Sau giờ ngọ, hơn bảy trăm phạm nhân bị vu cáo và thiếu nợ, cũng được thả khỏi đại lao, đi ra ngoài thành làm công ích, Thứ sử Phủ Châu sau khi nghe tin kinh ngạc, định phản bác việc Lục Thất làm. Nhưng gần hai nghìn phạm nhân đã đi ra khỏi thành, nếu cho người đuổi theo, chỉ sợ sẽ dẫn đến tạo phản, một khi phạm nhân chạy trốn khắp nơi, vậy tội lỗi đều thuộc về y rồi, Thứ sử Phủ Châu sau khi cân nhắc, hận cắn răng nhịn, y không muốn bị tiếng xấu.
Lục Thất cũng đắc ý cười lạnh, cái gì binh bá? Bây giờ hắn chính là binh bá, hai nghìn phạm nhân được thả ra ngoài thành, Thứ sử Phủ Châu cũng chỉ có thể câm nín không dám làm bậy, phạm nhân mười mấy người dễ bắt, nhưng hai nghìn, nếu xuất binh đi bắt, hậu quả rất dễ đoán, hậu quả dung túng Lục Thất, chính là càng sai, từng bước từng bước không theo kịp.
Đương nhiên, Lục Thất thả phạm nhân ra khỏi thành cũng tồn tại nguy hiểm rất lớn, nhưng Lục Thất cũng hiểu rõ tâm lý phạm nhân, phạm nhân có thể tạo phản, và phạm nhân phạm pháp khác nhau rất nhiều đấy, đa số đều là không chịu được bóc lột mà tạo phản, sâu trong con người vẫn là người lương thiện. Chỉ cần đưa cho họ hi vọng sống sót và sự tín nhiệm, thì sẽ nghe lời, cho nên Lục Thất thả phạm nhân ra khỏi thành, căn bản không cần xuất Nam Ưng vệ ra trông coi, trực tiếp tìm một quản lí đốc công, lấy phạm nhân kiềm chế phạm nhân.
Nhoáng một cái ba ngày trôi qua, việc phát lương thực cho thiên tai cũng đã đến hạn, nạn dân đến thị trấn nhận cháo đã hơn vạn người, ứng tuyển để tham gia xây dựng công trình trị thủy cũng đến hơn năm nghìn người, Lục Thất lặng lẽ triệu hồi một nghìn công dũng, bắt đầu thu lưới.
Cái gọi là thu lưới, chính là bắt người không phải nạn dân nhưng trà trộn vào xin cháo, trong lòng Lục Thất hiểu rõ, việc hắn phát lương, nhất định sẽ khiến nhiều người chiếm tiện nghi và phá hư. Nhất định sẽ có quan lại muốn việc phát cháo miễn phí tiêu hao càng nhiều, hơn nữa cũng có rất nhiều nạn dân không có lương tâm, nhận rồi lại còn sang điểm cháo khác nhận tiếp, cho nên đều là cá để thu lưới.
Một nghìn công dũng vào thành bắt cá, cũng có thể nói là một loại tín nhiệm và mệnh lệnh của Lục Thất đối với công dũng. Một buổi sáng, khiến cho toàn bộ cao thấp huyện Lâm Xuyên đều khiếp sợ gió lốc đánh úp, đột nhiên có hơn bảy trăm nạn dân bị bắt.
Trên đường cái, Huyện lệnh giống như bồ tát sống kia lại biến thành sát thần, thẩm vấn hơn bảy trăm nạn dân kia bên đường, một đám nạn dân bị bắt bị ấn xuống đường, đại nhân còn vô tình đánh đập, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, khiến lòng người phát lạnh.
- Đại lão gia, tiểu nhân khai, tiểu nhân là nô bộc nhà Hoàng lão gia.
- Đại lão gia, tiểu nhân là vì đói quá, mới đi nhận cháo ở nhiều nơi, đại lão gia khai ân, tiểu nhân không dám nữa.
- Lúc này nhận nhiều cháo hơn không khác gì ăn cắp vàng, giải vào đại lao, định tội ăn trộm năm lượng vàng.
Lục Thất lạnh lẽo nhìn gần trăm người phạm tội nhận cháo, những người này đều là nô tài của Hoàng lão gia, mà Hoàng lão gia chính là địa chủ lớn nhất huyện Lâm Xuyên, đằng sau có Tiết độ sứ Chiêu Võ quân là em họ, y đúng là một con cá lớn trong lưới.
- Người đâu, theo bản quan đi bắt phạm nhân.
Lục Thất uy nghiêm hạ lệnh, trăm Nam Ưng vệ nghe lệnh tập kết, Lục Thật lại lệnh cho Huyện úy Lâm Xuyên mang theo trăm quan binh, Huyện úy Lâm Xuyên không dám cái lệnh, y đã biết lai lịch của Lục Thất, y cũng không muốn thành Huyện úy Cú Dung thứ hai.
Lục Thất dẫn theo hai trăm binh và năm trăm công dũng, đến thành tây tìm được Hoàng phủ, trực tiếp hạ lệnh vào xét nhà, Nam Ưng vệ lập tức như lang hổ tiến vào cửa Hoàng phủ. Huyện úy Lâm Xuyên dưới ánh nhìn lạnh lẽo của Lục Thất, bất đắc dĩ mang binh vọt vào, năm trăm công dũng và Lục Thất đứng bên ngoài chờ đợi.
Cúng lúc đó, gần trăm gia nô Hoàng phủ bị mười Nam Ưng bệ, cùng với hai trăm công dũng áp tải đi khắp phố, gia nô bị lột áo, chỉ mặc quần, có năm người trong tay cầm một tấm biển, trên đó viết:
- Ta là gia nô Hoàng phủ, ta táng tận lương tâm, không nên đi ăn cháo cứu tế.
-Vạn dân huyện Lâm Xuyên nghe xong, có người ý đồ phá hư chuyện giúp nạn dân gặp thiên tai, giả mạo nạn dân cố ý làm tiêu hao nhiều gạo hơn, Huyện lệnh đại nhân có lệnh, người tham dự mỗi người phải nộp trả trăm thạch gạo chuộc tội, người trong vòng ba ngay không nộp, định tội là trộm mười lượng vàng.
Đi quanh phố tuyên cáo, cũng khiến cho vạn dân ra xem, người xem phẫn hận thậm chí ném đồ vật vào người bọn gia nô.
Sau khi đi hết các phố trong thành, cũng đi ra khỏi thành thông báo, mặt khác Lục Thất cũng dò xét Hoàng phủ, đem Hoàng lão gia vốn có chức quan bát phẩm, cùng với mười “thủ phạm chính” áp giải đến đại lao huyện nha, tịch thu khế đất sổ sách Hoàng phủ, hơn nữa giam giữ thất cả phòng thu chi.
Thứ sử Phủ Châu sau khi được nghe báo cáo lập tức sợ ngây người, y tuyệt đối không thể tưởng được, Lục Thiên Phong không ngờ dám can đảm xuống tay với Hoàng phủ, hơn nữa là xét nhà, đó đã là vượt quyền làm bậy nghiêm trọng, mới đến có mấy ngày, vừa không để ý đã khiến Lục Thiên Phong làm ra tai họa lớn như vậy rồi.
Chính sự Tham quân Phủ Châu nhận mệnh gấp rút đi gặp Lục Thất khuyên bảo Lục Thất nhanh thả người Hoàng Phủ, lập tức ngừng việc làm bậy. Lục Thất cũng đưa lên một phần tấu chương cho Chính sự Tham quân nhìn, sau khi Chính Tham tòng quân xem xong hết hồn, Lục Thất không ngờ lại bày ra hơn bốn mươi tội danh, quả thực nói Hoàng phủ thành đại nhân vật cầm quân quyền ở huyện Lâm Xuyên.
Cái gì mà ép mua chiếm đoạt gần bảy mươi mẫu đất huyện Lâm Xuyên, khiến cho thuế phú huyện Lâm xuyên xói mòn, ở trong huyện thành có hơn năm trăm quân, còn cầm ba nghìn quân ở các xã, Huyện lệnh trước đây vì giúp nạn dân gặp thiên tai đi xin Hoàng phủ giúp đỡ, kết quả liên tiếp bị năm lần cự tuyệt không gặp, không lâu sau lại bị ám sát.
Bây giờ Lục Thiên Phong hắn đến đây, thấy huyện Lâm Xuyên đã có hơn sáu nghìn người chết đói, vì thế phát lương giúp nạn dân gặp thiên tai, kết quả không ngờ Hoàng phủ âm thầm quấy rối, cho mấy trăm gia nô đến giành cháo ăn, có ý đồ bất chính, vân vân rất nhiều tội danh, Chính sự Tham quan xem xong bị hù dọa cái gì cũng không dám nói.
Thứ sử Phủ Châu được hồi báo, tức giận một lúc lâu sau mới phẫn hận viết một phong thư báo cáo, y chỉ có thể kiện với cấp trên Lục Thất làm bậy, lại không thể đi cứu Hoàng phủ, bởi vì đã lướn chuyện, nếu y trực tiếp đối đầu với Lục Thiên Phong, tất nhiên sẽ bị dân chúng Phủ Châu phỉ nhổ, chuyện ở huyện Lâm Xuyên, y chỉ có thể không đi can thiệp.
Lục Thất đưa cho Chính sự Tham quân xem tấu chương xong, đương nhiên sẽ không báo cáo như vậy, mà lại viết một tấu chương khác, đại bộ phận tội lỗi của Hoàng phủ không sửa, nhưng mà cường điệu Hoàng phủ có quan hệ mật thiết với Phủ Châu. Huyện thừa huyện Lâm Xuyên lúc mới gặp hắn, cố ý nhắc nhở hắn không thể đắc tội với Hoàng phủ, nguyên nhân là Hoàng phủ và Tiết độ phó sứ Chiêu Võ quân là anh em họ.
Lục Thất lúc này viết tấu chương là trình lên Lại bộ, hắn không hề dùng đặc quyền phủ Công chúa gửi lên Hoàng đế, trong triều trình tấu chướng, có Tiêu Tri Lễ phục vụ cho hắn, hắn cũng không quan tâm có thể có phản ứng gì. Bây giờ Đường Hoàng phiền lòng chính là chuyện Chu quốc, nhìn thấy tấu chương buộc tội của hắn, cũng sẽ không lập tức điều hắn khỏi huyện Lâm Xuyên, huyện Lâm Xuyên cách kinh thành rất xa đấy, trong một tháng triều đình chưa hẳn sẽ xử trí.
Ngày hôm sau, Lục Thất bắt đầu thẩm vấn án Hoàng phủ, hễ là đến tố cáo Hoàng phủ chiếm đất, đều được thắng kiện, ở tại công đường nhận lại đất vườn nhà mình, ban đầu là mấy trăm công dũng đến tố cáo, cuối cùng người càng nhiều. Đất vườn của Hoàng phủ bị bỏ ra tám phần, mà hai vạn lương thục còn dư, và hơn năm vạn bạc toàn bộ sung công làm tài lực để khắc phục lũ lụt.
Dùng thời gian ba ngày xử lí Hoàng phủ, Lục Thất tiện đà lại dùng án tử để thu thập một ý phú hộ, thu được càng nhiều bạc và lương thực. Mười ngày sau, huyện Lâm Xuyên không ngờ kêu gọi được hơn ba vạn công dũng, bắt đầu xây dựng công trình chống lũ.
Chống lũ lụt, Lục Thất đương nhiêu là người ngoài nghề, hơn nữa địa hình huyện Lâm Xuyên cùng với việc biến hóa khí hậu cũng là mấu chốt của việc chống lũ, ba mươi mốt người có khả năng quen thuộc thủy văn huyện Lâm Xuyên, đã trở thành người đứng đầu chỉ đạo việc thi công thế nào. Mà Lục Thất chỉ đích thân tới trấn thủ, thậm chí cũng không tham gia vào việc lao động, nhưng hắn không cho phép Nam Ưng vệ tham dự, Nam Ưng vệ chính là muốn chấp hành chức trách quân nhân.
Lòng người nhất trí, Thái Sơn cũng phải dời, bởi vì lại có được đất vườn một lần nữa, bởi vì là quê hương mình, bởi vì có thể ăn no mà lao động, bởi vì có thể thấy được hy vọng vụ mùa sang năm được thu hoạch, bởi vì Lục đại lão gia tự mình khích lệ. Mấy vạn dân chúng đầu mùa đông ở bên sông Hoàng Hà, đào đường sông, làm đập đá, sửa chữa đầm tích nước, đào giếng, xử lí lại đất vườn sau khi thiên tai, huyện Lâm Xuyên biến hóa kinh người, đại danh của Lục Thiên Phong cũng vang xa.
Lục Thất ở cùng dân công, nhưng hắn không hề buông lỏng cảnh giác, sớm đã cho Nam Ưng vệ đi giám thị phương hướng của Chiêu Võ quân, nhưng khiến hắn kỳ quái chính là, nên đến trả thù vẫn chưa đến, chính là người có thể ra mặt nói giúp Hoàng phủ không hề có một ai, vị Tiết độ phó sứ Chiêu Võ quân vẫn chưa tìm Lục Thất tính sổ, chính là Chiêu Võ quân cũng không phản ứng chút nào.
Chuyện khác thường tất nhiên có nguyên nhân, nửa tháng sau, Lục Thất cho người đi điều tra tình hình Chiêu Võ quân, kết quả hồi báo là, Chiêu Võ quân không có bất kì động thái gì, muốn nói đến tình hình dị thường thì cũng có, chính là Chiêu Võ quân không hề cho người đến các huyện thúc giục lương thực, hình như là sợ cái gì.
Sợ cái gì? Lục Thất lại không cảm thấy chủ soái Chiêu Võ quân sợ mình, nhưng hắn cũng không nghĩ ra sao Chiêu Võ quân lại phải yếu đuối như vậy, hắn cũng từng hiểu, Tiết độ phó sứ Chiêu Võ quân Hoàng Đào nghe nói không phải là người khoan dung.