Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn
Dường như tâm tình Hoài Viễn Vương không được tốt, sau khi ra khỏi Thanh Lan điện, lệnh cho nội thị, cung nữ đi theo sau từ xa, không cho đến gần.
Lâm Đàm yên lặng đi theo hắn một đoạn đường, lại cùng hắn đi lên một chiếc cầu cong bằng đá.
Cầu đá này có hình vòng cung, tạo hình đẹp đẽ, lan can do cẩm thạch chế tạo, trên đó khắc hai đội sư tử, rất sống động, đơn giản chân thành.
Đi tới giữa cầu, Hoài Viễn Vương dừng bước lại, ánh mắt nhìn xuống mặt nước mênh mông dập dờn.
Mặt nước rất trong, sóng nước lăn tăn, nước trong veo.
Lâm Đàm dịu dàng đứng bên cạnh hắn, không nói một lời, nhưng lại khiến người khác cảm thấy yên tâm.
Hoài Viễn Vương nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng, giọng nói trầm thấp lưu luyến, “A Đàm, ta chỉ còn có nàng rồi.”
Lâm Đàm đón lấy ánh mắt triền miên của hắn, khẽ mỉm cười, nụ cười ấm áp, “Trừ chàng ra, ta còn có phụ thân, mẫu thân, đại ca, đệ đệ và muội muội. Chàng giống như bọn họ vậy, là người thân nhất thân nhất của ta.”
Hoài Viễn Vương ấm áp trong lòng, dịu dàng nói: “Người thân của nàng tự nhiên cũng là người thân của ta.”
Hắn sóng vai với Lâm Đàm đi xuống cầu, “Thật ra thì ta cũng có tổ mẫu, phụ thân và cô cô, đều rất cưng chiều ta...”
Hắn quay đầu lại liếc nhìn về phía Thanh Lan điện, trong đôi mắt thâm thúy lóe lên tia sáng, phức tạp khó tả.
Lâm Đàm không hỏi cái gì, chỉ nắm chặt lấy tay hắn.
Hoài Viễn Vương cảm kích nhìn nàng.
Tiểu phu thê tân hôn trở lại đại điện, gia yến chính thức bắt đầu.
Nên tới tất cả đều tới, chỉ có Lâm Thấm và Lương Luân, Cao Nguyên Dục mấy đứa còn đang chơi điên ở bên ngoài, không chịu đi vào ăn cơm.
Dù sao hài tử và người lớn thích ăn không giống nhau, Chu thái hậu cũng không thèm để ý, “Bọn nhỏ thích chơi, cứ chơi nhiều một chút cũng được. Lệnh cho phòng bếp nhỏ chuẩn bị mấy thứ bọn nhỏ thích ăn, nếu không chơi nữa, có khẩu vị, lại để cho chúng ăn.”
Có lời này của Chu thái hậu, không ai dám gò bó đám người Lâm Thấm nữa, trong đại điện là gia yến hoàng gia, mấy đứa lại đuổi nhau đùa giỡn trong đình viện ngoài hành lang, chơi không chán.
Lâm Đàm nghĩ đến muội muội, chờ Lâm Thấm chơi đến khuôn mặt nhỏ bé ửng đỏ đi vào, trước lệnh cho thị nữ dẫn con bé đi rửa tay, rửa mặt, rửa xong rồi lại để muội muội ngồi xuống bên cạnh mình, trước đút cho con bé ăn hai miếng canh, lại đút bánh ngọt tôm tươi, “A Thấm, ăn ngon không?”
Vào lúc này Lâm Thấm đã đói bụng, phồng gò má nhỏ lên ăn thật ngon lành, “Ừm, ăn ngon.”
Lâm Đàm mỉm cười, nhưng vẫn đút cho con bé ăn từng miếng nhỏ một, không cho con bé ăn quá nhanh.
Hoài Viễn Vương nhìn mà thèm, nhỏ giọng nói: “A Đàm, về sau nàng đút cho ta ăn như vậy đi?”
Lâm Đàm nghe được giọng nói trầm thấp mị hoặc của hắn, mặt bất tri bất giác đỏ lên, gắt giọng: “Nói cái gì đó.” Tuy rằng nàng phóng khoáng, cũng biết mới vừa rồi Hoài Viễn Vương rất nhỏ giọng, người khác không nghe thấy được, nhưng vẫn xấu hổ, gương mặt nóng lên.
Lâm Thấm cảnh giác nhìn Hoài Viễn Vương, giơ tay nhỏ bé che miệng chén sứ nhỏ của nàng, giống như sợ Hoài Viễn Vương sẽ cướp cơm của nàng vậy, “Tỷ phu, ca lại định giành cái gì với muội vậy.”
Lâm Đàm nhìn vừa buồn cười lại đau lòng, dịu dàng nói: “Hắn không giành cái gì cả đâu, a Thấm ngoan, nào ăn miếng rau xanh này. A Thấm muội nhìn xem, nó xanh mơn mởn giống như bích ngọc vậy, có phải rất đẹp mắt không?”
Lâm Thấm bị tỷ tỷ dụ dỗ, ăn rau rồi.
“A Đàm, về sau nàng cũng phải dụ dỗ ta như vậy.” Hoài Viễn Vương nhỏ giọng, nhưng Lâm Đàm nghe rất rõ.
Nàng không thèm để ý đến Hoài Viễn Vương nữa, nhưng trong lòng ngọt ngào.
Lâm Thấm lại cảnh giác liếc nhìn Hoài Viễn Vương, Hoài Viễn Vương vội vàng thanh minh, “A Thấm, tỷ phu không giành gì với muội cả, cái gì cũng không giành.”
Dỗ Lâm Thấm vài câu, nàng mới ngoan ngoãn ăn cơm.
Lâm Đàm kiên nhẫn tỉ mỉ đút cơm cho muội muội, còn có vẻ đẹp mẫu tính động lòng người.
Hoài Viễn Vương ngứa ngáy trong lòng, không nhịn được nói bên tai Lâm Đàm: “A Thấm là một bé ngốc, ta đã đoạt tỷ tỷ của muội ấy về nhà rồi.”
Lâm Đàm thẹn thùng, sau tai đều đỏ ửng rồi.
Chu thái hậu vui vẻ nhìn hai đứa, cực kỳ hài lòng, nói với Tương Dương trưởng công chúa: “Con xem tiểu tức phụ của Diệu Linh biết chăm sóc hài tử chưa kìa, vậy sau này con bé có hài tử của riêng mình, nhất định sẽ chăm sóc rất tốt, con nói có đúng không?”
Tương Dương trưởng công chúa mỉm cười nói, “Ngài vừa muốn tiểu tức phụ của Diệu Linh sinh long phượng thai cho, còn muốn nàng ấy chăm sóc tốt cho con, mẫu hậu, làm cháu dâu ngài thật sự không dễ dàng mà.”
Chu thái hậu lắc đầu, “Nào có, làm cháu dâu ta rất dễ dàng, chỉ cần cháu của ta hài lòng, ta đây làm tổ mẫu sẽ hài lòng.”
Tương Dương trưởng công chúa hiểu Chu thái hậu cưng chiều Hoài Viễn Vương, không khỏi bật cười.
Cao Nguyên Dục vốn đi chung với Bách phi, nhưng mắt thấy Lâm Đàm đút Lâm Thấm ăn cơm, thèm khát vô cùng, vì thế thừa dịp Bách phi không chú ý, bưng chén nhỏ của mình nhanh chóng chạy đến chỗ ngồi của Hoài Viễn Vương và Lâm Đàm, cười đến rất nịnh hót với Lâm Đàm, “Đại tẩu, lại đút đệ ăn được không.”
Lâm Thấm không chút suy nghĩ giơ tay nhỏ bé ra đánh hắn một cái, “Đi, không được giành với ta.”
Cao Nguyên Dục thì thầm nho nhỏ, “Lâm Thấm ngươi thật nhỏ mọn, tổ mẫu ta cũng cho ngươi mượn, tỷ tỷ của ngươi đút ta ăn cơm cũng không chịu. A, không đúng, nàng cũng là đại tẩu của ta.”
Cửu công chúa đã sớm hâm mộ từ lâu, thấy Cao Nguyên Dục đi trước, nàng cũng lấy can đảm chạy tới, “Đại tẩu.” Ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên cười lấy lòng với Lâm Đàm.
Lương Luân cũng theo tới, cười tươi, “Còn có đệ, còn có đệ.”
Lâm Đàm rất biết dỗ hài tử, hòa giải tranh cãi cho chúng, “A Thấm, tỷ tỷ cho muội ăn hai miếng rồi mới cho mấy bạn mỗi người một miếng, có được không?”
Lâm Thấm đảo tròn mắt, cẩn thận suy nghĩ trước sau, giơ ba ngón tay lên, “Ba miếng.” Đút nàng ba miếng, mới được đút người khác ăn một miếng.
“Được, vậy theo a Thấm của chúng ta.” Lâm Đàm xinh đẹp cười nói.
Như vậy tất cả đều vui vẻ. Lâm Thấm tiểu cô nương cảm giác mình rất đặc biệt, Lương Luân và Cao Nguyên Dục, cửu công chúa vốn chỉ tới cọ tỷ tỷ, có thể cọ được một miếng cũng đã rất thỏa mãn, ai nấy vui vẻ.
Bốn hài tử ngồi xung quanh Lâm Đàm, bốn khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ tin cậy nhìn Lâm Đàm, thỉnh thoảng cười ngọt ngào với nàng.
“Vị hoàng trưởng tử phi này cũng thật biết lung lạc lòng người.” Không ít phi tần nhìn đỏ mắt.
Cao Nguyên Dục và cửu công chúa là tiểu nhi tử, tiểu nữ nhi của hoàng đế, bình thường hoàng đế sủng ái tự nhiên nhiều hơn một chút. Lương Luân là cháu ngoại ruột của hoàng đế, từ trước đến giờ hoàng đế đối xử rất thân thiết. Lâm Đàm vị hoàng trưởng tử phi này mới lần đầu tiên tham gia gia yến hoàng thất đã vững vàng hấp dẫn ba hài tử này tới bên người nàng, phần công lực này, thật sự không thể khinh thường.
Phùng quý phi vẫn tự nhận là danh môn thục viện, nhưng nhìn thấy hình ảnh Lâm Đàm thân thiết với bốn hài tử, lại sinh ra chán ghét và đố kỵ, “Mới vừa vào cửa đã thay Hoài Viễn Vương mọi cách lôi kéo như vậy, thật là lòng dạ Tư Mã Chiêu, người qua đường đều biết. Phi, thế mà lại đánh chủ ý lên đầu hài tử, thật không biết thẹn!”
Hôm nay nàng bị hoàng đế xem thường, tâm tình vốn không tốt, vào lúc này càng thêm tức giận đến mặt vàng vọt, cực kỳ khác ngày thường.
Thức ăn trên gia yến rất tinh mỹ, nhưng lại khiến Phùng quý phi ăn đau bao tử.
Sau khi bữa tiệc giải tán, hoàng đế không hề lưu lại, nhanh chóng rời đi, khiến cho những phi tần đã nhiều ngày không thấy hắn u oán không thôi.
Hoài Viễn Vương và Lâm Đàm ở Dưỡng Ninh cung tâm sự với Chu thái hậu, Chu thái hậu lại xưa nay chưa từng có đuổi Hoài Viễn Vương đi, “Diệu Linh, trở về đi, hôm qua hai đứa vốn mệt nhọc, hôm nay lại dậy từ sớm tinh mơ, vào lúc này chắc đã mệt mỏi vô cùng rồi đi? Mau trở về đi, trở về đi, về sớm nghỉ ngơi một chút.”
Nói đến Hoài Viễn Vương và Lâm Đàm đồng loạt mắc cỡ đỏ mặt.
Thật ra thì những lời này của Chu thái hậu rất thuần khiết, không hề có ý tứ gì khác. Nàng nói “Hôm qua hai đứa vốn mệt nhọc”, ý tứ cũng không phải gì khác, là nghi thức hoàng trưởng tử cưới Vương phi rất nhiều hạn chế, hai tân nhân mới vì vậy mà mệt nhọc. Nhưng nghe vào trong tai người khác, đây tuyệt đối là ý vị sâu xa, có ám chỉ gì khác, vốn không phải là ý tứ trên mặt chữ.
Phu thê tân hôn mặt đỏ tim đập rộn, lại không dám ở lại nữa, cáo từ đám người Chu thái hậu, Tương Dương trưởng công chúa, dẫn theo bốn cái đuôi nhỏ rời đi -- Lâm Thấm đương nhiên muốn đi theo tỷ tỷ, tỷ phu, Lương Luân và Cao Nguyên Dục, cửu công chúa cũng cố ý muốn cùng đại ca đại tẩu đến Vương phủ chơi, mặc dù tùy hứng bướng bỉnh chút, nhưng ngày đại hỉ, theo lẽ thường không mắng hài tử, còn nuông chiều hơn bình thường, cho nên mặc kệ bọn họ.
Sau khi phu thê Hoài Viễn Vương rời đi cùng bốn hài tử, Tương Dương trưởng công chúa trêu ghẹo Chu thái hậu, “Ngài đây là vội vã ôm chắt nội đi, xem xem, kể cả niềm vui thú khi Diệu Linh nói chuyện với ngài cũng cam tâm tình nguyện bỏ qua, chính là vì để cho hai đứa về nhà bỏ công sức đi.”
Chu thái hậu kinh ngạc nhướng mày, “Ta có sao? Ta có sao?”
Tương Dương trưởng công chúa cũng nhướng mày, “Ngài không có sao?”
Hai mẹ con nhìn nhau cười.
Phu thê tân hôn mang theo bốn hài tử trở lại Vương phủ, bốn hài tử đã chắp tay ra ngoài chơi.
“Mệt mỏi không?” Hoài Viễn Vương nhẹ nhàng kéo vợ yêu qua.
“Không mệt.” Lâm Đàm dịu dàng lại mệt mỏi lắc đầu.
Trong miệng nói không mệt, nhưng qua một lúc, nàng đã dựa vào vòm ngực rộng của Hoài Viễn Vương mà ngủ thiếp đi, ngủ rất sâu.
“Còn nói không mệt.” Hoài Viễn Vương rất thương tiếc.
Hắn định ôm thê tử lên giường ngủ, nhưng lại sợ giày vò như vậy sẽ đánh thức nàng, nên vẫn duy trì tư thế ngồi như vậy, để thê tử tiếp tục ngủ say.
Lâm Khai đến phủ Hoài Viễn Vương đón Lâm Thấm.
Khi hắn dẫn Lâm Thấm đi vào, thấy Hoài Viễn Vương không nhúc nhích ngồi đó, không khỏi hơi kinh ngạc. Chờ thấy Lâm Đàm ngủ say trong lòng Hoài Viễn Vương, hắn mới hiểu được là có chuyện gì.
“Ta không dám động, sợ đánh thức nàng.” Hoài Viễn Vương cười khẽ.
Lồng ngực Lâm Khai nóng lên.
Muội phu thật sự đối xử vô cùng tốt, rất quan tâm đến a Đàm...
Lâm Thấm tiểu cô nương một khi bướng bỉnh thì vô cùng bướng bỉnh, nhưng khi đã quan tâm hiểu chuyện thì lại vô cùng hiểu chuyện, nàng vốn tới chào từ biệt tỷ tỷ, thấy tỷ tỷ đã ngủ thiếp đi như vậy, tỷ phu sợ đánh thức tỷ tỷ còn không dám động, nên nhỏ giọng thì thầm với Hoài Viễn Vương, “Tỷ phu, muội về đây, ngày mai tỷ phu và tỷ tỷ về nhà sớm, được không?”
Vào lúc này nàng đã khôi phục lại thân thiết như trước kia với Hoài Viễn Vương rồi, Hoài Viễn Vương cảm động trong lòng, mỉm cười nói: “Được, tỷ phu sẽ dẫn tỷ tỷ về sớm một chút, nhất định không để cho tiểu a Thấm đợi.”
Lâm Thấm cười ngọt ngào.
Nàng đến gần bên Hoài Viễn Vương, nhón chân lên hôn lên mặt Lâm Đàm, non nớt nói: “Tỷ tỷ ngoan, ngủ ngon nhé, sáng ngày mai về sớm một chút đó.”
Trên mặt Hoài Viễn Vương lộ ra nụ cười vui mừng.
Lâm Khai sờ đầu nhỏ của muội muội, mỉm cười nói: “A Thấm, về nhà với đại ca nào.”
Lâm Thấm ngoan ngoãn gật đầu.
Hoài Viễn Vương nói: “Anh vợ, xin thứ cho ta không thể đứng dậy đưa tiễn.”
Lâm Khai cười nhìn hắn, “Không sao, không sao.” Ôm lấy muội muội, từ biệt Hoài Viễn Vương rồi nhanh nhẹn đi ra ngoài.
Lương Luân và Cao Nguyên Dục, cửu công chúa cũng đã chia ra được Tương Dương trưởng công chúa, người trong cung đón về rồi.
Lâm Khai mang theo tiểu muội muội trở về phố Trường Anh, coi chuyện Hoài Viễn Vương chăm sóc Lâm Đàm thành tin đồn thú vị nói cho Lâm Phong và La Thư nghe, “... Cha, nương, con thật sự hơi lo lắng cho hắn đó, chân của hắn sẽ không tê rần chứ?”
Lâm Phong nghe rất cảm động, thở dài nói: “Sao lại không tê dại chứ? Đó là nhất định sẽ tê dại, không nghi ngờ chút nào.”
Lâm Khai không khỏi sinh lòng nghi ngờ, “Cha, sao cha lại rõ ràng như vậy, chẳng lẽ cha cũng từng... làm như vậy rồi?”
Lâm Phong và La Thư không hẹn mà cùng đỏ mặt.
Tuy là phu thê, nhưng hai người bọn họ đỏ mặt nhìn nhau, trong ánh mắt tràn đầy nhu tình mật ý.
Lâm Khai giật giật khóe mắt. Cha, nương, hai người tốt như vậy ở trước mặt con, không lo lắng con sẽ không quan tâm đến chuyện học hành, cũng muốn... sớm ngày thành thân cưới vợ sao.
Sơn tam phu nhân và Hướng đại phu nhân nghe nói vì gả tỷ tỷ mà Lâm Thấm rất không vui, nên quan tâm đưa Sơn Trăn Trăn và Hướng Du Ninh qua, “Để Trăn Trăn và Du Ninh làm bạn với a Thấm, ba cô nương cùng nhau chơi đùa. A Thấm sẽ không rảnh để đau lòng.”
Lâm Phong và La Thư vô cùng vui sướng, Lâm Phong tự tay viết thư cảm ơn, cảm tạ ý tốt của Sơn tam phu nhân và Hướng đại phu nhân.
La Thư rất cảm động, “Đến khi Gia Hủy và Hinh Ninh xuất giá, a Thấm chúng ta cũng đến an ủi Trăn Trăn và Du Ninh đi.”
Lâm Phong đầy miệng đồng ý, “Đó là tự nhiên.”
Giữa người với người chính là như vậy, người giúp ta, ta giúp người, có qua có lại, ngươi kính ta một thước, ta kính ngươi một trượng.
Lâm Thấm tiểu cô nương thật sự có vẻ không vui, nhưng mà chơi đùa với Sơn Trăn Trăn và Hướng Du Ninh, lại cùng nhau đi dạy dỗ đại Bạch, tiểu Hôi và tiểu khổng tước, nàng lại vui hơn nhiều, lại cười hì hì rồi.
Khuôn mặt nhỏ bé lóng lánh trong sáng, nụ cười ngây thơ hồn nhiên, khiến cho người ta nhìn thấy, tâm linh giống như cũng được tinh lọc rồi.