Xuân đến, Lục Thất ở Thạch Châu cũng phải đối mặt với khảo nghiệm, Hạ quốc
lại phát binh mười vạn tấn công Hấp Châu, trước khi mùa xuân đến, Lục
Thất đã khuyên nhủ dân chúng Thạch Châu di chuyển đến Ngân Châu, nhưng
số người đồng ý đi không nhiều, chỉ có ba phần dân Thạch Châu đến Ngân
Châu.
Lục Thất chỉ là hết lòng khuyên nhủ, chứ không bắt ép rời đi, hắn cũng
không nói Tấn quốc công có thể tấn công Thạch Châu, đối với người Thạch
Châu mà nói, đáng sợ nhất không phải Tấn quốc công của Thái Nguyên Phủ,
mà là quân Hạ nằm ở phía Tây Hoàng Hà, cho nên hưởng ứng rời đi chỉ có
ba phần, mà ba phần đó, đều là gia đình quân nhân.
Bởi vì đã có chuẩn bị, mười vạn Hạ quân vừa đến, phụ thân Chiết Duy
Trung liền lập tức thủ thành, cũng bởi vì Hoàng Hà đã lại cuộn sóng, cho nên Lục Thất không thể đại quân chi viện Ngân Châu, chỉ có thể để Chiết Duy Trung suất lĩnh ba ngàn kị binh tiến hành gây rối.
Mười vạn Hạ quân bao vây thành Ngân Châu, lập tức lắp ráp tổ xe, máy ném đá, sau đó phát động tấn công mãnh liệt với với thành Ngân Châu, nhưng
thành Ngân Châu dễ thủ khó công, cho dù không phải băng thành, cũng rất
khó bị công phá.
Nhất là số lượng quân lực và sĩ khí của thành Ngân Châu, đều là chiếm cứ ưu thế thủ thành, đợt công thành thứ nhất, Hạ quân phải trả giá bằng
sáu ngàn quân, bên dưới thành Ngân Châu chất đầy thi thể, mà Chiết thị
thủ thành, cùng lắm chỉ thương vong khoảng sáu trăm người, phần lớn là
bị đá và mưa tên sát thương.
Hạ quân không dám công thành nữa, cứ tiêu hao như vậy, cuối cùng sẽ bị
thủ quân trong thành Ngân Châu cắn trả lại, cho nên chỉ có thể áp dụng
vây thành, nhưng đại quân vây thành lại bị kị binh tiến hành quấy nhiễu, Chiết Duy Trung đem kị binh phân thành ba trăm một doanh, luân phiên
đột kích Hạ quân vây thành, chỉ dùng cũng tiễn nói chuyện, thậm chí còn
dùng hỏa công.
Hạ quân lần này tấn công Ngân Châu, chỉ có hai ngàn kị binh, hai bên
triển khai truy sát và mã chiến, nhưng chịu thiệt lại là kị binh Hạ
quân, bởi vì kị binh Hạ quân không thể rời xa đại quân, hơn nữa số lượng cũng không bằng kị quân của Chiết Duy Trung, một khi rời khỏi đại quân, sẽ bị kị quân của Chiết Duy Trung phục kích, trận này Hạ quốc khơi mào
chiến sự, nhưng ngay từ đầu Hạ quân đã rơi vào bị động.
Chiến sự Ngân Châu, Lục Thất trên cơ bản chỉ cung cấp kị binh quân nhu
và lương thực, cùng với tiếp nhận tướng sĩ kị quân bị thương, nhưng hắn
lúc nào cũng có thể bổ sung chỗ khuyết, cho nên chiến sự cùng Hạ quân,
kị quân Hạ quân càng chiến càng ít.
Ngân Châu nổ ra chiến sự, Lục Thất càng tập trung quan sát động tĩnh của Tấn quốc công, hắn biết Tấn quốc công đã tập kết mười vạn quân lực ở
Thái Nguyên Phủ, vẫn đang thao luyện, nhưng lại không biết sẽ tiến quân
về hướng nào.
Nửa tháng sau khi chiến sự Ngân Châu phát sinh, Lục Thất đột nhiên nhận
được mật chỉ của hoàng đế Chu quốc, mật chỉ dụ lệnh hắn, một khi Tấn
quốc công tấn công Thạch Châu, có thể suất quân lùi về Diên Châu (Diên
An), qua Diên Châu cùng thông viễn quân trấn thủ Khánh Châu hội hợp,
cùng nhau tấn công Diêm Châu và Linh Châu của Hạ quốc.
Mật chỉ của Chu hoàng đế, khiến Lục Thất hiểu được, Chu quốc thực sự sẽ
tấn công Ba Thục, nhưng không đối phó Đường quốc trước, có điều Lục Thất vẫn đánh giá thấp tinh thần mạo hiểm của Chu hoàng đế, năm ngày sau khi hắn nhận được mật chỉ, toàn bộ tiết độ sứ địa phương quân của khu vực
Giang Hoài, đột nhiên nhận lệnh tập kết đến Đại Giang.
Cũng trong ngày hôm đó, Vũ quốc công Triệu Khuông Dẫn nhận lệnh thống soái hai mươi vạn cấm quân Nam hạ.
Cùng ngày tại Đường quốc, Anh Vương suất lĩnh toàn bộ tướng sĩ thuộc
quyền chạy đến Trì Châu, khiến cho hơn ba mươi vạn đại quân đóng ở Trì
Châu, bỗng nhiên biến thành gần năm mươi vạn, từ Trì Châu bất ngờ phát
động tấn công về hướng Hấp Châu.
Quân lực ở Hấp Châu sau khi bị Đường quân tấn công, lập tức thất bại,
lùi về Mục Châu Tấn quốc, đại quân Anh Vương nhanh chóng chiếm cứ Hấp
Châu, dừng binh ở biên giới Tấn quốc.
Ba ngày sau, năm trăm chiến thuyền từ Sào Hồ tiến vào đại giang, thuận
dòng Nam hạ, đồng thời hàng trăm chiến thuyền bên bờ Châu Giang cũng
vượt sông, cùng nhau đổ bộ ở khu vực Đương Đồ tấn công Đường quốc, năm
vạn Chu quân nhanh chóng chiếm cứ huyện Đương Đồ, chiến thuyền trở về
Bắc ngạn tiếp tục đại quân vượt sông, một ngày sau, hai mươi lăm vạn
quân lực Chu quốc từ huyện Đương Đồ Đông tiến, đánh thẳng Giang Ninh.
Hai ngày sau, đại quân Chu quốc Đông tiến vượt sông Tần Hoài, trực tiếp
đánh bại kinh quân ngoại vi Giang Ninh, sau đó bao vây thành Giang Ninh, Chu quân vượt sông hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Đường quốc, Lý Quốc
Chủ nhận được tin báo mà giống như nằm mơ, vội vàng chạy lên tường thành Giang Ninh, vừa nhìn sắc mặt lập tức trắng bệch, ngoài thành quân kỳ
phấp phới, toàn bộ đều là quân đội dày đặc.
Lý Quốc Chủ sợ hãi trở về hoàng cung, hạ lệnh tử thủ chờ cứu viện, cho
dù Chu quốc thế lớn, nhưng thành Giang Ninh dễ thủ khó công, chủ lực của Đường quốc rất nhanh sẽ từ Hấp Châu tới cứu viện Giang Ninh, còn có Tấn quốc, Tấn quốc cũng không thể ngồi nhìn Chu quốc lập túc ở Giang Nam.
Trong đại quân Chu quốc, Triệu Khuông Dẫn và một đám quan tướng nhìn lên thành Giang Ninh, một tướng quan bên cạnh nói:
- Đại soái, thành Giang Ninh không dễ công chiếm.
- Bổn quân cũng không có ý định tấn công, quân lực Đường quốc một nửa
đang ở Hấp Châu, chúng ta đã đến đại giang, thì có thể đợi quân địch mệt mỏi đánh bại viện quân.
Triệu Khuông Dẫn sắc mặt có chút đỏ hồng, bình thản trả lời.
- Đại soái, thuộc hạ cảm thấy, bệ hạ hình như có chút vội vàng, cho dù
cơ hội hiếm thấy, cũng không nên khởi chiến nhiều nơi, chúng ta bây giờ, có thể gọi là đơn độc.
Quan tướng lo lắng nói.
- Sự vội vàng của bệ hạ, chủ yếu là vì muốn tấn công Đường quốc, sau khi Đường quốc thất bại ở Tây bộ, quân lực cực yếu, Võ Xương quân Ngạc
Châu, Hồ Khẩu quân Giang Châu, Hưng Hóa quân Tuyên Châu, Ninh Quốc quân
Tuyên Châu mới là quân lực mạnh nhất của Đường quốc, bệ hạ vội vàng tấn
công Đường quốc, là vì Tấn quốc mà chiến, sự quật khởi của Tấn quốc quá
mức mãnh liệt, để lâu tất thành họa lớn.
Triệu Khuông Dẫn trả lời nói.
- Đại soái không lẽ không cảm thấy bệ hạ là có ý điều đại soái đến Giang Nam.
Quan tướng lại nói trắng ra.
Triệu Khuông Dẫn bình tĩnh lắng nghe, mắt nhìn thành Giang Ninh, bình thản nói:
- Tâm tư bệ hạ, bổn quân hiểu, nhưng bổn quân cũng là muốn đến Giang
Nam, cái gọi là kiến công lập nghiệp, cần phải được tô đậm bằng chiến
công, có thể ra ngoài, cũng là cơ hội.
- Ý của thuộc hạ là, bệ hạ liệu có phải cố ý khiến đại soái và Tương Châu - Lạc Dương mất đi hô ứng.
Quan tướng thấp giọng nói.
- Yên tâm, bổn quân bất bại, hết thảy đều sẽ bất biến.
Triệu Khuông Dẫn bình thản nói.
- Thuộc hạ còn lo lắng, Tấn quốc không dễ đối phó, nghe nói Tấn quốc có một loại cung nỏ chiến thắng chúng ta.
Tướng quan lại thấp giọng nói.
- Vậy ngươi nói, Tấn quốc nếu là chiến khí sắc bén, tại sao lại không công diệt Đường quốc và Ngụy quốc?
Triệu Khuông Dẫn bình thản hỏi lại.
- Thuộc hạ cảm thấy, có thể loại cung nỏ đó của Tấn quốc không nhiều.
Tướng quan trả lời nói.
- Đây mới chỉ là một nguyên nhân, chủ yếu nhất, khả năng là Tấn quốc
thành lập chưa lâu, cần thời gian củng cố nền tảng đất nước, lãnh thổ
Tấn quốc từng là Việt quốc, Mân quốc, Sở quốc, Kinh quốc, thời xưa sau
khi Tần nuốt chửng sáu nước, cũng phải trải qua rất nhiều trấn áp mới có thể quy trị, cho nên nếu muốn quy trị cần phải có thời gian, quân lực
Tấn quốc đa số là hàng tốt, rất khả năng kiểu bị đe dọa kiềm chế, kiêng
kị đối ngoại dụng binh quy mô lớn.
Triệu Khuông Dẫn phân tích nói.
- Nếu thực sự có tình hình này, khả năng Tấn quốc xuất binh cứu viện Giang Ninh sẽ ít đi rất nhiều.
Tướng quan nói.
- Chỉ mong là vậy, bổn quân cũng cần thời gian chiếm cứ Giang Nam.
Triệu Khuông Dẫn bình thản nói.
Quan tướng gật đầu, đột nhiên nói:
- Đại soái, Lục Thiên Phong kia rõ ràng là cỏ đầu tường, hắn đã quy
thuận Chu quốc, thì nên xuất binh hưởng ứng tiến quân của chúng ta,
thuộc hạ hoài nghi Lục Thiên Phong liệu có phải đã đầu hàng Tấn quốc
trước, còn nói cái gì không muốn mang tội phản Đường thí quân, thuộc hạ
cảm thấy rất là gượng ép.
- Nếu ngươi đứng ở địa vị bổn quân, thì sẽ không cảm thấy gượng ép, tự
cổ những kẻ thí quân, phân nửa đều sẽ không có kết quả tốt.
Triệu Khuông Dẫn lạnh nhạt nói.
- Vâng, thuộc hạ lỡ lời.
Quan tướng có chút sợ hãi nói.
Từ sau khi Đại Đường sụp đổ, vùng đất Trung Nguyên rơi vào thảm cảnh
hoàng triều đoản mệnh, đều là võ tướng tạo phản đoạt vị, kết quả là làm
hoàng đế nghi kị võ thần, thân là võ thần hoặc là dã tâm cho phép, hoặc
là để tự bảo vệ mình mà khởi binh, hậu quả của võ thần thí quân, chính
là rất dễ dẫn phát võ thần tạo phản, Chu quốc cũng là võ thần tạo phản
đoạt được giang sơn, có thể kéo dài đến hôm nay, đúng là không dễ.
- Lục Thiên Phong rất trí tuệ, quân lực Hấp Châu đối với Lục Thiên Phong mà nói, chỉ là một quân cờ tiến thân mà thôi, hắn cầm binh bất động,
ngược lại còn có thể đạt được nhiều hơn, bây giờ hắn ở Chu quốc tiến
thân thành công, quân cờ Hấp Châu, đã mất đi ý nghĩa tồn tại, hắn không
ủng binh tự trọng, đương nhiên chính là để có được an sinh.
Triệu Khuông Dẫn nói thêm.
- Chỉ là, mười vạn quân lực Hấp Châu, tám phần là sẽ đầu hàng Tấn quốc, đó cũng là tội của Lục Thiên Phong.
Quan tướng khó chịu nói.
- Mười vạn quân lực, nghe nói phân nửa đều là hàng tốt đất Sở, Lục Thiên Phong đó có thể áp chế không tan, chỉ e là khó có thể, bây giờ quân lực Hấp Châu thành công dẫn đại quân Đường quốc đi, đối với Lục Thiên Phong mà nói, có công không có tội.
Triệu Khuông Dẫn nói.