Kiêu Nữ Tu Tiên

Chương 41: Chương 41: Lưu tinh trận pháp




Chuyển ngữ ♥ Niệm Nam

Beta ♥ Nhã Vy

“Được, cám ơn Đỗ huynh.” Lâm Đa Bảo vội trả lời, nhận lấy sách, vừa nhìn là thấy “Lưu tinh trận pháp”, Lâm Đa Bảo kinh ngạc đến ngẩn người, nếu nhớ không lầm thì trận pháp Đỗ Kim Phát bố trí ở sườn núi là trận pháp Lưu tinh trận pháp cấp năm.

Nhưng mà vì sao lại đưa cho mình xem cái này, đoàn người của tổ trưởng đi rồi mà Lâm Đa Bảo vẫn chưa phục hồi tinh thần, một quyển trận pháp quan trọng như vậy mà Đỗ Kim Phát lại cho mình mượn dù mình không có giao tình nhiều với huynh ấy. Lâm Đa Bảo nghĩ thế nào cũng cảm thấy không thể tin nổi, nhưng rõ ràng là Lưu tinh trận pháp đang nằm trên tay mình.

Ngọc Diệu Âm cũng trăn trở suy nghĩ mà không giải thích được, có điều Ngọc Diệu Âm cũng không nghĩ quá nhiều, mà đặc biệt chú ý đến vẻ mặt của Tân Thanh và Ngải Lập, quả nhiên, Tân Thanh bĩu môi khinh thường, cũng không ngờ tới là Ngải Lập lại rất bình tĩnh, dường như Lưu tinh trận pháp cũng bình thường.

Tuy rằng Ngọc Diệu Âm thấy Lâm Đa Bảo thất thố như vậy có chút mất mặt, có điều là nam nhân thôi, hay là để cho chút mặt mũi, chỉ có thể uyển chuyển hỏi tiếp theo nên làm như thế nào.

Không biết là do giọng nói Ngọc Diệu Âm quá nhỏ hay là do Lâm Đa Bảo vẫn còn đắm chìm trong vui sướng, cũng không có phản ứng gì đối với lời nói của Ngọc Diệu Âm.

Vốn là Tân Thanh không thèm để ý cũng không chịu nổi, tổ trưởng tạm thời cũng không nói gì, nàng ta cũng không thể thay, dù sao lực uy hiếp trong lời nói của tổ trưưởng lúc trước vẫn còn rất lớn.

“Đừng ngẩn ra nữa, không phải chỉ là một quyển phá trận pháp thôi sao, Lưu tinh trận pháp vốn là của tổ trưởng đưa ra để mọi người cùng xem, nhưng trừ Đỗ Kim Phát ra, những người khác đều xem không hiểu, cho nên hắn mới giữ lấy.” Giọng nói bén nhọn của Tân Thanh bỗng vang lên.

Lâm Đa Bảo phục hồi tinh thần, lại xấu hổ cười cười nói: “Thật ngại, vừa rồi có chút thất thố, tổ trưởng và những cao thủ trong tổ ra ngoài đều cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta ở lại cần giữ vững hậu phương này, đảm bảo sự an toàn cho chính mình, đồng thời đến giữa trận pháp lấy đầu đạo tặc và thú tinh, cũng tùy thời chuẩn bị chăm sóc các huynh đệ vì bị thương mà trở về.

“Kế tiếp chúng ta tiến hành phân công nhiệm vụ, chúng ta tổng cộng có bốn người, để đảm bảo bất cứ lúc nào cũng đều có người tuần tra thì cứ hai người một tổ, ba canh giờ thay phiên một lần, Ngải Lập và Ngọc Diệu Âm là một đội, Tân Thanh và ta là đội thứ hai.”

Ngọc Diệu Âm thầm nghĩ trong lòng, xem ra Lâm Đa Bảo làm tổ trưởng tạm thời cũng ra khuôn ra dáng đấy thôi, “Lâm tổ trưởng, ta và Ngải Lập đi tuần tra đây.”

“Được, mọi người cẩn thận.” Lâm Đa Bảo vẫy tay tạm biệt Ngọc Diệu Âm và Ngải Lập, sau đó liền nghiên cứu Lưu tinh trận pháp trong tay.

Nhưng mà khi nhìn qua lại có chút thất vọng, dường như chính mình không thể nào xem hiểu, mỗi bức vẽ đều chi chít con số, mỗi chỗ đánh dấu đều làm Lâm Đa Bảo đau đầu, hoặc là có thể nói thế này, mỗi một bức vẽ đều có lượng kiến thức có thể so sánh với một quyển sách, lại khó có thể tìm được đầu mối thoát ra, Lâm Đa Bảo xem qua lập tức cất vào đứng lên, thật sự là có lòng mà không có sức.

Hành động của Lâm Đa Bảo tất nhiên không thoát khỏi ánh mắt của Tân Thanh, dù sao bây giờ hai người một tổ, Tân Thanh cũng không được hành động một mình, nhìn thấy Lâm Đa Bảo không tránh khỏi cười nhạt.

Lâm Đa Bảo không để vẻ mặt của Tân Thanh ảnh hưởng đến mình mà tự chiếu cố mục đích của bản thân là tu luyện nội công tâm pháp.

Ngọc Diệu Âm và Ngải Lập vừa đi vừa nói: “Ngải Lập, họ của huynh thật đặc biệt nha, huynh là người đầu tiên muội biết có họ Ngải đó.”

“Có nhiều chuyện hiếm thấy.” Ngải Lập tích chữ như vàng nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.