Lục Thất lắc đầu, Lý Nham lại hỏi:
- Nghe nói Lục tướng quân đã từng nắm giữ Thường Châu.
Lục Thất ngây người nhìn Lý Nham, đáp lại:
- Thuộc hạ chỉ từng sở hữu quân điền Thường Châu, chưa từng nắm giữ Thường Châu.
- Phải chi Lục tướng quân có thể tiếp tục sở hữu quân điền Thường Châu, thì đã có thể khí ngự tinh không rồi.
Lý Nham tiếc nuối nói.
- Thuộc hạ cũng luyến tiếc không nỡ từ bỏ quân điền Thường Châu, vì an trị Thường Châu cũng đã bỏ ra rất nhiều sức lực, thế nhưng không buông thì sẽ mất đi nhưng thứ khác, cho nên chỉ đành nuốt đau đớn mà buông tay thôi.
Lục Thất tiếc nuối nói.
Lý Nham ồ một tiếng. Lục Thất lại lắc đầu cười khổ nói:
- Kỳ thực trước khi thuộc hạ buông tay, vốn nghĩ dâng thư cho Quốc chủ bệ hạ thông báo về mối nguy Trương thị, chỉ là rốt cuộc không dám góp lời.
- Ồ, vì sao không góp lời? Ngươi cần phải góp lời nhắc nhở Bệ hạ mới tốt chứ.
Giọng điệu Lý Nham trách cứ.
- Nếu thuộc hạ góp lời, có lẽ Bệ hạ sẽ cho rằng thuộc hạ có ý đồ chiếm cứ Thường Châu lâu dài.
Lục Thất bình thản hồi đáp.
Lý Nham im lặng, một lát sau mới nhẹ giọng nói:
- Bệ hạ đã làm ra rất nhiều quyết định sai lầm.
Lục Thất ngẩn ra nhìn Lý Nham, Lý Nham cười nhạt một tiếng, nói:
- Khi ngươi ở Nam Xương Phủ, có cảm thụ gì?
Lục Thất nhíu mày, không đoán được tâm tình của Lý Nham, một lát sau mới hồi đáp:
- Cảm thụ lớn nhất chính là Chu Lệnh Vân đại nhân luôn đối đầu với đại nhân đóng giữ, bức bách đại nhân đóng giữ không thể không thực thi chiến lược đột kích Kinh quốc, nếu như Vũ Văn thị không tạo phản, chiến sự ở Tây bộ bây giờ đã đại thắng rồi.
Lý Nham im lặng, một lát sau gật đầu nói:
- Chu Lệnh Vân là một tên gian tặc giỏi nhất là tài mê hoặc Bệ hạ, trước kia là chính Chu Lệnh Vân hãm hại Vương Văn Hòa đại nhân, mà sai lầm lớn nhất của Bệ hạ chính là vứt bỏ Vương Văn Hòa đại nhân.
Lục Thất im lặng, Lý Nham lại hỏi:
- Ngươi cho rằng không phải sao?
Lục Thất lắc đầu, nói:
- Nói đến sai lầm lớn nhất của Bệ hạ, nên là sự thiếu tín nhiệm đối với Lâm Nhân Triệu đại nhân. Nếu Bệ hạ tín nhiệm Lâm đại nhân, chiến sự Tây bộ căn bản sẽ không thất bại, là Bệ hạ không chịu tăng thêm quân lực cho Lâm đại nhân, bằng không Lâm đại nhân sớm đã có thể đánh bại Sở quốc.
- Là vì tài năng của Lâm Nhân Triệu đại nhân bộc lộ quá rõ.
Lý Nham lắc đầu nói.
Lục Thất gật đầu, chuyển sang hỏi:
- Đại nhân, thuộc hạ có thể bái kiến Thái tử điện hạ hay không?
Lý Nham ngẩn ra, gật đầu nói:
- Đương nhiên có thể.
- Thuộc hạ muốn gặp Thái tử điện hạ ngay bây giờ.
Lục Thất lại nói thêm.
- Được, ta đưa ngươi đi qua đó.
Lý Nham không chút do dự đáp lại.
Theo Lý Nham rời khỏi Soái phủ, đi tới một căn nhà ở phía đông, trên đường đi, Lý Nham nói:
- Lục tướng quân, khi gặp Thái tử điện hạ thì nên khuyên giải Điện hạ trở về Kinh thành, ở Ninh Quốc quân thời gian lâu sẽ càng khiến cho Thái tử điện hạ rơi vào hoàn cảnh bất lợi.
- Thuộc hạ cũng hiểu Thái tử điện hạ cần phải trở về Kinh thành, nhất định sẽ nói vài lời khuyên giải.
Lục Thất đáp lại.
Sau đó hai người cũng không nhiều lời đồng hành đi tới trước tòa nhà, Lục Thất vừa nhìn thì thấy tướng thủ vệ đều là giáp vệ được trang bị minh quang khôi giáp. Lý Nham và thủ vệ trao đổi với nhau một chút, thủ vệ kia hành quân lễ rồi đi vào trong, một lát sau đi ra mời Lục Thất tiến vào.
Lục Thất hành quân lễ chào Lý Nham, rồi mới xoay người đi vào trạch viện. Lý Nham dõi theo Lục Thất vào trong trạch viện, vẻ mặt đăm chiêu thêm vài phần cổ quái, sau đó xoay người rời đi.
Lục Thất vào viện liền tiến đến một sảnh đường không khác tiền sảnh nhà bình thường, vừa vào trong sảnh, Lục Thất liền thấy rất nhiều người, trong đó chỉ có môt người mặc áo bào tím, còn lại thì đều mặc minh quang giáp y.
- Thần bái kiến Thái tử điện hạ.
Lục Thất tiến nhanh tới ba bước, quỳ một chân trên đất hành đại lễ bái kiến.
- Tốt, Thiên Phong đứng lên đi.
Thái tử rõ ràng kích động nói.
Lục Thất đứng dậy, tự nhiên đi tới gần Thái tử, dung nhan Thái tử gầy yếu rõ rệt, ánh mắt tuy biểu lộ sự vui sướng, nhưng cũng lộ ra vẻ mệt mỏi, thoáng như người trải qua cơn bệnh nặng mới khỏi.
- Điện hạ, ngài gầy quá.
Lục Thất quan tâm nhẹ nhàng nói.
- Ừ, cô có bị bệnh một lần.
Thái tử nghẹn ngào đáp, trong mắt ẩn hiện ánh lệ, giống như một đứa nhỏ bị ủy khuất, gặp được người thân nhất.
Lục Thất im lặng gật đầu, Thái tử chợt cười nói:
- Đến đây, cùng cô trò chuyện nào.
*****
Lục Thất cùng Thái tử Đường quốc trò chuyện ước chừng hai thời, nói rất nhiều về những chuyện phát sinh, hắn đồng thời khuyên giải Thái tử trở về kinh thành, kết quả Thái tử chỉ lắc đầu, cuối cùng nói với Lục Thất, y tình nguyện làm một công tử phú gia bình thường, cũng sẽ không đi Chu quốc, bởi vì chuyện trước đây ở Dương Châu, nếu y đi tới Chu quốc chắc chắn sẽ chịu đủ sự lăng nhục
Kết thúc cuộc gặp mặt với Thái tử, Lục Thất liền cáo từ Lý Nham rời khỏi đại doanh Ninh Quốc quân, hắn sẽ không qua đêm trong đại doanh Ninh Quốc quân, hắn cảm giác gã Lý Nham kia chỉ sợ cũng không phải hạng người lương thiện gì.
Hai ngày sau, Lục Thất thuận lợi về tới huyện Vụ Nguyên, tiếp tục cuộc sống ẩn Đế của hắn, tất cả các quyết sách có liên quan tới quân sự vả bổ nhiệm quan lại của Tấn quốc đều được đưa tới cho Lục Thất phê duyệt. Lục Thất cũng mời Trấn Giang hầu đến Tấn quốc đảm nhiệm chức Lại bộ Thượng thư, Trấn Giang hầu đồng ý nhậm chức, dùng tên giả chạy tới Phúc Châu làm Lại bộ Thượng thư, còn kiêm chức quan đóng giữ Phúc Châu.
Lục Thất ưng thuận kiến nghị của Vương Trọng Lương, định Phúc Châu làm Nam Đô, Tô Châu làm Đông đô, Giang Lăng làm Bắc Đô, Tấn An Phủ giữ lại làm quân phủ.
Nguyên do đề nghị của Vương Trọng Lương chính là vì lãnh thổ quốc gia của Tấn quốc quá mức hẹp dài, để có thể mau chóng làm an ổn lòng dân thì cần phải nhanh chóng giải quyết chính vụ phát sinh ở mỗi địa phương. Tuy nhiên nếu tất cả các nơi đều hướng về Phúc Châu xin chỉ thị, vậy sẽ mất rất nhiều thời gian, dễ dàng làm hỏng việc.
Lục Thất cũng thường xuyên gửi thư cho người thân, trao đổi tâm tình và thăm hỏi đang làm những gì. Nhạn Thê quận chúa ở gần Mục Châu, hắn cũng đưa thư ân cần thăm hỏi, quan tâm hỏi han nữ nhi quý tộc bồi giá Nhạn Thê quận chúa, hỏi xem ở chỗ Quận chúa có cái gì tốt không, Lục Thất cho người tới mua nhiều lễ vật tặng cho người thân.
Hồi âm cho Lục Thất, người viết nhiều nhất chính là Vân Khê hoàng phi, dùng chữ viết xinh đẹp thuật lại những gì Vân Khê đã trải qua. Vân Khê ở Tuyền Châu chủ trì nghi thức khai quang tượng Quan Âm bằng ngọc thạch, ước chừng có năm mươi vạn người tới tham dự, mặc dù đông đến kinh người, nhưng đều có trật tự ngay ngắn, không hề xuất hiện sự kiện gây rối nào.
Hiện giờ Vân Khê đã ở Hải Châu, nàng mặc kệ quân vụ và chính vụ, mỗi ngày đều ra ngoài phân phát thuốc men chăm lo cho dân di dời, cũng đề cập tới thương nghiệp xuất khẩu thổ sản Hải Châu. Vân Khê nói người đi Hải Châu lúc mới bắt đầu rất lo lắng hoảng sợ, nhưng qua không bao lâu lại vui vẻ bằng lòng khai hoang ở Hải Châu, nàng thỉnh thoảng sẽ đi khuyên giải dân chúng dời tới Hải Châu.
Lục Thất nhìn ra, Vân Khê đã thật sự dung nhập vào hoàn cảnh sinh sống ở Hải Châu, hắn hồi âm bày tỏ ý khen ngợi và sự quan tâm, đồng thời phân phó hộ vệ ở Hải Châu chú tâm bảo vệ tốt Hoàng phi. Đương nhiên, trong thư từ qua lại giữa Lục Thất và người thân, hắn đều nói là đang trấn thủ ở Hành Châu, bình định cương vực mới.
Không lâu sau, Tô Châu truyền đến tin vui cho Lục Thất, Thu Đường sinh ra một cô con gái, Lục Thất được lên chức phụ thân, vui mừng đặt tên cho con gái là Lãm Nguyệt quận chúa, tên mụ là Lan Nhi, phong ấp huyện Thiên Đài Đài Châu.
Con gái ra đời vừa được một tháng, lại có tin vui truyền đến, Ninh Nhi sinh một cậu con trai. Lúc này nơi nơi Tấn quốc chấn động, các quan lại khi biết tin đều dâng thư chúc mừng, rất nhiều trọng thần trực tiếp xin lập Thái tử.
Ninh Nhi sinh con trai, Lục Thất đương nhiên vui mừng, chẳng qua hắn không đáp ứng lập Thái tử, mà đáp lại với quần thần rằng, “Ta lập trữ quân là dựa vào đức hạnh và tài năng, phải đến tuổi cập quán mới đủ tư cách”, như vậy hắn sẽ có thể linh hoạt chọn người thừa kế, chứ không lập trưởng tử làm Thái tử. Hắn phong con trai trưởng làm Ninh Vương, phong ấp huyện Ninh Đức Phúc Châu.
Khi con trai được đầy tháng, Lục Thất dâng thư xin triều đình cho trở về Giang Ninh thăm thân, không lâu sau Lý quốc chủ chấp thuận cho Lục Thất quay về Giang Ninh.
Lục Thất lập tức thông báo với Tân Cầm Nhi, bảo Tân Cầm Nhi không cần đưa tấu chương tới huyện Vụ Nguyên nữa. Sở dĩ hắn ở tại huyện Vụ Nguyên không rời, là chờ cho Tấn quốc tiến vào giai đoạn an trị có kỷ luật, các quan lại giữ chức vụ trọng yếu do hắn tự tay phê duyệt bổ nhiệm sẽ tượng trưng cho trung ương tập quyền của Hoàng đế đặt nên nền móng, sau này chính vụ sẽ do Chính sự đường chủ trì, quân sự do Tân Cầm Nhi âm thầm thay mặt hắn cầm quyền.
Lục Thất khởi hành, hắn chỉ mang theo mười cận vệ đồng hành. Cận vệ của hắn đã mấy lượt thay đổi, sau khi trở nên quen thuộc với Lục Thất, đều được đưa đi tới đất Tây bộ nhậm chức Huyện Úy hoặc Đô Úy. Thứ Sử và quan võ địa phương đều do Lục Thất đích thân phê nhiệm, các quan văn khác thì giao cho Chính sự đường bổ nhiệm. Tấn quốc trong giai đoạn sơ lập, Lục Thất chỉ có thể vững chắc cầm giữ quân quyền, không dám trao quyền cho Chính sự đường.
Ngay khi Lục Thất vừa đến Kính huyện Tuyên Châu, không ngờ gặp được Lâm Nhân Triệu. Mấy tháng không thấy, Lâm Nhân Triệu dường như già đi hẳn, hai người bất ngờ gặp lại đều ngơ ngẩn nhìn nhau, rốt cuộc Lâm Nhân Triệu vẫy tay cùng Lục Thất đồng hành vào thành.