Kiêu Nữ Tu Tiên

Chương 13: Chương 13: Hạ trại hoang đảo




Chuyển ngữ ♥ Nhã Vy

Lâm Đa Bảo cùng Ngọc Diệu Âm cẩn thận từng li từng tí đi phía sau Hà Kỳ Nguyên, nhỡ may vận khí của hắn không tốt, hai người còn có khả năng ở phía sau giúp một tay.

Rõ ràng đường bè trúc chỉ dài chừng trăm thước, ba người đi phía trên lại nơm nớp lo sợ, cẩn thân, thẳng đến lúc lên bờ mới thả lỏng, ba người nhìn nhau cười cười, không nói lời nào.

Ba mươi người tổ thứ mười một đều lên bờ an toàn, nam mười tám người, nữ mười hai người, tổ trưởng là tư thâm đại phó Từ Văn Thanh, cũng là người phụ trách tổ bắt cá bằng lưới, vô cùng quen thuộc với Lâm Đa Bảo cùng Hà Kỳ Nguyên, Từ Thanh Văn là người hào sảng trượng nghĩa, rất có năng lực!

Từ Văn Thanh chỉ huy mọi người trước hết lấy lều vải ra, sau đó kêu mọi người lấy hết đồ trong túi quần ra, xếp chồng chất lên lều vải tạm thời làm kho hàng, trong đó có một bé trai muốn giấu riêng đồ, Từ Trường Thanh không nói một lời, trực tiếp ra nắm đấm, đánh cho người nọ mặt mũi bầm dập.

Trong đội có hai thủy thủ quay đầu cười trộm, chọc cho Từ Văn Thanh bực bội đá tới, nhóm thủy thủ trên thuyền cũng không dám trêu chọc nữa.

Uy lực nắm đấm của Từ Văn Thanh cực lớn, dần dần những thứ được mang đến chất thành một đống trong kho hàng.

Lưu lại một tên thủy thủ cùng bốn nam nữ nhỏ tuổi nhất trông coi sửa sang lại nhà kho, những người khác đi theo Từ Văn Thanh xâm nhập thám hiểm đảo, tìm kiếm thức ăn nước uống.

Không chỉ có tổ mười một của Từ Văn Thanh có ý này, những tổ khác cơ bản cũng có ý định như thế.

Nơi đây là nơi hoang dã, chỉ có thể kết lại thành đoàn mới có thể sinh tồn, mặc dù mọi người không nói ra, nhưng lý luận vẫn là kẻ phù hợp mới có thể sinh tồn, mọi người đều tuân theo quy luật này.

Ngọc Diệu Âm cũng rất muốn đi thám hiểm, trọng sinh trở thành người trong tổ nhỏ tuổi nhất, không thể không ở lại sửa sang lều vải trong nhà kho, đôi mắt trông mong nhìn những người khác xuất phát, Lâm Đa Bảo trước khi đi vuốt đầu Ngọc Diệu Âm, “Ngoan, nghe lời ở trong lều vải, ta tìm được thứ tốt sẽ mang về cho muội.”

Ngọc Diệu Âm trừng mắt nhìn Lâm Đa Bảo, hận đến ngứa cả răng, rõ ràng là trước mặt người khác lại làm động tác ngây thơ như vậy, thật khiến cho người khác chịu không được!

Chỉ tiếc cái trừng mắt của nàng rơi vào trong mắt Lâm Đa Bảo lại biến thành hiểu lầm Ngọc Diệu Âm không thể đi theo thám hiểm nên tức giận, thật sự là tính tình trẻ con, Lâm Đa Bảo yêu thương nghĩ như thế, lắc đầu đuổi theo đội trưởng.

Thủy thủ Ba Đa Cát là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, lớn lên khôi ngô cao lớn, trên người trên mặt đều có sẹo, nheo một mắt nói: “Các ngươi ở đây sửa sang, ta canh chừng ngoài lều!” Ba Đa Cát nói ngắn gọn súc tích, nói xong liền đứng lên đi ra ngoài.

Ba Đa Cát vừa đi, bốn đứa nhỏ lại yên tĩnh lại, ngoại trừ Ngọc Diệu Âm, còn có một bé gái khác tên Hàn Mai, hai đứa bé trai mười hai tuổi là Điền Tráng và Thạch Lỗi.

Hai đứa bé trai đang ở giai đoạn vỡ giọng, thỉnh thoảng lại phát ra âm thanh vịt đực khiến cho Hàn Mai cười nhạo không thôi, mọi người gần gần tuổi nhau, lại là nam nữ phối hợp, làm việc cũng không oán thán, chút việc nhỏ sửa lại nhà kho, khoảng nửa ngày đã sửa xong hết.

Vừa tới hải đảo, bốn đứa nhỏ cái gì cũng thấy mới lạ. Mọi người tìm thấy Ba Đa Cát, báo cáo tình huống sửa sang, nộp danh sách vật phẩm lên xong, liền xin phân tổ đi ra ngoài làm quen hoàn cảnh.

Chỉ chờ Ba Đa Cát cho phép, Thạch Lỗi cùng Hàn Mai liền không chờ dược nữa, rất nhanh liền chạy đi, Ngọc Diệu Âm cùng Điền Tráng đành phải lưu lại trông coi nhà kho, chờ hai người ra ngoài mới trở về thay ca.

Ở chỗ đóng trại nhẹ nhõm an tĩnh, đám người đi thám hiểm theo Từ Văn Thanh lại chỉ có thể nói là kinh sợ từng bước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.