Editor: Puck - Diễn đàn
Tiêu thị mắt thấy muốn để cho Nhương thị làm chim đầu đàn không được rồi, cực kỳ tức giận, không nghĩ ra được kế gì, cuối cùng không thể làm gì khác hơn nghĩ cách tới nhà mẹ đẻ của nàng. Để Toàn thị tặng phần lễ vật dày cộm cho chị dâu nhà mẹ nàng, đại phu nhân Tiêu gia, cầu xin đại phu nhân Tiêu gia cũng truyền một “Lời đồn đại” ở trong kinh.
“Đó gọi là gậy ông đập lưng ông.” Tiêu thị tràn đầy ác ý.
Nghĩ đến Tấn Giang Hầu định để cho Ngôn Yên chủ trì quỹ chính sau khi qua cửa, Tiêu thị thật sự hận Ngôn Yên thấu xương, nhất định phải phá hủy Ngôn Yên.
Có người có thể dùng “Lời đồn đại” truyền nàng thành mẹ kế ác độc, nàng sẽ có thể dùng lời đồn đại truyền Ngôn Yên thành đạo đức bại hoại, không hề liêm sỉ, chưa cưới sinh nữ nhi, man thiên quá hải, lừa đời lấy tiếng, khiến Ngôn Yên thân bại danh liệt, không làm được thế tử phu nhân phủ Tấn Giang Hầu.
Đời này Tiêu thị đã nhiều lần làm chuyện xấu, nhưng nàng rất ít khi tự mình lộ diện đi làm, bình thường luôn mượn tay người khác. Lần này cũng không ngoại lệ, nàng để chị dâu nhà mẹ thay nàng truyền lời, cũng mượn giọng Nhương thị, người nghe được chân tướng không rõ ràng này, giống như Nhương thị đích thê nguyên phối này không cam lòng vô cớ bị hưu, bị Ngôn Yên tu hú chiếm tổ, mới ra hạ sách này.
Tiêu thị đắc chí vừa lòng, chờ đợi lời đồn đại này truyền khắp kinh thành, chờ Ngôn gia và Ngôn Yên chán chường, cũng không có mặt mũi ra cửa gặp người nữa.
Đáng tiếc, đều là định truyền lời đồn đại, nếu như thực lực không đủ, hiệu quả kia chính là hoàn toàn khác biệt.
Lời đồn đại về Ngôn Yên mới vừa có chút manh nha ở trong kinh thành đã bị Kiến Khang đại trưởng công chúa biết được. Làm bà mai cho La gia và Ngôn gia, Kiến Khang đại trưởng công chúa giận tím mặt, “Ngôn Trung thừa cương trực thanh liêm cỡ nào, nữ nhi hắn nuôi ra nhã nhặn ôn huệ, giữ nghiêm lễ nghĩa, thật sự là tấm gương cho thục nữ noi theo, lời đồn đại vu oan khốn kiếp cho nàng này từ nơi nào truyền ra? Mau bắt ra ngoài đánh chết toàn bộ!”
Được các con dâu, cháu dâu khuyên nhủ, cơn giận của Kiến Khang đại trưởng công chúa vẫn còn sót lại chưa hết, nói: “Nếu cô nương Ngôn gia không tốt, bản công chúa có thể làm mai cho nàng sao?”
Đối với chuyện này, Kiến Khang đại trưởng công chúa tuổi tác đã cao bàn luận rất viển vông một phen, “Không quan tâm là nam nhân hay nữ nhân, đều phải trường thọ không thể chết yểu, nếu không chính là lưu lại con cái còn tấm bé của mình mặc cho người ta khi dễ, rất đáng thương. Nữ sợ gả sai chồng, nam nhân cũng sợ cưới nhầm thê tử, cưới lầm một bát hãn phụ nhân vào cửa, vậy chính là gia đình không yên, không sống yên ổn được. Haizzz, cô nương Ngôn gia thật đáng thương, rõ ràng là nguyên phối đích thê, bị chèn ép ra thành như vậy không nói, hôm nay còn bị người dội gáo nước đục như vậy.” Hết sức đồng tình với Ngôn Yên, tự mình mang theo mấy chị em dâu của mình đến thiết y hạng thêm trang cho Ngôn Yên.
(*) Bát hãn phụ nhân: người đàn bà đanh đá chua ngoa ngang ngược.
Tương Dương trưởng công chúa chậc chậc, “Kiến Khang cô đây là như thế nào? Lại đối xử tốt với cô nương Ngôn gia như vậy. Cô nương Ngôn gia chính là mợ của tiểu tức phụ Cao Nguyên Diệu nhà ta, quanh co có thân thích với ta, ta không thể rơi lại phía sau Kiến Khang cô được, Cao Nguyên Diệu tiểu tử thúi kia nhất định không bỏ qua cho ta.”
Vào cung ra mắt thái hậu, “Ngài là thái hậu một nước, không thể bủn xỉn, cậu của tiểu tức phụ Cao Nguyên Diệu sắp cưới, ngài có nên thêm món gương lược cho tân nương tử, thêm chút hỉ khí không.”
Chu thái hậu hừ một tiếng, “Cao Nguyên Diệu tiểu tử thúi này đã có bao nhiêu ngày chưa vào cung gặp lão thái bà ta rồi? Mất hứng, không thích để ý đến hắn.”
Tương Dương trưởng công chúa hé miệng cười, “Ngài được đó, thật đúng là giận dỗi với hắn.”
Chu thái hậu nói: “Cứ giận dỗi thì như thế nào chứ? Hắn không đến van cần ta, ta cứ giả bộ không biết, ta còn mừng rỡ thanh nhàn đó.”
Nói đến Tương Dương trưởng công chúa cười không ngừng.
“Để con kêu Cao Nguyên Diệu vội tới thỉnh an ngài. Còn nữa, con mang cả a Thấm tiểu oa nhi kia vào cho ngài, hoàng đế ca ca tặng con bé một con tiểu khổng tước, con bé đang định vào cung tạ ơn đấy.” Tương Dương trưởng công chúa hứa hẹn.
Chu thái hậu mặt mày hớn hở, “Diệu Linh thật sự muốn tới hả? Tiểu a Thấm cũng tới? Đây thật sự tốt quá.”
Nàng là thái hậu một nước, cũng là vị tổ mẫu bình thường đến không thể bình thường hơn. Nhìn thấy cháu trai cháu gái, nàng liền vui mừng.
Tương Dương trưởng công chúa quả nhiên không cô phụ kỳ vọng và tin tưởng của Chu thái hậu, gọi cả Hoài Viễn Vương và Lâm Thấm tiểu cô nương đến Dưỡng Ninh cung.
Khi Hoài Viễn Vương vội tới thỉnh an Chu thái hậu, Dưỡng Ninh cung đang náo nhiệt, Lương Luân, Cao Nguyên Dục hai nam hài nhi mang theo Lâm Thấm và cửu công chúa hai tiểu nữ oa chạy loạn cả điện, chơi cực kỳ vui vẻ. Chu thái hậu và Tương Dương trưởng công chúa ngồi đối diện nhau nói chuyện, vẻ mặt tươi cười.
Nhưng mà, nhìn thấy Hoài Viễn Vương đi vào, Chu thái hậu biến sắc, “Tiểu tử thúi, cháu lăn lại đây nhanh lên cho ta!”
Hoài Viễn Vương quỳ xuống khấu đầu, “Tổ mẫu, tôn nhi thỉnh an lão nhân gia ngài.”
Thân thể Chu thái hậu nghiêng tới trước, nhanh nhẹn túm lấy lỗ tai Hoài Viễn Vương, cắn răng nói: “Cao Nguyên Diệu, cháu có nhìn hoàng lịch không? Cháu có biết đã bao nhiêu ngày không tới Dưỡng Ninh cung ta rồi không?”
Nàng xuống tay rất ác độc, Hoài Viễn Vương đau đến nhe răng nhếch miệng, “Tổ mẫu, sẽ rớt xuống, nhẹ chút, nhẹ chút.”
Lương Luân, Cao Nguyên Dục và Lâm Thấm, cửu công chúa nhìn thấy Hoài Viễn Vương đi vào, lại không tiếp tục chạy loạn, hoan hô gọi ca ca.
Thấy Hoài Viễn Vương bị Chu thái hậu nhéo lỗ tai khiển trách, Lương Luân và Cao Nguyên Dục rất đồng tình.
Cửu công chúa sợ hãi trốn ra sau lưng Lương Luân.
Lâm Thấm tiểu cô nương lại cất bước chân nhỏ chạy đến trước mặt Chu thái hậu, khuôn mặt nhỏ nhắn ngửa lên ngọt ngào cười, giống như mật đường, “Tổ mẫu, ngài không thể nhéo lỗ tai của Diệu ca ca nha.”
Chu thái hậu và Tương Dương trưởng công chúa thấy dáng vẻ nhỏ bé này của nàng, trong lòng tê dại, ngứa ngáy, thật muốn ôm nàng lên hôn hai cái.
Chu thái hậu cố ý nghiêm mặt hỏi, “Vì sao?”
Lâm Thấm cười ngọt hơn rồi, “Đây thuộc về tỷ tỷ cháu nhéo mà.”
Lâm Thấm tiểu cô nương rất thuận theo, nhưng nàng