Kiều Nương Xuân Khuê

Chương 105: Chương 105




Editor: Trà Xanh

Động phòng hoa chúc quấn quít cả đêm, sáng sớm hôm sau, Thẩm Anh trang điểm chỉnh tề, đi cùng Tạ Dĩnh kính trà cho trưởng bối.

“Có sợ không?” Trên đường đến chính viện, Tạ Dĩnh thấp giọng hỏi kiều thê.

Thẩm Anh hỏi lại: “Sợ chi?”

Tạ Dĩnh ám chỉ tầng tầng lớp lớp đình viện của hầu phủ.

Thẩm Anh hiểu ý hắn, hơi ngẩng mặt đón ánh mặt trời tháng chín: “Ta đã từng đi kiện ca ca ruột, còn có gì đáng sợ nữa, bọn họ đối với ta khách khí thì ta cũng đối với bọn họ khách khí, bọn họ nặng mặt với ta thì ta coi như không thấy, nếu bọn họ muốn hành hạ ta thì ta dọn ra cửa hàng sống, ta không tin bọn họ có thể trói ta về lại.”

Thẩm Anh đã cân nhắc cẩn thận phải sống thế nào trong đại viện nhà cao cửa rộng, tóm lại không thể để mình ấm ức.

Ánh nắng ban mai vàng nhạt chiếu lên gương mặt mịn màng của nàng, soi rõ cả lớp lông tơ, Tạ Dĩnh dường như thấy lại hình ảnh năm ấy nàng mặc áo tang, quỳ gối trên đại đường của huyện nha, vừa khóc vừa kiên cường ngẩng đầu nhìn hắn kêu oan.

Tạ Dĩnh sẽ không quên một Thẩm Anh như vậy suốt cả đời này.

Hắn mỉm cười, nắm tay thê tử: “Đúng là không có gì đáng sợ, dù có chuyện gì xảy gì, ta và nàng cùng tiến cùng lui.”

Công tử tuấn tú trẻ tuổi với lòng bàn tay ấm áp và ánh mắt ôn nhu, Thẩm Anh mắc cỡ nóng rực cả mặt, hất tay hắn ra: “Nói chuyện là được rồi, chàng đừng động tay động chân, để người ta thấy sẽ nghĩ rằng ta xuất thân nhà nghèo nên không hiểu quy củ.”

Tạ Dĩnh cười xin lỗi: “Vi phu đã thất lễ.”

Thẩm Anh đỏ mặt, tăng tốc nhanh hơn.

Trong đại đường hầu phủ, phu thê Vĩnh Bình Hầu, cả nhà đại phòng và nhị phòng đều đã tới. Tạ Dĩnh là công tử nhỏ nhất hầu phủ, Thế tử gia đã ngoài 30 tuổi, Tạ nhị gia cũng xấp xỉ, cả hai đã thành thân nhiều năm, đã có nhi có nữ. Ba thế hệ tổ tôn tụ hợp vừa nói vừa cười, hoà thuận vui vẻ. Nhân dịp Tạ Dĩnh thành thân, đại sảnh còn chuẩn bị một cái ghế cho Tần di nương.

Thế tử gia và Tạ nhị gia do phu nhân Vĩnh Bình Hầu sinh, lúc này Tần di nương chỉ yên lặng ngồi một góc, mỉm cười lắng nghe, không nói gì nhiều.

Khi Tạ Dĩnh và Thẩm Anh xuất hiện trước cửa viện, mọi người trong thính đường không hẹn mà đều đồng thời ngừng nói cười, đổ dồn ánh mắt về phía tân nương tử mới cưới.

Thẩm Anh là người kinh doanh, cử chỉ tự nhiên hào phóng, nói không sợ hãi nội trạch của hầu phủ là thật sự không sợ, nàng duyên dáng đứng bên cạnh Tạ Dĩnh, cùng Tạ Dĩnh hành lễ.

Vĩnh Bình Hầu thấy vậy thầm gật đầu, chẳng trách lão tam nhất quyết cưới nàng, nàng quả nhiên có nét khác.

Thế tử gia và Tạ nhị gia khác đẳng cấp với Tạ Dĩnh, ngày thường mọi người duy trì vẻ ngoài hòa nhã, không tranh đấu cũng không thân thiết, hai chị dâu của Thẩm Anh đều là cao môn quý nữ, các nàng sẽ không thật lòng coi Thẩm Anh là em dâu, nhưng cũng không tự hạ giá trị bằng cách tính toán chi li với Thẩm Anh, họ đều lộ ra nụ cười mỉm theo đúng lễ nghi.

Tần di nương không biết gì về Thẩm Anh, nhưng nhi tử thích cô nương nên bà cũng thích.

Mọi người đều mỉm cười đánh giá người mới, chỉ có phu nhân Vĩnh Bình Hầu hơi nhíu mày sau khi nhìn thấy Thẩm Anh.

Vĩnh Bình Hầu liếc nhìn bà.

Phu nhân Vĩnh Bình Hầu vội vàng đổi sang khuôn mặt tươi cười, khen vẻ đẹp của Thẩm Anh với Tần di nương.

Sau khi kính trà, mọi người ngồi quây quần cùng nhau ăn sáng. Sau đó Vĩnh Bình Hầu đến Binh bộ làm việc, khi trở về phòng thay quần áo, thấy dáng vẻ thất thần của thê tử, Vĩnh Bình Hầu hỏi: “Tức phụ của lão tam có gì không ổn hay sao? Từ lúc nhìn thấy nàng ấy, vẻ mặt của nàng không đúng lắm.”

Phu nhân Vĩnh Bình Hầu có tâm sự nặng nề, nhưng nói với trượng phu cũng vô dụng, bà trả lời qua loa: “Không có, nàng khá tốt, chỉ thấy quen lắm, cứ như đã gặp từ trước.”

Vĩnh Bình Hầu cười: “Nàng là người Giang Nam, cuối năm ngoái mới vào kinh sống với huynh trưởng, sao nàng gặp được.”

Phu nhân Vĩnh Bình Hầu cười gượng: “Cho nên mới cảm thấy lạ, suýt nữa mất hết lễ nghĩa.”

Tóm lại không phải chuyện gì to tát, Vĩnh Bình Hầu không hỏi kỹ thật giả, thay quan bào rồi vào cung.

Sau khi tiễn trượng phu, phu nhân Vĩnh Bình Hầu quay lại đuổi bọn nha hoàn đi ra ngoài, bà hỏi Phương ma ma, người thường xuyên vào cung với bà: “Ngươi có nhớ Từ trắc phi của Vương gia trông thế nào không?”

Phương ma ma nhíu mày, ngẫm nghĩ một lúc lâu, lắc đầu: “Lão nô làm sao nhớ rõ được, mấy năm trước Từ thị là di nương trong vương phủ, chỉ ở trong vương phủ, không có tư cách vào cung thỉnh an. Ba năm trước đây, vì sinh con thứ mới được nâng lên thành trắc phi, nàng đi dự tiệc trừ tịch trong cung chỉ ba lần. Đến đó chỉ ngồi ở thiên điện, lão nô thật sự không có ấn tượng, chỉ nhớ là một mỹ nhân.”

Phu nhân Vĩnh Bình Hầu mím môi.

Phương ma ma thấy lạ: “Sao đột nhiên ngài nhắc tới nàng?”

Phu nhân nhìn bà: “Ngươi chưa nhìn gần nàng nhưng ta đã thấy, mỗi lần đều nhìn rất rõ, ngoại hình giống Thẩm thị y như tỷ muội ruột!”

Trước khi Từ thị vào Tuyên Vương phủ, Tuyên Vương xử lý mọi việc đối với thê thiếp rất công bằng, ân huệ rải đều, không nghiêng không lệch bất cứ ai. Nhưng từ lúc Từ thị vào phủ, Tuyên Vương nhanh chóng phá vỡ quy củ mình lập ra, dần dần chỉ yêu chiều một mình Từ thị, để Từ thị sinh hai nhi tử, còn thỉnh phong trắc phi cho nàng. Nữ nhi ngốc nghếch của bà không quan tâm nhưng phu nhân Vĩnh Bình Hầu lại lo lắng cho nữ nhi, theo sự yêu thương của Tuyên Vương đối với Từ trắc phi, tương lai nếu Tuyên Vương ngồi vị trí đó, chắc chắn sẽ phong Từ trắc phi làm Quý Phi, một Quý Phi có hai nhi tử là mối đe dọa quá lớn đối với nữ nhi.

Một đối thủ như vậy, cho dù phu nhân Vĩnh Bình Hầu chỉ gặp một lần cũng sẽ nhớ rõ.

Phương ma ma há to miệng: “Không thể nào, một người là thôn nữ ở một địa phương nhỏ ở Giang Nam, một người là đích nữ của Công Bộ thượng thư, mối quan hệ quăng tám sào cũng không tới, làm sao giống được?”

Phu nhân Vĩnh Bình Hầu đã nghĩ đến chuyện này, nhắc nhở bà: “Ngươi đừng quên, quê của Từ thượng thư ở Từ Châu, quê của Triệu Yến Bình ở Tô Châu phủ, đều cùng một quan bố chính, không phải quăng tám sào cũng không tới, trùng hợp là, Triệu Yến Bình có một muội muội cùng cha cùng mẹ bị mất tích, chắc chắn lớn tuổi hơn Thẩm thị, hoàn toàn trùng hợp với Từ trắc phi. Càng trùng hợp hơn nữa, ngươi còn nhớ không, lúc Từ thị mới vào vương phủ, trong kinh có lời đồn rằng khi nàng còn nhỏ bị rơi xuống nước dính đồ dơ, bị mẹ kế đưa vào am ni cô nuôi dưỡng nhiều năm, đến tuổi cập kê mới được Từ gia đón về kinh thành?”

Phương ma ma khiếp sợ: “Ý ngài là, Từ trắc phi giả làm nữ nhi của Từ gia? Có lẽ, có lẽ am ni cô sơ sót, không cẩn thận làm hại cô nương của Từ gia, sợ Từ thượng thư truy cứu nên tìm một nha đầu giả làm Từ cô nương?”

Đều là những người lõi đời vài thập niên trong hậu trạch, một khi đã nghi ngờ, chỉ suy nghĩ một chút là có thể đoán được vài động cơ cho việc này.

Phu nhân Vĩnh Bình Hầu nói: “Chúng ta làm sao biết được chuyện cũ từ mười mấy năm trước, có lẽ do am ni cô đổi người, có lẽ do vợ kế của Từ thượng thư nhúng tay, có lẽ do Từ thượng thư tự mình sắp xếp bồi dưỡng một nữ nhi xinh đẹp đưa đi tuyển tú để lót đường cho tương lai, đương nhiên, cũng có khả năng là trên đời này thực sự có hai người giống nhau mặc dù không cùng huyết thống.”

Lời này nói ra, hai chủ tớ đều trầm lặng một hồi lâu.

Phương ma ma do dự: “Hay là ngài nhớ lầm ngoại hình của Từ trắc phi?”

Phu nhân Vĩnh Bình Hầu trừng mắt liếc nhìn bà.

Phương ma ma vội vàng cúi đầu xin lỗi.

Phu nhân Vĩnh Bình Hầu ngẫm nghĩ: “Thôi, suy đoán lung tung cũng vô dụng, ngày mai ta sẽ dẫn nàng vào cung thỉnh an nương nương, Vương phi cũng đi. Vương phi thường gặp Từ trắc phi, nàng có thể nhìn ra được hai người giống hay không. Nhân tiện, ngươi bí mật dò hỏi tin tức về cô nương bị mất tích của Triệu gia, nàng ấy tên gì, mất tích năm bao nhiêu tuổi, trên người có bớt nào hay không, hỏi được càng nhiều càng tốt.”

Phương ma ma ừ liên tục, vội vã ra ngoài thu xếp.

Phu nhân Vĩnh Bình Hầu dõi theo bóng dáng của Phương ma ma, trong mắt lóe lên một tia sắc bén.

Nếu Từ trắc phi không phải là đối thủ của nữ nhi, cho dù có một nữ nhân giống Từ trắc phi như đúc đứng trước mặt bà, phu nhân Vĩnh Bình Hầu cũng không có tâm tư gì, nhưng Từ trắc phi đã cướp đi sự yêu thương của Tuyên Vương, dù chỉ có một tia khả năng tiêu diệt Từ trắc phi, phu nhân Vĩnh Bình Hầu sẽ nắm bắt khả năng mong manh này và điều tra đến cùng.



Tạ Dĩnh nói với Thẩm Anh, Tạ Hoàng Hậu trong cung muốn gặp nàng, cho nên phu nhân Vĩnh Bình Hầu phái ma ma đến dạy nàng lễ nghi quy củ trong cung, Thẩm Anh chẳng nói gì, nghiêm túc học cả một buổi chiều.

Học quy củ rất vất vả, nhưng buổi tối Tạ Dĩnh chủ động giúp nàng xoa bóp cánh tay và hai chân, Thẩm Anh cảm thấy vất vả một chút cũng đáng.

Sáng sớm hôm sau, hai vợ chồng mới cưới theo phu nhân Vĩnh Bình Hầu vào cung.

Lần đầu tiên nhìn thấy hoàng thành rộng lớn uy nghiêm, Thẩm Anh cũng không khoan thai nổi, nàng ngoan ngoãn cúi đầu rũ mắt, không dám nhìn xung quanh, may mắn có Tạ Dĩnh bên cạnh nàng, Thẩm Anh mới không quá bối rối.

Tạ Hoàng Hậu ở trong Phượng Nghi Cung, ba người đợi ở ngoài cửa cung khoảng một chén trà thời gian trước khi đi vào.

Từ lúc bước vào Phượng Nghi Cung, Thẩm Anh vẫn luôn rũ mắt, từng bước cứng đờ đi theo Tạ Dĩnh, vượt qua mấy tầng cửa, cuối cùng đi tới một gian thính đường rộng rãi sáng sủa. Phu nhân Vĩnh Bình Hầu hành lễ với Hoàng Hậu nương nương trước, Thẩm Anh liếc nhìn Tạ Dĩnh, cũng bày ra dáng vẻ đã học được, sau khi nghe một tiếng “Miễn lễ” hiền từ, Thẩm Anh lại đứng thẳng dậy.

Còn chưa nói gì hay làm gì, Thẩm Anh đã lo lắng đổ mồ hôi.

“Đó là tức phụ mới cưới của lão tam à? Đi tới đây cho ta xem.” Tạ Hoàng Hậu ngồi ở một bên của trường kỷ, mỉm cười dịu dàng nhìn Thẩm Anh.

Phu nhân Vĩnh Bình Hầu nghiêng người, ra hiệu Thẩm Anh đi qua.

Thẩm Anh thầm thở dài, rũ mắt đi lên phía trước, lúc này nàng mới phát hiện, có hai người ngồi trên trường kỷ, người bên trái mặc trang phục màu tím sẫm, người bên phải càng sang trọng cao quý hơn, nhan sắc cũng tươi hơn nhiều.

Thẩm Anh vẫn cúi đầu hành lễ.

Tạ Hoàng Hậu cười: “Ngẩng đầu lên.”

Thẩm Anh lo lắng ngẩng đầu, nhìn thấy một vị phụ nhân hòa nhã khoảng năm mươi tuổi, và một vị mỹ nhân lạnh lùng khoảng ba mươi tuổi.

Nàng liếc nhanh rồi rũ mắt xuống.

Tạ Hoàng Hậu ngắm khuôn mặt nàng có vẻ như suy tư, ánh mắt Tuyên Vương phi nhìn Thẩm Anh đầy kinh ngạc, thất thần nhìn nàng.

Cuối cùng Tạ Hoàng Hậu cũng nhớ ra vấn đề về gương mặt này, bà nhìn Tuyên Vương phi để xác nhận.

Tuyên Vương phi phát hiện mẫu thân đang chăm chú nhìn nàng, Tuyên Vương phi đột nhiên nhận ra, có lẽ hoàng cô mẫu và mẫu thân đã thỏa thuận, muốn dùng phương pháp của họ giúp nàng đối phó với Từ trắc phi đang được Vương gia hết mực yêu thương.

Các trưởng bối muốn làm gì thì làm, Tuyên Vương phi lười chẳng muốn hợp tác, cũng không ngăn trở hay can thiệp. Nàng chỉ muốn nuôi nhi tử trưởng thành, để nhi tử đạt được những gì thuộc về một người thế tử, nàng không muốn tham gia vào những âm mưu đấu đá với nhau.

Thu hồi ánh mắt, Tuyên Vương phi trở lại dáng vẻ lạnh lùng.

Tạ Hoàng Hậu nhìn phu nhân Vĩnh Bình Hầu.

Khi Tuyên Vương phi, Tạ Dĩnh và Thẩm Anh lui ra, phu nhân Vĩnh Bình Hầu được giữ lại.

Tạ Dĩnh ra cửa trước, quay đầu nhìn thoáng qua.

Không biết có phải do hắn suy nghĩ nhiều hay không, ánh mắt của Tạ Hoàng Hậu và Tuyên Vương phi nhìn Thẩm Anh vừa nãy dường như có ẩn ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.