Editor: Puck - Diễn đàn
Lương Vô Bệnh trở lại vừa nhìn, không khỏi hoảng hốt: Lương Luân đã sớm tỉnh, hắn và Cao Nguyên Dục lưng đối lưng, ai cũng không nhìn ai, hai người đều sưng mặt sưng mũi, vừa nhìn đã biết mới vừa đánh nhau một trận.
“Đánh cái gì? Biểu huynh đệ ruột thịt, đánh cái gì?” Lương Vô Bệnh gấp gáp vung tay, “Luân nhi, Dục nhi, hai đứa cùng nhau lớn lên, quan hệ tốt nhiều năm như vậy, không thể vì thế mà thành thù đấy nhé?”
Cao Nguyên Dục nhếch miệng cười với hắn, “Dượng, vậy ngài không hiểu rồi, chính là huynh đệ mới đánh nhau đấy.”
Lương Luân buồn bực, “Chúng con đánh nhau chỉ đánh ngoài da, không có việc gì. Cha, ngài không cần lo lắng.”
Lương Vô Bệnh nhìn Lương Luân không còn ngốc trệ giống như vừa rồi, đã chịu nói chuyện, trong lòng rất kích động, chợt nhớ tới chuyện Tương Dương trưởng công chúa liên tục dặn dò, vội thở dài, giả bộ bi thương đưa đám, “Haizzz, Luân nhi à, giờ phải làm sao đây? Hiện giờ công chúa giận cha, không muốn gặp mặt cha, cha… chúng ta ở phủ công chúa, lại không gặp được nàng…”
Lương Luân quả nhiên gấp gáp, “Cha, mới vừa rồi ngài…?”
Lương Vô Bệnh đưa đám, “Cha đi cầu kiến công chúa, nàng không gặp ta. Luân nhi, nàng kêu cha về phủ Trấn Quốc công, kêu cha đi hầu hạ lão phu nhân.”
Lương Luân vẻ mặt ảm đạm, “Nương đây là tức giận thật.”
Tương Dương trưởng công chúa và Lương Vô Bệnh vẫn luôn ân ái, cùng đuổi Lương Vô Bệnh và Lương Luân ra, không cho gặp mặt là chuyện trước nay chưa từng có, cho dù hiện giờ trong lòng Lương Luân có chuyện, mất hồn mất vía, cũng biết giữa phụ thân và mẫu thân thật sự xuất hiện vết rách.
Lương Vô Bệnh cố ý than thở mặt ủ mày chau, Lương Luân quả nhiên tạm thời không để ý gì khác, dịu dàng an ủi: “Nương nhất thời tức giận thôi, sẽ không phải thật sự không cần hai cha con ta. Cha, chúng ta nghĩ cách, để nương hồi tâm chuyển ý.”
Lương Vô Bệnh kéo hắn ngồi xuống, tỉ mỉ thương lượng với hắn, “Luân nhi, con nói chúng ta có cách gì hay?”
Lương Luân trầm ngâm suy nghĩ, “Cha, nếu không chúng ta như vậy…”
Trong lúc hai người nói chuyện, Cao Nguyên Dục đã không khách khí lên giường, nằm xuống.
“Đệ đừng ngủ trên giường của ta.” Lương Luân đẩy hắn xuống.
“Từ nhỏ đến lớn ngủ chung bao nhiêu bận rồi, đừng tỏ vẻ.” Cao Nguyên Dục nhếch miệng cười, đắp chăn lên.
“Không để cho đệ ngủ.” Lương Luân giận dỗi.
Cao Nguyên Dục vén chăn lên, ngồi dậy tức giận chất vấn, “Có phải huynh đệ không?”
“Ai là huynh đệ với đệ chứ?” Lương Luân hỏi ngược lại.
Lương Vô Bệnh vội vàng can ngăn hai người, “Luân nhi, đừng kích động.”
“Dục nhi, có lời gì tử tế nói. Đắp kín chăn, coi chừng cảm lạnh.”
Cao Nguyên Dục quả nhiên nằm xuống rồi, còn bọc kín chăn, bọc toàn bộ cả người, nói lầm bầm: “Đệ mặc kệ, không phải huynh đệ đệ cũng muốn ngủ ở đây.”
Lương Luân hừ một tiếng, “Từ trước đến giờ chúng ta là biểu huynh đệ, đệ cắt bớt một chữ đó đi đâu rồi?”
Cao Nguyên Dục và Lương Vô bệnh ôm bụng cười.
Trên mặt Lương Luân cũng mơ hồ có ý cười.
Nhưng nụ cười nhanh chóng biến mất, vẻ mặt của hắn lại chuyển thành tịch liêu
Lương Vô Bệnh nhìn vào trong mắt, vội nói: “Luân nhi, con đừng để ý đến Dục nhi nữa, mau tới nghiên cứu kỹ cho cha xem, nên vãn hồi mẫu thân con như thế nào?”
Cao Nguyên Dục lộ ra nửa mặt từ trong chăn, “Dượng, ngài cũng đừng lo lắng, cô chỉ giận dỗi dượng thôi, qua lần này khẳng định còn có thể muốn ngài về.”
Lương Vô Bệnh than thở, “Dục nhi, cháu không biết đâu, lúc này cô của cháu thật sự quyết tâm.”
Cao Nguyên Dục cười nói: “Nếu cô chỉ đẩy ngài ra, vậy còn có thể là thật. Nếu đuổi cùng với biểu ca, có thể sao? Dượng, cô có thể không cần ngài, nhưng mà chắc chắn cần biểu ca.”
“Cô có thể không cần ngài”, Lương Vô Bệnh nghe những lời này, kinh hãi, tay chân lạnh lẽo.
Lương Luân đau lòng phụ thân, “A Dục đệ đừng nói lung tung.”
Cao Nguyên Dục vén chăn lên, ngồi bên cạnh Lương Vô Bệnh, “Dượng, ngài chuẩn bị đi, sáng mai sợ rằng phụ hoàng cháu sẽ gọi ngài vào cung mắng cho một trận.”
Trái tim Lương Luân như quặn thắt lại, “Cậu nói với đệ vậy sao?”
Cao Nguyên Dục lắc đầu, “Dĩ nhiên không có, sao phụ hoàng lại nói chuyện này với đệ chứ. Dượng, biểu ca, đây là cháu đoán. Hai người nghĩ thử xem, chuyện hôm nay phải trách ba người Lô thị, lão phu nhân và La Anh. Lô thị người này không đáng nhắc đến, La Anh là nữ nhi Tấn Giang Hầu, Lâm gia cũng được, đại ca cũng thế, tức nàng ta đi nữa đều sẽ không ra tay, chỉ xem Tấn Giang Hầu có ý gì. Còn lão phu nhân, ha ha, tuổi tác đã cao, không có cách nào so đo, phụ hoàng cháu không có nơi trút giận, vậy cũng chỉ có thể…” Cao Nguyên Dục nhìn Lương Vô Bệnh, cười gượng mấy tiếng, “… Chỉ có thể là dượng chứ sao nữa.”
“Gia phụ đã bị bệ hạ khiển trách rồi.” Lương Vô Bệnh nhỏ giọng nói.
Cao Nguyên Dục cười hắc hắc, “Ngài và Trấn Quốc công không giống nhau, phụ hoàng nhất định sẽ tự mình mắng.”
Lương Vô Bệnh: …
Lương Luân: …
Ngày hôm sau Lương Vô Bệnh quả nhiên bị hoàng đế cho đòi vào cung ngay mặt trách cứ, “Trẫm gả muội muội cho ngươi, ngươi lại đối xử với nàng như vậy sao? Phủ Tương Dương trưởng công chúa này ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi?”
Lương Vô Bệnh lại một lần nữa nhận sai.
“Luân nhi