Editor: Puck - Diễn đàn
Tề Vương phi Lâm Đàm thuận nước đẩy thuyền được sắc phong làm hoàng thái tử phi.
Chế độ bổn triều, thái tử và thái tử phi nên ở Minh Đức cung sườn thành đông trong hoàng cung. Nhưng mà hoàng đế đã lâu không lập thái tử, Minh Đức cung đã hoang phế nhiều năm, sửa chữa rất phí công phu. Quan viên Công bộ ngày tiếp nối đêm đốc thúc đám thợ thủ công tu sửa cung điện, thái tử và thái tử phi tạm thời còn ở lại Tề Vương phủ.
Thái tử chính là hoàng đế tương lai, triều thần nào mà không muốn đến xu nịnh? Nhưng mà, thứ nhất trực tiếp đến Tề Vương phủ quá rõ ràng rồi, thứ hai từ trước đến nay Tề Vương uy nghiêm không dễ tiếp cận, cho nên người đến Tề Vương phủ thì ít, đến Lâm trạch phố Trường Anh thì nhiều. Vừa đúng Lâm gia lại có chuyện vui, thứ nữ Lâm gia sắp lấy chồng, nên có rất nhiều người đánh cờ hiệu thêm trang cho Lâm Thấm tới cửa, Lâm gia khách cả ngày lẫn đêm nối liền không dứt, qua lại không dứt, cảnh tượng phồn hoa.
Phủ Tấn Giang Hầu, phủ Hộ Quốc công, Tề gia, Ngôn gia những người thân của Lâm gia đều náo nhiệt lên theo.
Kể cả Sơn gia, Hướng gia có quan hệ tốt với Lâm gia đều khác ngày trước rất lớn.
Phủ Tề Quốc công, Bách gia, Thẩm gia vân vân… mấy ngày trước nhảy lên nhảy xuống lại cùng yên tĩnh rồi.
Bách phi vị sủng phi chấp chưởng sự vụ lục cung nhiều năm vẫn có địa vị như trước, ngược lại Thôi Sung viện bí ẩn sau khi chết được truy phong làm hoàng hậu. Không chỉ nàng được truy phong làm hoàng hậu, hoàng trưởng tử Tề Vương mà nàng sinh hạ còn tử bằng mẫu quý, được lập làm thái tử. Bách phi đang ở Tiên Cư điện suy đi nghĩ lại, giống như trong mộng, thật sự không thể tin tất cả đều là thật.
Phi tần đông đảo, trông coi lục cung vốn là chuyện uy phong lẫm liệt. Nhưng mà, kể từ sau khi đối tượng hoàng hậu không phải là nàng, đối tượng thái tử cũng không phải là Sở Vương, nàng không hề có chút hứng thú nào với chuyện này nữa rồi. Có ý gì đây? Cũng chỉ làm xiêm áo không công cho người khác mà thôi. Tương lai Tử Cấm thành thuộc về hoàng trưởng tử, còn cả tòa hậu cung tương lai thuộc về Lâm Đàm…
“Nhi tử của ta xuất cung, nàng lại tiến vào ở.” Chua chát trong lòng Bách phi khỏi phải nói.
Sở Vương đã xuất cung xây phủ, hiện giờ đang tâm tâm niệm niệm xây xong vương phủ của mình như thế nào, tiện cưới Vương phi vào cửa. Mặc dù hiện giờ thái tử và thái tử phi ở tạm Tề Vương phủ, nhưng một ngày nào đó sẽ đến Minh Đức cung. Bách phi nằm mơ đều không nghĩ đến cuối cùng sẽ là kết cục như vậy, thoáng như trong mộng.
Nàng buồn phiền u oán, tích tụ tận đáy lòng, cho đòi Sở Vương Cao Nguyên Dục vào cung nói chuyện, “Dục nhi, lòng ta buồn bực, choáng váng đầu, sắp chịu không nổi nữa.”
Cao Nguyên Dục đang lúc xuân phong hả hê, khóe mắt đuôi mày đều là vui sướng và dịu dàng, nhẹ giọng khuyên bảo nàng, “Mẫu phi, ngài cần gì phải như vậy chứ? Tại sao ngài không thử suy nghĩ xem, đại ca đại tẩu đồng thời là tỷ tỷ, anh rể con, trong các huynh đệ, có ai vượt được trên con? Con và Lâm Thấm sẽ là Vương gia và Vương phi tiêu dao nhất, thanh thản nhất bổn triều từ trước đến nay, ai cũng sẽ không tự tại hơn hai chúng con.”
Bách phi cực kỳ đau khổ, “Dục nhi, con thật sự không có chút tính tình gì. Con là tiểu nhi tử được bệ hạ sủng ái nhất, cách vị trí đó chỉ có nửa bước thôi…”
Tuy rằng hai mẹ con đuổi tất cả cung nữ nội thị ra âm thầm nói chuyện, nhưng Cao Nguyên Dục vẫn nghiêm nghị cắt lời nàng, “Mẫu phi, lời như vậy, xin ngài sau này không nên nói nữa. Không chỉ không nên nói nữa, kể cả suy nghĩ ngài cũng không được nghĩ, hiểu không? Có một số việc thật sự quá nghiêm trọng, cực kỳ quan trọng, cho nên không hề có cách nói nửa bước, một bước gì đó, thành chính là thành, thua chính là thua, một thành một bại, một trời một vực.”
Cao Nguyên Dục vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói nghiêm nghị, Bách phi bị khí thế của hắn chấn nhiếp, lại ngượng ngùng cúi đầu.
“Sống ngày nào hay ngày ấy. Phụ hoàng vẫn lệnh cho ngài trông coi cung vụ, ngài cứ tận tâm tận lực đi.” Cao Nguyên Dục dịu dàng nói: “Nếu có một ngày phụ hoàng không để