Editor: Nguyễn2
Lâm Thấm đang cùng cha mẹ, ca ca tỷ tỷ của nàng hồ nháo, đúng lúc La Giản đến đây.
La Thư vừa thấy hắn ánh mắt liền sáng lên, mừng rỡ gọi, "Chạy nhanh đi, A Thấm muốn dẫn huynh đi đó." Lại ra lệnh cho Thanh Trúc, "Đi, lấy một cái túi vải to tới đây, để nhị tiểu thư mang cậu tới Lâm phủ đi." Thanh Trúc hé miệng cười, "Vâng, phu nhân." Vẫn cực kỳ nghe lời cầm cái túi vải Tùng Giang to ở trên bàn, "Cữu gia, mời người đi."
Lâm Phong thấy La Thư vui vẻ trêu đùa ca ca như vậy, không khỏi mỉm cười.
La Giản đầy hi vọng nhìn nàng, cười ha ha, "Mang ta đi? Được, chỉ cần chứa được, xách được, vậy thì mang đi." Để chân lên trên ghế, ngồi xếp bằng, "Tiểu A Thấm, mang đi, mang cậu đi." Lâm Thấm vui vẻ cười khanh khách không ngừng, "Mang cậu, mang cậu!" Để Lâm Khai ôm nàng lên bàn, tay chân luống cuống cầm lấy vải Tùng Giang muốn bọc kín cậu nàng.
La Giản cố ý lắc vai bên trái, lắc đầu bên phải, Lâm Thấm làm sao cũng không quấn được hắn.
Rối loạn một lúc, Lâm Thấm bổ nhào vào trong lòng La Giản, vui vẻ cười rộ lên.
La Giản cũng cười ha ha.
Cậu cháu hai người đùa giỡn rất vui vẻ.
Lâm Phong lặng lẽ kéo La Thư, "Phu nhân, xem cữu huynh như vậy, ta rất muốn dẫn hắn đi. Hắn cùng tiểu A Thấm chúng ta chơi đùa rất hợp." La Thư trợn mắt nhìn hắn, "Đi đi đi, ca ca ta đường đường là thế tử phủ Tấn Giang Hầu, rường cột nước nhà, là để chơi đùa với con gái chàng sao?" Lúc nói chuyện, chính nàng cũng không nhịn được cười rộ lên.
"A Thư khi nào lại thay ca ca nói chuyện vậy." Lâm Phong thấy thê tử cùng không giống lúc trước, trong lòng vừa vui mừng vừa chua xót. La giản cùng La Thư là huynh muội cùng mẹ, nhưng từ nhỏ đến lớn vẫn thủy hỏa bất dungchán ghét lẫn nhau, mãi đến trung niên mới dần dần tốt lên, khiến người ta buồn thương.
Lâm Đàm liếc mắt ra hiệu cho Lâm Khai.
Hai người bọn