Mặt trời vừa lên, ánh sáng nhẹ nhàng dần dần lộ ra từ phía đông, dịu dàng soi rọi nhân gian, chiếu sáng giọt sương lóng lánh trên đầu cành, hòa với tiếng chim hót vang trong rừng, tạo nên cảnh tượng vô cùng hài hòa.
Đến giờ Mẹo, người trong Lâm phủ đều lục tục dậy, nữ đầu bếp nấu cơm, nô bộc quét dọn đình viện, bọn thị nữ hoặc nuôi chim tước, hoặc ủi quần áo, ai có chức nấy, ai làm chuyện đó.
Khói bếp từ phòng bếp lượn lờ bay lên, hòa với ánh mặt trời yên tĩnh trang nhã, làm cho người ta cảm thấy tâm bình khí hòa, tâm thần sảng khoái.
Cả Lâm phủ giống như trẻ nít thức tỉnh sau cả đêm ngủ say, khắp nơi đều hiện ra sức sống tốt đẹp, sự phấn chấn và hăng hái.
Trên con đường mòn sáng bóng do đá vụn trải lên, có một con ngỗng trắng mập mạp đang đi nghênh ngang, bộ lông tuyết trắng, miệng và lòng bàn chân lại giống như hồng ngọc, rất là đáng yêu. Nó nghễnh cao đầu, vẻ mặt ngạo mạn, bước đi thong dong, vừa đi, vừa phát ra tiếng kêu quát quát, âm điệu trịnh trọng.
Bên cạnh ngỗng trắng là một tiểu cô nương khoảng ba bốn tuổi, trên đầu có hai bím tóc nhỏ, gương mặt tươi cười, ngây thơ và sung sướng.
Tiểu cô nương rất hiền hoà, ngỗng trắng thì có dáng điệu ngông nghênh, một bé gái, và một con ngỗng trắng lớn, thật là thú vị.
“Nhị tiểu thư, nhị tiểu thư chậm một chút!” Sau lưng tiểu cô nương vang lên âm thanh năn nỉ, hai nha đầu đi như chạy, sắc mặt gấp gáp.
Tiểu cô nương cười hì hì quay đầu lại, khoát khoát tay với hai nàng ấy, “Đại Bạch không thích hai người, đừng tới đây.”
Âm thanh non nớt, mềm mại dịu dàng, rất dễ nghe, rất êm tai, nhưng hai nha đầu nghe bé nói như vậy, lại thật không dám đuổi theo bé, chỉ dám đi theo sau bé xa xa.
Phía trước là một hồ nước gợn dập dềnh, trên hồ có cây cầu cong bằng đá, bên hồ có tảng đá xanh, lan can cẩm thạch, sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái.
diễn-đàn-(Lê)-Quý -Đôn
Trên cầu có một người đi tới, tóc quấn khăn xanh, mặc áo dài màu xanh nhạt, xa xa nhìn thật giống một thiếu niên lang đẹp trai. Nếu đến gần nhìn kỹ, sẽ phát hiện màu da của nàng vô cùng trắng nõn nhẵn nhụi, ngũ quan vô cùng tinh xảo mỹ lệ, thanh nhã tuấn dật, dáng người cao cao, dung mạo phong độ, thật là thiếu nữ tuyệt sắc.
“A Thấm, chào buổi sáng!” Người nọ cười dài, mặt mày hớn hở, “Đại Bạch, cũng chào buổi sáng!”
Ngỗng trắng ngạo mạn không ai bì nổi dừng bước lại nghiêm nghị kêu hai tiếng, giống như đang chào hỏi với người nọ, Lâm Thấm lại xoay đầu nhỏ dò xét nàng cẩn thận, một lát sau, lại lộ ra vẻ mặt như người lớn, còn trách: “Tỷ tỷ lại bướng bỉnh.”
Trong đôi mắt xinh đẹp của Lâm Đàm chớp qua vẻ kinh ngạc, ngồi xổm người xuống, có chút hăng hái hỏi tiểu muội muội của mình, “A Thấm, tỷ tỷ và đại ca là long phượng thai, dáng dấp giống nhau, quần áo ăn mặc cũng giống đại ca như đúc, muội làm sao nhìn ra được? A Thấm rất lợi hại, thật tinh mắt.”
Mặt Lâm Thấm lộ vẻ đắc ý, chỉ chỉ mặt của A Đàm, “Tỷ tỷ cười giống như mùa xuân, đại ca thì cười giống như......” Bé nghiêm túc suy nghĩ một lát, hơi do dự nói: “Đại ca, thì cười giống như mùa thu.....” Giọng nói vô cùng không xác định.
Mặt mày Lâm Đàm cong cong, “Tỷ tỷ cười thật ấm áp, đại ca thì hơi lạnh lùng, có đúng hay không?”
“Tóm lại không giống nhau.” Lâm Thấm làm cái mặt quỷ với tỷ tỷ.
“A Thấm nhà ta thật có học vấn, cái từ ‘tóm lại’ này dùng cực đúng, cực kỳ sát!” Lâm Đàm đưa ra ngón tay cái, khen ngợi muội muội.
Lâm Thấm hả hê ngẩng đầu nhỏ lên.
Lúc này vẻ mặt tư thái của Lâm Thấm và Đại Bạch bên người bé rất có vài phần tương tự, đảo mắt nhìn quanh mọi nơi.
Lâm Đàm cưng chìu cười, đưa tay sờ sờ đầu nhỏ của muội muội, “Sao hôm nay A Thấm dậy sớm vậy? Có ngủ đủ không?” Lâm Thấm cười hì hì, “Ngủ đủ. Nương bảo hôm nay có thân thích tới, muội chơi với Đại Bạch trước, chờ thân thích tới, liền tới chơi với thân thích.” Lâm Đàm mỉm cười, “Tiểu A Thấm cái này nhà ta còn chưa đến bốn tuổi, lại suy nghĩ chu đáo quá.” Lâm Thấm vui vẻ, “Chứ sao.”
Mặt trời mọc lên từ phía đông, tỏa sáng khắp nơi, chiếu vào khuôn mặt nhỏ bé trắng như tuyết của Lâm Thấm càng phát ra óng ánh trong suốt.
diễn.đàn-(Lê)-Quý.Đôn
Hai nha đầu vẫn luôn đi xa xa đằng sau giống như xem đến cứu tinh, vội vàng tới, “Xin thỉnh an đại tiểu thư, thỉnh an nhị tiểu thư.” Lâm Đàm đứng lên, khẽ cau mày, “Nhan Tại, Ứng Cai, sao hai ngươi lại cách xa nhị tiểu thư vậy? Phía trước chính là hồ nước, Đại Bạch thích bơi, nhị tiểu thư còn nhỏ không hiểu chuyện, nếu đi theo xuống nước, thì sao đây?” Nói đến sau, liền nhìn hồ nước cách đó không xa một chốc, giọng nói dần dần nghiêm nghị.
Hai nha đầu vội quỳ xuống, nha đầu tên Nhan Tại hết sức giải thích, “Nhị tiểu thư nói Đại Bạch không thích hai ta, không cho hai ta áp sát quá gần, nô tỳ không dám trái ý nhị tiểu thư.” Nha đầu tên Ứng Cai lại ngoan ngoãn cúi đầu, “Tạ đại tiểu thư dạy dỗ, nô tỳ biết sai, lát nữa liền đến chỗ Tần ma ma nhận đòn.”
Ngỗng trắng thấy hai nha đầu tới đây, liền kêu gào quát quát, duỗi dài cổ, muốn cắn chân Nhan Tại, Nhan Tại bị sợ đến sắc mặt trắng bệch, run run trốn về sau, “Ngươi đừng cắn ta, ngươi đừng cắn ta....” Lâm Thấm mất hứng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, khiển trách, “Đại Bạch, ngươi đừng cắn người tùm lum!” Còn tức giận đánh ngỗng trắng.
Ngỗng trắng lại rất không nghe lời, cố chấp muốn cắn tiếp.
“Đại Bạch sao ngươi lại thế?” Lâm Thấm giận đến khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng, “Ngươi không nghe lời nữa, ta liền không cho ngươi bơi, biết không?”
Khóe miệng Lâm Đàm hơi vểnh.
Được đó, muội muội ta tuy mới chỉ lớn thế này, lại rất biết giảng đạo lý. Đại Bạch sợ nhất là cái gì? Một là không cho nó ăn cơm, hai chính là không cho nó bơi. Khi A Thấm khiển trách Đại Bạch, còn rất biết nắm lấy yếu điểm.
“Cũng không cho ngươi ăn cơm, không cho ngươi ăn bùn, không cho ngươi ăn cỏ!” Lâm Thấm giận chỉ Đại Bạch, khí thế mạnh mẽ, làm liền một mạch.
Lâm Đàm xem say sưa ngon lành.
Muội muội ta rất biết gây gổ, rất biết dạy dỗ nha!
Ngỗng trắng vừa trang trọng nghiêm túc vừa ngạo mạn cao ngạo vừa cố chấp vô cùng cư nhiên bị Lâm Thấm dạy dỗ chịu phục, rướn cổ kêu lên vài tiếng, khí thế oai phong hùng dũng bừng bừng đứng ở một bên, nhưng lại không cắn người nữa.
Nhan Tại đang chảy nước mắt, run run rẩy rẩy quỳ gối, nhìn cực kỳ đáng thương.
Ứng Cai thì tốt hơn nàng ta nhiều, hình như chưa từng bị kinh hãi hù dọa.
diễn”đàn-(Lê)-Quý.Đôn
Lâm Đàm dịu dàng nói: “Chuyện ngày hôm nay, mặc dù có nguyên nhân, nhưng hai ngươi đều có lỗi. Nhị tiểu thư nói Đại Bạch không thích hai ngươi, không cho hai ngươi đến gần, các ngươi liền nên nghĩ cách, một người lặng lẽ đi theo sau lưng nhị tiểu thư, có khả năng gần cỡ nào liền gần cỡ đó; một người khác nhanh đi về bẩm báo phu nhân, phu nhân tự có sắp xếp. Bằng không, phu nhân nghĩ hai ngươi đi theo hầu hạ nhị tiểu thư, nhưng thật ra thì hai ngươi cách nhị tiểu thư xa tám trượng, còn ở mép nước, thế sao được?” Hai nha đầu Nhan Tại và Ứng Cai không phản đối, dập đầu nhận lầm, “Dạ, nô tỳ biết, về sau không dám nữa, sẽ tự mình đi nhận đòn.”
Lâm Thấm kéo váy của tỷ tỷ, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhìn nàng năn nỉ.
Lâm Đàm cúi đầu thấy đôi mắt nhỏ của muội muội, thì biết rõ bé đang cầu cạnh cho Nhan Tại và Ứng Cao, không khỏi nhìn hai nha đầu này một cái, sắc mặt trầm ngâm.
Nhan Tại và Ứng Cai cũng đã mười một mười hai tuổi, hầu hạ Lâm Thấm cũng gần nửa năm, tên của hai người còn do Lâm Thấm đặt nữa. Lâm Thấm mới học nói chuyện không lâu, người bán mang người đến cho La phu nhân mẫu thân nàng xem, thì nói “Phu nhân, đứa nhỏ này tên Ứng....” Lời kế tiếp còn chưa nói xong, Lâm Thấm liền đưa bàn tay nhỏ bé chỉ vào kêu, “Ứng Cai, Ứng Cai.” Phát âm rất rõ ràng.
La phu nhân mừng rỡ, “A Thấm của ta kêu Ứng Cai, nàng ta liền tên Ứng Cai.”
Mua vào, để ma ma quản sự dạy hai năm xong, bởi vì Lâm Thấm gọi Ứng Cai rất thuận miệng, liền cho Lâm Thấm sai bảo.
Nhan Tại là con của gia nô, họ Chu, lúc đó Lâm Thấm đang được phụ thân Lâm Phong bế trong lòng, Lâm Phong chỉ vào hoa Nhạn Lai Hồng đỏ tươi trong sân dạy cho tiểu nữ nhi, “Sương hoa tẩy tẫn chu nhan tại, bất học xuân hoa xảo lộng nghiên”, còn La phu nhân đang xem xét từng nha đầu mà quản sự đưa tới, muốn tìm ra mấy người cơ trí lại trung thành.
Tai Lâm Thấm thật thính, rõ ràng là phụ thân đang dạy bé đọc thơ, còn mẫu thân đang hỏi chuyện nha đầu kia. Nha đầu vừa lên tiếng trả lời “Nô tỳ họ Chu....” Bé liền vỗ bàn tay nhỏ cười ha ha, “Chu Nhan, Chu Nhan.” Lâm Phong dạy nàng đọc “Sương hoa tẩy tẫn chu nhan tại, bất học xuân hoa xảo lộng nghiên”, bé học được rõ ràng, không sai một chữ, Lâm Phong vui vô cùng, “Tiểu A Thấm thật thông minh! A Thấm, chúng ta đặt tên cho nha đầu này là Chu Nhan Tại, con nói có được hay không?” Lâm Thấm vui vui vẻ đồng ý, “Được!”
Lâm gia liền có nha đầu tên Chu Nhan Tại.
diễn-đàn/Lê/Quý/Đôn
La phu nhân cảm thấy tên Nhan Tại do Lâm Thấm đặt, nha đầu này coi như cơ trí, liền lệnh nàng hầu hạ Lâm Thấm. Nha đầu này nửa năm qua, cũng chăm chỉ.
Lâm Đàm suy nghĩ trong lòng, “Nha đầu sơ ý lơ như vậy sao được? Nhưng A Thấm nhỏ vậy, trong lòng lại rõ ràng, chuyện quản giáo nha đầu, hơi lớn hơn chút dạy muội ấy cũng không muộn, dù sao ta cũng phải thương lượng với nương, đổi hai người ổn thỏa đi theo A Thấm, thật cũng không phiền cái gì.” Sau khi tự suy nghĩ, nàng dịu dàng nói: “A Thấm, chuyện này không liên quan tới muội, là hai nha đầu này xử sự chưa tốt. Chuyện nhà do mẫu thân làm chủ, tỷ tỷ sẽ bẩm báo chuyện này với nương, nương nói xử trí như thế nào, liền xử trí như thế ấy, có được hay không?”
Lâm Thấm khéo léo gật đầu, “Ừ, muội nghe tỷ.” Lâm Đàm cười cười, phân phó: “Nhị tiểu thư có ta, hai người các ngươi trở về đổi Khổng Dương và tiểu Uyển tới đây.” Hai nha đầu nghe lệnh, dập đầu, lui về phía sau mấy bước, rồi xoay người đi.
“Tỷ tỷ theo muội, thật tốt.” Lâm Thấm cười hì hì.
Lâm Đàm dắt tay nhỏ mềm mại của bé, “Dù sao bây giờ tỷ tỷ cũng rảnh.” Nhàn nhã đi tới mép nước.
Ngỗng trắng không kêu không gọi, nện bước ổn thỏa đến mép nước, rồi bơi vào nước.
Nghểnh đầu thật cao, chân hồng lùa gạt sóng, tự tự tại tại, tự nhiên tiêu dao.
“Muội thật sự thích Đại Bạch.” Lâm Thấm nhìn ngỗng trắng bơi bơi, khuôn mặt nhỏ bé lộ vẻ thưởng thức và yêu thích.
Lâm Đàm cười nói: “A Thấm yêu ngỗng, đam mê này, giống với Vương Hi Chi. Vương Hi Chi yêu ngỗng, Đào Uyên Minh yêu cúc, Chu Mậu Thúc yêu sen, Lam Hòa Tĩnh yêu hạc, được xưng ‘ tứ ái ’, có thể thể hiện sự phong nhã thanh tĩnh, khác hẳn trần tục của văn nhân ẩn sĩ.”
Bờ hồ có mấy con bướm, một lát nhẹ nhàng bay múa trên không trung, một lát lại từ từ bay vào buội hoa, đôi cánh xinh đẹp tung bay, có vẻ đẹp tinh xảo mà mảnh khảnh.
Hai mắt Lâm Thấm vụt sáng lên, lông mi thật dài linh động đáng yêu giống như cánh bướm, “Tứ ái à.” Bé cười hì hì, nhưng nụ cười lại có chút chột dạ.
Lâm Đàm là trưởng tỷ của bé, nên rất hiểu rõ bé, thấy bộ dáng của bé, biết bé nghe không hiểu lắm, liền dịu dàng tỉ mỉ kể bé nghe: “Vương Hi Chi là danh gia thư pháp, tỷ tỷ là đang khen muội thanh nhã thoát tục như ông ấy. Nhã và tục đối lập nhau, nhã là rất tốt, tục lại khiến người ghét, làm người ta khinh thường. A Thấm, tỷ tỷ đang khen muội, khen muội không tầm thường, rất nhã, yêu thích ngỗng trắng giống như danh nhân Vương Hi Chi.”
diễn,đàn,Lê,Quý,Đôn
“Muội rất là nhã đấy.” Lâm Thấm nghe tỷ tỷ giải thích, vui vẻ ra mặt.
Bé đang ở tuổi làm người khác ưa thích, cười lên mặt mày cong cong, ngọt giống như mật, rất là đáng yêu.
Lâm Đàm cưng chiều nói: “A Thấm nhà ta dĩ nhiên là nhã, mỹ danh của nhị tiểu thư Lâm gia, ở An Định ai không biết, ai không hiểu?”
Lâm Đàm nói mặc dù khoa trương chút, nhưng phụ thân của các nàng Lâm Phong là tri châu An Định châu, làm chủ một châu, rất có uy vọng, Lâm Thấm là ái nữ của hắn, ở trong thành An Định này, người biết Lâm Thấm thật đúng là rất không ít.
Mặt nước có một chiếc thuyền con lay động tới, thiếu niên mặc quần áo xanh nhạt đứng ở đuôi thuyền, màu da như ngọc, dánh vẻ thanh nhã, mái tóc đen như mực chỉ dùng một cây trâm trúc cài lỏng, càng hiện ra vẻ phong lưu, lỗi lạc bất phàm.
“Đại ca đến rồi!” Lâm Thấm hoan hô.
Khóe miệng Lâm Đàm lộ ra nụ cười ranh mãnh, cúi người xuống, nhỏ giọng nói mấy câu với Lâm Thấm.
Lâm Thấm liên tiếp gật cái đầu nhỏ.
Lâm Đàm nâng người lên, mặt mày mỉm cười.
Chiếc thuyền kia càng lúc càng gần, diện mạo của thiếu niên trên thuyền, cũng càng lúc càng rõ ràng.
Dáng dấp vô cùng giống Lâm Đàm.
Lâm Thấm dùng ánh mắt vừa thưởng thức vừa ái mộ nhìn hắn, vươn tay nhỏ bé, từ từ thở dài nói: “Thiếu niên xanh lè.”
—– giọng nói rõ ràng, còn rất là lớn.