Thời điểm Tống Trạc tìm được Ninh Khanh, Ninh Khanh đang cùng Thủy Kinh Niên ở trên thuyền nhỏ thả đèn hoa đăng.
Thủy Kinh Niên không chính không hình mà nằm ngửa trên thuyền chuốc rượu, Ninh Khanh ghé vào bên cạnh thuyền, một đôi tay nhỏ nâng một cái đèn hình hoa sen, ánh đèn màu trắng nhiễm lên khuôn mặt nhỏ của nàng hiện ra vài phần lạnh lùng.
Tống Trạc đứng ở trên sườn núi cao, nhìn một màn này, đôi mắt không dám tin tưởng mà trừng to ra, gắt gao nhìn bọn họ. Đột nhiên một tiếng kêu rên, hắn che lại dạ dày đồng thời hơi hơi cong eo.
“Điện hạ!” Thanh Phong Thanh Hà kinh hãi tiến lên, “Ngài làm sao vậy?”
Tống Trạc xanh mặt ngồi dậy, khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân trở nên âm trầm giống như la sát! Hắn là bị cái nha đầu đáng giận kia làm cho tức giận đến đau dạ dày!
“Hắn vì sao lại ở chỗ này?” Giọng nói Tống Trạc trầm thấp lạnh lẽo, gầm lên một tiếng:
“Thanh Nam!”
Bùm một tiếng, Thanh Nam quỳ xuống trên mặt đất, run run môi mở miệng “Thuộc hạ ấn theo điện hạ phân phó, cho người lừa Thủy Kinh Niên, Thủy Kinh Niên không phụ sự mong đợi của mọi người quả nhiên đã bị lừa, từ bỏ tìm kiếm người đứng sau Điềm Vị Thiên Hạ cùng Cẩm Chức Thiên Hạ. Ai biết…… Thủy Kinh Niên chịu đả kích lớn, chạy đi ra ngoài. Người của thuộc hạ muốn đuổi theo, nhưng ám vệ bên người hắn không ít, phát hiện tung tích của chúng ta, cùng chúng ta dây dưa một hồi. Sau đó không có tìm được bóng dáng của Thủy Kinh Niên …… Thuộc hạ tưởng, biểu cô nương ở Ngọc Chân Am, làm sao cũng không có khả năng……”
Lời còn chưa nói xong, đã bị Tống Trạc dùng một chân hung hăng đá văng, đụng vào cây lớn, hung hăng phun ra một búng máu tươi.
“Hành sự bất lực, lăn xuống đi lãnh một trăm tiên hình năm mươi quân côn!” Giọng nói lạnh băng không hề có độ ấm vang lên, Tống Trạc đã đi về phía hai người Ninh Khanh.
Thanh Nam bị điện hạ cho một chân, đã đi nửa cái mạng, đừng nói là một trăm tiên hình năm mươi quân côn, sợ là năm mươi tiên hình cũng chịu không nổi!
Bọn họ đều không đồng tình với Thanh Nam, bởi vì Thanh Nam thật sự đáng chết! Bất luận chủ tử phân phó nhiệm vụ gì, đều phải làm cho đến nơi đến chốn! Điện hạ sai hắn nhìn Thủy Kinh Niên, hắn lại để cho Thủy Kinh Niên chạy, nếu là thế lực hai bên ngang nhau, hắn ứng phó không được, vậy có thể tha thứ. Nhưng hắn lại ôm tâm lý may mắn không hề đăng báo truy tung, ngược lại coi như không có việc gì!
Đây là việc khiến điện hạ không thể dung thứ!
Mà Thanh Nam sở dĩ sẽ ôm tâm tính như vậy làm việc, cũng không phải hắn bất trung tâm, mà là hắn ôm tâm tư coi khinh biểu cô nương!
Tống Trạc đã đi xa, nhưng bọn thị vệ lưu lại tại chỗ đều thần sắc phức tạp, trầm mặc không nói. Bởi vì, có lẽ bọn họ sẽ không phạm sai như Thanh Nam, nhưng không thể phủ nhận, bọn họ cũng đồng dạng có tâm tư coi khinh đối với biểu cô nương.
Tống Trạc nhân việc Thanh Nam không nghe mệnh lệnh mà xử trí, nhưng dường như lại là giết gà dọa khỉ.
[email protected]
Tống Trạc đi về phía thuyền nhỏ, ánh trăng trắng sáng mạ lên một tầng lãnh sương trên khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân của hắn.
Ninh Khanh đã thả đèn, Thủy Kinh Niên như một cái bánh xe bò dậy: “Ai, sao ngươi đã thả đèn rồi? Ta còn chưa có viết đâu! Vớt lên đi!”
“Một cái đèn chỉ cho viết một nguyện vọng.” Ninh Khanh phi thường bá đạo, chống nạnh, trừng hắn, “Đây là dùng tiền ta mua, cho nên chỉ ta có thể viết!”
Thủy Kinh Niên không thèm để ý nàng, thân mình vươn dài hết sức duỗi tay ra vớt chiếc đèn hoa đăng lên, Ninh Khanh khẩn trương, liều mạng muốn cướp: “Thả lại đi! Thả lại đi!”
Tống Trạc xa xa nhìn hai người bọn họ dán đến gần, tức giận đến muốn nôn ra máu, thân mình khẽ động, đang muốn đi qua, bỗng nghe thấy Thủy Kinh Niên đột nhiên la lên một tiếng: “Ha, ta thấy được! Gả cho tú tài nghèo?”
“Liên quan gì đến ngươi!” Ninh Khanh quẫn bách, xấu hổ buồn bực: “Nguyện vọng của ta chính là gả cho tú tài nghèo! Ngươi thì sao?”
Thủy Kinh Niên phốc một tiếng phun ra một ngụm rượu, nhịn không được ngã xuống boong tàu cười rộ lên: “Gả cho tú tài nghèo! Thật là có chí hướng!”
Ninh Khanh bực: “Ngươi không hiểu gì hết!”
“Đúng, ta không hiểu gì hết!” Thủy Kinh Niên thật vất vả dừng cười, “Vì sao muốn gả cho tú tài nghèo? Không phải gả cho hoàng tử? Không phải gả cho thế tử? Không phải gả cho đại quan?”
“Bởi vì nam nhân có tiền liền sẽ đồi bại!” Ninh Khanh kết hợp kiếp trước kiếp này, thực khẳng định mà tổng kết: “Nam nhân có quyền thế, nữ nhân liền nhiều.”
Thủy Kinh Niên ngẩn ra, không thể tưởng được thời đại này còn có người đầu óc sáng suốt như vậy, “Nếu tú tài kia thi đỗ làm quan thì sao?”
Ninh Khanh dùng một loại ánh mắt xem ngốc tử nhìn hắn: “Ta phải gả tú tài nghèo là cái tú tài nghèo không có tiền đồ!”
Thủy Kinh Niên khóe miệng giật giật, thật là…… Hắn có thể cười sao?
“Tú tài nghèo kia nhất định là người bởi vì vận khí không tốt mới thi trượt, cả đời cũng vô pháp tiến thêm một bước làm quan.” Ninh Khanh nói, hai mắt sáng lên: “Đến lúc đó, hắn dạy học, ta làm buôn bán nhỏ. Ừ, đúng rồi, hắn nhất định không cần lớn lên quá tốt, chỉ cần phổ phổ thông thông ném vào giữa đám đông liền tìm không thấy.”
“Này lại là vì cái gì?”
“Như vậy liền không có cô nương gia thích hắn! Ai kêu ta ghen tị đâu? Ai kêu ta không chấp nhận được người đâu? Ai kêu ta không phóng khoáng đâu? Ngươi nói có phải hay không?”
Ánh mắt Thủy Kinh Niên có chút quái dị nhìn Ninh Khanh, cô nương này, có phải chịu qua kích thích gì hay không? Vì sao khiến nàng sợ hãi quyền thế như vậy? Khiến nàng sợ hãi hôn nhân như vậy? Sợ hãi đến không dám tìm một người có thể cùng nàng nắm tay cộng tiến, phát quang phát lượng.
“Ngươi có thể tìm người tốt hơn.” Tỷ như hắn vậy! Thủy Kinh Niên ngây ngô cười nhìn chằm chằm Ninh Khanh. Tiểu nha đầu hận gả như vậy, xem ra còn muốn khó bắt lấy hơn so với tưởng tượng!
“Ta không cần tốt hơn. Ta chỉ nghĩ đường đường chính chính mà gả cho một người.”
Ninh Khanh đã đem đèn thả lại trong nước, nàng ghé vào bên cạnh thuyền, nhìn đèn hoa đăng chậm rãi nước chảy bèo trôi, trong mắt nàng ảnh ngược của ánh đèn càng ngày càng xa, cũng càng ngày càng ảm đạm, thẳng đến ở chỗ ngoặt đầy cỏ lau liền biến mất.
Thế giới này không có thần, nếu không nàng vì sao từ một cái lao tù này lại rơi vào một cái lao tù khác?