Lục Thất nhìn Khách Ban mấy giây rồi mới bình thản nói:
- Ngươi không nhớ người thân sao?
- Người thân, thuộc hạ nhớ nhưng thuộc hạ vì chiến sự mà không về được.
Trong tộc vẫn có người có thể chăm sóc người thân còn thuộc hạ về thì
không còn cách nào mà đoàn tụ với người thân được. Cho nên chi bằng
không về.
Khách Ban thản nhiên trả lời.
Lục Thất nghe xong gật đầu, suy nghĩ một chút rồi nói:
- Khách Ban, nếu ta cho ngươi một lần đến Hạ quốc, người có dám đi không?
- Đại nhân bảo thuộc hạ làm gì?
Khách Ban tự nhiên hỏi.
- Mua dê béo và ngựa, ta muốn dùng vàng mua. Ngươi biết, trong quân không mang theo nhiều thịt để ăn.
Lục Thất bình thản hỏi.
- Thuộc hạ đi rồi, e là không về nổi.
Khách Ban nói.
Lục Thất mỉm cười nói:
- Nếu ngươi không muốn đi, ta không ép ngươi.
Khách Ban suy nghĩ một chút rồi gật đầu:
- Được, thuộc hạ đi.
Lục Thất gật đầu nói:
- Ngươi có thể chọn mấy đồng bọn của Tế Phong thị đi cùng đi. Mục đích
của ta là giải quyết vấn đề thịt ăn cho quân không liên quan đến những
thứ khách. Chỉ cần dê béo đến biên giới ta sẽ mang vàng đi đổi. Nhưng
giá cả ngươi phải làm cho tốt, ta không muốn bị lừa gạt.
- Đại nhân yên tâm, giá cả sẽ công bằng.
Khách Ban trả lời.
- Ngươi và đồng bọn nếu đi thành công, sẽ được ghi công, ngươi đi đi.
Lục Thất bình thản nói.
- Vâng, thuộc hạ cáo lui.
Khách Ban đứng dậy chào theo nghi thức quân đội cùng cận vệ dời đi.
Khách Ban vừa đi, Tiểu Điệp xua tay bảo những cận vệ khách ra ngoài sau đó dịu dàng nói:
- Thất lang bảo y đi mua dê, chắc là có thâm ý.
Lục Thất gật đầu nói:
- Hạ quốc có thể lập, là Bát thị Đảng Hạng là cơ sở, giống như tám người cùng mua một cửa hàng kinh doanh trong đó Thác Bạt thị là đông chủ lớn
nhất nắm quyền kinh doanh. Tế Phong Thị là một trong đông chủ của Hạ
quốc. Nhưng nàng cũng nghe thấy rồi, Tế Phong thị thân là đông chủ nhưng lại không được lợi lộc gì, cái này sẽ tồn tại tai họa ngầm.
Tiểu Điệp gật đầu nói:
- Thất Lang muốn tiếp cận Tế Phong thị là thêm nội chiến Hạ quốc rồi.
- Chỉ có điều thuận tay làm không trông đợi hậu quả gì. Bát thị Đảng
Hạng dù sao cũng đều là người Đảng Hạng. Cho dù bọn họ nội chiến cũng
không dám dễ dàng mượn ngoại lực, dẫn sói vào nhà sẽ mất càng nhiều.
Lục Thất nói.
- Thiếp cũng cho rằng nội chiến của người Đảng Hạng nếu điều kiện cho
phép chắc chắn là muốn mượn ngoại lực. Ví dụ như đã lấy được sắc phong
tự trị giống như Chiết Thị. Người Đảnh Hạng của thời Đường Triều đồng ý
quy thuận Đại Đường chính là đã lấy được sắc phong bộ lạc tự trị. Mà
tiền thân của Hạ quốc trên thực tế cũng giống như Chiết thị.
Tiểu Điệp dịu dàng nói.
Lục Thất cười nói:
- Nhìn phản ứng của Tế Phong thị, nếu Tế Phong thị thực sự lâm vào mối
nguy diệt tộc, vậy đến tám phần là sẽ đồng ý thiết lập quan hệ ngoại
giao với ta.
Tiểu Điệp gật đầu hỏi:
- Thất lang đang nghĩ gì vậy?
Lục Thất nói suy nghĩ, Tiểu Điệp nghe xong liền ngạc nhiên:
- Hóa ra hàng hóa Vương Ngạn Thăng giao dịch với Hạ quốc là đến từ Tấn quốc.
Lục Thất gật đầu nói:
- Cho nên, Vương Ngạn Thăng phải là thế lực của huynh dệ Triệu thị. Chu
hoàng đế để ta đến Nguyên Châu cũng là còn tồn nhiều tác dụng.
- Chu hoàng dến thật âm hiểm, lợi dụng Thất lang như vậy. Nếu Thất lang
không rõ tai họa ngầm thì chẳng phải sẽ dễ dàng bị Vương Ngạn Thăng làm
hại sao.
Tiểu Điệp ảo não nói.
Lục Thất gật đầu:
- Đúng là nguy hiểm, nếu Vương Ngạn Thăng cảm giác có nguy cơ có lẽ sẽ đến Hồng Môn Yến.
- Nói như vậy, nếu Vương Ngạn Thăng xin gặp Thất lang thì không thể đi gặp rồi.
Tiểu Điệp nói.
- Xin rồi không đi gặp vậy sẽ kém cỏi, nhất định phải đi gặp. Gặp mặt có thể dùng lời nói để mê hoặc một chút.
Lục Thất mỉm cười nói.
- Thất Lang, quan chức của Vương Ngạn Thăng cao hơn chàng sao? Chàng là Thị lang bộ binh mà.
Tiểu Điệp nhắc nhở.
- Quan chức của Vương Ngạn Thăng ở trên ta, y là đô đốc Bình Lương Tam
phẩm. Đô đốc là một quân chức, Vương Ngạn Thăng nắm Phán Vị Châu, Nguyên Châu và Khánh Châu. Trên thực tế, ta cũng có thể là đô đốc, ta nắm quân sự của Thạch Châu, Hấp Châu. Hơn nữa còn là Thứ sử Thạch Châu, chức
quan đô đốc bình thường không thể trị chính địa phương.
Lục Thất giải thích nói.
Tiểu Điệp gật đầu nói:
- Nói như vậy, Vương Ngạn Thăng có quyền quản chế chàng rồi.
- Chưa chắc, ta thuộc khách quân, ta chưa tiếp nhận triều đình Chu quốc
để ta thuộc vào mệnh lệnh tiết chế của Vương Ngạn Thăng. Nhưng không
thuộc sự khống chế của Vương Ngạn Thăng, nhưng nếu xảy ra chiến sự.
Vương Ngạn Thăng có thể đốc thúc ta xuất binh. Một khi xuất hiện chiến
sự thất bại ta sẽ phải gánh tội.
Lục Thất trả lời.
Tiểu Điệp gật đầu, Lục Thất hòa nhã nói:
- Tiểu Điệp, đi nghỉ đi, ta đi tuần tra một chút.
Ngày tiếp theo, Lục Thất dẫn theo 500 kỵ binh đi Tu Di Sơn. Tu Di Sơn
nằm ở phía bắc Lục Bàn Sơn, ở đó có hang đá Đại Phật rất nổi tiếng cũng
có thạch môn quan, quan ải phân giới với Hạ quốc.
Lần này đến Nguyên Châu, đương nhiên là Lục Thất bày tỏ lòng kính phật.
Nguyên Châu là nơi Phiên Hán hỗn cư, vốn là nơi quần cư của người Đảng
Hạng. Mà Bát thị Đảng Hạng của Hạ quốc là người Đảng Hạng Bình Hạ. Người Đảng Hạng hai nơi phân chia từ thời loạn An Sử. Người Đảng Hạng Đông
Sơn của Nguyên Châu qua nhiều năm đã bị Hán hóa, phong tục còn bảo lưu
lại rất ít.
Hang đá Đại Phật của Tu Du Sơn là vì con đường tơ lụa mà trở nên sống
động. Vào thời kỳ Bắc Chu và Đường triều vô cùng cường thịnh, Lục Thất
đi lần này chẳng những dẫn Tiểu Điệp và Tiểu Thanh đi mà còn dẫn cả
Thạch Trung Phi và Thập tứ tiểu thư. Lý Bảo và Lỗ Hải ở lại quân doanh.
Lục Thất lo họ có hành động và lời nói không hay sẽ gây ảnh hưởng tiêu
cực cho hành trình đi Tu Di Sơn của hắn.
Quá ngọ tới Tu Di Sơn, từ xa nhìn lại có thể thấy hang đá tầng tầng lớp
lớp đẹp như một tổ ong. Lại nhìn về phía trước có ngôi chùa quy mô lớn.
Lục Thất biết đó là Cảnh Vân tự. Cảnh Vân tự ở tây bắc Nguyên Châu thuộc loại phiên tăng, tín ngưỡng Phật Nghĩa và Phật Giáo của Trung Nguyên có phần không giống nhau. Nhưng Phật giáo đều là bái Phật tổ phương tây.
Nếu không cùng, trên căn bản cũng là tương thông, giống như phân nhánh
các huynh đệ trong một gia tộc.
Năm trăm kỵ binh đã đến Cảnh Vân tự, tiếng vó ngựa như sấm, lại nghe
thấy tiếng tự tăng kinh hãi vọng ra ngoài. Vì Chu quốc ghét Phật cho nên Cảnh Vân tự bị vây nơi quan ải biên giới. Cho nên chiến tranh tai bay
vạ gió giữa Chu quốc và Hạ quốc khiến cho Cảnh Vân tự mấy lần gặp họa.
Mà Vương Ngạn Thăng trấn thủ Nguyên Châu lại không tin vào Phật khiến
cho Cảnh Vân tự trở thành binh ổ tùy chiếm.
Lục Thất nhìn thấy hơn mười vị tăng nhân từ trong đi ra, già trẻ đều có. Hắn vội xuống ngựa, các tướng sĩ ở phía sau cũng xuống. Lục Thất cất
bước nhanh một mình đi đến trước cửa chùa.
- Đến vội vàng quấy nhiễn sơn chủ rồi.
Lục Thất đứng trước một vị lão tăng khoảng 50 tuổi, bái lễ chữ thập tạ lỗi.
Các tăng bất ngờ, vị lão tăng cũng tạo thành chữ thập bình thản nói:
- Thí chủ đến vội là vì thành tâm.
Lục Thất ngẩng lên bình thản nói:
- Tại hạ Lục Thiên Phong, là Binh bộ Thị lang Chu quốc phụng lệnh đến
Nguyên Châu đóng quân. Nghe nói Tu Di Sơn là thánh địa Phật Tổ nên đặc
biệt đến khẩu.
Lão tăng khẽ gật đầu bình thản nói:
- Thí chủ đường xa đến là vì thành tâm, mời vào chùa.
Lục Thất thành kính lễ chữ thập rồi vào của chùa. Tiểu Điệp và Thạch
Trung Phi, Thập tứ tiểu thư cũng đi theo, các tướng thì chờ bên ngoài.
Lục Thất vào Cảnh Vân tự thấy trong chùa rách nát, sân chùa vốn trải
gạch xanh cũng gồ ghề. Đi đến Đại hùng bảo điện cũng thấy trên cột cung
điện đã loang lổ, Lục Thất vào bái Phật tổ rồi lại đi bái Gìa Lam điện.
Lạy phật ở Cảnh Vân tự, Lục Thất lại đi bái một hàng phật đá, được một
vị tăng nhân hơn 30 tuổi trực tiếp dẫn đến tượng Phật đá lớn nhất.
Vừa nhìn thấy tượng Phật đá, tất cả mọi người đều giật mình. Đây là một
pho tượng cao 20m, tượng Phật Di Lặc ngồi lộ thiên, tượng phật chiếm cả
một nửa ngọn núi. Lỗ tai cao bằng hai người, con mắt dài bằng 1 người.
Dáng Phật cao lớn đoan trang mà an tường, sắc thái hiên ngang người đứng ngước lên nhìn có cảm giác mình thật nhỏ bé.
- Tượng Phật này lớn thật.
Thập tứ thiểu thư không kìm nổi ngạc nhiên.
- Chỗ này gọi là Tu Di Sơn, Tu Di chính là quảng đại vô cùng.
Thạch Trung Phi nhìn lên thuận miệng nói.
Sau khi Lục Thất nhìn cùng Tiểu Điệp, thêm cả Thạch Trung Vi và Thập tứ
tiểu thư cùng quỳ lạy phật lớn. Bái xong nghe giám tự nói, đại phật ở
đây là Tắc Thiên hoàng đế của triều Đường ban tặng. Tương truyền Tắc
Thiên hoàng đế chính là quật quang chuyển thế của Phật Tổ Di Lặc.
Lục Thất nghe xong gật đầu, tồn tại một phật lớn như vậy đủ để người
trăm ngàn năm ngưỡng mộ. Bọn họ một hàng lại đi đến bái các tượng Phật
đá khác. Sau khi Lục Thất quay về Cảnh Vân tự đã cho phép các tướng sĩ
vào chùa đi chiêm bái các Phật đá. Hắn và Tiểu Điệp lại đi cùng sơn chủ
Cảnh Vân tự khơi thông phật lý.