời, nhà không có hai chủ, nếu Vương phi ra lệnh mà thị thiếp mỹ nhân của Tu Đức Vương không phục tùng, chẳng phải lộn xộn, bát nháo? Đây vốn là đạo lý dễ hiểu nhất, người trẻ tuổi không hiểu, trưởng giả dạy cho chúng là được.”

Không hề có ý tứ trách cứ Tấn Giang Hầu.

Không chỉ không có ý tứ trách cứ Tấn Giang Hầu, hoàng đế còn lệnh cho Bàng Đắc Tín đỡ Tấn Giang Hầu lên ban thưởng ghế ngồi, tâm sự chút chuyện nhà với ông, “La khanh đây là sau khi hồi kinh đã đến phủ Tu Đức Vương luôn sao? Đã gặp người nhà chưa?”

Tấn Giang Hầu cung kính nói: “Thần có một đôi cháu trai sinh đôi, khi thần ở biên quan vẫn luôn ngày nhớ đêm mong, vì vậy vừa vào kinh đã về nhà trước, gặp đôi cháu trai nhỏ trước.”

Hoàng đế cười nói: “Trẫm nên bất bình thay a Hạo và a Hân nha, đây là chắt ngoại của La khanh đó, hơn nữa còn là long phượng thai, khó được cỡ nào, La khanh lại không vội vã đi gặp hai đứa nó.”

Tấn Giang Hầu vội nói: “Muốn gặp muốn gặp, thần nghe a Thấm nói a Hạo và a Hân đáng yêu cỡ nào, trong lòng đã sớm ngứa ngáy, hận không thể lập tức đi gặp hai hài tử này. Nhưng mà thần nghĩ giải quyết chuyện khó xử lý trước, sau đó trong lòng không có lo lắng, tâm tình thư thái, có thể cẩn thận thưởng thức chỗ đáng yêu của hai hài tử.”

Hoàng đế cười lớn, “Thì ra là như vậy.”

Hoàng đế lệnh cho Bàng Đắc Tín đến phủ Tu Đức Vương truyền khẩu dụ của hắn, “Tất cả mỹ nhân trong phủ Tu Đức Vương, cho dù là trắc phi, phu nhân hay thị thiếp, tỳ nữ, dám can đảm quyến rũ Tu Đức Vương ban ngày tuyên dâm, chém; người dám can đảm không nghe chỉ thị của Tu Đức Vương phi, chém.”

Bàng Đắc Tín ghi nhớ khẩu dụ của hoàng đế, rời cung đi phủ Tu Đức Vương.

Tuy rằng lời nói hành vi của Tấn Giang Hầu có vẻ lỗ mãng chút, nhưng ông nói đều có lý, không phải cố ý gây sự quấy nhiễu.

Ông yêu cầu ban ngày các mỹ nhân của Tu Đức Vương không được hầu hạ Tu Đức Vương, đây tuyệt đối đúng lý hợp tình, không có một chút nghi vấn.

Phải biết rằng, từ trước đến giờ ban ngày tuyên dâm rất bị người chỉ trích kiêng kỵ, cho dù nhà nào nói ra đều là chuyện mất mặt.

Về phần ông yêu cầu buổi tối thị tẩm do Vương phi làm chủ an bài, vậy càng lý lẽ đương nhiên rồi, đây vốn chính là quyền lợi của chính thê. Đừng nói bình dân bách tính, quan lại nhân gia, kể cả hoàng đế cũng giống vậy, nếu như hoàng hậu vẫn còn đây, cũng là sau khi lật bảng hiệu phi tần có người đặc biệt báo cho hoàng hậu, hoàng hậu an bài phi tần thị tẩm.

Đáng thương cho Phùng quý phi khi nhận được tin thì khẩu dụ của hoàng đế đã hạ xuống rồi, nàng không có cả cơ hội cầu xin tha thứ.

Hoàng đế không để ý đến chuyện phủ Tu Đức Vương quá lâu, sau khi lệnh cho Bàng Đắc Tín đi truyền khẩu dụ đã không hề nhắc đến nữa, ngược lại nói đến a Hạo và a Hân cho Tấn Giang Hầu, “Hễ thái hậu nhìn thấy hai hài tử này lại miệng cười thường mở, trẫm vừa mừng lại lo, La khanh, trẫm đã từng nói hễ chọc thái hậu cười sẽ có thưởng, cứ thế mãi, trẫm sẽ nghèo mất, thưởng không nổi.”

Hoàng đế hoàn toàn là giọng đùa giỡn, Tấn Giang Hầu cũng không nghiêm chỉnh đứng đắn nữa, mỉm cười nói: “Giống như a Hạo và a Hân, chính là một nụ cười ngàn vàng, cười một tiếng khuynh thành như trong truyền thuyết đi?”

Hoàng đế cực kỳ vui mừng.

Hoàng đế lưu Tấn Giang Hầu ở lại nói chuyện nhà một lúc, lại ban thưởng chút trái cây mới mẻ phía nam tiến cống rồi mới để cho Tấn Giang Hầu rời cung.

Phùng quý phi cầu kiến hoàng đế, hoàng đế cự tuyệt.

Hắn rất bận, không có thời gian dài dòng với Phùng quý phi, chỉ sai nội thị đi qua, nói đạo lý của hai lệnh cấm này cho Phùng quý phi nghe, “Ban ngày tuyên dâm là đại kị, quyền quản lý trong Vương phu vốn thuộc về Vương phi.” Nếu như ngay cả điều này cũng không hiểu, người hồ đồ như vậy, hoàng đế cũng không thích tốn nước miếng.

Phùng quý phi giận đến mặt vàng vọt, không gặp được hoàng đế, nên đi gặp thái hậu, “Cho dù lời Tấn Giang Hầu nói có đạo lý, nhưng ông ta làm thần tử lại tự tiện xông vào phủ Tu Đức Vương cũng cần nghiêm trị, tập tục này không thể để nó phát triển lên.”

Chu thái hậu kinh ngạc, “Phùng quý phi, nếu như ai gia có một nhi tử kém cỏi, thông gia có thể giúp đỡ quản giáo, ai gia nhất định sẽ mừng rỡ đến thế nào cũng được, ngươi lại vẫn còn bất mãn như vậy. Ai gia hỏi ngươi, có phải ngươi muốn để cho Tu Đức Vương giống như trước không, không phân ngày đêm trêu ghẹo đám nữ tử diêm dúa lòe loẹt, sống mơ mơ màng màng?”

Phùng quý phi uất ức, “Dĩ nhiên không muốn. Thần thiếp cũng nguyện ý Tu Đức Vương tỉnh lại, thay đổi hành động...”

Chu thái hậu vỗ bàn, “Vậy không phải được rồi sao? Bây giờ có người giúp đỡ ngươi quản giáo hắn, khuyên hắn đi chính đạo, chẳng lẽ còn không được sao?”

Phùng quý phi sắp rơi nước mắt xuống rồi, run giọng nói: “Nhưng mà, nhưng mà Vĩ nhi thiếu chút nữa bị Tấn Giang Hầu hù dọa, Tấn Giang Hầu vung roi bay lượn bên người hắn, suýt chút nữa đánh lên trên người hắn...”

“Cũng chỉ suýt chút nữa đánh lên trên người hắn, chứ nào có đánh lên.” Chu thái hậu thở dài không thôi, “Ai gia coi như hiểu được rồi, người nhà mẹ đẻ muốn làm chỗ dựa cho các nữ hài nhi, không chỉ có tâm là được, còn phải có lực! Giống như Tấn Giang Hầu, nếu không phải công phu của ông ấy rất tốt, bản lĩnh rất tốt, vậy có thể làm được một bước này sao? Không thể đâu. Haizzz, nuôi nữ nhi không dễ dàng, quá khó khăn rồi.”

Phùng quý phi bị Chu thái hậu phản bác lần nữa, trong lòng tức khổ.

Nàng cũng biết chuyện Tu Đức Vương ăn chơi đàng điếm, nàng cảm thấy vận khí của Tu Đức Vương không được tốt, muốn nạp mỹ nhân lại không nạp được, còn trời xui đất khiến bị giáng tước, tâm tình tự nhiên không được tốt, cần giải quyết. Trêu chọc chơi đùa giải sầu với mỹ nhân trong phủ, đây cũng không phải sai lầm lớn gì.

Tu Đức Vương là nhi tử của nàng, là con rể Thẩm gia, nàng không để ý, Thẩm gia cũng không để ý, sao lại đột nhiên chạy ra một Tấn Giang Hầu xen vào việc của người khác chứ? Chẳng qua chỉ là ông ngoại nhà đằng gái thôi, duỗi tay dài như vậy làm gì, thật khiến người ghét.

Chu thái hậu vẫn rất thương yêu các cháu, kể cả bà đều không hướng về Tu Đức Vương rồi, thật sự khiến Phùng quý phi mặt ủ mày chau.

Chẳng lẽ Tấn Giang Hầu lớn lối xông vào Vương phủ của nhi tử nàng, cuối cùng lại không phải nhận lấy một chút trừng phạt nào sao? Phùng quý phi không cam lòng, không phục. Huống chi, tâm tình của Tu Đức Vương hiện không được tốt, Phùng quý phi cũng lo lắng nếu như quản hắn quá nghiêm, có thể khiến cho hắn càng thêm tâm tình tích tụ, buồn lo sinh bệnh không.

Phùng quý phi không thể bái kiến hoàng đế, cũng không có cách nào ở trước mặt Chu thái hậu, trong cung không nghĩ ra được cách gì, không thể làm gì khác hơn đành thương lượng với huynh đệ nhà mẹ nàng Phùng Quốc Thắng.

Phùng Quốc Thắng cũng rất tức giận, “Nhi tử của bệ hạ và quý phi, cháu ngoại Phùng gia, con rể Thẩm gia mà cần ông ta ra mặt dạy dỗ sao! Đây coi là gì chứ!” Cảm thấy Tấn Giang Hầu bao biện làm thay, nực cười.

Phùng quý phi cau mày, “Chính là như vậy. Nếu như ông ta thật sự đau lòng cháu gái ngoại, sai người đến cầu khẩn Phùng gia chúng ta cũng được, thương lượng với Thẩm gia cũng được, sao lại trực tiếp xông đến phủ Tu Đức Vương chứ? Quá không cho Vĩ nhi mặt mũi rồi! Chính là đánh lên mặt Phùng gia và Thẩm gia!”

Phùng Quốc Thắng tức giận chốc lát, nói: “Dù sao bị đánh mặt không chỉ có Phùng gia chúng ta, còn có Thẩm gia đó, nghe thử xem Thẩm gia nói như thế nào đi.”

Thẩm Minh Họa là cháu gái Thẩm Tướng, cháu gái ngoại Tấn Giang Hầu, hiện giờ làm ông nội chưa nói một câu, ngược lại ông ngoại can thiệp vào rồi, người làm ông nội có thể vui mừng sao.

“Cũng đúng, chúng ta không ra mặt, tự nhiên sẽ có người làm khó dễ ông ta.” Phùng quý phi thoáng nghĩ thấy cũng phải, tán đồng gật đầu.

Huynh muội Phùng gia không đoán sai, Thẩm gia thật sự bởi vì chuyện này mà cảm thấy rất khó chịu, cũng không phải tức giận bình thường.

Thẩm Tướng còn tốt, cũng chỉ sắc mặt âm trầm, nhàn nhạt nói một câu, “La Hầu gia tuổi tác đã cao, tính khí lại vẫn lớn như thế.”

Trịnh thị lại giận đến không thôi, chửi ầm lên, “Cho dù Tu Đức Vương bị giáng tước cũng vẫn là một vị Quận Vương, ông ta là người làm thần tử có thể quở trách dạy dỗ sao? Có bệ hạ và quý phi, có Thẩm gia, có Trịnh gia, có Phùng gia, nào đến lượt ông ta đến dạy Tu Đức Vương? Thật không biết trời cao đất rộng! Có phải mấy năm nay ông ta đánh thắng trận nhiều, váng đầu, quên mất mình rốt cuộc họ gì rồi không?” Càng mắng càng giận, càng tức càng mắng, toàn thân phát run.

Suy nghĩ của Thẩm Ung lại không giống với bà, trái lại rất bội phục Tấn Giang Hầu, “Nhạc phụ làm chuyện ta muốn làm mà không dám làm. Là nên có người ra mặt giáo huấn Tu Đức Vương, để cho hắn học được tôn trọng Vương phi, tôn trọng Họa nhi.” Hắn đã khuyên Trịnh thị mấy lần, nhưng đều bị Trịnh thị chửi rủa phủ đầu, nên định ngậm miệng không đề cập đến.

Mặc dù ngậm miệng không đề cập đến, nhưng hắn vẫn tự mình đi phủ Tấn Giang Hầu một chuyến, định ngay mặt nói lời cảm tạ Tấn Giang Hầu.

Tấn Giang Hầu không có trong phủ, La Giản ôm đôi nhi tử sinh đôi trong ngực, Tiêu Kính Sinh như cái đuôi nhỏ đi theo phía sau, vui vẻ ra ngoài nói cho hắn biết, “Em rể, cha không có ở nhà, lão nhân gia ngài đến phủ Hoài Viễn Vương thăm hai chắt ngoại rồi.”

Thẩm Ung hơi thất vọng, “Anh rể, tiểu đệ tới nói cám ơn nhạc phụ.”

La Giản cười cười, “Cha đã nói, Thẩm gia không hận ông thì tốt, cảm kích và biết ơn cái gì, không dám trông cậy vào, không dám trông cậy vào.”

Thẩm Ung rất quẫn bách.

Trịnh thị cảm thấy Tấn Giang Hầu làm mất hết mặt mũi Thẩm gia và Trịnh gia, thật sự tức không nhịn nổi, kêu La Anh đến mắng một trận, “Nhà mẹ ngươi có chuyện gì vậy, con rể Thẩm gia, thân thích của Trịnh gia, ông ta chỉ là ông ngoại, quá quá rộng rồi!”

La Anh vốn có mấy phần hả hê, lại bị Trịnh thị mắng đến mặt mày xám tro, khó tránh khỏi không phục trong lòng, yếu ớt giải thích, “Cha con cũng vì tốt cho Họa nhi...”

Trịnh thị khinh thường, “Cái gì vì tốt cho Họa nhi? Ông ta đánh mặt Tu Đức Vương là vì tốt cho Họa nhi sao? Bị ông ta náo loạn một trận như vậy, về sau Tu Đức Vương vốn không thể nào ân ái như lúc ban đầu với Họa nhi. Đôi phu thê tốt đẹp, bị ông ta làm hỏng.

La Anh lo sợ trong lòng, “Không thể nào?”

“Sao không thể chứ, ngươi cứ chờ xem đi.” Trịnh thị sắc mặt âm trầm.

“Con, con về nhà nói với cha con một chút...” La Anh luống cuống.

Trịnh thị chán ghét lườm nàng, “Lát nữa ngươi đi nói thì có ích lợi gì? Đã chậm.”

La Anh liên tục cầu khẩn, Trịnh thị cuối cùng nhả ra, “Ngươi đi một chuyến đi.” Mặc dù không có ích lợi gì, nhưng thêm ngột ngạt cho Tấn Giang Hầu cũng tốt.

La Anh đến phủ Tấn Giang Hầu, La Giản lại mỗi tay ôm một nhi tử đi ra, “Cha không ở nhà, đến phủ Hoài Viễn Vương thăm chắt ngoại rồi.”

La Anh căm tức, “Xem thử xem khi ngươi nói đến mấy chữ chắt ngoại, dáng vẻ hả hê đó! Thế nào, cháu gái ngoại làm Vương phi rồi, còn sinh hạ hài tử, ngươi hả hê thành như vậy rồi hả?”

La Giản kinh ngạc nhướng mày, “La Anh ngươi bị điên phải không, ta chỉ nói một câu bình thường đến không thể bình thường hơn, ngươi nghĩ đi đâu?”

La Anh cắn răng, “Cha đến phủ Tu Đức Vương náo loạn một trận, Phùng gia Trịnh gia kể cả Thẩm gia đều không còn mặt mũi, giống như chỉ một mình ông là anh hùng, Thẩm gia không quản nữ nhi đã xuất giá vậy! Bởi vì chuyện cha làm, ta ở Thẩm gia bị mắng bao nhiêu, bị xem thường bao nhiêu, cha thật là, tuổi đã cao, lỗ mãng như vậy...”

La Giản không khỏi cười, “Ngươi và Thẩm Ung hai người thật có ý tứ. Mới vừa rồi hắn bởi vì chuyện cha làm mà đặc biệt đến cảm tạ, còn ngươi nữ nhi ruột thịt lại tới chất vấn, tới hưng sư vấn tộ. La Anh, ngươi về nhà thương lượng với Thẩm Ung trước đi rồi trở lại, ngươi và hắn là phu thê, hai phu thê một người muốn cảm tạ một người muốn hỏi tội, La gia chúng ta sẽ rất khó xử.”

Chế nhạo La Anh xong, La Giản cao giọng nói: “Người đâu, tiễn khách!”

Bên ngoài lập tức có thị nữ, ma ma đáp lời, khách khí mời La Anh đi ra ngoài, “Nhị cô nãi nãi, mời.”

“La Giản ngươi dám đuổi ta đi.” Trong mắt La Anh như muốn tóe lửa.

“Lời này nói thật lạ.” La Giản cười nhạt, “Ngươi ở trong nhà ta trách cứ phụ thân ta, chẳng lẽ ta còn phải nghe sao? Đi khắp thiên hạ cũng không có đạo lý này.”

Phất tay lên, ra lệnh cho thị nữ và ma ma đuổi La Anh đi.

La Anh nổi trận lôi đình, “La Giản, đây là nhà mẹ ta, ngươi dám đối xử với ta như vậy!”

La Giản cười lạnh, “Nếu nói nhà mẹ, khi ngươi muốn cầu cứu thì tới cầu cứu, cầu cứu xong rồi còn ghét bỏ nọ ghét bỏ kia, quay lại đòi thảo phạt sao? La Anh, cha có thể dung túng ngươi, ta thì không thể, mời ngươi rời đi đi, không đi nữa, ta sẽ không nói ra lời hay ho gì.”

La Giản là người tính tình tốt, vào lúc này đã bị La Anh chọc tức. Ngươi nói khuê nữ ngươi ở nhà chồng bị khi dễ, cầu xin cha làm cho cho, cha thật sự làm chủ cho rồi, ngươi lại chê cha lỗ mãng, tới cửa chất vấn, loại người như ngươi cũng quá khó đuổi đi sao.

La Anh không đi, cãi lộn với La Giản.

La Giản cũng không thể thật sự đánh La Anh, không khỏi cau mày, “Ngươi nhỏ giọng một chút, đừng hù sợ nhi tử ta.” Vỗ vỗ La Văn Kỳ và La Văn Chân trong ngực, “Nhi tử ngoan, đừng sợ đừng sợ.”

Ngôn Yên và La Văn Nhân hai mẹ con cũng đi ra cùng.

Ngôn Yên cau mày nói: “Ngươi lớn giọng như vậy làm gì? Lớn giọng nói rõ ngươi có đạo lý sao?”

La Văn Nhân nghiêm mặt, “Cô hai, cảm phiền cô nhỏ giọng một chút, đừng dọa hai đệ đệ của cháu.”

La Anh đang nổi nóng, không lựa lời, mắng: “Ngươi còn có mặt mũi nói chuyện sao? Đã sắp hai mươi gái lỡ thì không còn lấy chồng, giống như cô nương La gia chúng ta không ai thèm lấy vậy, mắc cỡ chết người, ngươi còn có mặt mũi nói chuyện sao?”

La Văn Nhân giận đến trợn mắt.

Ngôn Yên dựng chân mày, “La Anh, ngươi lại nói lung tung gì vậy?”

La Giản đột nhiên biến sắc, đưa hai hài tử cho Ngôn Yên, “Nàng mang hai hài tử vào đi.” Rồi nói với La Văn Nhân: “Nhân nhi, con cũng đi vào.”

La Văn Nhân lại quật cường, không chịu đi, “Không, con muốn xem xem nàng người làm cô còn có thể nói ra cái gì. Để cho nàng nói, nàng dám nói, con sẽ dám nghe!”

La Anh cười lạnh, “Hay cho da mặt dày! Ta nói ngươi dám nghe có đúng không, được, ngươi nghe kỹ đây cho ta, La Văn Nhân ngươi tuổi cao rồi còn chưa lấy chồng, không phải ngươi có ám tật gì không để cho người biết đó chứ...”

La Giản tức giận dâng trào, cũng không nhịn được nữa, quát lên: “La Anh ngươi câm mồm!” Trái phải cùng lên, hai bạt tai nặng nề quất lên trên mặt La Anh!

La Anh theo bản năng che mặt, ngạc nhiên.

Hai vết máu dần dần chảy xuống từ hai bên khóe môi của nàng, nhìn lóa mắt, thấy mà ghê.

“Ngươi đánh ta? La Giản ngươi lại dám đánh ta?” La Anh trừng lớn mắt giống như chuông đồng, không thể tin.

La Giản là một hoàn khố tính tình tốt, ma cà bông, nhưng sẽ không đánh người, càng sẽ không đánh muội muội khác mẹ.

“Nên.” Ngôn Yên vỗ về hai hài tử trong ngực, an ủi chúng, để cho chúng không sợ, lúc nói chuyện với La Anh sắc mặt lại lạnh lùng, “La Anh, chỉ bằng lời ngươi nói, vả miệng coi như còn nhẹ! Nếu như không phải hai tiểu nhi tử của ta ở đây, cho dù ta đánh xé nát ngươi, vẫn không hề hết hận!”

“Đánh ngươi còn nhẹ.” La Giản tiến tới gần La Anh, trong mắt lửa giận hừng hực, “Ngươi lại mắng Văn Nhân nhà ta một câu nữa thử xem?”

Vẻ mặt hắn hung ác, La Anh sợ lùi lại một bước.

“Điên rồi, La Giản đôi phu thê các ngươi đều điên rồi...” La Anh vội vàng luống cuống, lời nói không mạch lạc.

La Giản và Ngôn Yên người nào người nấy đều hung ác, La Anh lui về sau mấy bước, trong lòng sinh sợ hãi, chạy trối chết.

“Cha, nương!” La Văn Nhân nhào vào trong ngực La Giản khóc rống, “Con lập gia đình, con sẽ lập gia đình, con không thể để cho bằng hữu thân thích chỉ chỉ chỏ chỏ mọi người...”

La Giản có thể ngay mặt nói thành như vậy, nói sau lưng chắc chắn càng thêm khó nghe. La Anh là như vậy, thế còn bằng hữu thân thích khác thì sao? Nếu như sau lưng mọi người đều nói như vậy, thật sự khiến cho người ta khó chịu cỡ nào.

“Văn Nhân, cha nương sẽ không để cho con vì vậy mà lập gia đình.”

Hai mắt Ngôn Yên đỏ bừng.

“Văn Nhân, cha và nương nhất định chọn một nhà tốt, con rể tốt cho con, nếu không gặp được tốt, cha nương nuôi con cả đời.” La Giản rất đau lòng, dịu dàng an ủi.

La Văn Nhân khóc đến càng thêm đau lòng.

La Văn Kỳ và La Văn Chân còn chưa hiểu chuyện, thấy tỷ tỷ khóc, cũng lã chã rơi lệ.

“Con sẽ lập gia đình, gả cho ai cũng được...” La Văn Nhân lẩm bẩm.

“Nói bậy, nếu không có nhà nào tốt, con rể tốt, cha nương nuôi con cả đời.” La Giản và Ngôn Yên mắng nàng.

La Văn Nhân lệ rơi đầy mặt.

--

Tấn Giang Hầu đến phủ Hoài Viễn Vương, Hoài Viễn Vương và Lâm Đàm một người dắt a Hạo một người dắt a Hân ra cửa nghênh đón, Lâm Thấm cũng cười hì hì đi theo bên cạnh tỷ tỷ, nhìn thấy ông ngoại đã hoan hô nhào tới, “Ông ngoại, cháu nghe được sự tích chói lọi của ông, cháu lấy ông làm vẻ vang!”

Tấn Giang Hầu khẽ vuốt đầu nhỏ của nàng, mỉm cười nhìn hai hài tử như hai nắm tuyết bên cạnh Hoài Viễn Vương và Lâm Đàm, “Không phải a Thấm sợ ông ngoại nhìn thấy a Hạo và a Hân thì cháu sẽ thất sủng à, sao lại còn tới?”

Lâm Thấm thở dài như thật, “Bởi vì cháu là hài tử dũng cảm nha, có dũng khí đối mặt với kết cục tất bại.” Nói đến khiến Tấn Giang Hầu, Hoài Viễn Vương và Lâm Đàm đều cười.

Mặc dù a Hân nghe không hiểu, nhưng cũng ngọt ngào cười theo, khuôn mặt nhỏ nhắn của a Hạo lại căng chặt lại, đôi mắt to đen như mực nhìn tới nhìn lui chăm chú vào Tấn Giang Hầu, trong ánh mắt tràn đầy tò mò.

Tấn Giang Hầu thấy hai hài tử như vậy, trong lòng mềm nhũn.

A Thấm nói không sai, long phượng thai quả thật đáng yêu.

Hoài Viễn Vương và Lâm Đàm chào ông xong, Tấn Giang Hầu không tập trung đáp lại một tiếng, nắm tay nhỏ bé của Lâm Thấm đi tới trước mặt hai hài tử, ngồi xổm người xuống, ánh mắt tham lam quan sát chắt ngoại trai, chắt ngoại gái của ông.

Lâm Đàm cười nhẹ, “Ngày trước dường như ông ngoại không nhìn ta như vậy.”

Từ lần đầu tiên Tấn Giang Hầu gặp được Lâm Đàm, ánh mắt nhìn nàng chính là phức tạp khôn tả, không hề có vẻ cưng chiều dung túng như khi đối mặt với Lâm Thấm. Nhưng mà, cho dù trước kia hay bây giờ Tấn Giang Hầu đều không hề để ý đến nàng, giống như nàng chỉ là người râu ria, ánh mắt chỉ dừng lại trên người nàng trong chốc lát rồi rời đi, sau đó nhìn chằm chằm hai hài tử không thôi.

“Giống nhau, giống nhau.” Hoài Viễn Vương cười nói.

Hắn cũng giống như vậy. Ngày trước khi Tấn Giang Hầu gặp hắn đều khách khí hàn huyên một phen, đây là lần đầu nói cũng lười nói mấy câu, chỉ nhìn bọn nhỏ.

Tấn Giang Hầu thân hình cao lớn, kể cả ngồi xổm người xuống, a Hạo và a Hân vẫn phải ngẩng đầu nhìn ông.

A Hân ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên cười đến vô cùng ngọt ngào, khóe miệng nghiêm nghị của Tấn Giang Hầu cũng không nhịn được nhếch lên rồi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn căng chặt của a Hạo rất nghiêm túc, nhưng mà nhìn lại thú vị hơn.

“A Hạo, a Hân, đây là ông ngoại của dì nhỏ, là ông cố ngoại của hai đứa.” Lâm Thấm cũng ngồi xổm người xuống, cười hì hì giới thiệu cho hai đứa, “Ông ngoại của dì nhỏ cũng chính là ông ngoại của mẫu thân các cháu đó, có hiểu không nào? A Hạo, a Hân, gọi ông cố ngoại. Ba chữ đó, hai cháu nhỏ như vậy, có thể nói được không đây? Nào, học với dì nhỏ, ông, cố, ngoại...” Dạy từng chữ một cho long phượng thai.

“Ông, cố, ngoại.” A Hân ngọt ngào cười, khéo léo học theo Lâm Thấm.

Mồm miệng của bé còn không lanh lợi bằng a Hạo đâu, bây giờ còn thường gọi “Ca ca” thành “Đa đa” đó. Nhưng mà, bởi vì diện mạo đáng yêu như ngọc như tuyết, cười lại rất ngọt ngào, a Hân rất khiến người khác ưa thích, người gặp người thích.

“Ông, cố ngoại.” A Hạo học lưu loát hơn a Hân nhiều.

Tấn Giang Hầu nghe được hai hài tử non nớt gọi ông cố ngoại, vui mừng mỉm cười.

Đây là âm thanh tốt đẹp nhất, êm tai nhất thế gian.

“Roi.” A Hạo rõ ràng nói.

“Cháu muốn roi làm gì?” Lâm Thấm kỳ quái.

Nhưng kỳ quái hỏi một câu, sau đó Lâm Thấm đã hiểu được ý tứ của a Hạo rồi, cười hì hì nhào lên trên lưng Tấn Giang Hầu, “Ông ngoại, a Hạo có thể nghe hiểu đó, thằng bé nhất định đã nghe nói tới chuyện ở phủ Tu Đức Vương của ông ngoại, muốn xem ông ngoại nghịch roi đấy.”

Muốn xem nghịch roi...

Khóe mặt Hoài Viễn Vương giật giật, Lâm Đàm cũng không biết nên khóc hay nên cười. Nghịch roi, a Thấm, a Hạo, hai đứa coi lão nhân gia ngài thành cái gì vậy? Ông là thống soái tung hoành sa trường, không phải nhà ảo thuật...

“Nghịch roi.” A Hạo nóng bỏng nhìn Tấn Giang Hầu.

“Nghịch roi.” A Hân náo nhiệt theo.

Tấn Giang Hầu cười cười, cưng chiều lại dung túng nói: “Được, nghịch roi.”

Người hầu dâng roi ngựa của ông lên, Tấn Giang Hầu cười nói với Hoài Viễn Vương: “Làm phiền điện hạ làm bia ngắm, được không?”

Hoài Viễn Vương mỉm cười, “Cái này có gì mà không được chứ. Ngài lấy cháu làm bia ngắm đi, cháu lại gọi vài thị vệ, cùng nhau chơi đùa với ngài.”

Hoài Viễn Vương đứng ở chính giữa, đám thị vệ Đặng Hợp, Tần Vũ Dương đứng vây quanh bên người hắn, Tấn Giang Hầu vung roi ngựa trong tay, tốc độ như tia chớp, từng vòng nối liền, gió thổi không lọt, như gió thu quét lá rụng, không đâu địch nổi, khiến người tan tác.

Hoài Viễn Vương trấn định đứng đó, vẫn không nhúc nhích.

Vô số roi của Tấn Giang Hầu vòng quanh bên người hắn, xẹt qua bên mặt, nhưng không thương tổn được đến hắn một chút nào.

“Ông ngoại thật lợi hại nha.” Lâm Thấm nhìn đến mắt sáng như sao, kinh thán không thôi.

“Thật lợi hại nha.” A Hân vỗ tay nhỏ bé, nói như vẹt.

A Hạo không chớp mắt nhìn roi ngựa như có lực lượng sấm vang chớp giật trong tay Tấn Giang Hầu, vẻ mặt chăm chú.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.