Kiều Nữ Thương Hộ Không Làm Thiếp

Chương 93: Chương 93: Không trở về được




Bên ngoài nhà của Phương Tú Phong đỗ một chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý giá, Tống Trạc ôm nàng lên xe ngựa, đem nàng phóng tới trên đầu gối, gắt gao ôm vào trong lòng ngực.

Dưới lớp áo choàng lông chồn lộ ra một góc áo cưới của nàng, Tống Trạc thực giận, muốn xé nát một thân áo cưới này ngay lập tức. Nhưng mặt trên thêu thùa lại làm đầu óc hắn trống rỗng, thêu thùa bình phàm, không hoa lệ, không huyễn mắt, lại nơi chốn lộ ra nghiêm túc.

Tống Trạc chỉ cảm thấy tâm một trận đau đớn, nàng là thật sự muốn gả cho người kia, không phải buồn bực hắn, không phải giận dỗi hắn, nàng là thật sự muốn rời khỏi hắn!

Tống Trạc gắt gao ôm nàng, mặt chôn đến hõm vai hương mềm của nàng, hô hấp tất cả đều là hương thơm của nàng, cánh tay dài ôm nàng thật chặt, như muốn khảm thân mình kiều mềm ấy vào trong lòng ngực, nhưng cho dù nàng an tĩnh ở tại trong lòng ngực hắn, hắn mạnh mẽ ôm đến như thế, lại có một loại cảm giác bắt không được, tùy thời sẽ mất đi.

Tống Trạc đưa Ninh Khanh về Ninh gia liền vội vã rời đi.

“Lưu Nhị Tân đã chạy đi đâu?” Tống Trạc điều chỉnh tốt cảm xúc của mình, âm thanh lạnh lùng nói.

“Lưu Nhị Tân quả nhiên liên hệ đồng lõa, đi về hướng Ngọa Hổ sơn.” Thanh Ảnh nói.

“Thu lưới!” Tống Trạc vung roi ngựa, lãnh một đám người đi Ngọa Hổ sơn.

Lần này thả Lưu Nhị Tân tuy rằng là vì Ninh Khanh, nhưng cũng là vì dẫn xà xuất động.

Lưu Nhị Tân không có làm hắn thất vọng, hoảng không chọn lộ quả nhiên liên hệ đồng lõa.

Tống Trạc lãnh nhân mã một đường đuổi tới Ngọa Hổ sơn, cùng đám người Lưu Nhị Tân xé sát ở bên nhau, mắt thấy sắp chế phục được những người này, Thanh Hà đột nhiên kêu to: “Điện hạ, có sơn tặc!”

Khuôn mặt tuấn tú của Tống Trạc trầm xuống.

Tuyến đường này, rõ ràng chính là hắn buộc đám người Lưu Nhị Tân đi lên, hắn đã sớm làm người điều tra qua, phụ cận không hề có sơn tặc! Ý định ở chỗ này lấp kín đám người Lưu Nhị Tân, vì sao đột nhiên sẽ có sơn tặc xuất hiện!

Đám sơn tặc kia đã vọt lại đây, Tống Trạc cũng bất chấp nhiều như vậy, chỉ phải xé sát.

Cuối cùng vẫn là sát ra trùng vây, Lưu Nhị Tân cũng bắt được, nhưng không bắt được hai cái đồng lõa của hắn, mà hắn lại thiệt hại hơn mười người, phía sau lưng còn bị thương một đao.

“Trạc đệ!” Tống Huyền đột nhiên xuất hiện, cười lạnh nói: “Ngươi như thế nào bị thương?”

Mắt phượng của Tống Trạc lóe lên hàn quang: “Đa tạ ngươi chiếu cố.”

“Không biết ngươi đang nói cái gì.” Tống Huyền cười nói: “Bất quá, lúc ta tới vừa vặn đụng phải đồng lõa của Lưu Nhị Tân, thuận tay bắt được bọn họ.”

Tống Trạc lau vài giọt vết máu trên mặt, cười như không cười liếc mắt nhìn Tống Huyền một cái: “Chúc mừng Thái Tử điện hạ lại lập công đầu.”

“May mắn mà thôi, đi thôi.”

Trong mắt Tống Trạc xẹt qua tia trào phúng, cũng không màng vết thương trên lưng, xoay người lên ngựa.

“Nơi này là Việt Thành, nghe nói, mẹ kế nhà ngươi chính là người Việt Thành.” Tống Huyền đột nhiên nói, “Kiều khách nhà ngươi cũng là người Việt Thành, luận lên, cũng coi như biểu muội của bổn cung, hôm nay khó được tới Việt Thành một chuyến, như thế nào không dẫn kiến?”

“Nội tử không gặp khách lạ.”

Tống Huyền tự thảo cái thú, hắn chỉ là nhất thời tò mò tiểu thương nữ trong truyền thuyết kia, nên thuận miệng vừa hỏi, hắn hiện tại vội vã hồi kinh lãnh công, cũng không mấy để ý.

“Đi, hồi kinh đi.” Tống Huyền nói.

“Ngươi đi trước.” Tống Trạc muốn đích thân tiếp Ninh Khanh hồi kinh.

Tống Huyền vui vẻ, hắn đi trước, có thể ở trên sổ sách động tay chân càng nhiều, làm được càng hoàn thiện: “Được. Bất quá mỹ nhân khó được, nhưng đừng túng dục quá độ a, ha ha ha!”

Tống Huyền hiểu lầm Tống Trạc cơ khát khó nhịn, hiếm khi có mỹ thiếp tại bên người, tự nhiên đến tìm Ninh Khanh phát tiết.

Tống Trạc ngầm bực Tống Huyền khinh nhờn Ninh Khanh, nhưng hắn không có khả năng giải thích với Tống Huyền.

*****

Lại nói tiếp sau khi Tống Trạc rời đi, xe ngựa của Ninh Khanh tiến vào hậu viện Ninh gia, mành bị xốc lên, chỉ thấy là Vũ Tình cùng Đồng Nhi: “Cô nương, thỉnh xuống xe.”

Ninh Khanh xuống xe, gặp được một người không nghĩ đến —— Thần vương phi!

“Khanh Nhi.” Thần vương phi đi tới.

Ninh Khanh nhìn đến Thần vương phi, vành mắt đỏ lên, đột nhiên nhào qua, ôm bà vui sướng khóc lớn: “Cô mẫu ——”

“Khanh Nhi, ngươi làm sao vậy! Không khóc! Không khóc a……” Thần vương phi thấy nàng khóc đến thương tâm, tim nhói đau. Cái chất nữ này, tuy rằng thời gian ở chung rất ngắn, nhưng bà là thiệt tình thích nàng, coi nàng như nữ nhi mà đối đãi.

Ninh Khanh vùi đầu ở trong lòng ngực Thần vương phi, ôm ấp ấm áp của bà làm Ninh Khanh vốn căng thẳng thần kinh trong thời gian dài lập tức rớt xuống, trong lòng ủy khuất cùng dày vò như hồng thủy vỡ đê ào ra, khóc đến nghẹn thở, muốn ngăn cũng ngăn không được.

Thần vương phi đành phải ôm nàng an ủi, chỉ khi nhìn đến tấm áo choàng lông chồn mà Ninh Khanh đang mặc, mày nhảy nhảy.

Bởi vì bà nhận ra được, đây là của Tống Trạc! Áo choàng của thế tử vì cái gì sẽ ở trên người Khanh Nhi?

Chờ nhìn đến bên dưới áo choàng của Ninh Khanh là một bộ áo cưới, bà lại kinh ngạc cả kinh, ai có thể nói cho bà, ở trong khoảng thời gian bà đi Pháp Hoa Tự đã xảy ra chuyện gì?

Bà vốn dĩ trước khi ăn tết liền xuống núi hồi phủ, nhưng lại xui xẻo gặp được đại tuyết phong sơn, đành phải ở Pháp Hoa Tự ăn tết.

Mười ngày trước, tuyết nơi đó cuối cùng tan rã, bà cùng chúng nha hoàn bà tử cao hứng phấn chấn xuống núi, ai biết mới đến cửa Thần Vương phủ, đã bị Đồng Nhi cùng Vũ Tình chặn lại!

Sau đó xe ngựa đều không cần xuống, trực tiếp làm mã phu quay đầu, nhắm thẳng phương hướng Việt Thành đi tới! Lại còn có không phải tốc độ bà hồi Việt Thành trước kia, mà là suốt đêm cũng không ngừng nghỉ, ngày đêm lên đường!

Điên đến ngũ tạng lục phủ của Thần vương phi đều sắp lệch vị trí! Đáng thương bà tuy rằng không được sủng ái, ở trong phủ cũng không có địa vị, nhưng cũng là áo tới duỗi tay cơm tới há mồm, đâu chịu nổi loại tội này!

Dọc theo đường đi, đám người Đồng Nhi cũng không cùng nói với bà đã xảy ra chuyện gì, bởi vì bà nhận được các nàng là người của thế tử, lại khoác lên một trương mặt như khóc tang, bà cùng Tĩnh Văn Tĩnh Tư cũng không dám hỏi, một đường không ngừng suy đoán.

Đi gấp như vậy, còn tưởng rằng mẹ bà đã xảy ra chuyện đâu, nhưng liền tính mẹ bà xảy ra chuyện, cũng không cần người của thế tử phải nôn nóng như thế đi!

Chờ Ninh Khanh khóc mệt mỏi, hơn nữa hôm nay nàng xác thật cũng là mệt mỏi hỏng rồi, không lâu sau liền ngủ.

Thần vương phi kêu Tuệ Bình Sơ Nhụy đem Ninh Khanh an trí trên giường, mới lại gọi Tuệ Bình tới hỏi chuyện.

Tuệ Bình lau nước mắt, đem mọi chuyện sau khi Thần vương phi đi Pháp Hoa Tự thô sơ giản lược nói.

Thần vương phi nghe được sau khi mình đi rồi Ninh Khanh cư nhiên không hồi Việt Thành, mà là bị Tống Trạc cường lưu lại, nhất thời sợ ngây người, bà như thế nào cũng không nghĩ tới, Ninh Khanh cư nhiên thật sự vào mắt Tống Trạc.

Chờ nghe được Ninh Khanh chạy về Việt Thành thành thân, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, suýt nữa ngất xỉu đi.

Bà một phương diện thương tâm Ninh Khanh làm thiếp cho người ta, một phương diện lại cảm thấy nếu đã tới tình trạng này rồi, vì sao còn phải giãy giụa vô nghĩa?

“Nếu danh tiết hủy ở trên tay thế tử, thế tử lại xác thật nhìn tới nàng, nên nhận mệnh, nháo thành như bây giờ, tội gì chứ.” Thần vương phi khóc ròng nói.

“Đạo lý này ai không biết đâu, nhưng cô nương từ trước đến nay cố chấp.” Tuệ Bình cảm thấy Thần vương phi nói đúng, nhưng nàng nếu là nha hoàn của cô nương, phải trung tâm với cô nương, ấn cô nương lựa chọn phân phó làm việc.

“Chờ nàng tỉnh lại ta sẽ khuyên bảo nàng.”

“Ngàn vạn không thể.” Tuệ Bình gấp đến độ lập tức xua tay: “Cô nương nhất nghe không được này đó, chỉ sợ không khuyên được, ngược lại kích thích đến nàng.”

Thần vương phi bất đắc dĩ thở dài, đột nhiên nghĩ tới cái gì, sắc mặt trắng bệch: “Thế tử hiện tại ở đâu?”

“Không biết, vội vội vàng vàng mà đi rồi, hình như là đi ban sai.”

Thần vương phi mồ hôi lạnh đều ra tới: “Nếu như thế tử trở về, không biết sẽ xử phạt Khanh Nhi như thế nào.”

Bà cảm thấy một người nam nhân đối một cái thiếp cho dù có sủng ái cũng là hữu hạn, Ninh Khanh còn đánh mặt hắn như vậy, hắn tất nhiên cực kỳ bạo nộ.

Tuệ Bình cũng không dám nói, trắng mặt ngồi ở một bên.

Thần vương phi thấy Tuệ Bình mệt mỏi một ngày, làm nàng đi ra ngoài, chính mình ngồi ở trong phòng trông Ninh Khanh ngủ, một bên thở dài một bên âm thầm vì Ninh Khanh lo lắng, nghĩ đến đầu óc đều đau, thẳng đến buổi tối khoảng giờ Tý bà còn không hề buồn ngủ.

Lúc này cửa đột nhiên bị đẩy ra, Thần vương phi chỉ thấy Tống Trạc mang theo một thân tuyết lạnh tiến vào, sợ tới mức cả người đều từ trên ghế nhảy dựng lên, hướng Tống Trạc làm cái phúc lễ.

“Thế tử……” Thần vương phi từ trước đến nay luôn sợ hãi Tống Trạc, hơn nữa hiện tại Ninh Khanh còn phạm vào sai, bà càng sợ hãi, thưa dạ mà đứng ở một bên, sắc mặt xanh trắng.

Tống Trạc lại không có xem bà, chỉ thấy hắn đi nhanh đến bên giường.

Thần vương phi hoảng hốt, cho rằng Tống Trạc muốn kéo Ninh Khanh lên giáo huấn, ai biết hắn lại ngồi xuống mép giường, sau đó cúi người, ở ấn đường Ninh Khanh nhẹ nhàng hôn một cái.

Sắc mặt Thần vương phi cứng lại rồi, bà từng ảo tưởng Tống Trạc sẽ đem Ninh Khanh nắm lên ném tới trên mặt đất, hoặc là gọi người kéo xuống đánh, như thế nào cũng không nghĩ tới vị con riêng này chạy tới chuyện thứ nhất chính là hôn hôn Ninh Khanh.

Chỉ thấy Tống Trạc đi sờ sờ tay nhỏ của Ninh Khanh, lại duỗi thân tiến vào trong chăn sờ sờ chân nhỏ của Ninh Khanh, rồi nói với người bên ngoài: “Bình nước nóng.”

Chỉ chốc lát sau Vũ Tình bưng hai cái bình nước nóng tiến vào, Tống Trạc thử thử độ ấm liền nhét vào dưới chân cùng trong tầm tay Ninh Khanh. Chờ lại thăm quá độ ấm, mới lấy ra tới.

Thần vương phi chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới quan đều điên đảo, ở trong ấn tượng của bà, Tống Trạc là người cực kỳ cao ngạo, nào từng nghĩ đến hắn sẽ đãi một nữ tử như thế.

Thần vương phi thực để ý yêu thương Ninh Khanh, nhưng giờ khắc này, bà tin tưởng Tống Trạc so với bà còn muốn để ý yêu thương Ninh Khanh hơn, bởi vì hắn so với bà còn muốn cẩn thận cùng dụng tâm hơn.

Bà rốt cuộc biết chính mình vì cái gì sẽ bị đưa tới Việt Thành, là thế tử muốn cho bà bồi Ninh Khanh đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.