Kiều Nữ Lâm Gia

Chương 177: Chương 177: Thiếu






Editor: Puck - Diễn đàn

Thẩm Minh Châu là người không giấu được tâm sự, nàng vừa ái mộ Sở Vương, lại được Bách phi coi trọng, liền bắt đầu lo được lo mất, suy nghĩ lung tung, cả người dần gầy gò.

La Anh cũng không phải vị mẫu thân cẩn thận, bây giờ nàng đã ký thác toàn bộ hy vọng lên trên người Thẩm Minh Châu. Thấy Thẩm Minh Châu ánh mắt lóe sáng, gương mặt lại dần dần gầy gò đi, rất lo lắng.

Mấy năm này Thẩm Ung và La Anh vẫn không hòa thuận, quanh năm ngủ thư phòng, mặc dù La Anh vì vậy mà rất tức giận, cũng cảm thấy thật mất mặt, nhưng hắn ngủ thư phòng thì ngủ thư phòng, không hề dây dưa với tỳ nữ và gã sai vặt, vẫn giữ mình trong sạch, La Anh cũng không sợ có hồ ly tinh thừa cơ mà vào, nên cũng kệ hắn, mặc kệ hắn đã nhiều ngày không về nội trạch, cũng không sai người đi mời. Bây giờ nhìn Thẩm Minh Châu như vậy, La Anh làm mẹ tự nhiên không thể mặc kệ, dằn lòng cắn răng, đến thư phòng tìm Thẩm Ung.

“Đại gia, đại phu nhân tới.” Gã sai vặt thấy La Anh tới, vội vàng đi bẩm báo cho Thẩm Ung.

Thẩm Ung ngẩng đầu lên, “Đại phu nhân tới?” Hơi tỏ vẻ kinh ngạc.

“Vâng, đại gia.” Gã sai vặt cười đáp.

Mặc dù Thẩm Ung không thích La Anh, nhưng La Anh dù sao cũng là thê tử hắn cưới hỏi đàng hoàng, không thể chặn nàng ngoài cửa được, nên thản nhiên nói: “Mời nàng vào.”

Gã sai vặt đáp lời, vội vàng đi ra ngoài mời người, “Đại phu nhân, đại gia mời ngài vào.”

La Anh hừ một tiếng, ngẩng đầu ưỡn ngực, tỏ vẻ ngạo mạn tiến vào.

Sau khi gặp mặt, Thẩm Ung hơi lúng túng. Mặc dù hắn và La Anh là phu thê, nhưng nhiều ngày không gặp mặt, đã cảm thấy rất lạnh nhạt.

La Anh cũng không được tự nhiên, nghiêm mặt ra lệnh: “Ta có chút chuyện quan trọng muốn nói với đại gia, các ngươi lui ra đi.”

Gã sai vặt và thư đồng miệng đáp ứng, dưới chân lại không hề động, đều nhìn Thẩm Ung, thấy Thẩm Ung gật đầu một cái mới rón rén lui ra ngoài, xoay người đóng cửa lại.

“Ngươi có chuyện gì, nói đi.” Thẩm Ung đứng lên, đi tới bên cửa sổ, đưa lưng về phía La Anh, giọng vô cùng lạnh nhạt.

Lửa giận của La Anh dâng trào phừng phừng, thốt ra: “Ngươi ngủ thư phòng lâu như vậy, cho dù tức giận bao nhiêu đi nữa cũng nên tiêu mất rồi chứ? Ta có ý tốt tới thăm ngươi, ngươi lại cho ta sắc mặt nhìn, ngươi có coi ta là thê tử của ngươi, coi là đại phu nhân Thẩm gia không? Ta do Thẩm gia ngươi tam thư lục lễ cưới vào cửa…”

Thẩm Ung chán ghét trong lòng, lạnh lùng nói: “Lúc đầu ta nên cưới ai, trong lòng biết rõ ràng.”

Đây là lần đầu tiên Thẩm Ung nói rõ ràng như vậy ở trước mặt La Anh, La Anh vừa giận vừa hờn, trên mặt lúc trắng lúc đỏ, nàng thật sự không nhịn được nữa, cười lạnh nói: “Ngươi còn có mặt mũi trách ta hả! Cho dù như thế nào, ta và ngươi đã dưới lệnh của cha mẹ lời của mối mai kết thành nhân duyên, ta và ngươi đã bái thiên địa, đã lạy cao đường, đã lạy liệt tổ liệt tông Thẩm gia ngươi! Đã thành thân với ta, nên toàn tâm toàn ý cùng ta làm phu thê, ai ngờ trong lòng ngươi không hề kiên định, sau khi cưới ngươi chân trong chân ngoài, thầm mến La Thư tiện nhân kia. Nếu không phải bởi vì ngươi như vậy, nương ta đã không đến mức không nhịn được cơn giận này, thiết kế mua hung thủ giết người. Cũng sẽ không bị cha ta trục xuất khỏi phủ Tấn Giang Hầu, quãng đời còn lại sống trong cô đơn thê lương nơi tự miếu trong núi sâu! Họa nhi và Châu nhi cũng sẽ không bởi vì bà ngoại mà bị người khác coi khinh khắp nơi! Thẩm Ung, ngươi cho rằng mình tốt lành gì, mẫu thân ta bị ngươi hại chết, Họa nhi và Châu nhi cũng bị ngươi hại chết, ngươi còn có mặt mũi trách ta?!”

Thẩm Ung giận đến mặt trắng bệch.

“Nói như vậy, toàn là lỗi của ta rồi?” Một hồi lâu, hắn mới xoay người, từ trong kẽ răng nặn ra một câu này.

Thẩm Ung vốn là người tao nhã lịch sự, lúc này trong mắt lại dấy lên lửa giận hừng hực, La Anh sợ hãi trong lòng, không tự chủ được lui về sau một bước.

La Anh bắt nạt Thẩm Ung ôn hòa nhã nhặn chưa bao giờ hung dữ với nàng, nóng nảy với nàng, nếu có Thẩm Tướng và Trịnh thị ở đây, cho La Anh mượn lá gan nàng cũng không dám nói ra lời như thế. Phải biết rằng Tiêu thị không chỉ mua hung thủ giết người, bà còn thiết kế khiến hòa thượng mê hoặc Trịnh thị, dụ Trịnh thị ra tay giúp bà, Thẩm gia cũng vì vậy mà kết oán thù với Lâm gia, Tề Vương phủ. Tiêu thị làm chuyện này cùng hung cực ác, nếu như La Anh muốn đổ hết toàn bộ tội lỗi lên trên người Thẩm Ung, lại phủi sạch sẽ cho Tiêu thị, đạo lý này cho dù như thế nào đều nói không thông.

“Được, ta đây đi nói cho cha và nương, để hai vị lão nhân gia phân xử thử.” Trong giọng nói của Thẩm Ung lộ ra lạnh lẽo, “Nếu như đầu sỏ gây nên thật sự là ta, ta sẽ không từ chối trách nhiệm, sẽ đến phủ Tấn Giang Hầu tạ tội với nhạc phụ!”

“Đừng mà, ngàn vạn đừng.” La Anh rối rắm, vội vàng thu hồi vẻ ngạo mạn, nhỏ giọng năn nỉ, “Mới vừa rồi ta chỉ nói lẫy thôi, ngươi đại nhân đại lương, ngàn vạn lần đừng nói cho cha và nương. Ngươi nghĩ thử xem, nếu như ngươi nói cho cha nương, cha nương giận, xử lý ta thì thôi, nếu như dính dáng đến Châu nhi, ngươi chẳng phải đau lòng?”

Thẩm Ung khổ sở nhắm hai mắt lại.

Hắn không thích La Anh, nhưng Thẩm Minh Châu là nữ nhi ruột thịt của hắn, nếu thương tổn Thẩm Minh Châu, hắn nào nhẫn tâm? La Anh nói không sai, nếu như lời nói mới vừa rồi của nàng truyền đi, Thẩm Tướng và Trịnh thị nhất định sẽ càng thêm không thích nàng, lạnh nhạt nàng, thậm chí trách phạt nàng, đến lúc đó xui xẻo không chỉ có nàng, Thẩm Minh Châu cũng không có mặt mũi gặp người.

La Anh luôn ngạo mạn, nhưng thời gian này bị Trịnh thị chèn ép đến sợ, không ngừng nhận lỗi với Thẩm Ung.

“Được rồi.” Thẩm Ung mở mắt, lạnh nhạt cắt đứt nàng, “Ngươi tới rốt cuộc có chuyện quan trọng gì?”

La Anh lại sinh tức, “Ta có thể có chuyện gì? Không phải vì Châu nhi, ta có thể tới tìm Thẩm đại gia ngươi sao? Châu nhi tâm sự càng ngày càng nặng, người gầy đi trông thấy, ngươi làm cha có nhìn thấy không?”

Thẩm Ung im lặng.

Hắn ở ngoại viện, Thẩm Minh Châu ở nội trạch, cũng không phải ngày ngày có thể nhìn thấy nữ nhi.

“Ta hiểu rõ tâm sự của Châu nhi.” Thẩm Ung nói: “Ta tự có đạo lý. Ngươi không cần phải quan tâm.”

La Anh cười lạnh, “Ta không cần quản sao? Chỉ sợ ta mặc kệ, Châu nhi lại gầy đi nữa, hài tử đang tốt đẹp trở thành xương khô! Ngươi nói thử đi, chuyện này ngươi rốt cuộc định quản như thế nào, ngươi không nói rõ ràng, đừng mơ qua quýt đã đuổi ta đi!”

Chuyện liên quan đến cả đời Thẩm Minh châu, mặc dù Thẩm Ung tức giận trong lòng, nhưng vẫn còn lời ngon tiếng ngọt nói cho La Anh, “Cha và nương đều có cân nhắc, ngươi cứ yên tâm đi.”

La Anh vẫn không yên lòng, “Cha nương có cân nhắc gì? Giống như Họa nhi năm đó sao?”

Thẩm Ung suy nghĩ một chút, “Hơi tương tự.”

La Anh biết rõ Thẩm Tướng và Trịnh thị đang bí mật thương nghị hôn sự với Bách phi, nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

Cũng giống như hôn sự của Thẩm Minh Họa. Thẩm gia cố ý, Phùng quý phi cố ý, Phùng quý phi đến trước mặt hoàng đế xin chỉ, hôn sự đã thành. Nếu như Thẩm Tướng đã thương nghị hôn sự với Bách phi, Bách gia, đến lúc đó Bách phi sẽ tự nhiên đến xin hoàng đế hạ ý chỉ tứ hôn. Bách phi cũng là sủng phi chấp chưởng cung vụ giống Phùng quý phi năm đó, nếu như nàng chọn trúng con dâu, hoàng đế tự nhiên sẽ không phản đối.

Mặc


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.