Editor: Puck -
Sau khi ba người xuống lầu các, lại không ngờ nhìn thấy Cao Nguyên Dục được một tiểu nội thị dẫn đường, vẻ mặt âm u đi từ trên một đường nhỏ qua.
“Thập tứ thúc sao vậy? Sắc mặt khó nhìn như vậy.” A Hân tò mò.
A Hạo kéo nàng, “Chúng ta trốn.”
A Hân le lưỡi, “Muội thiếu chút nữa đã quên mất, chúng ta đang lén lén lút lút mà.” Cùng a Hạo trốn ra sau cây đại thụ hai người ôm không hết được.
Lâm Thấm xem xét, cây này thật sự rất thô to, ba người núp sau đó cũng sẽ không bị phát hiện, nên cũng đi theo tới.
Mặc dù nàng núp ở sau cây, nhưng vẫn không nhịn được thò đầu ra ngoài, “Cao Nguyên Dục khổ sở như vậy, có chuyện gì ta?”
A Hạo tỏ vẻ mất hứng kéo nàng, “Dì nhỏ, dì còn như vậy chúng ta sẽ bị phát hiện đó.”
A Hân cũng nói giúp, “Đúng vậy dì nhỏ, dì đừng nhìn ra ngoài nữa, bị phát hiện rồi sẽ không tốt.”
Lâm Thấm u oán khẽ thở dài, “A Hạo, a Hân, lúc hai cháu còn nhỏ thật thú vị nha, hiện giờ... haizzz...” Muốn nói lại thôi, tất cả không cần nói.
“Dì nhỏ, hiện giờ ca ca và cháu không thú vị sao?” A Hân hơi áy náy.
A Hạo lại nghiêm trang, “Cháu là trưởng tử, a Hân là trưởng nữ, trên vai có trách nhiệm, không giống như dì nhỏ.”
Lâm Thấm không khỏi vui lên, “Cao Trường Hạo cháu nói vậy cũng có đạo lý. Cậu cả cháu và mẫu thân cháu là trưởng tử trưởng nữ của Lâm gia chúng ta, nên cực kỳ có trách nhiệm. Dì là tiểu nữ nhi nha, chính sự gì đều không cần đến dì, nên tính tình cẩu thả chút. Haizzz, hai cháu lớn lên thành hài tử choai choai, không thú vị, dì vẫn đợi tỷ tỷ có tiểu nhi tử, tiểu nữ nhi nữa, chơi đùa với chúng thôi.”
“Tiểu đệ đệ tiểu muội muội của cháu mới không thèm chơi đùa với dì đâu.” A Hạo khinh thường, “Sẽ chê dì già đó.”
“Cái gì, chê dì già?” Lâm Thấm khiển trách một tiếng.
A Hân bị dọa phát hoảng, “Dì nhỏ, sẽ bị phát hiện đó.” Nàng vội vàng thò đầu nhìn ra ngoài, nghĩ mà sợ vỗ ngực, “Còn may còn may, thập tứ thúc đã đi rồi.”
Cao Nguyên Dục đã theo tiểu nội thị đi xa, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy bóng lưng của hắn.
Lâm Thấm còn đang tức giận vì lời a Hạo nói, giương nanh múa vuốt, khí thế hung hăng, “Cao Trường Hạo, cái gì gọi là chê dì già? Dì đã già à, dì đã già sao?”
A Hạo bình tĩnh nhìn nàng, trên mặt mơ hồ có vẻ hả hê, Lâm Thấm tức giận một lúc, nâng trán, “Cao Trường Hạo, mới vừa rồi dì chiếm được một chút thượng phong nho nhỏ, cháu đã không phục trong lòng, cố ý muốn đả kích gì, có đúng không?”
Một mảnh lá cây bị gió thổi xuống, trong lúc lơ đãng rơi lên trên đầu vai a Hạo, a Hạo lạnh nhạt giơ tay phủi đi, phủi lá cây xuống.
“Cao Trường Hạo tên tiểu tử thúi này.” Lâm Thấm vừa tức giận, vừa buồn cười.
A Hân thấy Cao Nguyên Dục đã đi xa, cũng yên lòng, vội quay đầu lại làm người hòa giải cho hai người, “Dì nhỏ, đừng nóng giận nha, chúng ta là thân thích rất thân rất thân đấy. Đúng rồi dì nhỏ, không phải dì muốn cưới mợ cho cậu hai sao, chúng ta nhanh chóng về Dưỡng Ninh cung đi, có được không?”
Lâm Thấm tỉnh táo tinh thần, “Đúng, đây là một chuyện đứng đắn. Cao Trường Hạo, a Hân tiểu cô nương, chúng ta nhanh lên chút.”
Ba người cùng nhau trở về Dưỡng Ninh cung.
Trong Dưỡng Ninh cung, nữ quan có tài ăn nói rất tốt đang sinh động như thật thuật lại chuyện lý thú trong bách hoa thịnh hội cho Chu thái hậu, “... Số lượng đóa hoa trong giỏ của ba cô nương đều như nhau, thế lực ngang nhau, không phân cao thấp, chỉ còn lại một mình Bách phi nương nương còn chưa tặng hoa, ngài nói thử xem, lúc này Bách phi nương nương nên làm gì?”
Chu thái hậu đã già hơn trước kia nhiều, nhưng mà, đầu tiên từ trước đến giờ bà sống an nhàn sung sướng, bảo dưỡng rất tốt, thứ hai hoàng đế hiếu thuận, con cháu cả sảnh đường, vì vậy mặc dù bà tuổi già sức yếu, nhưng vẫn diện mạo dễ gần, hòa nhã dễ thân.
Nghe phó nữ quan nói đến đây, Chu thái hậu khẽ cười cười, trong tươi cười lại có chút ý tứ châm chọc.
“Bách phi xử trí như thế nào?” Chu thái hậu hỏi.
Phó nữ quan hé miệng cười, “Bách phi nương nương thoáng nghĩ ngợi một lúc, rồi nói ‘Ba vị cô nương đều là người nổi bật trong bách hoa thịnh hội lần này, xinh đẹp tinh tế, đất thiêng nảy sinh hiền tài, nếu như trong tay bổn cung có ba đóa ngược lại dễ rồi, tặng cho mỗi vị một đóa, tỏ vẻ ngợi khen. Nhưng bổn cung chỉ có một đóa, chỉ có thể tặng cho một vị cô nương, đây là chỗ làm khó người ta. Việc này quan hệ trọng đại, bổn cung cân nhắc, rồi mới quyết định.’ Đẩy chuyện này ra sau. Hiện giờ Giáo Phường tư đang diễn tấu âm nhạc, các nội ngoại mệnh phụ hoặc thưởng thức nhạc khúc, hoặc thưởng thức cảnh sắc, hoặc tốp năm tốp ba nói chuyện phiếm, chờ tin tức đấy.”
Chu thái hậu nghe xong, lạnh giọng khen ngợi, “Bách phi quả nhiên cơ trí hơn người.”
Phó nữ quan cười nói, “Thái hậu nương nương nói đúng lắm. Nhưng mà, Bách phi nương nương vẫn thật sự phải đưa ra lựa chọn giữa ba vị cô nương này, cũng không biết nàng cân nhắc suy nghĩ rồi sẽ quyết định để cho vị cô nương nào trở thành nữ vương được người chú mục đây.”
Đang nói chuyện, Lâm Thấm và a Hạo, a Hân trở lại.
Chu thái hậu nhìn thấy ba người, trên mặt lập tức chứa đầy nụ cười, vui vẻ ngoắc ngoắc bọn họ, “A Thấm, a Hạo, a Hân, mau tới đây. Đã nhìn lén được gì vậy? Chơi có vui không?”
A Hân chạy đến trước mặt bà, cầm tay của bà, cười ngọt ngào mà sung sướng, “Bà cố, chúng cháu lặng lẽ lên trên lầu các, thấy phía dưới có thật nhiều mỹ nhân, eo rất nhỏ, rất mềm mại, nếu như có thái giám cầm cái mâm trong tay, thật sự có người có thể múa trên mâm đó.”
Chu thái hậu nghe say sưa ngon lành, “Thật sao? Vậy nhất định rất đẹp mắt.”
A Hạo đòi nước ấm rửa tay, mặt, ngồi vào bên cạnh Chu thái hậu ăn trái cây.
Hắn ăn rất tập trung, rất nghiêm túc, Chu thái hậu thỉnh thoảng quay đầu liếc hắn hai lần, tất cả trong mắt đều là ý cười.
Lâm Thấm ngồi vào phía bên kia Chu thái hậu, giọng nói sôi nổi, “Bà nội, mới vừa rồi chúng cháu nhìn thấy một vị mỹ nữ phong hoa tuyệt đại, dáng dấp thật sự xinh xắn, nhìn đến cháu mê tít cả mắt, ghen tỵ đấy.”
Chu thái hậu hơi kinh ngạc, “Có thể khiến a Thấm khen không dứt miệng như vậy, vị cô nương này nhất định tướng mạo quá xuất chúng. Là cô nương nhà nào vậy, a Thấm mau nói cho ta biết.”
Lâm Thấm cười hì hì, “Cháu không biết đâu, trước kia cháu chưa từng thấy nàng, vô cùng lạ mắt. Chúng cháu nhìn lén từ trên lầu các, có thể nhìn thấy người, nhưng không nghe rõ tiếng, cũng mơ hồ không nhận ra được nàng là cô nương nhà nào. Nhưng mà, nàng đứng cùng chỗ với Trịnh Yến Yến, Thẩm Minh Châu, dường như thuộc về ba thứ hạng đầu đi, không khó hỏi thăm.”
Chu thái hậu mỉm cười nhìn về phía phó nữ quan, “Mới vừa rồi ngươi đã nói một lần, ai gia quên mất. Trừ cô nương Trịnh gia, cô nương Thẩm gia, còn lại là ai vậy?”
Phó nữ quan vội vàng cười nói: “Bẩm thái hậu, là nữ hài nhi con vợ cả của phủ Hộ Quốc công, tên là Dương Linh. Thái hậu nương nương ngài cũng biết phủ Hộ Quốc công, họ hơi hiếm thấy, là chữ dương trong dương danh hiển thân, linh chính là linh trong ‘Thừa linh thuyền dư thượng nguyên hề’.”
(*) Dương danh hiển thân: Làm nên danh tiếng để tiếng tốt cho cha mẹ.
(**) Thừa linh thuyền dư thượng nguyên hề: câu thơ trong bài “Qua sông” - Thiệp giang của Khuất Nguyên
“Họ này hay, khí thế dương dương, ta thích nha.” Lâm Thấm cười hì hì.
Chu thái hậu mỉm cười, “Dương Linh, tên này vừa nhẹ nhàng, lại như có ý giương buồm khởi hành. Cái tên này của cô nương Dương gia, thích hợp hơn hết.”
“Đúng vậy đúng vậy, phủ Hộ Quốc công một mực ở duyên hải Đông Nam truy bắt hải tặc ngăn chặn giặc Oa đó.” Lâm Thấm sung sướng gật đầu.
Nàng vốn thích Dương Linh dáng vẻ đẹp mắt, bây giờ biết người ta là ái nữ của Hộ Quốc công, thiện cảm càng tăng lên gấp bội.
Trong nhà rất nhiều cư dân duyên hải Đông Nam cung phụng bài vị Hộ Quốc công, còn tranh nhau xây từ đường vì Hộ Quốc công, có thể thấy được vị Hộ Quốc công này thật sự vì bảo vệ dân chúng, đức cao vọng trọng.
Chu thái hậu cười nói: “Hoàng đế cảm thấy ta đã già rồi sao? Phu nhân và ái nữ của Hộ Quốc công vào kinh, lại không lệnh cho người thông báo cho ta.”
Nếu là trước kia, có gia quyến của quan viên địa phương hay tổng đốc và tuần phủ một phương vào kinh, Chu thái hậu nhất định phải triệu kiến từng người.
Đây vốn là chuyện của hoàng hậu, nhưng hoàng đế vẫn không chịu lập hậu, cũng không để tần phi ra mặt, cho nên không thể làm gì khác hơn đành phiền đến Chu thái hậu.
A Hân vội vàng nói chuyện thay ông nội hoàng đế của nàng, “Bà cố, ông nội nhất định vì sợ ngài mệt nhọc.”
A Hạo không ăn trái cây nữa, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Chu thái hậu, “Bà cố, ngài lớn tuổi, cần nghỉ ngơi.”
Ánh mắt hắn sáng ngời như ngôi sao, vẻ mặt lại cực kỳ nghiêm túc, lòng Chu thái hậu như sắp bị tan chảy, cười híp mắt nói: “Mấy ngày nay ta không có nhiều tinh thần, lười gặp người, hoàng đế hiếu thuận, không muốn phiền toái lão nhân gia ta, cũng đúng.”
A Hạo thỏa mãn gật gật đầu, cầm một miếng thanh long đỏ lên bỏ vào trong miệng.
“Nam hài tử lại thích ăn trái cây như vậy, thật hiếm thấy.” Lâm Thấm chậc chậc lấy làm kỳ, “Cao Trường Hạo, đây là công lao của phụ vương cháu đi? Phụ vương cháu thật giỏi dỗ hài tử, lúc dì còn nhỏ, phụ vương cháu dụ dỗ dì nói ăn rau chân vịt tóc sẽ đẹp, làm hại dì mỗi lần ăn cơm đều phải vừa vuốt tóc vừa vẻ mặt đau khổ ăn mấy thứ rau xanh khó ăn này. Có phải cháu cũng giống như dì, đều bị phụ vương cháu dụ dỗ không?”
“Vâng, phụ vương cháu nói rồi, nam nhân ăn trái cây tốt.” A Hạo vẻ mặt thản nhiên, giọng điệu đương nhiên.
Lâm Thấm cười ngã vào người Chu thái hậu.
Chu thái hậu cười đến mắt híp lại thành đường chỉ. Diệu Linh của bà rất biết dỗ hài tử, vừa biết dỗ em vợ ăn rau xanh, lại biết dỗ nhi tử ăn trái cây, chuyện này thật sự khiến bà vui mừng, lại muốn cười.
A Hân lặng lẽ kéo váy Lâm Thấm, “Dì nhỏ, nam nhân ăn trái cây tốt, vậy nữ tử ăn trái cây có tốt không?”
Lâm Thấm vui vẻ, thân thiết nói cho nàng biết, “Đương nhiên rất tốt rồi. A Hân, sở dĩ phụ vương của cháu nói như vậy là vì ca ca cháu không thích ăn trái cây. Cháu đã thích ăn từ nhỏ, vậy không cần nói nhiều.”
A Hân nghiêng đầu suy nghĩ một chút, hoạt bát cười, “Hóa ra là như vậy, dì nhỏ, cháu hiểu.”
Lâm Thấm dỗ a Hân chơi đùa, cười tủm tỉm nói cho Chu thái hậu, “Bà nội, lúc đi ra cháu và a Hạo a Hân gặp phải Cao Nguyên Dục. Cao Nguyên Dục mặt buồn rầu, giống như ai thiếu hắn ba trăm đồng tiền lớn vậy, sắc mặt hắn không tốt, chúng cháu rất biết điều không đi ra bắt chuyện.”
Chu thái hậu cười khẽ, “Cũng khó trách hắn mặt buồn rầu.”
Có lẽ Cao Nguyên Dục bị Bách phi gọi đến giải vây, không có sắc mặt tốt, đó chẳng phải rất bình thường sao.
A Hân dựa vào trên đùi Chu thái hậu, tròng mắt tinh khiết, mặt tò mò, “Bà cố, thập tứ thúc làm sao vậy? Ngài dạy cháu đi.”
Chu thái hậu trìu mến ôm lấy nàng, “Thập tứ thúc cháu chẳng qua mới mười bảy tuổi, ở trong mắt bà cố vẫn còn là một thằng nhóc mới lớn, hắn có thể chu đáo bao nhiêu chứ? Bà cố cũng không đoán được vì sao hắn lại như thế?”
Lâm Thấm đảo tròn mắt, “Cao Trường Hạo, nếu như đổi lại là cháu, mẫu phi cháu gặp phải chuyện khổ sở, sai người kêu cháu đi, cháu làm thế nào?”
“Đúng vậy, cháu làm thế nào?” Chu thái hậu và a Hân đều rất hứng thú nhìn a Hạo.
A Hạo ăn trái cây xong, cầm lấy một mảnh khăn trắng như tuyết, thong thả ung dung lau khóe miệng và tay, giọng nhàn nhạt nói: “Nương cháu rất thông minh, cho nên, cháu vốn không gặp phải chuyện như vậy.”
Cháu vốn không gặp phải chuyện như vậy...
Chu thái hậu vừa hài lòng vừa thích thú, “Thử nhìn xem a Hạo của chúng ta thông minh bao nhiêu.”
A Hân cười ngọt ngào, “Ca ca, ca thật biết vỗ mông ngựa nương đấy.”
Lâm Thấm ngửa mặt lên trời than thở, “Ta vốn định ra đề thi khó thử Cao Trường Hạo, nhưng tỷ tỷ ta thật sự quá lợi hại, thông minh hơn người, cho nên một câu nói đã cản ta lại rồi. Haizzz, có vị tỷ tỷ lợi hại, là may mắn hay là bất hạnh của ta đây?” Bắt đầu cảm khái.
A Hân chạy đến bên cạnh ca ca biểu đạt lòng kính trọng của mình, a Hạo dạy cho muội muội, “Nếu như nhìn thấy thập tứ thúc, không được nói lời này cho thúc ấy biết. A Hân, chúng a không khoe khoang, không phô trương. Nếu như nhìn thấy ông nội, có thể nói hết ra.”
A Hân niềm nở hỏi hắn, “Tại sao vậy, ca ca?”
A Hạo tỏ vẻ tự nhiên, “Bởi vì ông nội giống như hai chúng ta, đều có vị mẫu thân vừa thông minh lại lương thiện. Ông nội sẽ không ghen tỵ với chúng ta.”
“Vỗ mông ngựa này!” Lâm Thấm vỗ tay trầm trồ khen ngợi Cao Trường Hạo.
Chu thái hậu cười đến thấy răng không thấy mắt.
“Dừng lại, Cao Trường Hạo.” Trong một loạt tiếng cười, Lâm Thấm thêm dầu vào lửa, “Có câu ‘Cười một tiếng, trẻ mười năm’, nếu như cháu khiến bà nội cười quá nhiều, sơ ý biến thành tiểu nữ đồng bướng bỉnh, nhìn xem hoàng đế bệ hạ tính sổ cháu như thế nào!”
Chu thái hậu cười ngã trên giường.
Trong Dưỡng Ninh cung không khí vui mừng.
--
Trên mặt Trịnh Yến Yến, Thẩm Minh Châu đồng thời dâng lên vẻ ửng hồng làm say lòng người.
“Đây chính là Sở Vương điện hạ sao? Thật là vị thiếu niên anh tuấn.”
Không ít mệnh phụ ở đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Sở Vương Cao Nguyên Dục, bàn luận xôn xao, châu đầu ghé tai, đều tán thưởng tướng mạo của Cao Nguyên Dục.
Vị hoàng tử trong lời đồn vô cùng được hoàng đế bệ hạ sủng ái, tuổi còn trẻ đã được phong làm Sở Vương, quả nhiên dáng dấp quá xuất chúng, tiêu sái thoát tục, phong tư xuất sắc.
“Ba vị cô nương này đều là nhân trung long phượng, mẫu phi đã bị hoa cả mắt. Dục nhi, con tới thay mẫu nhi ra chủ ý.” Bách phi dịu dàng nói.
Cao Nguyên Dục im lặng vái, tỏ vẻ lĩnh mệnh.
Hắn quay người sang liếc nhìn mọi người ở đây, khuôn mặt xinh đẹp rạng rỡ phát sáng dưới ánh mặt trời.
“Không biết Sở Vương điện hạ sẽ lựa chọn như thế nào.” Trịnh Yến Yến kích động đến trái tim sắp nhảy ra ngoài, nâng đôi tay ngọc thon thon lên che ngực.
Thẩm Minh Châu cũng không tốt hơn nàng bao nhiêu, vẻ mặt ửng đỏ
Dương Linh tò mò quan sát Cao Nguyên Dục hai lần, trong ánh mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu.
Cao Nguyên Dục nhìn về phía Trịnh Yến Yến đầu tiên, giọng nghiêm chỉnh, “Trịnh cô nương là cháu gái ruột thịt của tiên hoàng hậu, hiền lương thục đức, khiêm tốn lễ độ đoan trang, giống tiên hoàng hậu nhất. Nếu lúc này bệ hạ ở đây, nhất định sẽ không chút do dự chọn Trịnh cô nương.”
Trịnh Yến Yến tươi cười rạng rỡ.
“Đây là định chọn cháu gái Trịnh hoàng hậu sao?” Không ít người thầm nghĩ trong lòng, “Cũng khó trách. Nếu muốn khiến bệ hạ vui lòng, chọn cô nương Trịnh gia là tốt nhất. Cô nương Thẩm gia và cô nương Dương gia có tốt hơn nữa, ở trong cảm nhận của bệ hạ cũng không thể bằng huyết mạch chí thân của tiên hoàng hậu.”
Cao Nguyên Dục quay đầu nhìn về phía Bách phi, sắc mặt cung kính, “Mẫu phi, nhi thần cho rằng trước mặt Trịnh cô nương nên tăng thêm một đóa hoa phú quý khác với người khác, bày tỏ ý quan ái của phụ hoàng đối với Trịnh gia. Mẫu phi nghĩ như thế nào?”
Bách phi mở cờ trong bụng, “Dục nhi nói rất đúng.”
Trong lòng nàng giống như đang thở phào một hơi. Cao Nguyên Dục trước tiên tỏ vẻ bản thân kính trọng tiên hoàng hậu và nhìn Trịnh Yến Yến bằng con mắt khác, cho dù kết quả như thế nào, chắc đã không đắc tội Trịnh gia rồi.
Cung nữ cắt một đóa hoa mẫu đơn màu đỏ thẫm trên cành đặt tới trước mặt Trịnh Yến Yến.
Đóa hoa mẫu đơn này màu sắc tươi đẹp, vô cùng lớn, mùi thơm ngát bốn phía, đứng đầu hoa thơm, không hổ là hoa trung chi vương.
Trịnh Yến Yến ngọt ngào trong lòng, thẹn thùng đáp tạ, “Đa tạ Bách phi nương nương, đa tạ Sở Vương điện hạ.”
Cao Nguyên Dục lại chuyển sang Thẩm Minh Châu, “Thẩm thất tiểu thư là di biểu muội của đại ca ta, là di muội của nhị ca ta, thân thích như vậy, tự nhiên khác với người khác. Nếu như bổn vương cũng có thể tặng hoa giống như các phu nhân ở đây, như vậy, tự nhiên phải quan tâm thân thích, tặng hoa tươi trong tay cho Thẩm thất tiểu thư.
Trong lòng Thẩm Minh Châu như có nai nhỏ đi loạn, vừa kích động, vừa ngượng ngùng.
Bách phi cực kỳ thoải mái trong lòng, nụ cười rạng rỡ, “Sở vương thân thiết huynh trưởng, như vậy cực tốt.” Ra lệnh cho cung nữ cũng đặt đóa mẫu đơn ở trước mặt Thẩm Minh Châu.
Cao Nguyên Dục lại xin ý kiến Bách phi, “Mẫu phi, Dương cô nương từ Kiến Khang đường xa mà đến, ở kinh thành chính là khách, người xem...?”
Bách phi nghe huyền ca hiểu nhã ý, cười tủm tỉm nói: “Đóa hoa tươi trong tay bổn cung tự mình tặng cho giai nhân.”
Lệnh cho cung nữ mang đóa hoa trong tay nàng tới trước mặt Dương Linh.
Không ít người cảm thấy choáng váng.
Được rồi, thì ra đến cuối cùng, vẫn là ba người có số lượng giống nhau.
“Thế lực ngang nhau, cân tài cân sức, mẫu phi, nhi thần cho rằng ba vị cô nương đều nên làm nữ vương.” Cao Nguyên Dục cung kính nói.