Editor: Puck - Diễn đàn
La Thư nghe rất kinh hãi, hỏi vội: “A Đàm, ý của con là...?”
Lâm Đàm nhíu mày, “Nàng ta là thê tử của cậu, vốn không phải người cùng một đường với Tiêu thị và Toàn thị, nhưng nàng ta lại tuân theo mệnh lệnh của Tiêu thị, không hề suy nghĩ thay cậu chút nào, vậy quá khả nghi rồi. Khí sắc, vẻ mặt của nàng ta lại luôn quái dị rõ ràng, mười mấy năm qua không hề sinh được, nhưng cậu đã có Văn Nhân.”
Sẵn có La Văn Nhân, đã nói rõ La Giản không có vấn đề, vấn đề xuất hiện ở trên người Nhương thị.
La Thư lo lắng không thôi, “Haizzz, nương nghĩ đến cậu con đã trung niên rồi mà còn chưa có nhi tử, thật sự buồn sợ thay cho cậu con. A Đàm, nếu như cậu con vẫn không có nhi tử, không nói đến không có ai dưỡng lão tống chung, Tấn Giang Hầu phủ cũng phải chắp tay nhường cho người khác!”
Lâm Đàm cười nhạt, “Sợ rằng có vài người có mục đích chính là như thế. Nương, chuyện này ngài đừng quản, giao cho con là được.”
Ánh mắt La Thư tối sầm, khẽ vuốt ve tóc mai của Lâm Đàm, “A Đàm, những chuyện này vốn nên do nương tới lo liệu, lại để cho con một nữ hài nhi chưa lấy chồng quan tâm...”
Lâm Đàm cười híp mắt đè tay nương mình lại, nũng nịu nói: “Nương, nương cũng có đại sự phải làm mà, nương phải trông coi ăn uống cuộc sống thường ngày của cha và bốn người huynh muội chúng con, hơn nữa a Hàn và a Thấm còn nhỏ, toàn bộ trông cậy vào nương đó.”
La Thư tươi cười rạng rỡ, “Còn không phải như vậy sao, a Hàn và a Thấm hai đứa bé này đứa nào cũng đều bướng bỉnh, nương không quản hai đứa nó thật sự không được.”
Lâm Đàm cười duyên, vội nói: “Nương trông chừng hai đứa nhỏ đi, chuyện của cậu, con thương lượng với đại ca rồi làm, bảo đảm làm thỏa đáng.”
La Thư cười một tiếng, “Được, a Khai và con làm việc, nương yên tâm.”
Hiện giờ Lâm Khai đã vào quốc tử giám học, Lâm Hàn cũng làm đệ tử một vị đại nho học thức uyên bác ở Hương Hà viên cách quốc tử giám một con đường. Lâm Hàn còn nhỏ, Lâm Khai luôn đưa hắn đi lúc đi học, sau khi tan học mới đi đón hắn, hai huynh đệ cùng vào cùng ra, đi sớm về trễ.
Ngày này sau khi Lâm Khai về nhà, Lâm Đàm liền kéo hắn đến thư phòng, “Ca, ca viết lá thư đi.”
Lâm Khai thuận miệng đồng ý, “Được, viết thư.”
Thấy trên bàn có sẵn giấy, bút, mài mực sẵn, nên cầm bút chấm mực chuẩn bị viết, “A Đàm, viết cái gì thế? Viết thư cho ai vậy?”
Trên gò má trắng nõn như ngọc của Lâm Đàm bay lên từng rặng mây đỏ, “Ca cứ viết muốn mượn hắn một tên đại phu, tốt nhất là nữ đại phu...”
Trong tay Lâm Khai nâng bút lên, cố ý chậm rì rì hỏi, “A Đàm, hắn là ai nhỉ?”
Lâm Đàm giận đánh hắn một cái, “Biết rõ còn hỏi.”
Lâm Khai giễu cợt muội muội đôi câu, nâng bút viết thư, “Cần nữ đại phu làm gì?”
Lâm Đàm thở dài sâu kín, “Còn không phải vì cậu sao. Haizzz, đáng tiếc Hàn đại phu không ở đây, nếu như có nàng, tất cả vấn đề khó khăn đều giải quyết dễ dàng.”
Lâm Khai nhanh chóng viết xong thư, lại cẩn thận nhìn xem một lần, cảm thấy không thành vấn đề nên đặt lên trên bàn chờ mực khô, cười nói: “Hàn đại phu sợ muội rồi, người ta là danh y lừng lẫy thiên hạ, đến trước mặt muội lại thường xuyên bị muội sửa trị không còn cách nào. A Đàm, Hàn đại phu thấy muội quả thật giống như ông ngoại thấy a Thấm vậy, bản lĩnh cả người đều không sử dụng được, chỉ có cúi đầu nghe lệnh.”
Năm tám tuổi Lâm Đàm có thể thuyết phục Hàn đại phu từ trước đến giờ không giao thiệp với quan phủ đỡ đẻ vì Lâm Hàn, sau có thể giữ Hàn đại phu ở lại Lâm gia chữa bệnh cho Lâm Khai -- Hàn đai phu vẫn vân du thiên hạ hành y khắp nơi, muốn nàng ở lại Lâm gia mấy năm nào phải chuyện dễ.
“Hết cách rồi, khi đó đại tiểu thư Lâm gia thật sự rất đáng yêu, kể cả Hàn đại phu cũng vì vậy mà động lòng.” Hai tay Lâm Đàm chống cằm, tự khen nói.
Lâm Khai và Lâm Đàm liếc nhìn nhau, đồng thời cười to.
Vết mực đã khô, Lâm Khai tự mình niêm phong thư, lệnh cho gã sai vặt đưa đến phủ Hoài Viễn Vương.
“Ca đoán Hoài Viễn Vương khẳng định coi là rất quan trọng, cho dù bên cạnh hắn không có nữ đại phu, lên trời xuống đất cũng nhất định phải tìm cho ra một người.” Lâm Khai thật hăng hái nói giỡn với muội muội.
Lâm Đàm thuận tay đánh hắn một cái, “Không được nói lung tung, trong cung có nữ đại phu mà, nếu trong vương phủ của hắn không có, đến trong cung cũng có thể tìm được một người.”
Trên đời này tuy rằng nhiều đại phu, nhưng đại phu tốt lại ít, nữ đại phu tốt lại càng thiếu nữa. Trừ Hàn đại phu ra, Lâm Đàm thật sự không biết nữ đại phu nào xuất sắc lại có thể tin tưởng được, không thể làm gì khác hơn là xin nhờ sự giúp đỡ của Hoài Viễn Vương.
Lâm Đàm nói sơ qua chuyện hôm nay cố ý thử Nhương thị cho Lâm Khai, Lâm Khai hừ lạnh một tiếng, “Mặc dù không biết năm đó cậu cưới Nhương thị ra sao, chỉ thoáng suy nghĩ cách thức làm việc của Tiêu Lan, nàng ta có thể để cho cậu cưới một vị thục nữ tốt đẹp sống qua ngày sao? Dĩ nhiên sẽ không. Còn không biết Tiêu thị dùng quỷ kế gì cố gắng nhét Nhương thị cho cậu đấy.” Nói đến Tiêu thị mưu đồ ác độc, rất chán ghét.
Trong lúc hai huynh muội Lâm Khai và Lâm Đàm còn ở trong thư phòng nói chuyện, gã sai vặt đã nhanh chóng đưa thư đến phủ Hoài Viễn Vương. Trùng hợp lúc này Hoài Viễn Vương đang ở trong phủ, nghe nói Lâm gia có thư, lập tức mở ra nhìn, sau khi xem xong, sai người chuẩn bị ngựa, “Bổn vương muốn vào cung bái kiến bệ hạ.”
Người hầu không dám chậm trễ, vội chuẩn bị ngựa tốt cho hắn, Hoài Viễn Vương nhảy tót lên ngựa, chỉ dẫn theo hơn mười thị vệ, chạy thẳng tới Tử Cấm thành.
Trong thiên điện chỗ Tử Thần điện, hoàng đế ngồi trước sập lật xem tấu chương, thập tứ hoàng tử Cao Nguyên Dục ngồi trước án kỷ trong góc tường đọc sách. Ở độ tuổi của hắn làm sao có thể tĩnh tâm đọc sách gì được chứ, ngọ nguậy tới lui, không tập trung tư tưởng, không đọc được bao lâu đã cầm lấy một tờ giấy viết vẽ lung tung.
Thấy Hoài Viễn Vương bước nhanh đi vào điện, mắt Cao Nguyên Dục rực sáng lên, ném quyển sách rồi lập tức vội vàng chạy tới, lớn tiếng kêu la, “Đại ca, để nương con lừa lại sinh thêm một con!”
Hoàng đế và Hoài Viễn Vương nghe được câu nói điên khùng của hắn, đều không giải thích được.
Cao Nguyên Dục ôm lấy bắp đùi Hoài Viễn Vương chấp nhất yêu cầu, “Để nương con lừa lại sinh một con đi! Đại ca, đệ muốn con lừa con giống con của Lâm Thấm như đúc, cũng muốn nhỏ như vậy, không cao hơn đệ, rất nghe lời.”
Có vậy Hoài Viễn Vương mới hiểu được ý tứ của hắn là để nương của tiểu Hôi lại sinh thêm một con lừa con nữa cho hắn, nên nói ra: “Tiểu Hôi còn nhỏ hơn con lừa bình thường nhiều, rất khó gặp được. A Dục, đại ca kêu người để ý, nếu có lập tức lấy cho đệ.”
Hoàng đế khẽ cười, “Tại sao lại so kè một con lừa rồi chứ? Còn nói cái gì mà nương con lừa, sinh một con, thật đúng là lời hài tử.” Lại ra lệnh cho Bàng Đắc Tín, “Ngươi mang tiểu thập tứ ra ngoài chơi đi.”
Bàng Đắc Tín biết đây là hoàng đế và Hoài Viễn Vương có lời muốn nói, vội khom mình cười nói với Cao Nguyên Dục, “Thập tứ điện hạ, ngày hôm nay hình như nô tài mới nhìn thấy một con lừa nhỏ ở cung hậu uyển, rất nhỏ, vừa lóe lên đã không thấy nữa...”
Cao Nguyên Dục mừng rỡ, “Ngươi thật sự nhìn thấy lừa con sao, nó nhỏ bao nhiêu? Không cao hơn ta chứ?”
Bàng Đắc Tín cười nịnh hót, “Thưa điện hạ, nô tài chính là hình như thấy được, lại không thấy rõ ràng, giờ phải đến cung hậu uyển tìm thử xem, mới biết được đó.”
Cao Nguyên Dục tỏ vẻ kích động, “Vậy còn chờ cái gì? Đi nhanh đi.” Đi theo Bàng Đắc Tín tìm con lừa.
Hoài Viễn Vương yên lặng bái lạy, quỳ ngồi ở đối diện hoàng đế.
“Án tham ô Túc Châu liên lụy quá rộng, trẫm đã lệnh cho Hình bộ chấm dứt ở đây, chỉ truy cứu Phương Đức Sơn và vài người đã lộ ra khỏi mặt nước.” Giọng hoàng đế nhàn nhạt.
Hoài Viễn Vương chậm rãi nói: “Quan viên tham ô, lại định dung túng như thế sao?”
Hoàng đế nhìn hắn thật sâu, “Tương lai con sẽ biết ngay, làm hoàng đế cũng có thật nhiều chỗ bất đắc dĩ, cũng không thể muốn làm gì thì làm.”
Hoài Viễn Vương trầm mặc hồi lâu, cúi người dập đầu, “Dạ, bệ hạ.”
Hoàng đế ấm giọng nói: “Con sắp lấy vợ, sự vụ trong triều tạm thời không cần để ý tới nhiều, yên tâm làm hôn sự của con quan trọng hơn. Sau khi lấy vợ thành gia, sẽ phải thay đổi dáng vẻ rồi.”
Trong diện mạo lạnh lùng của Hoài Viễn Vương có vẻ nhu hòa, “Con tới muốn xin ngài nữ danh y. Phụ hoàng, trong cung chắc có nữ đại phu nhỉ?”
Hoàng đế không khỏi tò mò, “Nếu như con đã cưới Vương phi về nhà rồi, muốn nữ y còn có thể hiểu được. Vào lúc này con chính là người độc thân, muốn nữ y làm gì?”
Hoài Viễn Vương hơi có vẻ thẹn thùng, “Là anh vợ của con muốn.”
Mặc dù bình thường hắn thờ ơ, lạnh lùng, nhưng khi thẹn thùng lại không khác gì nam tử trẻ tuổi tầm thường khác, hoàng đế im lặng nhìn hắn một lúc lâu, “Nữ y thì con nên đi hỏi chỗ Thái hậu, chẳng lẽ chỗ của trẫm sẽ có nữ y sao?”
Bên cạnh một đại nam nhân cần nữ y làm gì, có gì cần thiết.
Hoài Viễn Vương như từ trong mộng mới tỉnh, “Dạ, đi chỗ Thái hậu xin, giờ con đi Dưỡng Ninh cung luôn.”
Không hề dừng lại thêm, cáo từ hoàng đế rồi chạy đi Dưỡng Ninh cung tìm Chu Thái hậu.
Chu Thái hậu nghe nói hắn muốn nữ y, cảm thấy rất hứng thú, liên tục hỏi han, “Diệu Linh, cháu thân nam nhân muốn nữ y làm gì? Có phải bên cạnh cháu có tiểu cung nữ nào... cái gì kia rồi...?”
Hoài Viễn Vương quýnh lên, vội vàng nói: “Cháu là người tùy tiện như vậy sao? Tổ mẫu đừng đoán bậy, đây là anh vợ cháu muốn.”
Chu Thái hậu nghe rất vui vẻ, “Chẳng lẽ anh vợ cháu gây ra tai họa gì sao? Haizzz, người trẻ tuổi mà, đây là khó tránh khỏi, ai mà lúc tuổi trẻ không nợ vài nét bút phong lưu chứ.”
Hoài Viễn Vương bị nàng nói dở khóc dở cười.
Cũng may Chu Thái hậu trêu ghẹo thì trêu ghẹo, nhưng cho người cũng rất hào phóng, không hề giấu giếm, “Chư nữ quan của Dưỡng Ninh cung tinh thông dược lý, hơn nữa tinh thông phụ khoa, còn có thể đỡ đẻ, miệng lại rất kín đáo, ai cũng đừng mong hỏi thăm được chuyện riêng tư của ta từ miệng của nàng. Diệu Linh, tổ mẫu cho cháu Chư nữ quan nhé, về sau ở lại vương phủ của cháu mà sử dụng. Cháu ấy, sớm muộn gì cũng phải dùng đến Chư nữ quan.” Chu Thái hậu vừa nói vừa cười, cười rất ý vị sâu xa.
Mặt Hoài Viễn Vương bất tri bất giác đỏ lên.
Chu Thái hậu càng