Ngày hôm sau, Lục Thất về đến Ngô huyện, hắn giao nhiệm vụ tập kích bất ngờ cho Hổ Khâu vệ, để Lý Hổ thống lĩnh quân đi tập kích. Tất nhiên Lý Hổ hiểu đây là cơ hội để lập công nên vui mừng dẫn quân đến Động Đình Tây Sơn.
Lục Thất lại hạ lệnh điều quân đến tiền tuyến Côn Sơn, chỉ giữ lại một vạn bảy nghìn quân lực ở Ngô huyện, trong đó có năm nghìn Trung phủ dũng, còn Quy Đức quân không làm được quân lực tin dùng, có một nghìn thủy quân Thái Hồ tiễn Hổ Khâu vệ đi tập kích.
Lục Thất thì trấn giữ ở Ngô huyện thành, không cần lộ diện tham gia chiến trận. Hắn là Vương, trước đây đã xây dựng hình tượng anh hùng tiêu diệt phỉ Thái Hồ, lại còn tự mình đến Thái Thương quân, cũng đến Côn Sơn để gặp Cố tướng quân và Trương Hồng Ba. Có thể nói, trận chiến sắp tới đã để các tướng sĩ biết là hắn đang chủ đạo, như vậy là đủ rồi.
Những tưởng là có thể ngồi đợi tin tức ở Ngô huyện, nhưng ngày hôm sau hạ lệnh điều quân thì Lục Thất đột nhiên nhớ đến cảnh cáo của Cố tướng quân, nói rằng phía Tây Thái Hồ còn có hai nghìn thủy quân Thái Hồ, có thể một lần vận chuyển được năm nghìn quân, những lời của Cố tướng quân có thể là kế sách “bắt rùa trong hũ” rồi.
Nhưng nếu như sau khi đánh xong phía Tây Côn Sơn, Việt quốc chưa chắc áp dụng cách tiến công thủy quân, như vậy thay vì ngồi đợi bắt rùa trong hũ chi bằng chủ động ra tay tấn công thủy quân Việt quốc ở phía Tây Thái Hồ, một đòn chặn đứt đường tấn công bằng đường thủy của chúng.
Lục Thất lại có ý dẫn quân tiến công. Hắn hạ lệnh điều động năm nghìn quân bên Thái Hồ đến Động Đình Tây Sơn chuẩn bị nghênh chiến, đồng thời cũng quyết định người đánh lén Dương Châu. Hắn viết một bức mật thư cho Tiểu Vân, bảo nàng ta đến mượn thuyền của Giang Âm hầu, sau khi mượn được thuyền qua sông thì lại đến tìm Vương Bình, bảo Vương Bình lặng lẽ dẫn hai nghìn Trung phủ dũng giả mạo Trấn Hải quân qua sông đến tập kích Dương Châu. Lần này huynh đệ Nam Bắc tề tụ, cùng đánh nhau mới vui.
Ngày hôm sau, Lục Thất đích thân tới Động Đình Tây Sơn, Hôi Ưng- Trấn phủ sứ của Động Đình Tây Sơn, Tư Mã hành quân của Cổ Lãng quân và Thanh Phổ quân cùng cung nghênh Lục Thất đến. Trong đại sảnh của phủ Đô đốc cũ, Lục Thất nói ra kế hoạch đi đường thủy đến tập kích thủy quân phía Tây Thái Hồ và nói rõ ý đồ chiến lược, sẽ xuất ra năm nghìn quân, giữ hai nghìn quân bảo vệ Động Đình Tây Sơn.
Ba vị lĩnh quân nghe xong đều rất hưng phấn, tự mình đi chuẩn bị chiến đấu. Lục Thất đến hậu trạch hoa viên, một mình đứng giữa hoa viên, thả lỏng người, hôm nay phía Tây Côn Sơn chắc hẳn đã thúc đẩy đại quân rồi, Hổ Khâu vệ chắc cũng đến thành Gia Hưng, tất cả đều thể hiện hết sức hai chữ “Đột kích”.
Gần đến buổi trưa, Hôi Ưng đột nhiên vội vàng đến gặp Lục Thất, nói cho hắn một biến cố ngoài ý muốn. Có hai trăm thuyền đội từ phía Tây Thái Hồ đánh tới, thật không ngờ đó là thủy quân Việt quốc ở phía Tây Thái Hồ. Hiện giờ những thuyền đội Việt quốc đó giống thuyền đưa thư, lấy công văn của Binh Bộ Việt quốc, yêu cầu đổ bộ lên Động Đình Tây Sơn.
Lục Thất nghe xong thì vô cùng ngạc nhiên, hắn mới chuẩn bị đi tập kích thủy quân Việt quốc ở phía Tây, sao thủy quân Việt quốc lại đến trước được? Cầm công văn của Binh Bộ Việt quốc đến yêu cầu đổ bộ lên đây, là thật sự không biết Động Đình Tây Sơn đã mất hay là cố ý dối trá để cướp đảo?
- Ta thay áo giáp rồi đi xem sao!
Lục Thất rất nhanh đã đưa ra quyết định.
Lúc đi ra khỏi sảnh, Lục Thất đã có biện pháp ứng đối. Hắn dặn dò Hôi Ưng đi chuẩn bị, Hôi Ưng tuân mệnh đi, Lục Thất lập tức đến bến Tây Sơn luôn.
Hắn tới bến tàu nhìn thì quả nhiên có một quan văn trung tuổi mặc áo đỏ thẫm và mười mấy tướng sĩ mặc giáp Việt quốc, còn mấy trăm tướng sĩ “Việt quốc bên mình” thì cung tên đã nhắm vào những kẻ đó, hoàn toàn là tư thế sẵn sàng đón quân địch.
Lục Thất đi lại, lúc này hắn thay giáp tướng Giáo Úy, hắn bước lại thi lễ nói:
- Xin bái kiến đại nhân! Bổn quan là Soái phủ Ngu Hầu, xin được kiểm tra công văn của đại nhân.
Sắc mặt của quan văn trung tuổi kia vô cùng khó coi, lạnh lùng nhìn Lục Thất một cái, hỏi:
- Đô đốc của các ngươi đâu?
- Đô đốc nhà chúng tôi ở kia!
Lục Thất quay người chỉ ra phía xa, nói.
Quan văn trung tuổi thuận mắt nhìn theo hướng chỉ của Lục Thất, quả nhiên là bãi đất cao mà Lục Thất chỉ có rất nhiều tướng sĩ đứng, chỉ cách mấy trăm mét, chỉ có thể nhìn đại khái, cụ thể là ai thì không rõ.
- Thưa đại nhân! Động Đình Đông Sơn hiện giờ mới mất, Đô đốc nhà chúng tôi không dám sơ suất hành sự, dặn dò bổn quan có thể toàn quyền xử lý.
Lục Thất cung kính nói.
Vị quan văn kia nhìn Lục Thất, lấy ra công văn và đưa hắn. Lục Thất cầm lấy công văn, ngẩng đầu hỏi:
- Đại nhân! Trong bản công văn này nói để viện binh đổ bộ đột kích Tô Châu, sao không nói rõ viện binh thuộc quản lý của vị chủ soái nào vậy?
- Viện quân đến đều có chủ soái, không liên quan gì đến các ngươi!
Quan văn lạnh lùng nói.
- Đại nhân! Chức trách trên mình bổn quan, nếu như sau khi viện quân đổ bộ Tây Sơn, đại nhân lại lấy ra một tiết chế quân lệnh khác, Đô đốc nhà tôi sẽ không đồng ý đâu.
Lục Thất không nhượng bộ, tranh giành nói.
Quan văn ngẩn ra, lập tức mặt trầm xuống, nói:
- Chớ có hàm hồ, công văn Binh Bộ của bổn quan chỉ có một bản thôi.
- Nếu đại nhân đã nói như vậy thì Đô đốc nhà chúng tôi thân làm chủ Tô Châu, về lý mà nói thì sẽ trở thành chủ soái tấn công Ngô huyện. Nếu viện quân là thủy quân thuộc Y Cẩm quân thì không so được với địa vị của Đô đốc nhà tôi rồi, vậy phải nghe theo quản lý của Đô đốc nhà tôi.
Lục Thất lập tức yêu cầu.
Lúc đó sắc mặt của quan văn sầm lại, tất nhiên gã ta hiểu, đây là Đô đốc của thủy quân Thái Hồ Tô Châu, lo lắng viện quân chiếm quân quyền chủ đạo, vì vậy để một soái phủ Ngu Hầu ra mặt tranh quyền.
Quan văn nén tức giận xuống, hiện giờ gã lấy đại cục làm trọng, sau này có thể thượng tấu giáng tội. Gã lạnh lùng nói:
- Viện quân đến lần này không phải thủy quân thuộc Y Cẩm vệ mà là minh quân đến từ Chu quốc, ngươi chớ có dài dòng, nếu không sẽ mắc tội lớn đó.
Vẻ mặt Lục Thất kinh ngạc, nói:
- Là viện quân đến từ Chu quốc, có tổng cộng bao nhiêu người vậy?
- Một vạn viện binh của Chu quốc hiện giờ đã vận chuyển đến năm nghìn người, vẫn còn năm nghìn cần quay về để chuyển đến. Ngươi còn dài dòng thì chính là mắc trọng tội đó.
Quan văn lạnh lùng uy hiếp.
- Ồ! Hạ quan hiểu rồi nhưng Đô đốc đã dặn dò, chỉ có năm mươi thuyền mới được đổ bộ lên. Xin đại nhân lượng thứ cho sự thận trọng của Đô đốc nhà hạ quan.
Lục Thất cung kính đáp lại.
Quan văn chau mày, gật đầu nói:
- Được rồi!
- Vậy hạ quan sẽ đến bẩm báo với Đô đốc, cũng sẽ mang lương thực đến cho viện quân.
Lục Thất cung kính đáp lại, sau đó xoay người đi như bay về bãi đất cao mà hắn chỉ ở phía xa.
Nhìn bóng hình Lục Thất chạy xa, quan văn không vui hừ lạnh một tiếng, quay người dặn dò đám tín thuyền quay về, chỉ bảo năm mươi thuyền thủy quân áp sát bến để đổ bộ lên. Qua sự càn quấy ngăn cản của Lục Thất, vị quan văn này cũng mất hết cảnh giác.
Thật ra Lục Thất không biết, vị quan văn đến này căn bản không biết tướng soái thủy quân Tô Châu là ai. Lý do là thủy quân Tô Châu được Tín Vương ‘nâng đỡ’, còn lần này Việt quốc vội vàng cử viện quân đến là lo thủy quân Tô Châu dưới sức ép sẽ phản bội đầu hàng Đường quốc. Cứ coi như thủy quân kiện lên cấp trên Tô Châu đã mất thì cũng không nhận được sự tín nhiệm của triều đình Việt quốc.
Năm mươi thuyền lớn tiến gần bến tàu Tây Sơn, trong thuyền lớn đó có năm mươi đội ngũ tướng sĩ. Kiểu dáng áo giáp của các tướng sĩ đó giống với kiểu của Đường quốc và Việt quốc nhưng ký hiệu thì hoàn toàn khác với hai nước, hơn nữa các tướng sĩ đổ bộ đều rất ‘nghiêm túc’, sau khi chưa đặt chân lên bờ đã có phản ứng vui mừng.
- Các vị đã vất vả rồi, xin đi theo bổn quan, vào ăn chút gì đi!
Lục Thất tất nhiên nhanh như bay quay về, nhiệt tình chào đón.
Quan tướng Chu quốc lĩnh quân nhìn về phía quan văn. Quan văn đó lập tức cười nói:
- Đi đường vất vả rồi, gần trưa thì đi nghỉ ngơi chút đi!
Vì thế, tướng quan Đường quốc dẫn quân đội đi theo Lục Thất, đi vào trong đảo mười dặm vào một thôn trấn. Trong thôn trấn đó, mùi cơm thơm ngào ngạt, dưa muối, cá, nước đưa đến trước mặt tướng sĩ Chu quốc, các tướng sĩ bắt đầu ăn.
Lục Thất ở nơi xa nhìn lại, hỏi:
- Thật sự là nửa canh giờ mới phát huy tác dụng sao?
- Chủ thượng yên tâm đi! Thuốc thần tiên này ăn vào nửa canh giờ sau mới hôn mê, chỉ tiếc là có mùi tanh, sau khi kê đơn không thể kéo dài, vì vậy chỉ có thể thêm vào cá thôi.
Hôi Ưng thấp giọng đáp. Y là phỉ nhân, còn phỉ Thái Hồ cũng đa số là phỉ nhân, vì vậy thuốc mê là vật cần thiết.
Năm nghìn đại quân Chu quốc lần lượt xuất phát đến cái gọi là thôn trấn đó, kết quả là đều trúng thuốc mê, chân tay đều bị trói. Tất nhiên, thuốc thần tiên không quá nhiều, dù sao hàng thuốc mê dự trữ cũng dùng mấy lần rồi, nếu dùng nhiều sẽ phạm đại quân.
Quan văn đó trên đường đi cũng trở thành tù binh, còn thuyền đội sau khi chủ động được Tây Sơn đưa thức ăn đến, trở về đến đón năm nghìn đại quân khác. Thuyền đội vốn không phát hiện có biến, bọn họ rời đi dưới sự thúc giục của quan văn.
Kết quả là đám tù binh cũng đưa đến chỗ Lục Thất, Chu quốc và Việt quốc đã là liên minh, hơn nữa là Chu quốc chủ động tìm đến Việt quốc, nhưng địa thế Hàng Châu của Việt quốc, chỉ muốn chấp nhận hai vạn quân chi viện. Sau khi thương lượng thành công, hai vạn Giang Đô quân của Chu quốc bí mật rời bến đến Việt quốc, có một vạn bị Việt quốc yêu cầu tấn công Ngô huyện bằng đường thủy, một vạn ở lại Hàng Châu.
Hiện giờ Hàng Châu đã tập kích sáu vạn đại quân ‘ngoại lai’ đang đợi Việt Hoàng định đoạt thống soái là vị nào. Điều khiến Lục Thất không có gì để nói chính là đại quân Việt quốc không ngờ đã tập kết mười hai ngày rồi. Mười hai ngày vẫn không nhanh chóng xuất chinh, theo như Lục Thất thấy thì quả là chần chừ vô cùng.
Ngoài hai vạn Giang Đô quân chi viện thì không còn đội quân Chu quốc nào tham chiến nữa. Nhưng Giang Đô quân chi viện của Việt quốc, quả thật là do Chu quốc Hoàng đế hạ chỉ điều quân, vùng Dương Châu hiện giờ chắc hẳn không điều trọng binh đến bổ sung nữa.