Tống Trạc vừa đi, ba người Ninh Diệu liền vội vàng đi ra.
Hai mắt Ninh Tố tỏa ánh sang, nhìn phương hướng Tống Trạc rời đi: “Đó chính là thế tử biểu ca……”
Ninh Xảo tỏ vẻ khó hiểu: “Ngũ tỷ tỷ, vừa rồi các ngươi vì sao đột nhiên không nói lời nào vậy?”
Khuôn mặt nhỏ thanh diễm của Ninh Khanh trướng đến đỏ bừng, xoay người đem cái gáy cho các nàng xem.
Cả người Ninh Diệu đều cứng đờ ngẩn ngơ. Ninh Tố Ninh Xảo tuổi còn nhỏ, chỉ có mười hai cùng mười một tuổi, không biết vừa rồi là làm cái gì, nhưng Ninh Diệu biết! Nàng ta còn có nửa năm liền cập kê, là người đã đính thân chuẩn bị gả! Từ trong không khí ái muội vừa rồi kia, nàng ta ẩn ẩn đoán được, bọn họ là hôn môi!
“Ngũ tỷ tỷ, thế tử biểu ca vẫn luôn nói chuyện cùng ngươi như vậy sao?” Ninh Tố vẻ mặt tò mò, hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm Ninh Khanh.
“Loại nào nói chuyện?” Ninh Khanh quay đầu xem nàng.
“Chính là vừa mới như vậy a.” Ninh Tố vẻ mặt hâm mộ mà nói.
Ninh Diệu thầm cắn môi, gắt gao mà nhìn chằm chằm Ninh Khanh.
Ngữ điệu Tống Trạc nàng hình dung không ra, dường như ôn nhu, mang theo hương vị đưa tình ẩn ẩn, sủng nịch, rồi lại có cường thế cùng không cho phép kháng cự, làm người si mê.
Ninh Diệu nhớ tới vị hôn phu của mình Triệu công tử. Hắn chưa từng nói chuyện với nàng như vậy, đương nhiên, cho dù hắn muốn cùng nàng nói chuyện như vậy, cũng học không được sức quyến rũ của Tống Trạc, cho dù là một phân!
Ninh Diệu nhìn chằm chằm Ninh Khanh, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ của Ninh Khanh đỏ ửng thẳng đến bên tai, Đồng Nhi lập tức cười khanh khách tiến lên: “Cô nương, trên người ngài đều ra mồ hôi, đi thay quần áo đi.”
“Được.” Ninh Khanh ước gì rời khỏi cái cục diện làm cho nàng quẫn bách này, vội vàng gật đầu. “Các ngươi trước tự mình chơi đi, ta đổi kiện y phục lại đến.”
Nói xong đi về phía phòng ngủ. Đồng Nhi, Tuệ Bình, Sơ Nhụy cùng Vũ Tình theo sát sau đó.
“Ngũ tỷ tỷ! Ngũ tỷ tỷ!” Ninh Tố chưa từ bỏ ý định, muốn đuổi theo.
Phía sau Vũ Tình lại một phen ngăn cản nàng, khách khí cười nói: “Biểu cô nương, cô nương nhà ta muốn thay quần áo, thỉnh chờ.” Nói rồi đuổi theo. Bốn cái đại nha hoàn khí phái thẳng tắp, nơi nào còn tới gần được.
Chờ đoàn người rời đi, Ninh Tố Ninh Xảo nhụt chí mà ngồi ở trên ghế, Ninh Diệu xấu hổ buồn bực, hừ nhẹ: “Chúng ta là biểu cô nương, nàng là cô nương, chẳng lẽ nàng cùng chúng ta không phải một nhà?”
Ninh Tố Ninh Xảo không cho là đúng, các nàng cũng không cảm thấy chỗ này có cái vấn đề gì. Thấy bộ dáng hai người phát ngốc, Ninh Diệu thầm mắng một tiếng: Không văn hóa thật đáng sợ!
[email protected]
Tống Trạc một thân tử kim chính trang, cưỡi ngựa, lãnh hai đội quân ra khỏi thành. Thời điểm diễu binh trên phố, gặp được Chung Ly Ưu.
Chung Ly Ưu cùng bá tánh chung quanh tránh đến hai bên đường, vốn định cứ như vậy mà đi, nhưng hắn nghĩ nghĩ, vẫn là gọi Tống Trạc: “Thần Vương thế tử.”
“Chuyện gì?” Tống Trạc lôi kéo dây cương để ngừng ngựa.
“Kỳ thật, cũng là việc rất nhỏ. Bất quá tại hạ nghĩ nghĩ, cảm thấy vẫn là muốn nói cho thế tử điện hạ.” Chung Ly Ưu cau mày.
“Nói đi.”
“Là về Ninh cô nương.”
Tống Trạc khẽ nhăn mày, kêu hắn đến gần chút.
Chung Ly Ưu đến gần hai bước mới nói: “Khoảng một tháng trước, có một người nam tử hỏi thăm sự tình thêu phẩm của Cẩm Chức Thiên Hạ, nói là muốn gặp người vẽ đồ án. Ta nguyên bản tưởng hắn là người trong nghề muốn tìm hiểu cơ mật thương nghiệp, liền không có để ý nhiều. Sau lại phát hiện, người nọ cư nhiên phái người theo dõi ta.”
“Vậy cũng thôi, nhưng sau khi Điềm Vị Thiên Hạ khai trương, hắn lại tới gặp ta rất nhiều lần, nói là muốn gặp người làm món điểm tâm ngọt. Có thể thấy được, hắn cũng không phải muốn tìm hiểu sinh ý của nhà ta, mà là có mục đích tìm Ninh cô nương.”
Khuôn mặt tuấn tú của Tống Trạc trầm xuống: “Hiện tại hắn còn theo dõi ngươi?”
“Chú ý thì có, nhưng không có lại theo dõi.” Chung Ly Ưu nói: “Sau đó, ở đêm trung thu, đột nhiên có người ở trên nóc nhà Điềm Vị Thiên Hạ chúng ta đánh đàn, người nọ đúng là người muốn hỏi thăm Ninh cô nương. Sau hắn lại dứt khoát tới trọ tại một gian khách điếm bên cạnh Điềm Vị Thiên Hạ, mỗi ngày ở nơi đó đánh đàn.”
“Mỗi ngày đánh đàn? Hắn muốn làm gì?”
“Ta tìm người hỏi thăm qua, người nọ cũng không dấu diếm, nói là muốn tìm người, tìm một người có thể nghe hiểu khúc nhạc của hắn. Khúc nhạc của hắn đàn rất hay, nhưng dù đàn có hay, người khác cũng không chịu nổi hắn đàn suốt ngày suốt đêm, cho nên bị chưởng quầy cảnh cáo nhiều lần, mỗi ngày chỉ cho phép ở giờ Tuất đàn nửa canh giờ.”
“Tại hạ nghĩ, người hắn muốn tìm, có phải Ninh cô nương hay không? Nếu không hắn ở nơi nào không được, lại cứ phải đến ở bên cạnh Điềm Vị Thiên Hạ? Bất quá, thời điểm trước kia hắn gặp ta, đã từng kêu lên kỳ kỳ hay thất thất gì đó, không biết nghĩa là sao. Người nọ nam sinh nữ tướng, yêu lí yêu khí, nhìn liền biết không phải người tốt.”
“Đa tạ Chung Ly huynh bẩm báo.”
Tống Trạc nói xong liền đánh ngựa rời đi, phương hướng đúng là Điềm Vị Thiên Hạ.
Khách điếm bên cạnh Điềm Vị Thiên Hạ có tên là Vân Cư khách điếm, khi Tống Trạc đi vào, vừa vặn nhìn thấy một người mặc nam trang, dung mạo lại cực kỳ yêu diễm ôm đàn từ bên trong ra tới.
Chung quanh rất nhiều người đều phân không rõ hắn là nam hay nữ, nhưng Tống Trạc liếc mắt một cái liền biết, hắn là nam! Bởi vì người này hắn nhận thức! Thủy Kinh Niên —— Bát hoàng tử của Thiên Thủy quốc!
Vị Bát hoàng tử Thiên Thủy này nghe đồn nhiều bệnh, tính cách lại yếu đuối, từ trước đến nay ru rú trong nhà, chính là ở Thiên Thủy cũng không phải mỗi người đều nhận được hắn, càng đừng nói Thiên Thịnh!
Nhưng Tống Trạc lại ở ba năm trước đây cùng Thái tử đi sứ Thiên Thủy, dưới cơ duyên xảo hợp gặp qua hắn một lần. Bởi vì hắn lớn lên quá đặc biệt, một người nam nhân lại có dáng vẻ giống như đại cô nương, cho nên Tống Trạc nhớ kỹ.
Tống Trạc nhận ra Thủy Kinh Niên, nhưng Thủy Kinh Niên lại chưa từng gặp Tống Trạc.
Nhưng Tống Trạc lớn lên thật sự quá bắt mắt, đẹp đến như thơ như họa, phong hoa tuyệt đại, quý khí thiên thành, đồng dạng là tuyệt sắc nam tử, nhưng người ta chính là công tử thế vô song, mỹ nam tử thanh nhã tuyệt tục! Mẹ nó, như thế nào hắn lại là cái nương pháo bất nam bất nữ?
Thủy Kinh Niên gắt gao mà nhìn chằm chằm Tống Trạc, trong mắt tất cả đều là trần trụi ghen ghét cùng tức giận!
Hai người đi ngang qua nhau, Thủy Kinh Niên vẻ mặt bi phẫn, Tống Trạc sắc mặt lạnh lùng.
Lớn lên bất nam bất nữ, yêu lí yêu khí, ôm đàn, chính là hắn muốn tìm Khanh Khanh?
Tống Trạc mắt phượng híp lại, Khanh Khanh một cái khuê phòng nữ tử kỳ danh xấu xí, làm sao lại cùng Bát hoàng tử Thiên Thủy luôn ru rú trong nhà, nhấc lên quan hệ?