Kiều Nữ Lâm Gia

Chương 103: Chương 103: Chương 81




Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn

“A Hàn, có hài lòng không?” Hoài Viễn Vương hỏi Lâm Hàn.

Lâm Thấm vội vàng nhìn nhị ca, lông mi thật dài chớp chớp, xinh đẹp giống như hai cánh bướm xinh đẹp nhẹ nhàng xẹt qua khỏi mặt nước, “Nhị ca, ca có hài lòng không vậy.”

Lâm Hàn suy nghĩ một chút, miễn cưỡng đáp: “Diệu ca ca thay mặt a Thấm nói xin lỗi, hơn nữa còn bồi thường một trăm lượng vàng, nên xem như được rồi đi. Nhưng mà, a Thấm rõ ràng đến đây, lại không tự mở miệng nói xin lỗi...”

“Mới không cần.” Lâm Thấm liên tục lắc đầu nhỏ, non nớt nói: “Rất không có mặt mũi đó nha.”

Lâm Hàn không nói được gì.

Hoài Viễn Vương không khỏi mỉm cười.

Sao tiểu oa nhi này lại quỷ linh tinh như vậy chứ?

“A Thấm, muội như vậy là không đúng...” Lâm Hàn mặt như sương lạnh, còn định dạy muội muội.

Lâm Thấm đảo loạn mắt to, cười rất chột dạ.

Hoài Viễn Vương không đành lòng, dịu dàng nói cho Lâm Hàn, “A Hàn, muội muội còn nhỏ, nói quá độc ác sẽ dọa sợ nàng đó.”

“Là như vậy sao?” Lâm Hàn sợ hết hồn, lập tức sửa lại, “A Thấm ngoan, về nhà nhị ca dạy muội toán thuật, được không?”

“Không nói muội nha.” Lâm Thấm cực kỳ cao hứng.

Một lớn hai nhỏ ba người ra khỏi phủ Thẩm Tướng, vừa đúng lúc Lâm Khai cũng chạy tới.

“Đại ca.” Lâm Thấm thấy Lâm Khai, cười như đóa hoa nhỏ, “Nhị ca hài lòng, không nói muội nữa.”

Lâm Khai rất đau lòng, đón lấy Lâm Thấm từ trong tay Hoài Viễn Vương, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, dịu dàng hỏi: “A Thấm bị nhị ca nói rồi, có tức giận không vậy?”

Lâm Thấm hào hứng bừng bừng, “Nhị ca nói muội, muội sẽ đi nói đại Bạch, tiểu Hôi còn có tiểu khổng tước nữa nha, nếu như nói bọn chúng xong mà muội còn chưa đã ghiền, lại đi nói cậu nữa!”

Lâm Khai cười toét miệng.

Hoài Viễn Vương và Lâm Hàn cũng cảm thấy buồn cười.

Lâm Khai ôm muội muội lên xe, trêu ghẹo nói: “Không phải cậu đã để cho mợ nói rồi sao? A Thấm lại nói, đây có phải càng bao biện làm thay rồi không.”

Lâm Thấm suy nghĩ một chút, vồn vã hỏi dò, “Vậy muội thương lượng với mợ trước được không? Mợ đồng ý thì muội mới nói.”

Lâm Hàn cũng lên xe, tốt bụng nhắc nhở nàng, “A Thấm, nếu như mợ không đồng ý, vậy muội không được nói rồi.”

Lâm Thấm cười hì hì, say mê sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, “Không đâu, mợ sẽ thích muội đó.”

Lâm Hàn không biết nên nói gì mới được rồi.

Trở lại Lâm phủ, Lâm Thấm tiểu cô nương gặp ai liền khoe khoang, “Nhị ca hài lòng, không nói ta.”

Khoe khoang xong, ngẩng đầu ưỡn ngực đến Thấm viên lần lượt dạy dỗ đại Bạch, tiểu Hôi, tiểu khổng tước một phen, mặc dù đại Bạch còn không có dáng vẻ phục tùng, nhưng tiểu Hôi “Ừm bee --” vô cùng tốt, tiểu khổng tước thản nhiên chậm rãi đi trên thảm cỏ, không ngừng gật đầu, Lâm Thấm vẫn rất hài lòng.

“A Thấm, còn nói cậu không?” La Thư nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn của nữ nhi sinh lòng vui mừng, cười híp mắt hỏi nàng.

“Không nói.” Lâm Thấm ngửa đầu nhỏ lên, “Con quá bận rộn, nói không được!”

Dáng vẻ đắc ý ngạo mạn, trêu chọc tất cả mọi người cười.

Thẩm Tướng đi theo sau lưng Hoài Viễn Vương tiến hắn đến cửa chính, nhìn bóng lưng Hoài Viễn Vương và đoàn người Lâm Khai đi xa, tâm tư phức tạp.

“Phụ thân, trở về thôi.” Thẩm Ung nhẹ giọng nói.

Thẩm Tướng bước không nhanh không chậm đi về, lạnh nhạt nói: “Thật không nghĩ tới, Hoài Viễn Vương sẽ đến Thẩm gia để làm chuyện như vậy.”

Thẩm Ung không khỏi cười khổ, “Phụ thân, Họa nhi đã oán trách với con, nói rằng rõ ràng là tiểu biểu muội a Thấm hắt con bé chứ không phải là cửu công chúa. Hoài Viễn Vương mới vừa nói ‘Muội muội của bổn Vương vô ý hắt thức ăn lên trên quần áo của đại tiểu thư quý phủ’, lời nói này thật mơ hồ, để người ngoài nghe được vốn không hiểu hắn đang xin lỗi thay cửu công chúa hay xin lỗi thay a Thấm, dù sao cả hai đều là muội muội của hắn.”

Một là muội muội ruột, một là em vợ, em vợ có nhỏ nữa cũng coi là muội muội.

Ánh mắt Thẩm Tướng lạnh lẽo, “Hoài Viễn Vương đối xử tốt với Lâm gia không hề che giấu chút nào đâu đấy. Bắt đầu từ trước mặt mọi người thổ lộ không phải Lâm Đàm không cưới cho đến bây giờ, hễ Lâm gia có gió thổi cỏ lay gì hắn đều sẽ đi lấy lòng, kể cả chuyện có liên quan đến phủ Tấn Giang Hầu cũng cực kỳ tận tâm. Nghe nói vụ án Nhương gia này hắn tự mình có mặt hả? Có thể thấy được ân cần cỡ nào.”

Thẩm Ung theo Thẩm Tướng trở lại thư phòng, hai cha con mới thương lượng chút chuyện, phụ tá của Thẩm Tướng Du Tiểu Chu mới từ phủ Thuận Thiên trở lại, bẩm báo rõ ràng chi tiết vụ án Nhương gia, “... Sau khi Lâm đại công tử chắc chắn như vậy, Đường Thôi quan liền cứng rắn, nhất định phải kiểm tra thi thể Nhương thị. Đúng là giết hại, Nhương nhị lão gia cũng không thể nói gì hơn, chỉ đành phải giao thi thể Nhương thị ra. Tuy rằng bị thiêu đến hoàn toàn thay đổi, nhưng trên người thật sự có vết đao...”

Thẩm Ung nghe rất nhập thần, không khỏi nói: “Ta không thể không bội phục Lâm huynh rồi, hắn thật sự biết dạy hài tử. A Khai mới vừa mười sáu tuổi, phá án đã chu đáo như thế rồi.” Rất tán thưởng “Lâm Khai”.

Thẩm Tướng cười nhạt: “Những năm gần đây Lâm Phong đầu tiên nhậm chức huyện lệnh ở Lương Nguyên, lăn qua lộn lại mới thăng lên Tri châu An Định châu, thê tử con cái vẫn đi theo hắn tới chỗ nhậm chức, người một nhà chưa từng chia lìa. Sau khi cả nhà Lâm gia về kinh, ta đã từng sai người tìm hiểu hành tung mười năm tới nay của Lâm gia, Lâm Khai một mực dưỡng thương, vài năm gần đây thân thể mới dần dần chuyển biến tốt, nhưng một mực đi theo bên cạnh Lâm Phong bôn ba ra sức không phải là Lâm Khai mà là muội muội sinh đôi của hắn Lâm Đàm.”

Thẩm Ung cực kỳ kinh ngạc, hít sâu một hơi.

Du Tiểu Chu cũng thất thanh nói: “Chẳng lẽ Hoài Viễn Vương phi còn là một vị nữ anh hùng sao?”

Thẩm Tướng từ chối cho ý kiến, nói: “Lâm Phong người này giỏi ẩn nhẫn, không thể khinh thường, con cái của hắn cũng rất xuất sắc, mỗi đứa đều không thể phớt lờ.”

Thẩm Ung và Du Tiểu Chu cung kính đáp ứng, “Dạ, đại nhân.”

Thẩm Tướng lại phân phó, “Vụ án Nhương gia này không nên nháo lớn, nhanh chóng chấm dứt.”

Du Tiểu Chu gật đầu, “Dạ, đại nhân, học trò biết nên làm sao.” Xin chỉ thị mấy chuyện rồi cáo từ đi ra ngoài.

Thẩm Ung còn chìm trong đủ loại cảm xúc khiếp sợ, hâm mộ, lẩm bẩm nói: “Ngay từ lúc trước sau khi nghe nói đến lời nói hành động của nàng trong Dưỡng Ninh cung, con đã thấy vị cô nương này bất thường. Haizzz, Lâm huynh hắn thật sự biết dạy dỗ hài tử.”

Thẩm Tướng không tán thành liếc nhìn hắn, lắc đầu, “Ung nhi, con lại coi nhẹ mình rồi, Lâm Đàm xuất sắc, chẳng lẽ Họa nhi không thể càng ở trên cao hơn nàng ta sao? Nữ hài nhi gia lấy thùy mị trinh tĩnh làm chủ, đại gia khuê tú cũng không phải quan nhỏ địa phương, cần thẩm án phá án làm cái gì.”

Thẩm Ung luôn kính sợ phụ thân, lúc này lại khó có được phản bác, “Nhưng mà, nếu như không có nàng ta, lúc này nói không chừng La Giản còn đang ở trong ngục đó, vào lúc này La gia cũng không thiếu nhẫn nhịn tính tình chu toàn với Nhương gia. Bởi vì, nàng ta có khả năng, cho nên phủ Tấn Giang Hầu ít đi bao nhiêu phiền toái.”

Thẩm Tướng trầm mặc trong chốc lát, nói: “Cũng đúng, nàng ta quả thật có công lao đối với cha con Tấn Giang Hầu.”

Thẩm Ung tỏ vẻ buồn bã.

Thẩm Tướng đang suy nghĩ đại sự trong triều, thấy Thẩm Ung như vậy, hơi ngước mắt lên nói: “Ung nhi, chuyện đã qua đừng nghĩ tới nữa, nghĩ cũng vô ích.”

Thẩm Ung đáp một tiếng thật khẽ.

Hai cha con trong thư phòng lại rơi vào yên lặng.

Thẩm Ung cuối cùng không cam lòng, vẻ mặt phiền muộn nói: “Con chính là không hiểu, tại sao lại sớm tỏ vẻ buông lời không cần trưởng nữ, cứng rắn ép con cưới thứ nữ qua cửa chứ?”

Thẩm Tướng hơi tức giận, chân mày giật giật, bất đắc dĩ nói: “Chuyện trong nhà do nương con chủ trì, cô nương tốt hay không tốt, cha nào biết được? Ung nhi, chuyện cũ đã qua rồi, suy nghĩ nhiều vô ích, con cứ dõi mắt nhìn chuyện sau này đi. Bệ hạ đã hạ chỉ lệnh cho Tri chế cáo soạn chiếu thư, Họa nhi sắp thành Khang Vương phi rồi, về sau con và bệ hạ là thông gia, cần phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, cẩn thận lại không phân tâm.”

(*) Tri chế cáo: tên chức quan, đầu đời Đường, Trung thư xá nhân chịu trách nhiệm soạn chiếu chỉ gọi là Tri chế cáo.

“Dạ, phụ thân.” Thẩm Ung rối bời nói.

Đã sắp kết thân với hoàng thất, con rể quý lại là Thân Vương, nhưng chuyện này cũng không khiến cho hắn lộ ra thần sắc hân hoan vui sướng.

Nhìn dáng vẻ không hề có hứng thú của Thẩm Ung, Thẩm Tướng phiền não trong lòng, phất tay một cái với hắn, “Ung nhi, con đi ra ngoài trước đi.”

Thẩm Ung vốn buồn bực bức bối trong người, đang định ra ngoài đi dạo, nên thuận nước đẩy thuyền nói: “Dạ phụ thân.” Chào Thẩm Tướng, đi ra ngoài.

Thẩm Tướng đưa mắt nhìn bóng lưng nho nhã tuấn tú của con yêu mình, trong ánh mắt có sẵn thương tiếc, lại có bất mãn. Haizzz, tính tình của nó thật sự không đủ quyết đoán sát phạt, vô cùng mềm yếu, lại coi trọng chuyện nhi nữ tình trường, thiếu ánh mắt và khí phách dõi mắt nhìn thiên hạ, tương lai Thẩm gia giao vào trong tay nó, tiền đồ đáng lo ngại...

----

Sau cơm tối, Lâm Hàn đang dạy Lâm Thấm toán thuật, Tấn Giang Hầu tới.

Dáng người của hắn cao lớn, sau khi đi vào nhà, dường như ánh sáng do cây nến mang tới cũng bị hắn che khuất.

“Ông ngoại.” Lâm Thấm nhìn thấy hắn lập tức nhảy khỏi ghế con, hào hứng chạy tới, “Ông ngoại sao lại có một mình ông tới thăm cháu vậy? Cậu đâu rồi, sao cậu lại không đến vậy?”

Tấn Giang Hầu khom lưng ôm lấy nàng, Lâm Thấm thuần thục ôm lấy cổ hắn, vui mừng hỏi lung tung, “Cậu có tốt không, mợ có tốt không, biểu tỷ có tốt không, đúng rồi, cậu và mợ...”

Lâm Phong bị sợ nhảy dựng lên, vội vàng cắt lời nữ nhi, “A Thấm, ba thêm chín bằng mấy?”

Lâm Thấm giơ hai tay nhỏ bé lên đếm, đếm được hơn phân nửa, bất mãn nhìn Lâm Phong, nghiêm mặt nhỏ, “Phụ thân, mười đầu ngón tay không đủ!”

Lúc này Lâm Phong đã yên tâm, cười rất ôn hòa, mặt mũi hiền lành nói: “Không có việc gì, a Thấm, sau này con dùng que tính tới đếm là được, không gấp gáp, không gấp gáp.” Âm thầm lau mồ hôi lạnh.

Đám người La Thư đều buồn cười trong lòng.

Cám ơn trời đất, bị Lâm Phong quấy rầy một phen như vậy, Lâm Thấm tiểu cô nương cuối cùng không hỏi đến cậu và mợ nàng nữa rồi.

Tấn Giang Hầu ôm Lâm Thấm ngồi lên ghế trên, đám người Lâm Phong, Lâm Khai, Lâm Hàn túm tụm bên cạnh hắn, nói chuyện với hắn.

La Thư nữ nhi ruột thịt này lại không ngồi cạnh hắn, ngồi cách xa hắn nhất, cùng Thanh Trúc nói đến hiện giờ đang lưu hành hoa văn gì, định làm bộ đồ mới cho Lâm Đàm, Lâm Thấm, muốn để hai nữ nhi ăn mặc rực rỡ sắc màu.

Tấn Giang Hầu xử lý xong sự vụ trong phủ mới ra cửa, vào lúc này trong lòng không không lo nghĩ, tâm tư rất tốt, lần lượt kiểm tra bài tập của Lâm Khai, Lâm Hàn, giống như một vị ông ngoại hiền lành bình thường.

Lâm Thấm bị lạnh nhạt giơ hai tay nhỏ bé lên dùng sức xoay mặt ông ngoại qua, “Nhìn cháu nè, ông ngoại, mau nhìn cháu nè. Ông ngoại, hôm nay cháu học toán thuật đó, coi như đáp đúng vài đề...”

Bàn tay mềm mại nhỏ bé của nàng và gương mặt già nua tang thương của Tấn Giang Hầu tôn lên thú vị, đám người Lâm Phong thấy Lâm Thấm nho nhỏ thế mà lại dùng hết sức lực xoay mặt ông ngoại qua, cuối cùng thành công xoay lại rồi, rối rít sợ hãi than, “Sức a Thấm thật lớn!”

Lâm Thấm hả hê cười cười.

Tấn Giang Hầu trầm ngâm nghe nàng nói chuyện, còn ra mấy đề cho nàng tính, “Hai thêm tám bằng mấy”

“Bốn thêm bảy bằng mấy”

“Chín giảm một bằng mấy”

Lâm Thấm cuối cùng hài lòng, cười híp mắt dựa vào trong ngực ông ngoại, “Nói chuyện đi, nói chuyện thôi.” Kêu Tấn Giang Hầu tùy ý nói chuyện với phụ thân, ca ca tỷ tỷ nàng.

Tất cả mọi người không khỏi bật cười.

Nhị tiểu thư cuối cùng đã chịu thả người rồi.

Lâm Phong thuật lại chuyện ở Nhương gia ban ngày cho Tấn Giang Hầu nghe, “... Nhạc phụ, con cũng coi như phá án nhiều năm, nhưng nếu như không có a Đàm, cũng phải phí nhiều công phu môi lưỡi với lão nhị Nhương gia.”

Lâm Khai cũng hơi xấu hổ, “A Đàm đọc ‘Tẩy oan lục’, sao ca lại không đọc chứ?”

Lâm Đàm mỉm cười, “Muội cũng chỉ lâu lâu đọc xem thôi.”

Ánh mắt của Tấn Giang Hầu không tự chủ được rơi vào trên người Lâm Đàm, thấy nàng mặt mày như vẽ, thanh lệ xuất trần, trong lúc giơ tay nhấc chân lộ ra tao nhã và cao quý, không khỏi hốc mắt nóng lên. Thật giống nhau mà, xinh đẹp xuất chúng giống nhau, thông tuệ hơn người giống nhau...

“A Đàm, rất giống bà ngoại cháu.” Tấn Giang Hầu chậm rãi nói.

Đây là lần đầu tiên người trong Lâm gia kể cả La Thư trong đó nghe được Tấn Giang Hầu nhắc đến thê tử đã qua đời của hắn, nhắc đến bà ngoại của bốn huynh muội Lâm Khai và Lâm Đàm, không khỏi đều rất tập trung, nghiêng tai lắng nghe.

Nhưng Tấn Giang Hầu lại không nói thêm gì nữa.

“Nói đi, ông ngoại.” Lâm Thấm thúc giục.

Tấn Giang Hầu ngồi yên ở đó, tĩnh lặng bất động, giống như núi nhỏ trầm mặc.

Một lát sau, đầu của hắn dựa sát vào đầu nhỏ của Lâm Thấm.

Lão nhân lớn tuổi, hài tử non nớt nhìn lại có vẻ hài hòa kỳ dị rồi lại khiến lòng người chua xót.

Lâm Thấm thông minh khác thường, mặc dù Tấn Giang Hầu không hề nói một câu, nhưng nàng lại cảm nhận được ông ngoại đang đau lòng, giơ cánh tay nhỏ vỗ vỗ ông, trong miệng dịu dàng khuyên bảo, “Ông ngoại ngoan nào.”

Lúc này Lâm Thấm vẫn non nớt, lại có vẻ rất hiểu chuyện, rất ngoan ngoãn.

La Thư che mặt đứng lên, trốn sau tấm bình phong khóc không ra tiếng, nước mắt chảy đầy mặt.

Lâm Phong cùng đi tới ôm nàng vào trong ngực, vỗ về nàng giống như dỗ tiểu hài nhi.

Lâm Đàm thấy ông ngoại như thế, rầu rĩ trong lòng, “Ông nhất định rất nhớ bà ngoại đi, cho nên mới như vậy.”

Hồi lâu sau, Tấn Giang Hầu mới ngẩng đầu lên, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Thấm, nhỏ giọng nói: “Trời tối rồi, ông ngoại phải về. A Thấm ngoan ngoãn, đi ngủ sớm một chút, có được không?”

Lâm Thấm khôn khéo gật đầu, “Được rồi, ông ngoại.”

Lâm Hàn ngày hôm nay cực kỳ có dáng vẻ làm ca ca, vỗ ngực bảo đảm, “Ông ngoại yên tâm đi, cháu ngủ chung với a Thấm, muội ấy sẽ không sợ.”

Tấn Giang Hầu ôn hòa sờ đầu cháu ngoại gái nhỏ, cháu ngoại trai nhỏ, “Ngoan.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.