Tỳ nữ rảo bước tiến lên cửa chính, áo choàng bay phần phật phía sau.
Dọc theo đường đi gặp được vú già nha đầu, đều khách khí nhường đường.
“Bán Cần cô nương.” Còn có người cười nói.
Đối diện có một nha đầu đi qua, đang cúi đầu đi đường, rồi đột nhiên nghe một câu như thế, theo bản năng ngẩng đầu, liền thấy một tỳ nữ thanh tú đang chậm rãi đi lại, nhất thời sửng sốt.
“Bán Cần cô nương lại xuất môn?” Có vú già hỏi tiếp.
Tỳ nữ vâng một tiếng, mỉm cười.
“Vâng.”Nàng đáp, lại nhìn vú già này, “Lạnh như thế, mama cũng vội vàng?”
“Không vội, không vội.” Vú già cười nói, phản ứng lại lại vội gật đầu, “Vội, vội, sắp ăn tết rồi.”
“Mama vất vả rồi.” Tỳ nữ cười nói.
Vú già vui vẻ ra mặt, nhìn tỳ nữ vừa đi ra.
“Ai nha, cái cô nương này thật sự là hòa ái, vui mừng.” Nàng cảm thán, “Làm sao có người lại nói tính tình các nàng không tốt vậy?”
“Đúng vậy.” Nha đầu kia cũng nói, ánh mắt nhìn bóng dáng tỳ nữ đã đi xa, “Ta nghe nói nàng ngay cả phu nhân cùng Thất Tiểu thư cũng dám va chạm đấy, như vậy xem ra, cũng không phải cổ quái không biết lễ.”
Tỳ nữ dừng chân, mạnh quay đầu nhìn lại.
Trên đường nha nụ hoa già tốp năm tốp ba đi lại xa xa gần gần.
Chính là, tầm mắt tỳ nữ chuyển động, nhìn một nha đầu cách đó không xa cúi đầu ôm tay đi tới.
Nha đầu kia dường như rất lạnh, cả người run rẩy.
“Vị tỷ tỷ này. . .” Tỳ nữ nhìn nàng, mỉm cười mở miệng.
Nói chưa dứt lời, nha đầu kia bước nhanh hơn lướt qua nàng.
Tỳ nữ lắc đầu. Cười cười, vén áo choàng không hề xen vào, rảo bước tiến lên cửa viện.
Bán Cần buồn bực đi một đoạn mới cẩn thận quay đầu lại, trước cửa đã trống trơn.
Trước đây đều ngẫu nhiên thấy ở trong bóng đêm. Hóa ra đây là Bán Cần mới của tiểu thư.
Thật tốt, bộ dạng đẹp, cũng có thể nói. . .
Bán Cần ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn một khắc, nâng tay lau hạ lệ, cúi đầu ôm lấy thân mình chậm rãi đi ra.
Dưới hành lang trong viện đứng mấy nha đầu, nhìn tỳ nữ đều sôi nổi thi lễ.
Đây là nha đầu Chu phu nhân mới đưa tới, trưởng bối ban thưởng, không thể từ chối, Trình Kiều Nương lưu lại toàn bộ, chính là dùng hay không dùng. Lại là chuyện khác rồi.
Tỳ nữ mỉm cười chào hỏi các nàng. Hai nha đầu vội mở cửa phòng.
Tỳ nữ đi vào. Không cần phải nói, đều có người đóng cửa phòng lại.
Trước tấm bình phong, Trình Kiều Nương dựa vào bàn đọc sách.
“Tiểu thư. Đã làm tốt rồi.” Tỳ nữ nói, “Đại phu xem qua, cũng không cần lo lắng cho tính mạng, lại cho tiền, đại phu nói, hắn là tâm bệnh, Hàn công tử cũng trấn an vài câu, nam nhân kia đã tốt lên vài phần rồi.”
Trình Kiều Nương gật gật đầu, buông sách xuống.
“Bọn hắn ghi nhớ em rồi chứ?” Nàng hỏi.
Tỳ nữ gật đầu.
“Em nói rất nhiều với phụ nhân kia, nàng tất nhiên ghi nhớ em rồi.” Nàng nói. “Đi theo Hàn công tử, nàng cũng không nghi ngờ, rất là tin em.”
“Như thế là đủ.” Trình Kiều Nương gật gật đầu nói.
“Vậy, tiếp theo tiểu thư muốn làm cái gì?” Tỳ nữ tò mò hỏi.
Trình Kiều Nương liếc nhìn nàng một cái.
“Không làm cái gì cả.” Nàng nói, “Không phải, đều làm xong rồi?”
Tỳ nữ kinh ngạc, chợt bật cười.
“Tiểu thư, định làm như thế?”Nàng hỏi.
“Định làm như thế.” Trình Kiều Nương nói, gật gật đầu, “Bằng không thì sao?”
Tỳ nữ không nói gì, đúng vậy, bằng không, nàng hé miệng nở nụ cười.
“Ta muốn nghe sách.” Trình Kiều Nương nói.
Tỳ nữ vâng một tiếng, lấy ra một cuốn.
“Quyển này đã đọc đến. .”Nàng vừa mở ra vừa nói thầm.
“Sau tiết Hàn thực, thuyền hoa che kín hồ.” Trình Kiều Nương nói.
Tỳ nữ gật gật đầu.
“Tiểu thư nhớ thật.” Nàng cười nói, lật đến một tờ, thanh thanh đọc chậm, “. . . Đầu thuyền đụng vào nhau, như cầu nổi. Thuyền thứ nhất, thuyền thứ hai, thuyền thứ ba, . . .”
Ngày ba mươi, từng nhà đều tiến đến thời khắc quan trọng nhất.
Các nam chủ nhân dặn dò xem xét chuẩn bị tế tổ, các nữ chủ nhân chuẩn bị cho các con và nhớ kỹ danh sách mở tiệc chiêu đãi mấy ngày tới.
Những đứa trẻ lại nhàn nhã và kích động chờ đợi ngày tết đến.
Chỉ nhàn nhã mà không kích động, Trình Kiều Nương và tỳ nữ ra cửa.
“Sao lúc này còn muốn đi ra ngoài ?” Nghe tin Chu phu nhân vội vàng nói, vẻ mặt đã không hòa ái dịu dàng giống trước đó vài ngày, khó nén không kiên nhẫn, “Hôm nay là ba mươi, ngày mai là năm mới, Kiều Kiều nhi, sao lại ra ngoài?”
Trình Kiều Nương xoay người nhìn nàng, không nói chuyện.
“Phu nhân, đúng là hôm nay là ba mươi, ngày mai là năm mới, tiểu thư nhà chúng ta mới chịu ra ngoài.” Tỳ nữ nói, mang theo vài phần kinh ngạc, “Phu nhân chẳng lẽ đã quên, tiểu thư nhà ta không phải họ Chu, ba mươi tất niên, sao có thể ở bên ngoài tổ gia?”
Thật sự có quy củ nữ nhân đã gả không thể ở nhà mẹ đẻ ngày ba mươi, nhưng cháu ngoại cũng không được sao?
Chu phu nhân sửng sốt.
“Tuy rằng ở bên ngoài, nhưng ngày tết, tiểu thư nhà ta muốn tế bái tổ tiên.” Tỳ nữ nói, “Ở Kinh Thành chúng ta cũng có tòa nhà, muốn đi tới đó, miễn cho, tổ tông hai nhà ở cùng một chỗ rối loạn hương khói.”
“Nhưng, làm vậy được sao?” Chu phu nhân nói, có chút không ra chủ ý.
Chu Lục Lang nghe thấy tin tức đã đi nhanh tới, không nói hai lời, nhận roi ngựa trong tay gã sai vặt.
“Mẫu thân yên tâm, ta đưa nàng đi.” Hắn nói.
Muốn đi thì đi đi, dù sao ở nhà trừ bỏ thêm phiền thì cũng không được cái gì, Chu phu nhân tức giận khoát tay.
“Này, bên ngoài cẩn thận đó, thiếu cái gì thì nói.”Nàng nói.
Trên phố xá đã vắng người, ngẫu nhiên có người đi đường tay cầm vai cõng mang theo hàng tết vội vàng qua.
Chu Lục Lang đánh xe ngựa, nhìn gã sai vặt nghe tiếng mở cửa chạy đến.
“Tiểu thư đã trở lại.” Hắn lớn tiếng hô.
Cửa mở, tiếng cười nói từ nêm trong vọng ra.
“Muội muội đã trở lại.” Có hai nam nhân khác cùng đi ra, xoa xoa tay cười ha hả, “Chúng ta đã quay đầu heo rồi.”
“Tứ Công tử, ngũ công tử, các ngươi còn có thể quay đầu heo?” Tỳ nữ nói, rất kinh ngạc, vừa đỡ Trình Kiều Nương xuống xe.
“Biết biết.” Hai nam nhân cười gật đầu, “Muội muội mau vào đi, bên ngoài lạnh.”
Chu Lục Lang đứng ở một bên, mọi người dường như đều không nhìn thấy hắn, cứ nghĩ là người đánh xe.
Người ở bên trong nghe được tin tức, lại chạy đến, gọi muội muội không ngừng.
Muội muội, ca ca, gọi thật là thân thiết. .
Chu Lục Lang nhìn nam nữ vừa nói vừa cười trước mắt, cười lạnh một tiếng, quăng roi ngựa trong tay ra.
Một nam nhân nhanh tay lẹ mắt, đưa tay bắt được.
Tiếng cười nói tạm dừng, tất cả mọi người nhìn qua, thiếu niên kia đã xoay người đi nhanh.
Trình Kiều Nương dường như không thấy, đi cùng tỳ nữ vào cửa.
Các nam nhân cũng lấy lại tinh thần.
“Không biết nhà ông bà ngoại muội muội là ai, một cái người đánh xe ngựa cũng có võ công. . . .”
“Đúng vậy tuổi còn trẻ, lực cánh tay không nhỏ, mới vừa rồi quăng một roi này, nếu là mâu, có thể chọc một cái lỗ thủng trên người.”
Vừa thấp giọng nói chuyện, vừa đánh xe ngựa vào cửa, bên trong cánh cửa một tiếng pháo nổ tung.
“Kim ca nhi! Không nên bướng bỉnh!”
Nữ tử thét chói tai, tiếng động lớn nháo trong sân tăng thêm vài phần sinh khí.
Các nam nhân liếc nhau cười ha ha, đóng cửa lại.