Kiều Nương Y Kinh

Chương 97: Chương 97: Bướng bỉnh






Trong phòng Trần lão thái gia, cửa sổ được mở ra chiếu sáng bên trong, không âm trầm không ánh sáng giống như hôm kia.

Trình Kiều Nương lấy kim châm ra.

Lý thái y ở bên chần chờ một chút.

Hôm qua gấp gáp, có thể không kiêng kỵ, hôm nay còn ở lại xem, có phải không tốt lắm hay không?

"Trình Tiểu thư, ta cần tránh một lát không?" Hắn hỏi.

Có thể trị liệu loại bệnh bất trị này của Trần lão thái gia, tất nhiên là độc môn bí tịch, sao có thể tùy ý chẩn trị trước mặt thầy thuốc khác.

Tuổi trẻ hậu bối ngại mở miệng, hắn là tiền bối không thể không biết quy củ.

"Không ngại." Trình Kiều Nương nói.

Lý thái y mừng rỡ.

"Nhìn, ngươi cũng sẽ không học được." Trình Kiều Nương nói tiếp.

Tiểu thư này nói chuyện có thể cho người ta thở sao?

Lý thái y mặt đen.

"Tiểu thư, Sư phụ là ai?" Hắn lại hỏi.

Đại phu nổi danh thiên hạ hắn cũng biết một số người, quả thật muốn biết là ai đã dạy dỗ được một đồ đệ tốt như vậy.

Trình Kiều Nương hơi suy nghĩ một chút.

"Nghĩ không ra rồi." Nàng nói.

Nghĩ không ra rồi? Thế này là trả lời thế nào?

Không nghĩ ra coi như xong, Lý thái y phất tay áo ngồi xuống bên cạnh.

Đối với chuyện người khác nghĩ sao, có thể hiểu lầm hay không, Trình Kiều Nương cũng không để ý, lúc ban đầu bởi vì không thể nói đầy đủ ý của mình mà nôn nóng, đến bây giờ nàng lại thành thói quen rồi.

Muốn nghe hiểu, đương nhiên sẽ biết, không muốn hiểu, nói sao cũng không hiểu, không bằng, cứ như thế đi.

Trình Kiều Nương đưa tay, tỳ nữ vội quỳ xuống giúp nàng buộc ống tay áo lên.

Bên này Trần Thiệu tự mình cởi bỏ quần áo phụ thân.

"Hôm qua, ngài đang mê man, không biết đau đớn." Trình Kiều Nương nói, cầm lấy một cây châm dài, nhìn Trần lão thái gia, "Hôm nay thần trí tỉnh táo, sẽ rất đau."

Trần lão thái gia lộ ra nụ cười suy yếu.

"Tiểu thư, không biết gì. Mới là đau đớn nhất." Hắn run giọng nói.

"Đấy chính là, ngươi cảm tưởng mà thôi, thực tế, sẽ không như thế." Trình Kiều Nương nói, tay nâng châm.

Trần Thiệu ngồi chồm hỗm ở phía trước phụ thân, rõ ràng nghe được phụ thân a một tiếng, mặt nhăn nhó nhất thời biến sắc, hai tay nắm chặt người hắn. Trên trán chảy một tầng mồ hôi.

Đau quá. . . .

Trần Thiệu rất nhanh rảnh tay.

Lý thái y lúc này cũng nhìn, Chẳng qua hắn nhìn là nhìn Trình Kiều Nương, nhìn thủ pháp châm của nàng, suy đoán độ mạnh yếu của châm.

Nhìn cũng sẽ không học được, hừ, trên đời này nào có chuyện không học được.

Nhưng hắn thật sự suy đoán không ra, nhìn như rất nhẹ, nhưng trán cô gái này cũng đổ mồ hôi.

Trần lão thái gia cuối cùng không kiên trì đến lúc châm xong hai mươi bốn châm, được một nửa đã hôn mê bất tỉnh.

Chờ lại tỉnh lại. Nhìn Trình Kiều Nương thu châm, thở dài một hơi.

"Vẫn là, không biết hay biết thì hơn?" Nàng nói.

Trần lão thái gia cười khổ một chút.

"Là sống không được, chết cũng không tha, là chết đi sống lại." Hắn nói.

Trình Kiều Nương nhếch khóe miệng không nói chuyện.

"Tiểu thư." Trần lão thái gia suy yếu nói, "Nếu, lúc trước, ta cho ngươi khám và chữa bệnh, có thể như thế này hay không?"

Trần Thiệu cùng với Trần Tứ lão gia ở bên lặng lẽ đưa mắt ra hiệu với Trình Kiều Nương.

Người bệnh cần chính là an ủi, thầy thuốc chắc cũng biết đi.

"Đương nhiên sẽ không." Trình Kiều Nương nói."Khi đó không cần dùng châm. Ba ly rượu vàng, một liều thuốc thuốc viên, mà thôi."

Còn mà thôi. .

Huynh đệ Trần Thiệu liếc nhau lắc đầu.

"Không đúng." Trình Kiều Nương còn nói thêm, nhớ tới cái gì.

Trần lão thái gia mang theo vài phần chờ đợi nhìn nàng.

"Hai ly rượu vàng." Trình Kiều Nương nói, "Khi đó, ta đã tặng ngài một ly rượu vàng rồi."

Tiểu thư, làm người phải phúc hậu mà.

Trần Thiệu cùng Trần Tứ lão gia nhìn Trình Kiều Nương. Thở dài nói không nói gì.

Nhìn tiểu thư này đi ra ngoài, phụ tử Trần gia cùng thở dài, lúc này thuốc cũng đưa tới rồi, hai huynh đệ hầu hạ ông uống thuốc.

"Các ngươi, phải khoản đãi tốt vị tiểu thư này." Trần lão thái gia nói, "Nếu không, không ai biết là bỏ qua cái gì."

Huynh đệ Trần Thiệu vâng một tiếng.

Trần Tứ lão gia không biết nghĩ đến cái gì, cười cười.

"Nhắc tới. Chỉ sợ Chu gia cảm thụ càng thâm." Hắn nói.

Trần lão thái gia tỉnh lại không lâu, còn chưa có ai nói việc này.

"Tiểu thư này lai lịch . Các ngươi nói tường tận ta nghe." Hắn nói.

Tào quản sự mang theo bốn vú già nha đầu rảo bước tiến lên cửa Trần gia, đón đầu còn có một đám gã sai vặt cầm gậy gộc chạy tới.

"Trừ miếu Hỏa thần, phía sau miếu Hỏa thần nhiều. . ."

". . . bên Tây thị kia nhiều tòa nhà không, nơi đó càng nhiều. . ."

Ầm ĩ la hét hô cũng không nhìn đường thiếu chút nữa đụng vào.

"Làm cái gì vậy?" Tào quản sự hoảng sợ hỏi.

"Đi bắt chim sẻ." Gã sai vặt dẫn đường cười ha ha nói.

Bắt chim sẻ? Lúc này?

Cái này cũng rất bướng bỉnh rồi, Trần gia cũng không có người quản rồi sao? Quả nhiên trong nhà có việc, lòng người kinh hoàng, có chút loạn.

Đi vào chỗ ở Trình Kiều Nương, Tào quản sự lại bị ngăn lại.

"Tiểu thư đang ngủ, các ngươi hơi chờ một lát nhi đi." Tỳ nữ nói.

Có vú già nhịn không được nhìn bầu trời, lúc này không còn sớm, sắp tới giờ ngọ, lại ngủ cái gì?

Đây là ở nhà người ta xem bệnh, sao còn tùy ý hơn so với ở trong nhà mình?

Như vậy, khỏe không?

Các nàng nhìn về phía Tào quản sự.

Tào quản sự cung kính vâng một tiếng, không than một tiếng lẳng lặng ngồi chồm hỗm ở dưới hành lang.

"Tỷ tỷ cũng vất vả rồi, nhanh đi nghỉ tạm đi." Hắn mỉm cười nói.

Các phụ nhân cùng nha đầu trong nhà cũng chưa được Tào quản sự cung kính đối đãi như thế, bọn vú già nha đầu liếc nhau, vội đi theo ngồi quỳ xuống dưới chờ ở hành lang.

May mà lần này không phải chờ thật lâu, không quá một khắc Trình Kiều Nương đã tỉnh lại.

"Mấy người kia không hiểu chuyện va chạm đến tiểu thư, đã bị bán ra ngoài rồi." Tào quản sự quỳ xuống ở hành lang nói.

Cửa phòng mở ra, hơi hơi ngẩng đầu liền có thể thấy Trình Kiều Nương ngồi uống nước ở bên trong.

"Đây là người mới lựa chọn." Tào quản sự nói tiếp.

Vú già nha đầu vội tiến lên vài bước, cùng thi lễ với Trình Kiều Nương.

"Ừ." Trình Kiều Nương nói.

Tào quản sự thở phào.

"Tiểu thư còn có việc gì cần cứ nói." Hắn lại hỏi.

Trình Kiều Nương liếc hắn một cái.

"Ta muốn mua thêm nhất vài thứ, ngươi theo giúp tỳ nữ của ta đi." Nàng nói.

Tào quản sự mừng rỡ.

Ý tứ chính là tiêu tiền, hiện tại Tào quản sự sợ không phải tiêu tiền, mà là người ta không muốn tiêu đến tiền của bọn hắn.

Hai nữ tử độc thân mà đến, nếu mở miệng nói với người Trần gia cần đồ vật này nọ, này không thể nghi ngờ là lại cho Chu gia một bạt tai.

Hoàn hảo, hoàn hảo.

Tào quản sự tự mình mang theo tỳ nữ ra khỏi cửa Trần gia.

"Cần một ít vải may y phục." Tỳ nữ nói, vừa nhìn danh sách trong tay.

Mỗi một lần thi châm, áo sơ mi của tiểu thư đều ướt đẫm, nàng vốn mặc đơn giản, khi đến cũng hai ba bộ như vậy, căn bản không kịp thay thế.

"Là ta sơ sót là ta sơ sót, trong nhà có người may y phục, đi gọi các nàng đến." Tào quản sự vội nói.

Các nam nhân làm sao nghĩ đến chuyện này, loại tinh tế này cần có nữ nhân quan tâm.

Nhớ ngày đó trong nhà Tam Tiểu thư đi Bách Lâm Tự ngoài thành, phu nhân vội vàng dặn các ma ma, nha đầu mang theo thay xiêm, chỉ lo lắng trên đường bị mưa phùn làm ướt xiêm y.

Quả nhiên biết được ai là người thân, đứa nhỏ không có mẹ thật đáng thương.

Ý nghĩ này hiện lên, lưng Tào quản sự toát ra một tầng mồ hôi.

Còn ngại phiền toái không đủ lớn sao? Đừng không việc gì tìm việc a.

"Không cần, quần áo tiểu thư đơn giản, nói phải tự mình làm." Tỳ nữ nói.

Ngốc tử này cũng biết nữ hồng? Còn có thể tự mình làm xiêm y?

Tào quản sự không khỏi sửng sốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.