Editor: Puck - Diễn đàn
Hôm nay Lâm Thấm làm rất nhiều chuyện đứng đắn, cũng rất buồn ngủ rồi. Oán trách mấy câu rồi rời khỏi tân phòng, trở về tranh công với La Thư, “Nương, nương có mệt không? Con thật sự mệt mỏi không chịu nổi.”
La Thư khen ngợi nàng một trận, “A Thấm của chúng ta rất có khả năng, quả thật giống như đại cô nương.”
Lâm Thấm hài lòng, “Tất nhiên, khi tỷ tỷ và đại ca lập gia đình con chỉ nhớ mỗi náo động phòng, hiện giờ đã giúp nương và đại tẩu làm việc, còn không phải đã trưởng thành sao.”
Lâm Đàm và mấy hài tử còn chưa đi, a Hân rúc vào bên cạnh Lâm Đàm, trong đôi mắt to tinh khiết tràn đầy tò mò, “Nương, khi nương lập gia đình dì nhỏ đi náo động phòng à?” Hỏi mà La Thư và Lâm Đàm đều cười.
Lâm Thấm cười hì hì giơ tay vỗ vỗ mặt, “Ái chà, a Hân hỏi lời này dì nhỏ thật xấu hổ nha, dì nhỏ lại náo động phòng tỷ tỷ. Nhưng mà, tiểu a Hân, khi đó tuổi dì nhỏ không khác tiểu a Thị, tiểu Y Y đâu, vẫn còn con nít đấy.”
A Hân bừng tỉnh hiểu ra, “Hóa ra là vậy nha.” Nghĩ tới năm đó dì nhỏ mới chỉ ba bốn tuổi, lại cảm thấy không có gì.
A Hạo lại nói: “Nhưng mà, a Thị không đi náo động phòng, Y Y cũng không có.” Bình tĩnh chỉ ra, mặc dù đều là hài tử, nhưng a Thị và Y Y tuyệt đối không giống Lâm Thấm năm đó, không hề làm ầm ĩ.
“Cao Trường Hạo cháu luôn đối đầu dì!” Lâm Thấm tức giận chống eo.
“Nào có, nói thật thôi mà.” A Hạo không nhanh không chậm nói.
Lâm Thấm cười gằn đi qua thọc lét hắn, “Cao Trường Hạo, dì nhỏ cho cháu một lợi hại.”
A Hạo không còn bình tĩnh được nữa, trốn sau lưng La Thư, La Thư cười hòa giải cho hai người, “A Thấm, con là trưởng bối đó, nhường a Hạo đi. A Hạo, không bị thọc chứ?”
A Hạo cuối cùng vẫn bị thọc lét, cười to lên, mọi người nhìn đều cười.
“Tiểu hài tử náo động phòng thì sao, thế nào?” Lâm Thấm không nhường a Hạo.
A Hạo cười, “Vậy đến lúc đó chúng cháu cũng náo dì nhỏ thôi.”
“Phụt…” Tất cả mọi người nhịn không được bật cười.
“Náo dì nhỏ, náo dì nhỏ.” A Thị không hiểu gì cả, mò mầm ồn ào theo.
“Náo dì nhỏ, náo dì nhỏ.” Đáng lẽ Y Y đã sắp ngủ thiếp đi rồi, vào lúc này bị đánh thức, cũng học dáng vẻ a Thị, vừa dậm chân, vừa náo.
Lâm Thấm cười ôm Y Y lên hôn, “Tiểu bảo bối, cháu ngủ mơ màng rồi sao? Cô là cô út mà.”
“Náo cô út.” Y Y lanh trí sửa lại.
Cả nhà đều cười ầm.
Đêm nay từ trên xuống dưới Lâm gia đều vô cùng vui vẻ, đám người Tề Vương và Tấn Giang Hầu vẫn uống rượu với khách mời, cho đến khi một nhóm khách cuối cùng giải tán, tự mình đi dò xét các nơi, lại lưu lại tất cả thị vệ Vương phủ, hộ vệ Hầu phủ ở lại Lâm gia, “Cẩn thận dễ cháy, đề phòng nghiêm ngặt.”
Đêm đã khuya, mới ai về phủ nấy.
Lâm Thấm chơi đùa một lúc với mấy hài tử, các hài tử xiêu vẹo ngủ rồi, nàng cũng ngủ chung với La Thư, ngủ thẳng đến trời sáng.
Ngày hôm sau tân nhân bái tổ tiên, ra mắt cao đường, từ sáng sớm Lâm Phong và La Thư đã chuẩn bị thỏa đáng, vẻ mặt tươi cười ngồi trong phòng khách chờ uống trà con dâu.
Lâm Hàn và Dương Linh đôi tân nhân mới vừa bước vào cửa sảnh, La Thư đã mừng rỡ đến không ngậm miệng được, “Hài tử xứng đôi bao nhiêu.”
Nhìn Lâm Hàn giống như lão phu tử lúc này mặt mày ửng đỏ, ánh mắt dịu dàng, trong lòng đừng nói tới vui mừng bao nhiêu.
Tân nhân bái kiến cao đường, nhận thân thích, dĩ nhiên thuận lợi trôi chảy.
Tất cả đều vui vẻ.
Ngày hôm sau là ngày lại mặt, Lâm Hàn và Dương Linh ăn diện lộng lẫy, đi về thật sớm.
Dương thái phu nhân và Hộ Quốc công phu nhân, tiểu Dương Dục đã kiễng chân mong chờ, nghe nói đôi phu thê tân hôn trở lại, đều vui vẻ.
Lúc Dương Linh qua thềm cửa Lâm Hàn quan tâm đỡ nàng xuống, khóe miệng Hộ Quốc công phu nhân vểnh lên, “Con rễ cổ hủ thì cổ hủ, nhưng biết quan tâm ái thê, về sau nhất định cầm sắt hài hòa.”
Trong mắt Dương thái phu nhân và Hộ Quốc công cũng có nụ cười.
Lâm Hàn cung kính ân cần với nhạc tổ mẫu, nhạc phụ nhạc mẫu, ôn nhu săn sóc Dương Linh, trên dưới khen ngợi.
Trong tiệc lại mặt, hắn náo một chuyện cười nhỏ.
Dương Linh vốn là nữ tử được chiều chuộng, hiện giờ xuất giá rồi, tự cho là đại nhân, rất cần mẫn tự mình thay mọi người múc canh.
Có thể vì canh hơi nóng, lúc nàng buông chén xuống hơi cau mày, Lâm Hàn liền khẩn trương, nắm tay nàng thổi thổi, luôn miệng hỏi, “Có bỏng không? Có bỏng không?”
Dương Linh thật ngượng ngùng, “Không có nha.”
Rút tay ra, hắn vẫn không yên lòng, cẩn thận quan sát hồi lâu, khiến Dương Linh đỏ mặt, thái phu nhân và phu thê Hộ Quốc công đều cười.
Mặc dù có tiểu nhạc đệm này, tiệc lại mặt vẫn rất viên mãn.
Cho đến giờ Thân Lâm Hàn và Dương Linh mới rời khỏi phủ Hộ Quốc công, Hộ Quốc công mang theo tiểu nhi tử Dương Dục tự mình tiễn đôi tân nhân đến cửa lớn.
“Nhạc phụ đại nhân, vậy sao dám nhận?” Lâm Hàn hết sức lo sợ chối từ.
“Cha làm cho người khác nhìn đấy.” Dương Linh cười tươi.
Hộ Quốc công khẽ cười.
Lâm Hàn đỡ Dương Linh lên xe, phất tay từ biệt Hộ