Xe ngựa lắc lư ra khỏi Chu gia, lúc này đánh xe không còn là Chu Lục Lang.
“Biết đường sao?” Tỳ nữ vén mành hỏi.
Người đánh xe nơm nớp lo sợ gật đầu.
“Qua phố Đại Dũng đó rẽ vào nơi bán tiền giấy là đến.” Tỳ nữ nói, sau đó lại dùng ánh mắt ngươi rốt cuộc có biết đường hay không nhìn người đánh xe, “Lục Lang nhà ngươi mỗi lần đều đi đường vòng.”
Nói xong buông mành đi vào.
Người đánh xe lặng lẽ nhếch miệng.
Từ nơi này đến đường Ngọc Kiều quả thực là đi qua phố Đại Dũng, sau đó lại xuyên qua khu bán tiền giấy là đường đi gần nhất, nhiều người không biết đường này.
Nhà quê từ Giang Châu tới, thế nhưng cũng biết?
Lúc này mới vài ngày, biết rõ Kinh Thành hơn so với hắn – người sống ở đây a.
Chẳng thể trách cô cháu gái này gặp được Thần Tiên, nha đầu bên người cũng lợi hại như thế.
Người đánh xe giơ roi giục ngựa vững vàng đi.
Trong xe sắc mặt tỳ nữ hơi hơi có chút lo âu, nhìn Trình Kiều Nương.
“Tiểu thư, chúng ta, còn quay về Chu gia sao?” Nàng hỏi.
“Đương nhiên quay về.” Trình Kiều Nương nói, “Bọn hắn còn không đuổi ta đi đâu.”
Tỳ nữ nhịn không được nở nụ cười, lại vội dừng.
“Tiểu thư, có cần em đi xem Trương lão thái gia vào kinh rồi hay không?” Nàng nghĩ đến cái gì nói.
Trình Kiều Nương nhìn nàng một cái.
“Không cần, ta còn chưa tới, lúc không còn đường nào để đi.” Nàng nói.
Tỳ nữ cười hì hì.
“Tiểu thư, không phải là em xem thường của người, tiểu thư lợi hại nhất rồi.” Nàng cười nói.
“Ta biết.” Trình Kiều Nương nói, “Chỉ là ta không thích. Đem hi vọng ký thác ở, trên người khác, mà thôi.”
Nói tới đây, nàng nhìn về phía tỳ nữ. Nhếch khóe miệng.
“Huống chi, hiện tại hết thảy, đều đúng ý ta.” Nàng nói.
Tỳ nữ gật gật đầu, vâng một tiếng.
Trình Kiều Nương đến làm cho nhà ở đường Ngọc Kiều thật náo nhiệt.
“Muội muội, đã vài ngày ngươi không tới rồi.” Từ Chày Gỗ hô.
Trình Kiều Nương thi lễ với các nam nhân ra đón, sau đó rảo bước tiến vào cửa.
Từ Chày Gỗ tự mình đi dẫn ngựa, đã thấy người đánh xe trợn mắt há hốc mồm vẻ mặt kinh ngạc.
“Nhìn cái gì vậy!” Hắn trừng mắt đoạt roi, giục ngựa vào cửa.
Người đánh xe lấy lại tinh thần, vội theo vào.
“Ai ai, ngươi làm gì?” Từ Chày Gỗ quay đầu lại trừng mắt hô.
Người đánh xe bị dọa đứng lại.
“Ta. Ta. Ta. . .” Hắn lắp bắp cũng không biết nói cái gì.
“Biến đi. Biến đi, thật sự là không quy củ, đây là nơi ngươi có thể đi vào sao?” Từ Chày Gỗ nói. Nâng cằm, đánh giá phu xe này, lắc đầu, “Ngươi không bằng người đánh xe lúc trước, người kia hẳn là biết quy củ rồi, chưa bao giờ vào cửa, tùy tiện tìm một góc, mà học tập người ta.”
Nói xong dẫn ngựa đi vào, lưu lại người đánh xe ở ngoài cửa ngơ ngác.
Người đánh xe lcú trước? Lúc trước Trình Tiểu thư đi ra ngoài đều là Lục công tử tự mình đưa đi mà.
Lục công tử, thế nhưng bị những người này coi là người đánh xe? Còn cho tới bây giờ chưa tiến vào cửa?
Còn có. Những nam nhân này là ai? Giống chủ nhân ở đây.
Những người khác trong phòng lui ra ngoài chuẩn bị nấu cơm chiêu đãi muội muội, chỉ để lại Phạm Giang Lâm, Từ Mậu Tu và Từ Chày Gỗ.
Trình Kiều Nương đặt ly trà xuống.
“Cho nên, đã ép giá đến tám nghìn quan rồi?” Nàng hỏi.
Từ Mậu Tu gật gật đầu.
“Tiểu tử này chào giá quá độc ác.” Phạm Giang Lâm nói, “Qua vài ngày như vậy, mới trả được đến giá như thế.”
Hắn nói xong chép miệng.
“Tám nghìn quan a.” Hắn nói, “Đời này chưa từng thấy nhiều tiền như vậy. . .”
“Chính là, tiểu tử đó còn ra bộ chúng ta chiếm được tiện nghi, nói cái gì hắn ở quán rượu này phát tài, vị trí bao nhiêu tốt, kiếm nhiều tiền thế nào.” Từ Chày Gỗ nói, vừa chặc lưỡi, “Còn nói một năm có thể thu hồi vốn, so với làm Tể tướng đại nhân còn kiếm tiền dễ dàng hơn.”
Hắn nói tới chỗ này nhìn Từ Mậu Tu.
“Tam ca, làm Tể tướng đại nhân chẳng lẽ còn không kiếm được tiền bằng mở tửu lâu?” Hắn hỏi.
Từ Mậu Tu còn chưa nói, tỳ nữ ngồi chồm hỗm sau lưng Trình Kiều Nương hé miệng cười.
“Lương tháng tể tướng đại nhân ước chừng ba trăm quan, tính ra phải hai năm mới đủ tiền mua tửu lâu.” Nàng nói.
Mọi người giật mình.
“Làm Tể tướng kiếm được ít như vậy à? Thật sự là đáng thương.” Từ Chày Gỗ gật đầu nói.
Làm Tể tướng đương nhiên không phải chỉ là vì bổng lộc.
Tỳ nữ cười hì hì không nói chuyện.
Phạm Giang Lâm và Từ Mậu Tu cũng không xen vào, nhìn về phía Trình Kiều Nương.
“Này giá cả thực không rẻ, nếu không vội, chúng ta chậm rãi chơi cùng hắn.” Từ Mậu Tu nói.
Trình Kiều Nương lắc đầu.
“Không cần, tiền mà thôi, không tính gì.” Nàng nói.
Tám nghìn quan?
Mà thôi?
Không tính cái gì?
Người trong phòng đều nhìn nàng, ngay cả tỳ nữ cũng hơi hơi có chút kinh ngạc.
“Muội muội, còn nhiều tiền hơn so với Tể tướng đại nhân.” Từ Chày Gỗ cười hắc hắc nói.
“Không phải.” Trình Kiều Nương đứng dậy, vừa nói, “Là tính mạnh đáng giá.”
Tính mạng?
Ba người nhìn nàng, tỳ nữ tức thì giật mình.
“Ồ, tiểu thư, ta hiểu được.”Nàng nói, hơi hơi có chút luống cuống.
Hóa ra, tiểu thư, làm hết thảy, là vì mục đích này!
Chu Lục Lang nhấc bình rượu muốn hướng đến miệng.
Tần công tử đưa tay dùng quải trượng đánh hắn một cái, Chu Lục Lang tỉnh táo được một chút.
“Ngươi làm gì chứ? Muốn uống cùng sao?” Chu Lục Lang trừng mắt quát.
Tần công tử bị những lời này của hắn làm phì cười.
“Ngươi nói ngươi, sao không nghe ta nói? Không nên đi trêu chọc nàng, ngươi trêu chọc nàng làm cái gì?” Hắn cười nói, “Trừng phạt không được, mắng không được, đây không phải ngươi tự tìm này nhục à.”
“Là nàng trêu chọc chúng ta!” Chu Lục Lang hô, “Làm gì có người mang thù hận lớn đến như vậy cho người khác? Có không?”
“Có lẽ người ta nói thật, các ngươi gấp cái gì?” Tần công tử nói.
Chu Lục Lang phi một tiếng.
“Trừ khi hẳn phải chết người nếu không sẽ không trị, Trần gia thay nàng thổi vài câu, nàng liền thật sự cho mình là Thần Tiên rồi?” Hắn cười lạnh nói, “Nàng vì giận dỗi, nháo thành như vậy, đối với nàng có cái gì tốt? Một nữ tử, bồng bột đến bực này, tương lai biết làm sao?”
Tần công tử đang rót trà, nghe vậy nở nụ cười.
“Có ca ca như ngươi bảo nàng là tốt rồi.”Hắn cười nói.
“Tần Thập Tam!” Chu Lục Lang mang theo vài phần thẹn quá hoá giận hô.
Tần công tử cười đưa bát trà.
“Ta không nói đùa, ta không nói đùa.” Hắn nói, ngưng thần một khắc, “Kỳ thật, ta cảm thấy được, chuyện này cũng không là gì, đúng hay sai vẫn là tự tin, ngươi gọi người đến hỏi, chẳng phải sẽ biết rồi?”
Mặt Chu Lục Lang trầm xuống không nói chuyện.
“Ngươi có biết ta nói tới ai, ngươi đừng giả ngu với ta.” Tần công tử nói, uống một hơi cạn sạch ly trà.
“Người tới.” Chu Lục Lang hô.
Nha đầu ngoài cửa vội mở cửa tiến vào.
“Đi gọi Bán Cần tới.” Chu Lục Lang nói.
Nha đầu sửng sốt.
“Công tử, Bán Cần nào ạ?” Nàng chần chờ một chút hỏi.
Chu Lục Lang nắm chặt khiến bát phát ra tiếng kẽo kẹt.
“Nữ nhân này, ta cảm thấy được, nàng làm cái gì đều là cố ý!”Hắn cắn răng nói.
Dường như tùy thời tùy chỗ đều có thể nhắc nhở người khác sự tồn tại của nàng, nhưng lại không phải sự tồn tại vui vẻ.
Tầm mắt của hắn dừng ở trênbàn, đối diện Tần công tử đang châm trà.
Nhận thấy được tầm mắt Chu Lục Lang, Tần công tử lập tức nở nụ cười.
“Trà này uống không ngon, hay là ta uống rượu đi.”Hắn nhíu mày nói.
Chu Lục Lang mất mặt trừng hắn.
“Là gọi Bán Cần của Lục Lang nhà ngươi.” Tần công tử cười ha ha, quay đầu cười nói với nha đầu ngoài cửa.
Nha đầu hiểu ra, vâng một tiếng vội xoay người đi ra ngoài.