Kiều Nương Y Kinh

Chương 143: Chương 143: Thần rồi




Lúc này trong viện Chu lão gia, tỳ nữ ngồi chồm hỗm bận rộn, một lấy ra một khối trà sao trên than, tỳ nữ khác chuẩn bị pha.

Trên bàn, bày các loại trà cụ, trong phòng hương trà tỏa ra bốn phía.

Chu lão gia rót trà vào chén, cũng không đợi ngấm đã bưng lên uống hơn phân nửa, chua cay mang theo mùi tanh lập tức xua tan mệt mỏi.

“Tiện tỳ này.”Hắn nói, vừa buông ly trà, “Nói cái gì có thể trị không thể trị, không thể trị lại trị, lừa quỷ đâu!”

Nhóm Tỳ nữ cúi đầu không dám lên tiếng.

“Nàng đây là trả thù.” Chu lão gia tiếp theo lầm bầm lầu bầu, oán hận nói, “Nàng nháo như vậy, cuối cùng mất mặt không phải nàng, là chúng ta! Là Chu gia chúng ta!”

Hắn nói tới đây, vỗ liên tục lên bàn, tỳ nữ trong phòng sợ tới mức run lên.

“Nàng vì mình trút giận, thật sự là ngu xuẩn, tầm mắt hạn hẹp như thế, làm nhục quan hệ huyết thống mình đang dựa vào, nàng nghĩ đây là thoải mái sao? Với lại, nàng có cái gì thật hận, ai bảo nàng sinh ra ngu dại, nên hận chính là Chu gia ta, Chu gia ta! Chu gia ta bởi vì nàng, bị không ít người cười nhạo!”Hắn đưa tay chỉ ra ngoài cửa quát mắng, “Chu gia ta từ sau khi gặp nàng, gặp người đều đệ nhất ! Ngu dại a! Mọi người đều nói bên trong dòng máu Chu gia ta đều ngu dại! Nam nhi cưới vợ khó, nữ nhân lập gia đình cũng khó, đây phải trách ai? Trách nàng!”

Hắn nói xong vịn bàn đứng dậy.

“Tai họa này, lúc trước nên dìm chết nàng, con nhà ai như thế mà không bị dìm chết? Tại mẫu thân nuông chiều muội muội dung túng, lưu nàng ở nhân gian!” Hắn nói, thân hình có chút lay động.

Nhóm tỳ nữ vội đứng dậy nâng.

“Lão gia, ngài say rồi.”Các nàng kinh hoàng nói.

“Ta say?” Chu lão gia mơ màng nói.”Thật sự là trà ngon! Bảy chén sẽ say! Rượu ngon cũng không so được!”

Vừa đẩy tỳ nữ ra, “Lấy bảo kiếm đến cho ta.”

Vừa đi ra ngoài.

“Ta phải đi chém nàng, dù sao trong nhà một người chết xui, hai người chết cũng là xui.” Hắn hô.”Chém nàng, bồi tội cho Đồng gia, ta lại đi Giang Châu, đưa trả Trình gia!”

Nhóm tỳ nữ sợ tới mức vội ngăn trở.

Đang náo nhiệt, bên ngoài một trận tiếng động lớn xôn xao.

Chu lão gia vội dừng chân.

“Xem, xem, đã chết đi? Người đã chết đi?” Hắn chỉ ra ngoài cửa hô.

Lời còn chưa dứt, trong gió mơ hồ vọng đến tiếng khóc kêu.

Ngoài cửa cũng có người vọt tới, tiếng bước chân ồn ào.

“Lão gia, lão gia. Sống. Sống!” Mấy gã sai vặt hô.

Chu lão gia trừng mắt nhìn.

“Cái gì?”Hắn đẩy tỳ nữ ra. Đi đến cạnh cửa vịn cửa nhìn người trong viện.

“Lão gia, lão gia, tiểu thư đã trị khỏi cho Đồng Nội Hàn!”

Chu lão gia trừng mắt nhìn bọn hắn. Chợt vỗ chân.

“Kiều Nhi Của ta!” Hắn hô, nhấc chân bước tới, lại quên cánh cửa, một cước ngã lăn ra ngoài.

Mọi người đều sợ tới mức gọi to, bên này cũng loạn cả lên.

Trần Thiệu rót trà cho phụ thân.

“Là nói lúc ấy có đạo sỹ lang thang dừng chân ở gần đó?” Trần lão thái gia xoay ly trà hỏi.

“Cũng không phải đạo sỹ lang thang, cũng không thể nói rõ là ai.” Trần Thiệu nói, “Người còn chưa trở lại, chính là đại khái truyền đến tin tức, nói là xem bệnh cho dân bản xứ, nghe nói còn dạy mấy đứa nhỏ nhà nghèo ở gần đó biết chữ.”

“Tuổi khoảng bao nhiêu?” Trần lão thái gia hỏi.

“Trên thư nói. Ước chừng hơn năm mươi tuổi.” Trần Thiệu nói.

Trần lão thái gia gật gật đầu.

“Đám người trở về hỏi lại rõ ràng đi.” Hắn nói.

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.

“Thái gia, thái gia.” Một cái gã sai vặt chạy vào, sắc mặt vui mừng, “Đồng Nội Hàn sống!”

Phụ tử Trần Thiệu liếc nhau, đều là sắc mặt vui mừng.

“Đó là đương nhiên.” vẻ mặt Trần lão thái gia tự nhiên cười nói, “Có gì đáng ngạc nhiên.”

Trần Thiệu mỉm cười, lẳng lặng lau cháo phụ thân không cẩn thận làm rơi đi.

Cùng lúc đó, nhiều người trong kinh đều nhận được như tin tức này, đều kinh hãi.

Nếu nói chuyện phụ thân Trần Thiệu còn chính là làm cho mọi người kinh ngạc vài phần, dù sao khi đó tuy rằng nói bệnh nặng không thể trị, nhưng lâu như vậy cũng chưa chết, cũng không bị trở thành người hẳn phải chết, chữa khỏi cũng không làm mọi người trấn động đến vậy.

Nhưng lần này Đồng Nội Hàn chính là ăn thạch nhũ làm cho hôn mê, loại sự tình này nhà đại phú trong kinh cũng thấy không ít, hơn nữa bệnh hung gấp, tục ngữ nói Diêm Vương cho ngươi canh ba chết ai có thể lưu đến canh năm, nhưng không ngờ thật sự có người có thể lưu lại, không chỉ lưu, còn sống.

“. . . . Thiên chân vạn xác, lúc nâng đi đã chết rồi. . . .”

“. . . Lý thái y đã nói chuẩn bị hậu sự đi. . . .”

“. . . Lại là Lý thái y, lần trước nói Trần lão thái gia không trị được cũng là hắn, lần này cũng là hắn, chỉ là Trình Tiểu thư vẫn chữa được. . .”

“. . . sẽ không phải là Lý thái y không được đi. . .”

“. . . . hoặc là Lý thái y thông đồng với Trình Tiểu thư?”

Đối với đề tài đột nhiên chuyển tới trên người mình, Lý thái y tiến vào cửa liên tục ho khan.

Nhóm người nói chuyện phiếm ngoài cửa Thái y cục tan tác rời đi.

“Ta cũng không tin.” Lý thái y nói, “Đi, đi, đi Đồng gia.”

Giờ này khắc này người muốn đi Đồng gia rất nhiều, nhưng Đồng gia đóng cửa từ chối tiếp khách, trừ bỏ họ hàng gần một mực không được vào cửa, đương nhiên, trừ Lý thái y.

“Nếu không phải Lý đại nhân luôn luôn điều dưỡng thích đáng, lần này phụ thân thật sự là liền hung hiểm rồi?” các huynh đệ Đồng gia chân thành nói.

Thân là cận thần của Thiên Tử, lại là quan văn, nói tốt đối với người Đồng gia chuyện dễ dàng.

Khi nào thì, nói lời hay cũng không thừa.

“Đây là, này Trình Tiểu thư nói?” Lý thái y nghi ngờ nhìn bọn hắn hỏi.

Các huynh đệ Đồng gia không chút do dự gật đầu.

“Nói bừa.” Lý thái y vừa hừ vừa nói, “Nàng sẽ nói cái này mới là lạ.”

Tuy rằng rất tò mò chuyện nàng khám và chữa bệnh, nhưng Lý thái y vẫn căn cứ quy củ của thầy thuốc, chỉ gặp Trình Tiểu thư ở Trần gia vài lần.

Chẳng qua có người liếc mắt một cái, câu nói đầu tiên cũng biết đại khái tính nết.

Tiểu thư này khen người khác? Tuyệt đối sẽ không.

Không để ý tới các huynh đệ Đồng gia, hắn lập tức nhìn Đồng lão gia.

Trong phòng nữ thân quyến chỉ có Đồng phu nhân mang theo một tỳ thiếp cẩn thận hầu hạ.

Trong phòng trừ bỏ chủ mẫu chỉ có nàng, mỹ thiếp không chút cảm giác vất vả nào.

Nhìn xem bên ngoài đi, nhiều nữ nhân muốn hưởng thụ loại vất vả này đều đã đi, nhưng, chỉ có mình chiếm được tư cách này.

Từ nay về sau, nàng chính là người lão gia phu nhân coi trọng nhất, nàng chính là có đại ân với lão gia, cho dù lão gia trăm tuổi, cũng không còn ai sẽ bán nàng, mà sẽ cung cấp nuôi dưỡng nàng.

Mỹ thiếp quỳ gối trước giường, nước mắt sao cũng không nhịn được, lúc này nước mắt khác hôm qua, là nước mắt vui mừng.

“Lý đại nhân đến đây.” Đồng phu nhân nói, vừa ý bảo mỹ thiếp tránh ra.

Lý thái y bước nhanh đi đến trước giường, cúi đầu xem xét.

Sắc mặt Đồng Nội Hàn vẫn trắng bệch, giống như không tỉnh, Lý thái y chẩn mạch, lại nhìn miệng.

“Thật sự là, thần rồi.” Hắn lầm bầm lầu bầu nói.

“Đại nhân, thế nào?” Đồng phu nhân run giọng hỏi.

Cái vị Trình Tiểu thư kia thật sự là cổ quái, trước sau khi khám và chữa bệnh cũng không hỏi người nhà, chỉ cho bọn họ nâng đi, cho một bình thuốc, cũng không dặn dò cái cái gì khác.

“Tính mạng không lo rồi.” Lý thái y nói, “Nghỉ ngơi một thời gian lại nhìn xem.”

“Thật tốt quá phu nhân.” Mỹ thiếp quá vui mừng mà khóc, “Lý đại nhân nói không cứu được, nói thật là chuẩn, lão gia không việc gì rồi.”

Thế này là ý gì, Lý thái y đen mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.