Ba ngày sau, Lục Thất về tới kinh thành, trên người hắn đầy bụi đi thẳng tới Nam đại doanh, kết không không gặp được Chu Chính Phong, nghe nói là đi kinh thành dự tiệc, Lục Thất chỉ báo danh, báo áp ở chỗ thư ký quân Tào, sau đó tới kinh thành, phân tán thuộc hạ ở kinh thành, hắn một mình tới Binh bộ báo cáo chuẩn bị giao lệnh, sau khi quá trình trình diện không có sai lầm mới quay trở về Tú trang.
Khi trở lại Tú trang đã là lúc hoàng hôn, sự trở về của hắn khiến đám thiếp thân xinh đẹp cực kỳ mừng rỡ, gần như mắt ai cũng ngấn nước, bận rộn hầu hạ hắn cởi giáp, nấu nước, nấu cơm, cảnh bận rộn trong nhà sau khiến Lục Thất ấm áp trong lòng, ngồi trong sân vườn yên lặng ngắm nhìn.
Ngày hôm sau, Lục Thất sảng khoái thức dậy, sau khi rửa mặt ăn cơm, hắn dẫn Ngọc Trúc, Uyển Ngọc và Băng Nhi cùng đi gặp huynh trưởng, kết quả cũng vô ích.
Không gặp được huynh trưởng, Lục Thất lo lắng lại tới nhà của Chu Vân Kỳ, kết quả được tin chính xác trong miệng tẩu tẩu là huynh trưởng được một vị Thiếu phu nhân Tiêu phủ mời đi tham gia việc kinh doanh hiệu thuốc, nói hiệu thuốc là do Thiếu phu nhân Tiêu phủ hợp tác với Lục Thất.
Lục Thất nhận được tin đã yên tâm hơn, lại dẫn các thiếp thị tới đường Minh Hiên, đường Minh Hiên ở khu đông Giang Ninh, là khu quần cư của quan lại quyền quý, trà các Thất Tịch và nhà của La Trưởng sử đều nằm ở đây, Lục Thất lại không thể ngờ rằng, Thiếu phu nhân Tiêu phu có khả năng mua được cửa hàng ở đường Minh Hiên.
Cho đến gần trưa, Lục Thất mới tìm được cái gọi là cửa hàng hợp doanh, nằm ở đoạn cuối cùng của đường Minh Hiên, gần với hoàng cung, chính vì gần hoàng cung nên nhân khí ở khu vực này không vượng lắm, người bình thường không muốn tới gần hoàng cung, mở hiệu thuộc ở đó không hề lý tưởng.
Khi Lục Thất nhìn thấy cửa hàng của mình, ánh mắt hắn chợt sửng sốt, mặt tiền rất lớn, còn hai tầng, chiều ngang khoảng ba mươi mét, cửa mở ba cánh, then chốt là tấm biển trên cánh cửa lại lần lượt là Vạn Sinh dược đường, Thiện đường và Vân đường, hắn kinh ngạc nhìn quanh quẩn, đây là kinh thành, không phải huyện Tam Nguyên.
Lục Thất vội vã bước vào cửa hàng, thấy trong đó có rất nhiều người đang thu dọn, đôi mắt hắn nhanh chóng nhìn thấy huynh trưởng, huynh trưởng mặc áo bào xanh cũ, cũng nhìn thấy Lục Thất bước vào, lập tức vui mừng bất ngờ ra đón.
- Tiểu Thất, đệ đã quay về rồi.
Lục Thiên Hoa mừng rỡ kêu lên.
Lục Thất ấm áp gật đầu, cười nói:
- Ca, hoàng hôn hôm qua đệ mới trở về kinh thành
Lục Thiên Hoa gật đầu, sung sướng nói:
- Đệ bình an là tốt rồi.
Lục Thất mỉm cười gật đầu, quay đầu liếc nhìn, hỏi:
- Ca, cửa hàng này tên là Vạn Sinh đường sao?
- Tên là Vạn Sinh đường, là Vạn Sinh đường của Thiếu phu nhân Tiêu phủ và Tuyên Châu, đạt được điều kiện thông doanh, chính là nói Vạn Sinh đường của kinh thành, là chi nhánh của Vạn Sinh đường Tuyên Châu.
Lục Thất giật mình, cười nói:
- Cửa hàng này đã lập rồi, ta còn chưa lấy một đồng bạc nào.
Lục Thiên Hoa giật mình, kinh ngạc hỏi:
- Tiểu Thất, đệ không bỏ bạc ra sao?
Lục Thất ngẩn ra, gật đầu đáp:
- Đệ và Thiếu phu nhân Tiêu phủ chỉ là có ý định hợp doanh.
Lục Thiên Hoa lập tức nhíu mày, khó hiểu nói:
- Nhưng một vị chủ quản của Thiếu phu nhân Tiêu phủ nói, cửa hàng này đã có một nửa của đệ.
Lục Thất nghe vậy mỉm cười, nói:
- Ca, đó là chuyện của đệ, đợi đệ gặp Thiếu phu nhân Tiêu phủ sẽ thương lượng xong.
Lục Thiên Hoa nghi hoặc nhìn Lục Thất, kế đó gật đầu, quay đầu liếc một cái, nói:
- Cửa hàng này cũng cứ như vậy đi, hai hôm nữa ta sẽ trở về ôn bài, còn có mười sáu ngày nữa là vào kỳ thi rồi.
Lục Thất gật đầu, Lục Thiên Hoa mỉm cười, lạnh nhạt nói:
- Tiểu Thất, thực ra ta đã không còn để ý tới việc ứng thi nữa, văn chương của ta tốt hay không hẳn không ảnh hưởng tới đậu bảng vàng, trong lòng nghĩ, cho dù đậu cũng không có gì vinh quang cả.
- Ca, ca đừng có suy nghĩ mất mát đó, nếu ca đậu bảng vàng, văn chương tất nhiên sẽ được truyền ra ngoài, tốt hay không đều sẽ được các văn nhân đánh giá, ca có thể không để ý tới chuyện thi đỗ, nhưng không được để người ta mắng mình là người tầm thường.
Lục Thất nghiêm mặt khuyên bảo, suy nghĩ trì trệ của huynh trưởng tuyệt đối sai lầm.
Lục Thiên Hoa nghe xong vẻ mặt ngưng trọng, thoáng suy nghĩ một lát, gật đầu nói:
- Ca hiểu, sẽ nghiêm túc thi.
Lục Thất mỉm cười gật đầu, Lục Thiên Hoa chần chừ một chút, bỗng khẽ nói:
- Tiểu Thất, Thiếu phu nhân Tiêu phủ chuyển lời, phụ thân của Hinh Lan muốn kết thông gia, nếu đệ rảnh hãy tìm cơ hội đi, ca không muốn sau khi có danh phận mới gặp.
Lục Thất im lặng gật đầu, chợt cười nói:
- Ca, ta dẫn theo các thiếp thị ở kinh thành tới, để bọn họ bái kiến ca một chút.
Đám Ngọc Trục dưới yêu cầu của Lục Thất đã bái kiến Lục Thiên Hoa với tư cách em dâu, sau đó Lục Thất rời khỏi cửa hàng.
Trong xe trên đường trở về, hắn có hơi rầu rĩ, vấn đề là hắn không muốn để quá nhiều người biết chuyện gieo hạt, sách lược
Vừa về tới Tú trang, sắc mặt của Lục Thất rõ ràng sầm lại, hóa ra lại thấy người áo xanh quen thuộc, chính là hoạn quan lần trước dẫn hắn đi gặp Hình đại nhân.
- Lục đại nhân đã trở về, chúng ta đã đợi hai tiếng rồi.
Người áo xanh thấy Lục Thất, vẻ mặt khẽ cười trong sân, nhỏ giọng nói.
Lục Thất nén nỗi chán ghét trong lòng, cười nhạt hỏi thẳng:
- Làm phiền đã phải chờ lâu, tuy nhiên lần trước mời, hạ quan chẳng những không được lợi gì, lại bị dọa hú hồn hú vía.
Người áo xanh mỉm cười, khẽ đáp:
- Lần trước là chúng ta nhầm lẫn, muốn đền tội với đại nhân, lần này vẫn là Hình đại nhân cho mời, đi thôi.
Lục Thất ngẩn ra, đành phải đi theo, ra khỏi cửa đi một đoạn mới lên xe, trong xe Lục Thất không nói gì, hắn cực kỳ cảnh giác cái trên Hình đại nhân đó, thực sự không đoán được Hình đại nhân lần trước là đại diện cho người nào hạ lệnh cho hắn, hắn có chút hoài nghi không phải là Đường Hoàng, nhưng cũng không loại trừ Đường Hoàng cố ý thử thăm dò.
Tới nơi, Lục Thất buồn bực xuống xe, thấy vẫn là hoa viên u buồn lần trước, hắn theo người áo xanh bước vào, trên đường hắn nhận ra không giống trước đây, cuối cùng được dẫn tới một tòa lầu các, còn lần trước là phòng khách.
Người áo xanh đẩy cửa lầu, sau đó đứng cạnh cười nhạt bảo Lục Thất bước vào, Lục Thất cảnh giác, giả bộ cúi đầu chỉnh trang phục, thực ra là nhắm mắt nhìn ngó bên ngoài một lúc, nhưng không thấy có gì bất thường, hắn đành cất bước vào cửa lầu.
Vừa vào trong lầu, cảnh tượng đập vào mắt lập tức làm thể xác và tinh thần hắn xao động, có sự phấn khích thú tính nguyên thủy.
Chỉ thấy ở chỗ cầu thang hướng lên trên bên trong cùng có một cô gái khỏa thân để lộ tấm thân ngọc ngà, cô gái đó đứng như người ngọc lóng lánh đúc bằng ngọc trắng, mái tóc sõa vai, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, như thể tiên nữ vừa mới tắm xong.
Lục Thất nhanh chóng nén nỗi phấn khích, cảnh giác nhìn quanh, rồi mới cất bước đi vào trong lầu, sau khi dừng lại, thản nhiên nhìn cô gái khỏa thân đó, thận trọng hỏi:
- Xin hỏi, Hình đại nhân có trong đó không?
- Ha ha, Lục đại nhân tới rồi.
Chợt một giọng nói the thé cất lên, Lục Thất nghe vậy nhìn lại, thấy trên cầu thang bước xuống một người đàn ông mập trắng, chính là Hình đại nhân.
Đợi Hình đại nhân bước xuống cầu thang, Lục Thất chắp tay làm lễ:
- Hạ quan bái kiến Hình đại nhân.
- Lục đại nhân có thể bình an trở về, bổn viện chức mừng.
Hình đại nhân nhìn Lục Thất, nhỏ giọng nói.
Lục Thất ngẩn ra, đáp lại:
- Nói thế, đại nhân cho rằng hạ quan có thể không trở về.
- Đúng vậy, bổn viện từng nghĩ thế, cho nên cung tỳ và Ngư trường kiếm ngươi nên có, bổn viện đã cất đi, có điều ngươi đã trở về thì nên là của ngươi, phải cho ngươi.
Hình đại nhân khẽ cười nhạt nói, tự nhiên như thế đang nói lời bình thường.
Lục Thất do dự một lát, cuối cùng kìm lại không hỏi, thấy Hình đại nhân nhìn về cô gái khỏa thân đó, khẽ nói:
- Ta không còn cách nào, ngươi chịu thiệt đi nhé.
Cô gái khỏa thân không nói gì, chỉ cúi đầu khom người chào Hình đại nhân, sau đó nhấc bước chân trắng tuyết giống như tiên nữ giáng trần, thướt tha đi ra ngoài lầu, Lục Thất nghi hoặc nhìn theo.
- Đối xử tốt với cô ấy, cô ấy vốn là cung phi của tiên đế, năm xưa ta nợ ơn cứu mạng của cô ấy.
Lục Thất nghe được tiếng nói khe khẽ của Hình đại nhân, hắn giật mình quay ngoặt đầu lại nhìn.
- Đại nhân, ngài đây là muốn hại ta sao?
Lục Thất nhíu mày chất vấn.
- Hại ngươi? Nếu muốn hại ngươi, ta sẽ nói thật cho ngươi sao? Yên tâm đi, người đó trong cung đã đi theo tiên đế rồi, người này thuộc về ngươi, không ai có thể truy cứu.
Hình đại nhân thản nhiên đáp lại.
Lục Thất im lặng, hắn hiểu thế yếu của mình, tranh luận tiếp với tên quyền hoạn này cũng vô dụng, hắn chần chừ một lát, hỏi:
- Đại nhân, còn có chuyện chỉ bảo sao?
- Đương nhiên có chuyện rồi, ta phụng mệnh bề trên, hỏi xem ngươi có muốn kết thân với tông thất không, phủ Ung Vương có vị Huyện chủ tên là Lý Thiền Nhi, muốn làm vợ ngươi.
Hình đại nhân nhỏ giọng nói.
- Cái gì?
Lục Thất sửng sốt thất thanh.
- Ha ha, được kết thân với Huyện chủ của tông thất, đó là phúc khí của ngươi.
Hình đại nhân cười nhạt nói.
Lục Thất nghe xong ngạc nhiên, nghi hoặc hỏi:
- Đại nhân, ta chỉ là một võ quan không có nền tảng, sao có Huyện chủ muốn kết thân với ta?
- Đúng, cho nên mới nói là phúc khí, ngươi và Huyện chủ kết thân, chính là hoàng thân, là đại lợi cho sự ổn định trên quan đồ của ngươi sau này.
Hình đại nhân khẽ nói.
Lục Thất kinh sợ trong lòng, hắn tự thấy đây chắc chắn không phải chuyện tốt, Huyện chủ của Ung Vương phủ hứa gả làm vợ hắn, đây chẳng phải là kết nhân đảng sao, một khi đồng ý, sau này chắc chặn sẽ phúc ít họa nhiều, kể cả không kiệng kỵ kết nhân đảng, hắn cũng không muốn chấp nhận nhân duyên khó hiểu này.
- Đại nhân, hạ quan không muốn kết thông gia này, xin đại nhân hồi bẩm.
Lục Thất quả quyết cự tuyệt.
- Cái gì? Ngươi lại dám từ chối, ngươi biết hậu quả không? Điều đó sẽ làm ngươi mất đi mọi thứ hiện giờ.
Hình đại nhân lập tức biến sắc mặt, giọng the thé đe dọa.
Lục Thất giật mình, nhưng nhanh chóng lắc đầu nói:
- Đại nhân, kết thân nên là đôi bên tình nguyện, ta không muốn dựa thế giàu sang, mà tiếp nhận quan hệ thông gia không thích, đại nhân, hạ quan cáo từ.
Lục Thất nói xong chắp tay làm lễ, quay người vội vã đi, Hình đại nhân không gọi theo, nhìn theo bóng Lục Thất, vẻ mặt có chút cổ quái.