Editor: Puck - Diễn đàn
Hai cha con Trấn Quốc công đi vào trong nhà, đều một ổ bụng tức.
Lương Luân mặt không chút thay đổi, nhìn như ngu si đần độn, Trấn Quốc công thấy cháu trai bảo bối như vậy, thiếu chút nữa đau lòng chết.
Lương Vô Bệnh mất hồn mất vía, “Cha, công chúa kêu con vĩnh viễn không cần đi về.”
Trấn Quốc công nghe, đầu đau như nứt.
Tương Dương trưởng công chúa nàng không phải công chúa bình thường, nàng là muội muội cùng mẹ với hoàng đế, hòn ngọc quý trên tay Chu thái hậu, nếu nàng thật sự dứt tình phu thê với Lương Vô Bệnh… Trấn Quốc công không dám nghĩ thêm, cuối cùng sẽ là tình hình gì.
“Bà bản lĩnh lớn đấy.” Trấn Quốc công nhìn phu nhân của mình cười lạnh.
Trấn Quốc công phu nhân lạnh cả sống lưng, run càng lợi hại rồi.
Lương Vô Bệnh vốn không biết gì, nếu Tương Dương trưởng công chúa đã tới, lại để lại lời như vậy, Trấn Quốc công cũng không nên lừa gạt hắn nữa, nói đầu đuôi ngọn ngành chuyện ở Tiên Cư điện cho hắn, “… Lô thị này vốn nổi điên, không hề có liên quan gì với Lương gia chúng ta, vị mẫu thân tốt này của con lại cố tình làm ra vẻ ghét bỏ Lâm nhị tiểu thư, giờ thì hay rồi, đắc tội thảm Lâm gia, cũng đắc tội thảm cả Tề Vương. Vô Bệnh, Lương gia chúng ta luôn thiện chí giúp người, không tham gia đảng tranh, đây là tội gì.” Trấn Quốc công phiền não ngũ quan đều thay đổi, chân mày nhíu lại thành dây thừng.
“Đáng thương a Thấm.” Lương Vô Bệnh lẩm bẩm.
Lâm Thấm từ nhỏ đã đến phủ Tương Dương trưởng công chúa chơi đùa, hắn vô cùng thích Lâm Thấm.
Lương Vô Bệnh đầy mặt đồng tình, “Tiểu cô nương gia mềm mại, bị ‘cự hôn’ ngay trước mặt nhiều người như vậy… Thật ra thì cũng không thể gọi là cự hôn, bởi vì người ta vốn không hề cầu xin cái gì… Nếu là tiểu cô nương bình thường chút, đã sớm mắc cỡ khóc rống không thôi, haizzz, a Thấm vẫn rất thông minh rất cơ trí, biết phản bác như vậy.”
Hắn thương tiếc nhìn Lương Luân, biết rõ từ nay về sau Lương Luân không còn cơ hội nữa, cảm thấy Lương Luân vô cùng đáng thương.
Trấn Quốc công vô cùng tức giận, chỉ vào Trấn Quốc công phu nhân nói: “Không phải bà thích sinh bệnh sao? Bà cứ nằm trong nhà ngã bệnh đi, lui về sau đừng làm cái gì cả. Bà đừng mong ra cửa nữa, cũng đừng mong gieo họa con cháu.”
Trấn Quốc công phu nhân khóc rống lên, Trấn Quốc công giận dữ, “Bà còn có mặt mũi mà khóc? Luân nhi bị bà làm hại còn chưa đủ thảm sao? Vô Bệnh bị bà làm hại chưa đủ thảm sao? Bà còn có mặt mũi mà khóc?”
Lương Vô Bệnh rất đau lòng thay mẫu thân hắn, “Cha, nương cũng không phải cố ý…”
Trấn Quốc công hừ một tiếng, “Cũng bởi vì bà ta không cố ý, nên cha mới nói để bà ta ở nhà dưỡng bệnh là được. Nếu bà ta cố ý, đó chính là mưu tính hư hỏng, cho dù hiện giờ con cháu cả sảnh đường, ta cũng không tha cho bà ta!”
Trấn Quốc công tức giận như vậy, Trấn Quốc công phu nhân khóc cũng không dám cao giọng khóc.
Người đã lớn tuổi, nhìn thật đáng thương.
Lương Vô Bệnh vẫn rất hiếu thuận, muốn lưu lại hầu hạ mẫu thân hắn.
Trấn Quốc công cười lạnh, “Hôm nay con trở về, có lẽ còn có thể đi vào cửa chính phủ trưởng công chúa. Nếu lại thêm vài ngày, con cho rằng còn đi về được sao?”
Lương Vô Bệnh rất chần chừ, hắn thương lượng với Trấn Quốc công phu nhân, “Nương, nếu con ở lại bên người ngài, thì vĩnh viễn không thể trở về phủ công chúa nữa. Nếu quay về phủ công chúa, sau này không thể nói trở lại liền trở lại. Theo nương, con vẫn lưu lại bên cạnh ngài, hay trở về phủ công chúa đây?”
Trấn Quốc công phu nhân nước mắt lưng tròng, “Làm chồng chẳng lẽ không phải muốn về ngày nào thì về ngày đó sao? Công chúa quá không hiền huệ, con là chồng của nàng, nàng còn dám quản con…”
Trấn Quốc công tức giận trong lòng, cất giọng nói: “Được, ta là trượng phu của bà, ta tới quản bà! Từ hôm nay trở đi bà thành thật một mực nằm trên giường cho ta, không bao giờ cho phép dậy nữa! Bà cứ sinh bệnh cả đời đi!”
Trấn Quốc công phu nhân nước mắt rơi như mưa.
Trước kia chỉ cần Trấn Quốc công phu nhân khóc như vậy, hai cha con Lương Vô Bệnh và Lương Luân nhất định khuyên can nàng.
Nhưng lúc này Lương Luân giống như kẻ ngốc, Lương Vô Bệnh vừa nhớ thương Tương Dương trưởng công chúa lại lo lắng cho Lương Luân, trong lòng có chuyện, không kiên nhẫn như bình thường, “Nương, không thể nói như vậy. Cho dù là phu thê nhà bình thường cũng thương yêu lẫn nhau, hoàn toàn không thể trượng phu muốn về ngày nào thì về ngày đó, huống chi công chúa thân phận tôn quý, vậy càng không thể.”
Trấn Quốc công phu nhân thấy Lương Vô Bệnh không hướng về mình, nước mắt càng thêm mãnh liệt.
Lương Vô Bệnh dù sao là người mềm lòng, Trấn Quốc công còn đang gầm thét, hắn thế mà lại cầm khăn lên lau nước mắt cho Trấn Quốc công phu nhân, cười khổ nói: “Nương, con đã nghĩ rõ ràng, ngài không thể rời bỏ con, con cứ cả đời ở cùng với ngài đi. Về sau con không bao giờ về phủ công chúa nữa, ở đây lâu dài, ngày ngày cùng với ngài.”
“Con dám!” Trấn Quốc công gầm lên giận dữ.
“Như vậy không được đâu?” Trấn Quốc công phu nhân cũng không nguyện ý rồi.
“Nương, không phải ngài luôn muốn để con ở cùng với ngài sao? Tại sao lại nói như vậy không được chứ?” Lương Vô Bệnh không hiểu hỏi.
Trấn Quốc công phu nhân ngập ngừng, “Nhưng mà, con không về phủ công chúa cũng không được…”
Trấn Quốc công bị tức thành cười, “Thì ra bà cũng biết Vô Bệnh không trở về phủ công chúa không được hả, vậy bà cứ cả ngày ầm ĩ mù quáng cái gì?” Câu nói sau cùng lại là hét ra, chấn động xà nhà cũng run lên rồi, chấn động đến lỗ tai người ta ong ong.
Trấn Quốc công phu nhân lệ rơi đầy mặt.
Bà đã mặt mũi nhăn nheo cả rồi, dáng vẻ này thật sự rất đáng thương rất thê thảm, Lương Vô Bệnh và đại ca hắn đều nhìn không nổi, dịu dàng an ủi bà hồi lâu.
Trấn Quốc công thở dài một tiếng, ủ rũ cúi đầu ngồi trên ghế.
Không nói rõ được ông có bao nhiêu tình cảm với lão thê, nhưng thế tử là nhi tử ruột của bà, Lương Vô Bệnh là nhi tử ruột của bà, bà tuổi lại lớn, Trấn Quốc công biết bà làm xấu, nhưng không có cách nào với bà.
Chung quanh xảy ra nhiều chuyện như vậy, Lương Luân làm như không nghe thấy.
Trấn Quốc công rất thích Lương Luân người cháu này, đau lòng vô cùng, nổi giận đùng