Kiều Nương Xuân Khuê

Chương 71: Chương 71




Editor: Trà Xanh

Thật ra, Kim thị đến Triệu gia là để khoe khoang. Mời Triệu Yến Bình uống rượu mừng và mượn bàn ghế chén đũa đều là ngụy trang. Ngày mai đãi tiệc, Kim thị đã chuẩn bị đầy đủ không thiếu thứ gì.

Kim thị đoán Triệu Yến Bình sẽ không đối xử khách khí với bà, nhưng Kim thị không ngờ Triệu Yến Bình chẳng cho bà chút mặt mũi nào, mở miệng liền yêu cầu bà cút ra!

Kim thị giật mình, Chu Thời Dụ thấy cơ bắp cuồn cuộn của Triệu Yến Bình còn đáng sợ hơn lúc mặc quần áo, hắn ôm chặt mẫu thân muốn đi ra.

Kim thị không thể cáo từ một cách thảm bại vậy được, bà cần sĩ diện!

Hất tay nhi tử ra, Kim thị trừng mắt nói với Triệu Yến Bình: “Ta nói này Triệu quan gia, sao ngài nói chuyện như thế? Ta có thành ý đến mời ngài uống rượu mừng, ngài không cảm kích thì thôi. Mọi người đều là hàng xóm láng giềng với nhau, ngài vừa mở miệng là đòi đuổi khách? Lão thái thái nhà ngài cũng không dám đối với ta như vậy, ngài làm bộ đầu là đáng gờm lắm à?”

“Quan gia chúng ta oai vậy đấy, ngươi quản được sao?”

Thúy Nương từ nhà bếp ra đã lâu, thấy Kim thị kiêu ngạo, Thúy Nương đứng xa xa xổ một tràng vào mặt Kim thị: “Ngươi là người có lòng dạ hiểm độc, ai mà không biết ngươi lại đây khoe khoang nhi tử của ngươi cưới thiên kim tiểu thư có tiền? Ngươi còn không biết xấu hổ nhắc đến lão thái thái, nếu lão thái thái ở nhà, ngươi làm gì dám bước vào cửa. Ngươi thấy quan gia là một đại nam nhân không muốn so đo với ngươi nên lại đến ra oai. Sao không tự soi gương xem thử mình là thứ gì!”

Đầu óc Kim thị nóng bừng vì tức giận, đang muốn phát tác, Triệu Yến Bình lạnh lùng nói: “Ta đếm đến ba, nếu các ngươi không đi, ta sẽ đưa mẫu tử các ngươi đến huyện nha. Đột nhập nhà người khác sẽ bị nhốt ít nhất là ba ngày.”

Kim thị sửng sốt, bộ đầu không phải là quan lớn nhưng Triệu Yến Bình có quan hệ tốt với tri huyện, nếu hai người thông đồng với nhau và thật sự nhốt hai mẹ con bọn họ, tiệc cưới ngày mai chẳng phải sẽ trở thành trò cười hay sao?

Triệu Yến Bình nghiêm mặt đếm một, Kim thị không dám chần chừ, kéo nhi tử chạy đi. Ra đến cổng Triệu gia, Kim thị mới có tự tin châm chọc vài câu, châm chọc Triệu Yến Bình quan nhỏ mà bày đặt làm cao.

Triệu Yến Bình chưa lau người xong, bảo Thúy Nương đóng cổng, hắn quay lại ra hậu viện.

Ngoại trừ hỏi mẫu tử Kim thị một câu, A Kiều chưa kịp làm gì, hai mẹ con đã bị Thúy Nương mắng một trận, còn bị quan gia hù dọa, bỏ chạy như một cơn gió ô uế thổi qua. A Kiều mới nhíu mày, quan gia và Thúy Nương mỗi người cầm một cây quạt hương bồ, mùi hôi kia hoàn toàn biến mất.

A Kiều đứng tại chỗ, không biết nên nghĩ gì.

Thúy Nương đóng cửa kỹ càng, trở lại bên cạnh nàng, nhìn về phía Chu gia nói: “Tiểu nương tử đừng để ý bà ta, bà là tiểu nhân đắc chí, tiểu nương tử bây giờ thuận buồm xuôi gió nên bà ngứa mắt, nhi tử cưới vợ mà đến khoe khoang cho rằng chúng ta sẽ ganh tị, nhưng ai sẽ ganh tị bà? Tiểu nương tử chờ coi, con dâu tốt nào chịu đựng được bà nương như bà ấy? Ta hy vọng tiểu thư Đổng gia là người lợi hại, sau khi gả đến đây trị được Kim thị!”

A Kiều chỉ nghe Triệu lão thái thái nói rằng Đổng tiểu thư không còn nhỏ nữa, những phẩm hạnh khác thì bà không biết.

Tuy nhiên, nghĩ đến chuyện thiên kim nhà giàu chỉ có thể gả cho loại người như biểu ca, A Kiều có chút thông cảm cho vị Đổng tiểu thư kia.

Hai người nói chuyện một lúc, trong viện sát vách vang lên tiếng Chu Song Song thưa cha.

Thúy Nương chớp mắt, phớt lờ sự phản đối của A Kiều, chạy ra ngoài nhanh như chớp, sau đó đứng trước cổng Chu gia nói với Chu Sưởng đang đi vào nhà: “Lão gia tú tài!”

Chu Sưởng nghi ngờ quay lại.

Thúy Nương liếc nhìn Kim thị, cười tủm tỉm nói: “Ngày mai lão gia tú tài mở tiệc cưới, ta đến chúc mừng ngài trước. Ngài phải quản tức phụ cho kỹ, vừa nãy bà dẫn nhi tử xông vào nhà của chúng ta mà chẳng chào hỏi, huênh hoang lên giọng với tiểu nương tử. Quan gia đuổi bà, bà còn châm biếm quan gia là quan nhỏ như hạt mè mà kiêu căng! Ngài xem này, nếu quan gia thật sự đưa bà vào tù, vậy thì không nể mặt lão gia tú tài, nhưng không làm gì thì thật khó nuốt cơn giận này!”

“Ngươi câm miệng cho ta!” Kim thị lao ra khỏi nhà chính, muốn đánh Thúy Nương.

Chu Sưởng nghe nói Kim thị dám mắng Triệu Yến Bình, lập tức nổi giận, nắm cánh tay Kim thị hỏi bà: “Lời Thúy Nương nói đều là sự thật?”

Kim thị ngụy biện: “Ta có nhã ý đi mời hắn uống rượu, hắn chẳng nói lời nào liền bảo ta cút, ta tức giận nên châm biếm hắn đôi câu không được sao?”

Chuyện gì đã xảy ra?

Chu Sưởng đã mời Triệu Yến Bình hai lần. Lần đầu tiên Triệu Yến Bình đồng ý ngay lập tức, vài ngày trước ông nhắc Triệu Yến Bình, Triệu Yến Bình đột nhiên đổi ý nói có việc nên không thể tới. Cả hai lần Chu Sưởng đều nói cho Kim thị biết, Kim thị còn cố ý dẫn nhi tử đến Triệu gia để mời, ai mà không nhìn ra ý đồ của bà?

“Mụ đàn bà đanh đá, đi theo ta xin lỗi Triệu quan gia!”

Chu Sưởng kéo Kim thị ra ngoài, Kim thị không chịu nên giằng co kịch liệt, vừa giằng co vừa chửi om sòm. Chu Song Song và Chu Thời Dụ xông vào khuyên can, một nhà bốn người kéo qua lôi lại nhìn vô cùng khó coi.

Thúy Nương hài lòng và bỏ đi.

A Kiều nghe rất rõ, vừa buồn cho Cậu đã lấy người vợ không hiền, vừa cảm thấy Kim thị xứng đáng bị Cậu dạy dỗ.

“Vào ăn tối.”

Triệu Yến Bình mặc xong quần áo rồi đi ra, thấy nàng còn đang nghe náo nhiệt sát vách nên kêu nàng.

A Kiều xoay người đi vào, không dám nhìn hắn, vừa xới cơm vừa tự trách: “Bà đến là tại ta, lại gây rắc rối cho quan gia.”

Triệu Yến Bình rũ mắt ăn cơm tựa như không nghe thấy.

A Kiều không đoán được hắn đang nghĩ gì nên lặng lẽ gắp đồ ăn.

Vào mùa thu, trời ngày càng lạnh và ngắn dần, cơm nước xong thì trời đã tối.

Nửa canh giờ nữa thì Thu Nguyệt và Quách Hưng mới về. Nhân lúc quan gia đọc sách, A Kiều định thêu chút ít, không ngờ đêm nay quan gia không đọc sách, vào nhà liền nằm xuống giường.

A Kiều sửng sốt một chút mới nhận ra rằng đêm nay quan gia ngủ trên giường, không ngủ dưới đất.

Như để trả lời cho sự ngạc nhiên của nàng, Triệu Yến Bình nhàn nhạt nói: “Trời lạnh, đêm nay ta ngủ trên giường.”

A Kiều ừ, giật nhẹ chiếc khăn và nhỏ giọng nói: “Vậy quan gia ngủ bên trong nhé, ta chờ tính sổ sách xong mới ngủ.”

Triệu Yến Bình nói: “Bọn họ chưa về đâu, nàng ngủ một chút đi.”

Quan gia hiếm khi mời nàng ngủ chung, A Kiều đồng ý chẳng cần suy nghĩ, buông rèm đóng cửa, thổi tắt đèn dầu, A Kiều vừa cởi áo ngoài vừa đi đến giường.

Triệu Yến Bình dịch vào trong.

A Kiều nằm bên ngoài, nghĩ chút nữa còn phải dậy nên không thả màn lụa.

Nằm xuống chẳng bao lâu, đột nhiên hắn ôm nàng, A Kiều kêu một tiếng, lập tức bị hắn hôn lên môi.

Tất cả đều nằm ngoài dự kiến của A Kiều, nhưng sự nhiệt tình biến mất từ lâu của quan gia đã mau chóng khiến nàng bùng cháy. A Kiều thích quan gia như vậy, cũng khao khát quan gia như vậy. Cha mẹ đã mất, thân nhân còn sống cũng không thể tận tình chăm sóc nàng, chỉ những lúc được quan gia ôm chặt đòi hỏi, A Kiều mới cảm thấy mình là người được người khác cần.

Nàng muốn dựa vào quan gia, quan gia muốn nàng, như vậy thật tốt.

Buổi tối có thể vứt bỏ những kiêng kị của ban ngày. Ban ngày cẩn thận trước mặt quan gia lạnh lùng bao nhiêu thì buổi tối có thể mạnh dạn bày tỏ trong lúc quan gia đang nhiệt tình.

“Quan gia, quan gia.” Nằm trên người hắn, A Kiều tựa vào bờ vai rộng của hắn, nhẹ nhàng gọi.

Triệu Yến Bình đột nhiên ngừng lại, khàn giọng hỏi nàng: “Ta là gì của nàng?”

A Kiều mơ màng nói: “Ngài là quan gia của ta.”

Triệu Yến Bình giơ tay chạm gương mặt nóng bừng của nàng, ép nàng ngẩng đầu, nhìn đôi mắt hạnh ướt sũng và bối rối của nàng, hắn hỏi lại: “Ngoại trừ quan gia thì là gì?”

A Kiều cảm thấy quan gia lúc này thật kỳ lạ, thông thường buổi tối không nói lời nào, đêm nay sao đột nhiên hỏi vấn đề này?

A Kiều không muốn trả lời, nàng chỉ muốn quan gia tiếp tục.

Nàng thử tránh sự kiềm chế của quan gia và hôn lên mặt hắn.

Triệu Yến Bình để nàng hôn, đồng thời hỏi: “Ta là gì của nàng?”

A Kiều nói là quan gia.

Triệu Yến Bình đột nhiên trở nên hung dữ khiến nàng suýt mất mạng.

A Kiều luống cuống, biết hắn không hài lòng với đáp án này, A Kiều khóc lóc nói: “Ân nhân, quan gia vẫn là ân nhân của ta!”

Triệu Yến Bình đè nàng: “Sai rồi, nàng là thiếp của ta, ta là người nào của nàng?”

A Kiều đã hiểu, kêu hắn là phu quân.

Triệu Yến Bình lại tiếp tục điên cuồng cho đến khi A Kiều không phát ra tiếng được nữa, cho đến khi sự khó chịu trong lòng được trút bỏ hoàn toàn, Triệu Yến Bình mới vuốt ve gương mặt đẫm mồ hôi của nàng, lòng bàn tay để sát đôi môi đang hé của nàng, cảnh cáo: “Nàng là nữ nhân của ta, ta là phu quân của nàng, chuyện của nàng là chuyện của ta, không có gì là phiền phức, nếu sau này nàng lại khách khí với ta, ta sẽ không quan tâm đến nàng nữa.”

A Kiều lúc này mới hiểu tại sao đêm nay hắn thay đổi và điên cuồng như dã thú.

Rõ ràng đang trừng phạt nàng nhưng A Kiều lại cười, vừa cười vừa khóc, nép vào vòng tay rắn chắc của hắn khóc như mưa rơi.

Triệu Yến Bình ôm nàng, nói với đỉnh màn: “Sau này nàng hãy gọi ta là phu quân mỗi khi không có ai xung quanh.”

Quan gia lạ quá, nàng cũng rụt rè và hay suy nghĩ nhiều, sau này mỗi ngày đều gọi phu quân vài lần, nàng sẽ không quên mối quan hệ giữa hai người.

A Kiều thút thít gọi phu quân.

Triệu Yến Bình rờ tóc nàng xem như đáp lại.

A Kiều nhân cơ hội hỏi: “Cả tháng nay phu quân không muốn vì trách ta không chịu giúp chàng khuyên nhủ Thẩm Anh cô nương phải không?”

Triệu Yến Bình nhíu mày, nàng lại đoán mò, nếu đêm nay hắn không muốn nàng, chẳng lẽ nàng sẽ tiếp tục hiểu lầm?

“Không phải, nha môn bận rộn nên mệt mỏi mới không muốn.” Triệu Yến Bình giải thích.

A Kiều thở phào nhẹ nhõm, không trách nàng là tốt rồi.

“Đêm nay quan gia, à không, đêm nay phu quân lên đây vì giải quyết xong chuyện rồi phải không?”

Triệu Yến Bình gật đầu cho có lệ.

A Kiều cắn môi, nếu đã giải quyết xong, hai người nằm chung giường, sau này chuyện đó sẽ ít thường xuyên hơn?

Không phải A Kiều ham làm chuyện kia, mà nàng quyến luyến quan gia ngay tại thời điểm đó.

Hai người yên lặng ôm nhau, bởi vì vừa rồi Triệu Yến Bình quá dữ dội, A Kiều chưa hoàn toàn hồi phục khi nghe giọng nói Quách Hưng vang lên ngoài cổng.

“Nàng nằm nghỉ đi, để ta dọn đồ vào.” Triệu Yến Bình đắp chăn cho nàng, ngồi dậy mặc quần áo.

A Kiều nhìn bóng dáng cao lớn mơ hồ của hắn, vừa uể oải vừa thoả mãn.

Triệu Yến Bình đi ra ngoài khoảng một khắc đồng hồ, đem hàng hóa còn thừa và hộp tiền đi vào. Bạc vụn và tiền đồng leng keng trong hộp, phát ra âm thanh dễ nghe nhất thế gian.

A Kiều tỉnh táo tinh thần, muốn mặc trung y nhưng trung y đã bị quan gia ném xuống dưới giường, đèn dầu đã được đốt sáng, A Kiều không dám để trần đi xuống nên kêu quan gia giúp nàng ném trung y lên.

Triệu Yến Bình nhặt quần áo trên mặt đất lên, đi đến mép giường, thấy nàng quấn chăn kín mít, chỉ lộ ra gương mặt xinh đẹp quyến rũ mê người.

Triệu Yến Bình đặt xiêm y xuống, lẳng lặng xoay người.

Ánh đèn sáng ngời, có một số việc và lời nói, quả thật không tiện làm lại.



Tiểu nhân đắc chí: ý nói những kẻ nhỏ nhen, khi thấy người khác có điều gì đó tồn tại hoặc thất bại trên lĩnh vực nào đó thì đắc chí cho rằng mình giỏi hơn người ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.